TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Chương 135

Huyền thoại về chú đến tận ngày nay vẫn được lan truyền giữa các binh sĩ Austin.

Thương thủ nhanh như chớp của Sabbath, người xung trận khi được bao quanh bởi sấm chớp.

Một “Ace” thực thụ cùng đẳng cấp với Trung đội trưởng Garback trên Chiến tuyến Phía Tây.

“Quỷ lôi thương? Một Ace…?”

“Anh đã nghe về hắn chưa, Trung sĩ Gavel?”

Thông tin về quân át chủ bài của đối phương được tích cực chia sẻ giữa bộ binh.

Điều này rất quan trọng để sống sót trên chiến trường.

“Chúng ta không thể đối đầu trực diện với người đàn ông đó.”

Chỉ cần sự hiện diện của chú cũng khiến không khí căng thẳng đến mức nổi da gà.

Tôi không thể thắng được chú. Dù tôi có làm gì với đôi tay yếu ớt của mình, tôi cũng không thể giết được chú.

Có một sự khác biệt quá lớn về sức mạnh giữa kẻ săn mồi và con mồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác của một con ếch khi bị một con rắn nhìn chằm chằm.

“Chú Gorski…”

Chú là kẻ địch.

Chú là tử thần dẫn đầu cấp dưới của chú để giết chúng tôi.

Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi bị dao động khi nhìn thấy chú.

Tuy nhiên, tôi sớm nhìn chú như một “kẻ thù”.

“Chúng ta nên làm gì đây? Có nên từ bỏ thế gọng kìm và rút lui không?”

“Đúng vậy, tôi muốn rút lui ngay lập tức, nhưng đối thủ của chúng ta quá mạnh. Tôi không nghĩ chúng ta có thể thoát được.”

Chú Gorski là một rắc rối lớn.

Đầu tiên, tốc độ của chú thật đáng kinh ngạc. Ngay cả suy nghĩ đầu tiên của Trung đội trưởng Garback là loại bỏ chân chú vì chú lao đi với một tốc độ phi thường.

Hơn nữa, [Shield] của chú quá mạnh để có thể bị đạn xuyên thủng.

Kể cả khi chúng ta đủ may mắn để phá vỡ [Shield] của chú, chú cũng chỉ đơn giản dùng giáo của mình để đánh bật đạn.

Cách duy nhất để giết chú là ném lựu đạn hoặc hạ gục chú trong khi cận chiến.

“Ace của địch đang lao về phía chúng ta. Chúng ta phải làm gì đây?!”

“Bỏ qua Quỷ Lôi Thương và bắn hạ thuộc hạ của hắn.”

“Chúng ta cứ để hắn yên sao?!”

Một Ace của Sabbath trong Chiến tranh Đông-Tây, người mà ngay cả Trung đội trưởng Garback cũng không thể hạ gục.

Đối đầu trực diện với chú chắc chắn sẽ dẫn đến thất bại.

Đúng thế…

“…Tôi sẽ lên.”

“Cái gì?”

“Tôi sẽ giao lại quyền của chỉ huy cho anh khi tôi lên chiến đấu. Lặp lại để xác nhận.”

Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi tình huống này.

Chính tôi, người có thể khiến chú dao động, phải đối đầu.

“Anh đã nhớ chưa? Vậy thì tôi sẽ làm theo kế hoạch.”

“Này, đợi đã, Chuẩn úy!?”

Ngay khi tôi quyết định hành động, một lời cảnh báo của bản năng về “cái chết” vang lên rõ ràng.

Tuy nhiên, đó không phải là lời cảnh báo “bạn sẽ chết nếu đi” mà là lời đe dọa “bạn sẽ chết nếu không đi”.

“Ít nhất tôi cũng tranh thủ được chút thời gian. Nếu tôi chết, xin hãy nghe theo lệnh của Trung sĩ Gavel và rút lui.”

Sau khi nói với cấp dưới như vậy, tôi lấy hết can đảm và một mình lao về phía Quỷ Lôi Thương.

Sấm chớp vang vọng khắp chiến trường.

Đạn bay tứ tung, lấp đầy khoảng trống của khu rừng.

“Một tên Aust! Bắn nó!”

“Chết đi!”

Những âm thanh quen thuộc từ những người Sabbath.

Họ lập tức tập trung hỏa lực về phía tôi khi tôi tiếp cận họ.

Đúng như mong đợi, phản ứng và đường đạn là tuyệt hảo.

