TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Chương 129

Sau khi rất khó khăn mới trốn khỏi quê hương, Lenalee gia nhập chiến hào như một lính tiền nguyện

Tuy nhiên, cô chỉ mới 13 tuổi và không trực tiếp chiến đấu.

Thay vào đó, cô làm những công việc “tầm thường” như vận chuyển vật tư và truyền tin đằng sau chiến hào.

Lenalee tận dụng thân hình nhỏ nhắn để vận chuyển đạn dược và thực phẩm đến tiền tuyến, mặc cho mưa đạn tuôn bay.

Dũng cảm làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy giúp cô được chính thức tuyển dụng bởi quân đội làm sĩ quan liên lạc.

Sau này khi cô gia nhập lực lượng chính, Verdi phát hiện ra Lenalee và chuyển cô vào quyền quản lý của anh.

Đó chính là cách Lenalee đạt được vị trí hiện tại của mình.

Cô vẫn chưa trở về quê hương Dokupori của mình kể từ cuộc xâm lược.

Ngay cả sau khi Dokupori được Quân đội Austin giải phóng, cô vẫn quyết định không trở về quê hương.

Cô biết rằng những người cô yêu thương sẽ không còn ở đó nữa.

“Tôi không quan tâm nếu tôi chết. Tôi không thể chịu nổi cảnh người Flamel còn sống thoải mái như vậy.”

Lenalee chọn ở lại chiến trường và tìm cách trả thù người Flamel thay vì trở về quê hương.

Cô vui vẻ làm những công việc nhỏ nhặt nếu nếu nó gây hại cho Flamel.

Mặc dù có những lời lẽ cay nghiệt, cô vẫn rất siêng năng trong công việc và bị những người xung quanh coi là một người phụ nữ kỳ lạ.

Cô quyết tâm trở thành một người lính bộ binh có thể tiêu diệt kẻ thù trực tiếp, chứ không chỉ là một sĩ quan liên lạc.

“Chúng tôi sống tự cung tự cấp trên đất của chính chúng tôi mà không làm gì Flamel. Chính bọn Flamel mới là người đe dọa chúng tôi và đột nhiên làm những điều ác quỷ.”

“…”

“Nó là xấu xa khi giết bọn chúng sao? Cô nói rằng tôi nên chịu đựng và chấp nhận nó khi tất cả những người tôi yêu thương đã bị giết hết rồi ư?”

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt lạnh như băng.

…Ngọn lửa hận thù bùng cháy dữ dội sâu trong đôi mắt cô.

“Chuẩn úy Touri bảo rằng nên trân trọng cuộc sống, nhưng bọn chúng mới là người đầu tiên lấy đi những mạng sống quý giá. Chính Flamel đã giết gia đình vô tội của tôi.”

“…”

“Vẫn còn rất nhiều thứ vui vẻ để làm. Em trai tôi đáng lẽ sẽ tham gia lễ hội cho sinh nhật 10 tuổi của nó và trình diễn một điệu nhảy. Chúng tôi còn định đi leo núi cùng gia đình sau khi xong việc đồng áng. Nhưnng tất cả đã bị lấy đi bởi bọn Flamel!”

Giọng điệu của Lenalee gay gắt đến nỗi chỉ có thể được mô tả là hiện thân của cơn thịnh nộ.

Tóc cô dựng đứng, gân xanh nổi lên và cô hét lên với vẻ mặt quỷ dữ.

“Tôi hận bọn chúng! Chúng lấy đi tất cả từ tôi và giờ chúng đang vui vẻ cười nói.”

“…”

“Ngay cả khi tôi rút hết móng tay bọn chúng, móc hết mắt bọn chúng, và róc hết thịt bọn họ, vẫn không đủ. Tôi sẽ không thỏa mãn đến khi tôi hành hạ gia đình họ ở quê nhà bọn chúng!”

Sát ý, ác độc, hận thù.

Những từ ngữ tuôn ra từ miệng cô tràn đầy sự oán giận và đắng cay, như cảm xúc tiêu cực cháy bỏng và sục sôi.

Nhưng, nó…

“Lenalee.”

“Có chuyện gì vậy, Chuẩn úy Touri?”

…Là một câu chuyện thông thường.

Đó thực sự là những gì tôi cảm thấy khi nghe những lời của Lenalee.

Thảm kịch như thế xảy ra khắp Austin.

“Chắc hản nó rất khó khăn với cô.”

“…Cô thì biết gì?”

Trên thực tế, thật hiếm có để tìm thấy ai đó chưa từng trải qua thảm kịch như cô.

