“Tôi sẽ kết hôn sau khi chiến tranh kết thúc.”
“Tôi hiểu rồi. Xin chúc mừng.”
May mắn chắc chắn là điều có thật.
Ít nhất, đó là điều tôi tin.
“Người bạn thời thơ ấu dễ thương của tôi ở thủ đô đang đợi tôi trở về.”
“Thật tuyệt vời.”
Tôi chỉ là một binh nhì.
Một tân binh chỉ được huấn luyện thể chất cơ bản và là người nghiệp dư trong việc sử dụng súng.
Tôi là một người đàn ông đáng thương bị bắt đi lính mà không có quyền từ chối, bởi vì quê hương tôi, Austin, đang trong cơn khủng hoảng.
“Cậu cũng nên kiếm cho mình một cô bạn gái đi. Nó sẽ cho cậu động lực mạnh mẽ để sống sót và trở về.”
“Ừ. Được thôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nơi tôi được đưa đến là một chiến trường khốc liệt với rất ít cơ hội sống sót.
Hầu hết những người lính ở đây có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại.
Với một người như tôi, không có kỹ năng gì nổi bật, cách duy nhất để tôi có thể sống sót là nhờ nữ thần may mắn mỉm cười với tôi.
“Ôi, Ange. Anh muốn sớm được gặp em…”
Nhân tiện, người ta nói rằng khoe khoang về người yêu trên chiến trường là một ý tưởng tồi.
Lý do là trong những vở bi kịch, những người lính bắt đầu khoe khoang về người yêu của mình sẽ phải chết.
Một trong những người đồng chí của tôi, người luôn khoe khoang về người yêu của mình, cũng không ngoại lệ. Anh ấy đã bị quân đội Sabbath phục kích và giết chết.
Có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng tôi đã thề sẽ không khoe khoang ngay cả khi có bạn gái.
“Hả? Mày lại cầu nguyện nữa à?”
“Ồ, tiền bối. Xin chào.”
Những người lính rất mê tín.
Kể cả khi đó là những câu chuyện vô căn cứ, tốt hơn hết là cứ làm nếu chúng giúp tăng cơ hội sống sót.
“Này, xem lại cách mày đặt súng đi. Nó khá vướng víu đấy.”
“Không. Có vẻ ngủ với khẩu súng hướng về phía bắc thì sẽ may mắn hơn.”
“Đừng ngốc thế.”
Có nhiều loại bùa may mắn được lan truyền giữa những người lính.
Chúng bao gồm từ những điều mê tín vô căn cứ đến những giai thoại tôn giáo thực sự.
“Mày cầu nguyện tùy thích, nhưng tao sẽ bắn nếu mày có bất kỳ hành động không cần thiết nào trên chiến trường.”
“Hiểu rồi. Em sẽ cẩn thận.”
“Được rồi.”
Tôi đã thử tất cả các loại bùa may mắn mà tôi từng nghe nói đến.
Nếu chúng thực sự hiệu quả thì tốt quá. Ít nhất thì chúng cũng giúp tôi bình tĩnh lại.
"Nếu mày thích những thứ huyền bí đến vậy, sao không đến và vuốt ve người đó?"
Có lẽ tôi là một trong những người lính mê tín nhất ở đây.
Một số người chế giễu tôi vì tin vào huyền bí, nhưng tôi không quan tâm.
Niềm tin chính là thứ cứu rỗi bạn. Cảm giác đó rất quan trọng.
“Anh đang nói đến thứ gì thế?”
“Mày không biết sao? Có thể mày sẽ thích đấy.”
Một ngày nọ, tôi nghe được tin đồn về một cô gái từ một đàn anh.
Trên khuôn mặt tiền bối có một nụ cười trêu chọc.
“Cô ấy được gọi là ‘Lucky Carry’, người mang lại may mắn. Nghe nói, vận may của mày sẽ được cải thiện nếu mày xoa đầu cô ấy.”
“Ồ, tin đồn đó là gì thế?”
Người đàn anh đã kể cho tôi nghe chi tiết về tin đồn đó.
Có một nữ quân y trẻ, thiếu kinh nghiệm làm việc trong bộ y tế.