“[Shield]”

Tôi mở lòng bàn tay phải ra để tạo [Shield] đánh chệch đạn đi.

Những viên đạn bay sượt qua thân hình mảnh khảnh của tôi.

Tôi di chuyển qua trái và phải theo hình zigzag qua hỏa lực đậm đặc, tiếp cận kẻ thù.

“Nó nhanh quá!”

“Những viên đạn bị bật ra bởi [Shield]! Đừng mất cảnh giác.”

Họ hét lên trong tiếng Sabbath và tiếp tục bắn không ngơi tay.

Đó có lẽ là kế hoạch của họ để ngăn tôi di chuyển… Nhưng khi họ bắn như vậy, tôi dễ dàng luồn lách hơn khi họ nạp đạn.

Thời gian nạp đạn của súng trường Sabbath đã khắc sâu vào trong tôi.

“Không có sự chần chừ nào trong cách hắn di chuyển. Cẩn thận đấy, hắn có thể là Ace!”

“Thô lỗ quá, tôi nào phải là Ace, chỉ là một quân y thôi.”

“Eh, là con gái?”

Có lẽ họ nhầm lẫn tôi với một Ace, nên tôi hét với người Sabbath để câu giờ.

Mong rằng lời của tôi đến được người đó.

“…Ta đã nghĩ đó là cô, Touri.”

“Vâng, cũng lâu rồi nhỉ.”

Chắc chắn chú ở đây.

Tôi trả lời giọng nói của chú Gorski khi trốn sau cái cây.

“Touri? Là Aust-chan à…”

“Vâng. Lâu rồi không gặp. Nhưng tôi thực sự mong chúng ta không phải gặp nhau trên chiến trường.”

Giờ nghĩ lại thì người lính bắn tôi lúc trước cũng là người tôi quen.

Anh ấy là một trong những người lính Sabbatian đã cùng tôi uống rượu Vok khi Trung đội Gorski được thành lập.

“Cô muốn gì? Có vẻ cô không ở đây để đầu hàng.”

“Đó là lời của tôi mới đúng. Tại sao chú đột nhiên xông vào cuộc chiến của bọn tôi với Flamel? Tôi tưởng cuộc chiến với Sabbath đã kết thúc.”

“Cuộc chiến chưa kết thúc đâu. Tương lai của Sabbath nằm ở sự hủy diệt của Austin.”

Tôi cố gắng câu giờ bằng vài câu chuyện.

Đánh trực diện với chú chỉ khiến tôi chết mà thôi.

"Nếu cô không chịu đầu hàng thì tôi sẽ bắn. Vậy thôi. Tất cả sẵn sàng."

“…Chú không định trả lời tôi sao, chú Gorski?”

“Cô ta là một con Aust, là kẻ thù. Ném lựu đạn rồi bắn loạt thứ hai.”

Nhưng đúng như mong đợi từ một át chủ bài dày dạn kinh nghiệm.

Chú Gorski không hề tỏ ra nao núng mà vẫn ra lệnh tấn công nơi tôi núp.

Có vẻ như bây giờ chú đã sẵn sàng giết tôi như một kẻ thù.

“Tôi sẽ không kháng cự. Tôi là một người lính, tôi sẵn sàng hy sinh. …Chỉ cần đưa được chú ra đây cũng đủ để coi là một chiến công rồi.”

"Ta hiểu rồi."

Với tình trạng của chú Gorski như vậy, tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể khi tiếp tục cuộc trò chuyện.

Đối mặt với hàng ngàn kẻ địch với đội quân trăm người, phá vỡ hậu phương, gây ra nhiều thương vong và dụ được một Ace.

Đối với Đại đội Vận tải Gavel còn thiếu kinh nghiệm, kết quả này là một thành tựu đáng kể.

“Cứ bắn đi. Nếu tôi có thể đưa ra một yêu cầu ích kỷ, tôi thà bị chú giết, chú Gorski ạ.”

“…Hmph.”

Hơn nữa, Đại đội Vận tải Gavel sẽ bị xóa sổ nếu người này thực sự truy đuổi chúng tôi. 

Lý do duy nhất khiến chú tham gia vào cuộc trò chuyện này là vì tôi đã xuất hiện.

Mặc dù hiện tại chú Gorski tỏ ra lạnh lùng, nhưng chú vẫn là khá mềm lòng.

“Ồ, chú có thể chuyển lời nhắn cuối cùng của tôi tới Sylph giúp tôi không?”