Trại mồ côi tại quê hương tôi bị thiêu rụi, và gần như mọi đồng đội của tôi đều hi sinh trong chiến trận.

“Nhân tiện, tôi muốn hỏi Lenalee một câu.”

“Nó là gì?”

Nhưng đa số mọi người đã chấp nhận và vượt qua.

Với cả khi vô cùng oán giận, họ vẫn chiến đấu mà không tự hủy hoại bản thân như Lenalee.

Vậy tại sao cô chưa vượt qua cái chết của gia đình?

“…Lần cuối cô khóc là khi nào?”

“Huh?”

─────Chắc hẳn bởi vì…

Cô chưa nói lời vĩnh biệt tới gia đình.

“Khóc thì liên quan gì?”

“Nó là nghi lễ đễ tiễn biệt những người đã qua đời.”

Lenalee chứng kiến gia đình của cô bị tàn nhẫn sát hại ngay trước mắt.

Tuy nhiên, cô không có cơ hội để đau buồn vì cô phải trốn khỏi lính Flamel.

“Đó chắc chắn là một điều rất quan trọng. Cho người đã khuất lẫn người ở lại.”

Cô làm việc như một lính tình nguyện sau khi được bảo vệ bởi quân đội Austin.

Tôi nghe rằng những ngày đầu của tiền tuyến Flamel quá bận rộn đến nỗi không có ngày nào nghỉ ngơi.

Trong tình hình như vậy, cô sao mà có được thời gian tiếc thương cho gia đình?

Không, khá chắc là không.

“Một lần nữa, xin hãy dành thời gian để nhớ về gia đình cô, Lenalee.”

“Chuẩn úy Touri?”

“Cha cô là người như nào?”

Tôi cầm lấy vai Lenalee và nói nhẹ nhàng nhất có thể.

Tôi nhìn vào mắt cô và hỏi.

“Cha tôi là người hơi nhút nhát. Cha luôn nằm trong lòng bàn tay mẹ. Cha tích uống rượu, nhưng cha thường uống trong bí mật, trốn khỏi mẹ tôi, và thường bị mẹ tôi rầy la.”

“…”

“Nhưng cha là một người dịu dàng. Cứ khi anh Rod hay tôi làm điều gì đó tệ và mẹ tôi nổi giận, luôn là cha bảo vệ chúng tôi. Cha luôn bí mật chia chúng tôi chút bánh mì, bảo rằng đừng nói với mẹ.”

“Ông ấy có vẻ là một người cha tốt.”

“Vâng, cha thực sự là một người cha tốt.”

Một giọt lệ rơi từ mắt Lenalee khi nói về cha cô.”

“Oh, tôi xin lỗi, Chuẩn úy Touri.”

“Không sau đâu, xin hãy tiếp tục. Mẹ cô là người như thế nào?”

“Mẹ tôi…”

Để vượt qua bi kịch mất đi những người ta yêu, ta cần phải dành thời gian nhớ về những người đã mất.

Giờ vẫn chưa quá trễ. Tôi nhẹ nhàng động viên cô tưởng nhớ gia đình.

“Mẹ tôi là một người nóng tính và nghiêm khắc. Nếu tinh ranh làm trò với mẹ, mẹ sẽ cực kì giận dữ.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Nhưng mẹ rất đáng tin cậy. Khi tôi ngã xuống mương, mẹ là người đầu tiên nhảy xuống cứu tôi, không quan tâm về quần áo củ mẹ bị bẩn. Mẹ là trụ cột của gia đình tôi…”

“Ừ.”

Lenalee đã nên làm điều này từ lâu rồi.

Cô nên tự cho phép mình tiếc thương cho gia đình trước khi tập luyện như một người lính bộ binh.

Cô hẳn đã phải không làm điều đấy vì nó quá đau đớn để nhớ lại.

Cái chết của gia đình cô, những người yêu thương cô hơn bất kì ai.

“Bà ngoại tôi hơi đãng trí và thường xuyên ngủ trên cái giường nhỏ của em trai tôi vì nhầm lẫn. Nhưng bà rất biết lắng nghe, luôn gật gù và nghe bất kì điều gì mà tôi kể, và cuối cùng, bà sẽ khen tôi rất nhiều.”

“Tôi hiểu.”

“Em tôi khá tinh nghịch, làm văng tung tóe nước khắp nơi và lấm lem bùn đất. Nó luôn đổ lỗi cho tôi vì điều đó, nên chúng tôi luôn bị rầy la cùng nhau. Vậy mà nó lại là một đứa trẻ bị chiều hư, luôn bám vào tôi khi ngủ.”

“Dễ thương quá.”

Mặc dù lúc đầu có hơi miễn cưỡng, cô vẫn tiếp tục kể về gia đình.

Giống như cô xả ra tất cả những gì cô từ lâu đã giữ lại trong tim.

“Anh Rod là một người ích kỉ, Cha và mẹ tuyệt vọng ngăn cản anh, nhưng anh vẫn rời đi và gia nhập quân đội.”

“…”

“Thật ngu ngốc khi chiết đấu để ngăn Sabbath vươn đến Dokupori. Và cuối cùng, Sabbath không phải là người tấn công, mà là Flamel.”

Trước khi tôi nhận ra, cô đã ngã quỵ xuống đất, lẩm bẩm trên bờ môi.

Cô nắm chặt đất với hai ần tay, cứ để nước mắt nước mũi từ mặt rơi xuống đất.

“Tôi chưa bao giờ muốn anh Rod ra chiến trường. Tôi mong chúng tôi có thể sống cùng nhau, làm việc trên trang trại.”

“…Tôi hiểu rồi.”

“Tôi không thể quên gương mặt cô đơn của cha và mẹ sau khi Rod đi. Cả tôi… Cả tôi…”

Bây giờ Lenalee không còn cố gắng che giấu nước mắt nữa.

Và rồi tiếng cô gái trẻ nức nở khóc vang vọng qua đánh đồng khuya.

“Gia đình tôi đã mất rồi, và những gì tôi còn lại là anh Rod. Tại sao anh lại tình nguyện tham gia nghi binh và chết hả!? Anh thật sự không quan tâm bọn em đến thế sao, Anh Rod!?”

“…Không, anh ấy không—”

“Quay về, hãy quay về đi. Ai cũng được. Cha, Mẹ, Bà ngoại, và cả Anh Rod nữa. Ai cũng được, chỉ cần quay về thôi. Con muốn nhìn thấy mọi người—”

Trước khi tôi nhận ra, tôi đã ôm Lenalee thật chặt.

Tiếng thút thít của cô vang trong lồng ngực tôi, và cô đau đớn nắm vào vai tôi.

“Tôi, ah, tôi chỉ… không muốn bất gì đặc biệt. Tôi chỉ muốn sống với gia đình tôi, với mọi người, như những người nông dân.”

“Lenalee…”

“Tôi không nhắm đến điều gì cao cả. Tôi chỉ muốn sống với gia đình tôi, chỉ thế thôi!!”

Những cố gắng thuyết phục hời hợt của tôi là vô nghĩa ngay từ đầu.

Cô còn chưa vượt qua cái chết của gia đình.

Cô cần phải chấp nhận sự thật rằng gia đình cô đã chết.

“Cô được nuôi dạy bởi những người tốt, phải không, Lenalee?”

“Uh, uhh, trả họ lại cho tôi. Trả gia đình tôi lại.”

Lenalee không ngừng thút thít.

Kí ức về gia đình mà cô né tránh lại ùa về, và cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.

Nhưng không sao đâu.

…Hồi tưởng và khóc như này chắc chắn là cách tốt nhất để tỏ lòng thành kính với những người đã qua đời.

“Không sao đâu. Hãy khóc và đau buồn tùy thích. Tưởng nhớ những người thân thương đã mất.”

“Ah, ugh…”

“Cô không cần phải kìm nén. Cô không cần phải tỏ ra trưởng thành, vì còn là trẻ con.”

Ôm Lenalee đang khóc nức nở thật chặt.

Tôi tiếp tục an ủi cô đến bình minh.

“Lenalee, hãy cố nhớ lại. Cha, mẹ, bà ngoại cô đã nói gì khi bị tấn công>”

“…Huh”

Lời nói của tôi sẽ không chạm đến cô.

Lời nói của gia đình quan trọng cô mới làm được điều ấy.

“Gia đình cô có nói, ‘Đánh Flamel đến chết’?”

“…Nó—”

“Gia đình cô có thực sự muốn cô chết>”

────Chạy đi.

────Chạy đi.

Những lời nhắn nhủ gia đình cô đã để lại.

“Gia đình cô đã nói gì khi bị giết bởi lính Flamel?”

“Nhưng, điều đó…”

“Cha, mẹ, và bà ngoại quý giá của cô sẽ thực sự hạnh phúc nếu Lenalee vứt bỏ cuộc sống của cô để lao vào quân đội Flamel.”

Tôi không nghĩ vậy.