“Đó là gì?”

"Nói với cô ấy rằng trận chiến này là chiến thắng chiến thuật của tôi khi dụ được chú ra ngoài. Làm ơn nói với cô ấy rằng tôi đã nói điều này với rất nhiều tự hào."

…Khi tôi nói điều đó, ông Gorski khẽ cười khúc khích.

Chú trả lời bằng giọng nhẹ nhàng:

“Ta không thể truyền đạt thông điệp như vậy được. Sếp ta sẽ nổi cơn tam bành nếu ta làm thế.”

“Thật đáng tiếc.”

Chú đáp lại bằng những câu đùa vui vẻ.

────Thật kỳ lạ…

Ngay cả lúc này, tôi vẫn không cảm thấy mình sắp chết.

Tôi có thể chịu đựng thêm một chút nữa.

Tôi có thể câu thêm vài giây nữa.

“Ta sẽ ban cho cô điều ước và đâm ngươi bằng ngọn giáo của ta. Hãy lộ diện đi.”

“…Cảm ơn.”

Tôi chỉ làm theo trực giác của tôi.

Tôi chậm rãi xuất hiện trước mặt chú Gorski, giơ tay để thể hiện tôi không có ý định chống cự.

────Để sống sót.

“Vậy thực sự là cô à, Touri.”

“Vâng. Chú Gorski, hình như chú sụt cân rồi nhỉ?”

Người anh hùng tóc vàng trông rất buồn khi nhìn thấy tôi.

Ngọn giáo anh ta cầm trên tay phát ra tiếng nổ lách tách vì chớp.

“Đừng di chuyển. Ít nhất, ta sẽ đảm bảo nó sẽ nhanh chóng và không đau đớn.”

“Cảm ơn.”

Chú Gorski chậm rãi chĩa mũi thương vào tôi, và vào thế.

────Thời khắc hành quyết tôi đang đến gần.

Chú Gorski đứng trước mặt tôi không chút tự mãn, chú nhìn chằm chằm vào tôi.

“Vĩnh biệt, người bạn của ta, Touri làng Othello quê ta… Ta sẽ không xin lỗi đâu, vì đây là chiến tranh.”

“Vâng, tôi hiểu rất rõ.”

 Tim tôi đập nhanh hơn, tiếng đập thình thịch trong lồng ngực.

Sắp tới giới hạn rồi.

“Đừng lo, tôi sẽ không để bụng đâu.”

Với tốc độ này, tôi sẽ bị ngọn giáo của chú đâm chết mất.

Toàn thân tôi rung lên với cảm giác ngứa ran dễ chịu lan tỏa khắp—

“Touri, cô…?”

“Gì vậy?”

À. Cảm giác hồi hộp, biết rằng mình có thể bị giết ngay lập tức.

…Thật sự phấn khích vô cùng.

“Cô đang định làm gì thế!?”

Thái độ của ông Gorski đột nhiên thay đổi.

Chú đột nhiên hạ thấp tư thế xuống, hướng nụ cười nhếch mép về phía tôi, lúc này miệng tôi vô tình cong lên thành một nụ cười.

“Đã đến lúc rồi phải không?”

Ngay lập tức, chú lao tới với tốc độ siêu thanh, đâm thẳng ngọn giáo về phía tôi.

Đòn tấn công bằng giáo của chú được kèm theo tiếng sấm rền dữ dội.

Chỉ cần một vết xước nhỏ, chỉ cần một cú chạm nhẹ của sấm thôi, cũng đủ khiến tôi bị giật chết.

Vào giây cuối cùng, tôi nhảy lùi lại và thoát khỏi tầm tấn công của ngọn giáo.

Nếu tôi nhảy chậm hơn một chút thì tôi đã chết rồi.

“Toàn quân, bắn! Bắn vào Touri!”

“N-Ngay bây giờ!”

“A ha ha…”

Tôi né, nhảy, như bay.

Tận hưởng cảm giác phấn khích, tôi đá bay [Shield] tôi đã dựng lên và lao nhanh trở lại khu rừng.

…Cảm giác sung sướng vì đánh lừa kẻ thù khiến tôi khúc khích cười khe khẽ.

“Aahaha…”

“Không thể bắn trúng! Cô ta đang né đạn!”

“Thật vô lý!”

Tôi quá phấn khích khiến tim đập thình thịch đến nỗi không thể nào bình tĩnh lại được.

Khuôn mặt của chú Gorski tái mét và chú ra lệnh cho người của mình bắn tôi.

Nhiều viên đạn có khả năng gây tử vong bay về phía tôi trong bầu không khí căng thẳng dễ chịu.

Quan sát kỹ đường đi của chúng, tôi dùng [Shield] làm chệch hướng chúng và chém chúng bằng lưỡi lê, rồi rút lui vào bóng cây…

Đó là trải nghiệm hạnh phúc nhất mà tôi có thể tưởng tượng.

“Ahahahaha!”

“Đủ rồi! Ta sẽ vào cuộc. Đừng để con bé đó trốn thoát!”

Có vẻ chú Gorski đã nhận ra sự “đầu hàng” của tôi chỉ là một trò lừa đảo.

Vẫn còn choáng váng, chú xông vào tôi trong cơn giận, thực sự có sát ý hướng đến tôi.

…Đúng như tôi dự đoán.

“Chúng ta mất dấu cô ta rồi.”

“Bọn ngu này! Cô ta trốn đằng sau những cái cây đấy!”

Tôi đã lo rằng chú sẽ không đuổi theo tôi.

Tôi không thể giết chú Gorski một mình, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ có thể để cho chú đi.

Nếu bạn không thể giết kẻ địch một mình, bạn nên bao vây họ.

“Gah—!?”

“Một quả lựu đạn?!”

Ngay khi chú đuổi theo tôi…

Một tiếng nổ kèm theo ngọn lửa bùng lên phía sau chú, và một trong những cấp dưới của chú Gorski đã bị nổ tung thành từng mảnh.

“Ahahahahaha!”

Lựu đạn đó là tín hiệu báo hiệu đồng minh của tôi đã vào vị trí. Có vẻ như họ đã làm theo chỉ dẫn của tôi một cách hoàn hảo.

…Tôi đã yêu cầu “anh chàng ném lựu đạn” ném một quả lựu đạn khi họ đã sẵn sàng.

“Cô ta đó có thực sự là Aust-chan ư!?”

“Cô gái đó… Touri chưa bao giờ có ý định chết! Cô ấy chỉ xuất hiện để thu hút sự chú ý của ta thôi!”

Dùng vụ nổ để đánh lạc hướng, tôi lăn vào rừng và biến mất.

Để lại tiếng cười chế giễu để họ có thể theo dõi hướng đi của tôi.

“Aust-chan đang trốn thoát, Chỉ huy Gorski!”

“Đuổi theo cô ta, bắn cô ta!”

Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ có ý định vứt bỏ cuộc sống của mình.

Giết chú Gorski, người lính Sabbath, kẻ thù của Salsa và Lenalee.

Tôi chỉ cố gắng bắt chuyện để dụ chú để hạ thấp cảnh giác và câu giờ.

“…”

Chú Gorski là một người tuyệt vời.

Một anh hùng vẫn tiếp tục sử dụng ngọn giáo của mình trên tiền tuyến với tư cách là một chiến binh xung kích kể từ thời Chiến tuyến Phía Tây.

Chú là một Ace thực thụ mà ngay cả Trung đội trưởng Garback cũng không thể giết được và để trốn thoát.

Chú là đối thủ mà tôi không bao giờ có thể hy vọng đánh bại được.

“Đừng để cô ta trốn thoát! Nếu chúng ta để cô ta yên, cô ta sẽ trở thành mối đe dọa lớn nhất cho sự phục hưng của Sabbath!”

Vì thế tôi đã chọn cách bỏ trốn.

Khi bạn gặp phải một “kẻ thù mạnh hơn” được trang bị tốt hơn bạn…

Thay vì liều lĩnh thách thức anh ta, chiến lược tốt nhất là trốn thoát và chờ đợi cơ hội khác.

Chú cảm thấy thế nào khi chĩa mũi thương về phía tôi, chú Gorski?

Trong những ngày của Cuộc cách mạng Sabbath, chú luôn đối xử tốt với tôi.

Chú đảm bảo tôi, một người ngoại quốc, sẽ không cảm thấy bị cô lập.

Chú ngủ cùng tôi trong túi ngủ để giúp tôi không bị chết lạnh.

Không hề nói quá khi nói rằng tôi đứng ở đây, còn sống và nguyên vẹn, là nhờ chú.

Chú Gorski là sư tử.

Chú là một chiến binh hoà nhã, cao quý và mạnh mẽ.