Thay vào đó, tôi tin rằng làm thế (vứt bỏ mạng sống) sẽ chà đạp mong ước của những người đã khuất.

“Tôi không biết gì về cha mẹ của Lenalee. Tôi chưa từng gặp họ. Nên cô phải tự suy ngẫm về điều đó.”

“…”

“Nếu cha mẹ cô bây giờ còn sống, họ đã nói gì?”

Vậy nên, gia đình vẫn sống mãi trong trái tim cô.

Tôi quyết định để họ thuyết phục cô.

“Uah, ahhh.”

Tôi không biết gia đình cô sẽ nói gì.

Nhưng chắc chắn họ sẽ không chấp nhận tình trạng hiện tại của Lenalee.

“Uaaaahhhh…”

Sau khi nghe những lời đó, cô ôm chặt vào tôi.

Một lúc sau, Lenalee tiếp tục khóc lớn, không quan tâm người khác nghĩ gì.

“Vậy, có gì thay đổi không?”

“Không có gì. Không có gì cả.”

Cô gái nhỏ đã gào khóc cả đêm.

Tuy nhiên, ngay cả khi nói lời tạm biệt với gia đình cô, Lenalee vẫn chưa từ bỏ ước mơ thành lính bộ binh.

“Vậy nỗ lực của Sếp nhỏ là vô ích ư?”

“Có lẽ vậy.”

Nếu cô vẫn quyết định làm vậy sau khi nghe theo gia đình, tôi không còn gì để nói.

Sự thù hận của cô với Flamel không thể biến mất dau một đêm khóc.

“Tuy nhiên, anh nghĩ biểu cảm của em ấy có chút cải thiện.”

“Thật ư?”

“Anh hiểu rồi.”

“…Không có gì thay đổi. nhưng em muốn nghĩ nó có nghĩa gì đó.”

Tuy nhiên, Lenalee đã về chỗ ở với biểu cảm tươi tỉnh, như gánh nặng đã được trút bỏ.

Cô rời đi và nói, “Xin hãy tiếp tục huấn luyện tôi.”

“Anh nghĩ nó có ý nghĩa đấy. Em đã làm được nhiều hơn em tưởng.”

“Thật vậy ư?”

“Đúng vậy. Em đã làm rất tốt, Sếp nhỏ.”

Cale chúc mừng và vỗ đầu tôi khi nói điều này.

Nếu nó có ý nghĩa, thì thức cả đêm cũng đáng đấy.

Với ý nghĩ đó, tôi có thể làm việc chăm chỉ vào hôm nay.

Buổi chiều hôm đó…

“…Chuẩn úy Touri.”

“Oh, Lenalee. Có chuyện gì thế?”

“Tôi đến để đưa thư.”

Sau khi anh quay lại nghe thấy giọng nói đó, Lenalee đang đưa cho tôi một lá thư.

Cô đến để đưa tài liệu từ Verdi.

“Cảm ơn.”

“Tôi đã đưa thư theo lệnh.”

Sau khi đưa tôi bức thư, cô ấy làm một vẻ mặt kì lạ, và nhìn tôi một lúc.

Giống như cô muốn nói gì đó mà không tìm được từ ngữ.

“…Về đêm qua, um —”

Cuối cùng, sau khi tập hợp hết quyết tâm, mặt cô đỏ bừng.

Run rẩy vì xúc động, cô cố gắng thốt ra lời.

“Về đêm qua, thì có chuyện gì thế?”

“Tôi muốn cô quên nó đi và không kể cho ai khác…”

Sau vài giây, cô đề nghị.

Lenalee nhìn vào mắt nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

“…”

“…”

Vậy thì tôi nên làm gì về chuyện này?

Sau vài giây nhìn chằm chằm vào cô ấy, tôi hắng giọng và nói…

“Sáng nay, trưởng khoa hỏi tôi về việc đi muộn nên tôi đã báo cáo mọi việc.”

"Cô đã làm gì thế!?"

“Nhìn kìa, người đang nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp kia chính là trưởng khoa, Cale.”

"Không thể nào!?"

Khi tôi thành thật thú nhận, mặt Lenalee đỏ bừng và cô ấy bỏ chạy.

Nhưng đó không phải là điều gì đáng xấu hổ cả…

“Sếp nhỏ, em nên nói là sẽ giữ bí mật cho dù có là nói dối đi nữa.”

“Tôi không muốn nói dối cô ấy.”

“Những cô gái mới lớn thực sự rất khó kiểm soát.”

Nhìn bóng dáng Lenalee khuất dần, Cale và tôi trao đổi những câu chuyện phiếm.