Mặc dù không thể hiện ra, tôi chắc rằng chú rất đau đớn với ý nghĩ phải giết tôi.

Nếu không, chú sẽ không trò chuyện với tôi.

Và giờ, tôi…

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc này là làm sao có thể giết chú với nụ cười ghê tởm hiện trên khuôn mặt.

…Tôi không thể tin được chính mình nữa

“Chú thực sự tuyệt vời đấy, chú Gorski.”

Chú tấn công nhanh như lợn rừng.

Chú đã đuổi kịp ngay lập tức nếu tôi không lẩn khuất sau những cái cây.

“Chú giống hệt Trung đội trưởng Garback.”

Kỹ năng phòng thủ của chú là hoàn hảo.

Mặc dù bị Đại đội Gavel nhắm tới từ mọi phía, chú vẫn né tránh hoặc làm chệch hướng mọi phát bắn.

Đúng là mọi Ace đều có cách chống đạn.

“Chúng ta đang bị bọn lính Aust bắn từ mọi phía!”

"Cô định dụ tôi à? Chết tiệt, cô đã tính hết rồi."

Tuy nhiên, chỉ có Ace, chú Gorski, mới có thể làm được điều đó.

Cấp dưới của chú, mặc dù là lực lượng tinh nhuệ, nhưng chỉ là những người lính bình thường.

Họ không có đủ kỹ năng để vượt qua làn đạn mà không bị tổn hại.

“Tiến thêm nữa quá nguy hiểm, chúng ta hãy rút lui thôi.”

“…Chết tiệt. Nhớ đấy, Touri!”

Nhận ra mình đã bị bao vây, chú Gorski nhanh chóng quyết định rút lui.

Chúng tôi đã tập trung tấn công vào cấp dưới của chú, gây ra thương vong cao hơn dự kiến.

Chú hẳn đã nhận ra mình đã bị dụ vào chuyện này…

“Toàn quân rút lui─”

Thì, tôi cũng dự đoán chú sẽ lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng rút lui.

Mặc dù chú tỏ ra dũng cảm, nhưng thực ra anh ta khá bình tĩnh và ghét nhìn thấy cấp dưới của mình bị tổn thương.

Tôi nghĩ rằng nếu cấp dưới của chú chịu thương vong nặng nề, chú sẽ quyết định rút lui sớm.

Đó là lý do tại sao…

“Tôi thắng cược rồi.”

Thay vì cho Đại đội Vận tải Gavel rút lui về phía sau, tôi bảo họ vòng ra sau và rút về phía trước.

Hành động này đã bao vây đơn vị đang rút lui của chú Gorski.

Đại đội Vận tải Gavel đã thực hiện thành công một cuộc tấn công gọng kìm từ cả hai phía.

“Chỉ huy Gorski, kẻ địch đang phục kích trên đường rút lui của chúng ta!”

“Chết tiệt, Touri mang theo bao nhiêu quân lính vậy?!”

Bị nhiều binh lính phục kích tại nơi họ chạy trốn, chú Gorski dường như nghĩ rằng đó là một cái bẫy.

Có lẽ chú không bao giờ tưởng tượng được rằng Đại đội Vận tải Gavel, vốn có vẻ như đang rút lui, đã dự đoán chính xác thời điểm chú rút lui và cơ động để bao vây ông.

“Chúng ta phải nhanh lên, bọn địch đằng sau sắp quay lại rồi. Tôi sẽ mở đường, đi theo tôi!”

“Đã hiểu!”

Chú Gorski xông thẳng qua vòng vây của Đại đội Gavel.

Đúng như những gì bạn mong đợi từ một chiến binh dũng cảm và lý trí ở Chiến tuyến Phía Tây.

Mặc dù chúng tôi đã hoàn toàn bẫy được chú, nhưng vẫn không thể giết được chú.

“Chú đang bỏ trốn à, chú Gorski?”

“Ugh, Touri!”

Đây là Anh hùng Tóc vàng, Gorski.

Ngay cả sau tất cả những kế hoạch này, chú vẫn không thể bị giết - đó là điều khiến chú trở thành một át chủ bài.

“Lần này ta rút lui, lần sau ta sẽ không nương tay với cô nữa!”

“Tôi sẽ không để chú trốn thoát đâu.”

Bỏ qua lời chế nhạo của tôi, chú Gorski vẫn tiếp tục chạy không ngoảnh lại.

Chú không hề nao núng một khi đã quyết định rút lui. Đó là một đức tính tốt, mặc dù tôi ước gì chú chần chừ hơn một chút.

“Ném lựu đạn và nổ súng. Đồng loạt bắn trong điều kiện tầm nhìn hạn chế.” [câu này không hiểu lắm, gốc tiếng anh là “Throw grenades and open fire. Shoot all at once in the poor visibility.”]

“Đã hiểu!”

Đây là cuộc tấn công cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi sắp hết đạn.

Sử dụng mọi thứ chúng tôi có, chúng tôi đã phát động một cuộc tấn công toàn diện để giết chú Gorski.

“…!!”

Tiếng nổ, tiếng súng, tiếng la hét.

Trong khoảng mười giây, mặt đất rung chuyển vì tiếng súng khi Đại đội Vận tải Gavel bắn vào quân địch đang bị bao vây.

“Hah… Hah…”

"Không thể nào."

…Nhưng chú Gorski đã chứng tỏ mình là một anh hùng thực sự.

Một Ace có tầm cỡ như chú thì nằm ngoài tầm với của tôi.

“Cuối cùng, chính hắn đã làm chệch hướng tất cả các viên đạn.”

“Hắn ta có thực sự là con người không?”

Bất chấp vụ nổ chói mắt và loạt lựu đạn tiếp theo, chú đã chính xác đánh bật các cuộc tấn công của chúng tôi trong làn khói và rút lui thành công cùng với quân lính của mình.

“…Tôi xin lỗi, Chuẩn úy Touri.”

“Không sao đâu.”

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã làm mọi thứ có thể.

Tôi đã dùng mọi vũ khí mình có, lợi dụng lòng tốt của ông Gorski và cố gắng giết ông ấy.

Tuy nhiên, người anh hùng tóc vàng đã rời khỏi chiến trường mà không hề hấn gì, dẫn dắt quân lính của mình đến nơi an toàn.

“Chúng ta đã để Ace trốn thoát, nhưng kết quả thì quá đủ rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi, Touri.”

“Trung sĩ Gavel…”

Đúng như mong đợi từ Trung đội Gorski dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, cuộc xung phong của họ thật ấn tượng.

Họ bắt chúng tôi sử dụng hết vũ khí và đạn dược, khiến chúng tôi không thể tiếp tục đánh thọc sườn quân Sabbath.

Chú Gorski đã đẩy lùi thành công nỗ lực phá vỡ hậu phương của chúng tôi và rút lui.

Đây là chiến thắng của chú Gorski, người đã đạt được mục tiêu chiến thuật của mình.

“Không, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”

…Tôi thực sự có thể để điều này diễn ra sao?

Sau những gì họ đã làm với Lenalee, tôi có thể để chú rút lui mà không có hậu quả không?

Liệu chú có mở tiệc rượu Vok ăn mừng sau trận chiến này không?

Mặc cho em ấy bị hành hạ đến thế ư?

“A ha ha…”

Tôi chỉ còn lại một viên đạn.

Sau khi đẩy vỏ đạn ra, tôi nhắm khẩu súng trường của mình lên trời.

“Touri …?”

“Vẫn chưa kết thúc đâu.”

Súng trường thời kỳ này thiếu độ chính xác khi bắn tỉa.

Lực giật sẽ khiến súng rung khi cầm trên tay và việc sử dụng thường xuyên sẽ làm cong nòng súng do nhiệt.

Vâng, gần như không thể bắn tỉa ai đó ở khoảng cách xa bằng một khẩu súng thô sơ như vậy.

“Kẻ thù của Lenalee…”

Bắn cũng chẳng mất gì cả. Ánh mắt tôi khóa chặt vào người đàn ông tóc vàng, vừa chạy trốn vừa trông chừng đồng đội.

Tôi đã chọn góc độ và thời điểm mà đạn có thể trúng.

“Tôi sẽ không để chú thoát đâu…”

Khi khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa hơn, tôi bắn một phát đạn vào đầu ông Gorski đang rút lui.

Bắn tỉa tầm xa không yêu cầu phải ngắm bắn chính xác.

Điều quan trọng là trực giác.

Phải mất thời gian để đạn bay tới mục tiêu, vì vậy, mẹo ở đây là phải đọc được chuyển động của kẻ thù và bắn theo bản năng.

Nếu trúng thì được thưởng, nếu trượt thì cũng chẳng mất gì.

"Cái gì?!"

"Không thể nào!"

Và rồi, với một tiếng động vang lên, bóng người to lớn đó ngã xuống không một tiếng động.

Việc bị nhắm tới từ khoảng cách xa như vậy là điều không thể tưởng tượng nổi đối với chú.

Có lẽ chú Gorski không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra cho đến tận phút cuối cùng.

────Nếu tôi cố gắng như vậy, tôi không thể nào hạ gục được Ace.

“Tôi có…?”

Viên đạn tôi bắn ra bay theo đường vòng cung parabol trong vài giây trước khi bắn trúng vào sau đầu ông Gorski cách xa hàng trăm mét.

Vào thời đại này, tôi có thể lập kỷ lục thế giới về bắn tỉa tầm xa.

“Mọi người, tiến lên! Xác nhận thi thể của hắn.”

Nhiều binh lính Sabbath đã dừng lại ngay khi chú Gorski ngã xuống.

Thấy chúng tôi bắt đầu tiến về phía trước, chúng bỏ lại xác chú và do dự trước khi bỏ chạy.

“…Cô đùa tôi chắc. Cô bắn trúng hắn ta từ khoảng cách đó à?”

“Chỉ là may mắn thôi. Súng như thế này thì làm sao ngắm chuẩn được. Tôi chỉ ngẫu nhiên bóp cò và trúng đích thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Cô nói đúng, nếu không phải vậy thì phiền phức lắm.”

Như tôi đã nói, may mắn đóng vai trò rất lớn trong cú bắn này.

Ngay cả khi được yêu cầu làm lại điều đó, có lẽ tôi cũng không thể làm lại được nữa.

“Các trinh sát, hãy tiến hành xác nhận thi thể của hắn ta.”

“Đã hiểu.”

Ngay cả lúc đó, tôi cũng chỉ nửa tin nửa ngờ rằng mình đã bắn trúng.

Nghĩ đến khả năng chú có thể giả chết để dụ chúng tôi ra ngoài, tôi đã cử người đi trinh sát để kiểm tra thi thể.

“…Chết rồi. Tên này chết chắc rồi!”

“Chúng ta đã làm được rồi! Hạ gục được một Ace!”

Thì ra viên đạn của tôi đã thực sự giết chết chú Gorski.

Chú nằm đó với đôi mắt mở to, với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Đồ khốn nạn, dám giết đồng đội của chúng ta! Đồ khốn nạn!"

“Đá hắn, giẫm hắn! Biến hắn thành thịt băm!”

“Đáng đời! Đây là lý do tại sao ngươi không thể tin Sabbath!”

Khi họ tiến đến gần thi thể của chú Gorski, đồng đội toi bắt đầu la hét và tấn công thi thể.

Chính chú Gorski là người gây ra thiệt hại lớn nhất cho Đại đội Vận tải Gavel trong trận chiến ngày hôm nay.

Đó là kẻ thù của đồng chí chúng ta. Việc họ muốn trút giận cũng là điều dễ hiểu.

“Đồ khốn nạn, bắt bọn tao phải vất vả thế này─”

Khuôn mặt chú bị giẫm đạp, đôi mắt bị nghiền nát.

Cơ thể lực lưỡng của chú bị xẻ đôi và tứ chi bị chặt đứt bằng lưỡi lê.

Đó là cái kết xứng đáng cho một Ace đáng ghét của Sabbath.

────Giết người vì thù hận cá nhân chẳng khác nào một kẻ giết người.

────Hãy thức dậy và quay lại khi vẫn còn thời gian.

Nhìn cảnh này…

“…”

“Làm tốt lắm. Cô đã thể hiện được tài năng may mắn của mình, Lucky Carry.”

Một giọt lệ lăn dài trên má tôi.

Cùng lúc đó, giọng nói khen ngợi của Trung sĩ Gavel bắt đầu mờ dần.

Tim và ngực tôi như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi lạnh giá.

────Cô chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi. Kẻ phản diện thực sự chính là chiến tranh.

“Ah…”

“Này, Touri?”

“Tôi đã làm gì thế này?”

Như cơn mưa đã ngừng, như lời nguyền biến mất, sự phấn khích của tôi tan biến.

Tôi cảm thấy sự căm thù sâu sắc biến mất, và tôi nhận ra một người không thể thay thế đối với tôi đang nằm trước mặt.”

"Tại sao…?"

Trước mặt tôi là ân nhân của tôi, đã chết.

Người đàn ông rất đáng tin cậy luôn giúp đỡ tôi từ khi tôi lưu lạc ở Sabbath.

Chú là một người rất ấm áp và vĩ đại, người đã dạy tôi bao điều hay, như một người cha đối với tôi.

“Không…”

Tôi vừa mới bắn và giết chú Gorski, người quan tâm tôi rất nhiều hồi còn ở Sabbath, và vui mừng trên cái chết của chú.

────Touri, nếu cô gặp vấn đề gì, cứ dựa vào tôi. Tôi sẽ giúp cô.

Đôi mắt chú Gorski vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.

Gương mặt chú bị biến dạng một cách kì lạ và mắt chú đã bị móc ra và đập bẹp.

Sau khi bị đánh đập bởi họng súng, đầu của chú cuối cùng bị cắt với một cái lưỡi lê, và màu máu thẫm đỏ thấm vào cát sỏi.

Tôi lại mất đi một người quan trọng với mình ư?

“Không, không đúng. Tôi giết chú, chính tôi là người giết chú…”

“Này, Touri, có chuyện gì vậy? Cô trông nhợt nhạt hơn trước đấy.”

“Tôi… Tôi đã khoái trá giết chú…!”

Tôi hiểu rồi.

Mặc dù chú Gorski đã bảo tôi đừng trở nên như này.

Mặc dù tôi đã tự mãn thuyết giáo Lenalee để không giết người vì hận thù cá nhân.

“Tôi hận việc Lenalê bị giết. Tôi bị hận thù nuốt chửng và đánh mất chính mình.”

Hối hận và nhục nhã trào dâng, làm tôi buồn nôn khôn tả.

Lúc nãy, tôi hành động như thế không vì sự sống của bản thân.

Mà đó là nỗi hận thù thuần túy dành cho quân Sabbath, đau buồn vì mất đi Lenalee, và ác ý sắt đá để giết chú Gorski.

Tôi đã hiểu tại sao chú Gorski cố gắng giết tôi khi vừa gặp mặt.

Tôi hẳn đã có một vẻ mặt điên loạn lúc ấy.

Chú đã thấy tôi bị nuốt chửng bởi hận thù và ác ý, không còn là chính tôi nữa.

Đó là tại sao chú lại coi tôi nguy hiểm và cố gắng giết tôi.

Và giờ, chú Gorski đã chết.

Bị bắn từ đằng sau, bởi tôi, và máu chú thấm đẫm khu rừng.

Tứ chi chú bị cắt đứt, chú bị khạc nhổ và trở thành một đống thịt thảm hại.

“…Mọi người, hãy dừng cơn điên cuồng này lại và tập hợp ngay lập tức.”

Tôi nói với giọng nghiêm khắc và tập hợp cấp dưới lại.

"Có chuyện gì vậy, Chuẩn úy? Không tham gia à?"

"Anh bị ngu à? Kẻ địch vẫn còn ở gần đây, phí sức làm gì? Mà ngay từ đầu, tôi đã cho phép anh tự ý hành động rồi sao?"

“Uh, không…”

“Giờ tập hợp đi. Chúng ta sẽ điểm danh ngay lập tức và chia thành từng đội.”

Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, tôi ra lệnh dừng hành động tàn bạo của họ lại.

Tôi không muốn thi thể của chú Gorski bị ô uế thêm nữa.

“…Trung sĩ Gavel. Chiến dịch đã kết thúc. Tôi sẽ trao lại quyền chỉ huy cho anh.”

“Ah, vâng.”

“Cảm ơn vì đã nghe theo yêu cầu ích kỉ của tôi. Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho mọi thương vong bởi chiến dịch này.”

“Này, đợi đã.”

Tôi cảm giác như sẽ bất tỉnh và ngã quỵ nếu mất cảnh giác dù chỉ một giây.

Chỉ còn chút sức lực, tôi cảm thấy choáng váng và gần như không thể đứng nổi.

“Vậy bây giờ tôi sẽ nhận lệnh từ Trung sĩ Gavel.”

“Touri, tại sao…”

Trung sĩ Gavel nhìn tôi với vẻ thương hại khi tôi đứng đó đến giới hạn của mình.

“Tại sao cô lại trưng ra bộ mặt của người chết sau khi thắng trận?”

Anh hỏi, gần như thì thầm.

-----------------------

Eng TL note: Tôi đã rất buồn khi nghe tin Gorski qua đời khi lần đầu đọc nó. Vĩnh biệt một nhân vật tuyệt vời.

----------------------

Rip Gorski