Cô gái vô cảm như búp bê, mong manh như thủy tinh và dễ thương như hoa bồ công anh.
“Tại sao cô gái đó lại được gọi là biểu tượng của sự may mắn?”
“Cô ấy đã nhiều lần sống sót một cách kỳ diệu.”
Lucky Carry đã làm quân y kể từ thời Chiến tuyến Phía Tây.
Có vẻ như cô ấy đã sống sót một cách kỳ diệu ba lần cho đến nay, như thể được nữ thần may mắn dẫn đường.
“Lần đầu tiên là trong cuộc tiến công Sylph. Cô ấy bị bỏ lại ở tiền tuyến, nhưng trung đội của cô ấy đã rút lui về Marshdale mà hầu như không có thương vong nào.”
“Thật tuyệt vời.”
“Lần thứ hai là khi cô ấy bị cô lập sau khi bị bỏ lại ở Marshdale. May mắn thay, cô ấy được một đơn vị Ace bảo vệ và đã trốn thoát.”
“Thú vị đấy.”
“Và lần thứ ba là lần gần đây khi, khi Đại đội Verdi bị bao vây. Mặc dù đó là một tình huống vô vọng, cô ấy đã sống sót nhờ sự chỉ huy của Trung úy Verdi anh hùng.”
“Thật là may mắn. Thực sự có cô gái như thế ở bộ y tế sao?”
“Ừ. Heh, đó là câu chuyện mà có thể mày sẽ thích đấy.”
Theo những gì anh ấy kể với tôi, cô ấy có vẻ rất may mắn.
Nếu đúng như vậy thì rất ít người được nữ thần may mắn yêu mến như vậy.
“Chưa hết đâu. Nghe nói ai vuốt ve cô ấy sẽ thắng bạc lớn hoặc có bạn gái.”
“Em muốn gặp cô ấy ít nhất một lần.”
“Tao hiểu rồi. Vậy thì nếu mày bị thương nặng và được đưa đến khoa y tế, mày có thể gặp cô ấy.”
“Em không muốn đi theo con đường đó.”
Tôi muốn gặp cô gái đó sau khi nghe tin đồn đó.
Nếu có thể, tôi định xin cho tôi xoa đầu cô ấy.
Tôi thực sự muốn được hưởng ké sự may mắn của cô ấy.
“Thì, nếu mày đợi, cuối cùng mày sẽ gặp được cô ấy thôi.”
“Anh đang ám chỉ là em sắp bị thương nặng à?”
“Không, ý tao không phải vậy.”
Sẽ không có cơ hội nào để đến khoa y tế trừ khi tôi bị thương nặng.
Cũng rất kỳ lạ nếu bạn dành thời gian nghỉ làm để đến thăm một người lạ.
Ngay lúc tôi sắp bỏ cuộc…
“Buổi huấn luyện hành quân mùa đông sẽ sớm bắt đầu phải không? Đích đến của chúng ta là bộ y tế ở Paschen.”
“Ồ.”
“Mày có thể có cơ hội gặp Lucky Carry nếu mọi việc suôn sẻ.”
Mắt tôi sáng lên sau khi nghe những lời đó từ đàn anh.
Mùa đông năm nay đến sớm bất thường.
Do thời tiết bất thường, cả Sabbath và Austin đều không thể tiếp tục chiến đấu cho đến cuối mùa đông vì thời tiết quá lạnh.
Để ngăn chặn kỹ năng của binh lính suy giảm trong mùa đông, bộ tư lệnh đã áp dụng huấn luyện hành quân mùa đông cho bộ binh.
“Em nghĩ việc đào tạo rất phiền phức, nhưng khi nghe điều đó, em lại thấy háo hức hơn.”
“Tao hiểu rồi, tốt lắm. Chỉ cần cẩn thận đừng quá phấn khích mà bị sốt cao đến mức phải bỏ cuộc.”
Tiền bối nhìn tôi với nụ cười mỉm. Ánh mắt anh đầy ẩn ý.
“Hôm nay, buổi huấn luyện hành quân mùa đông bắt đầu. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng.”
Vài tuần sau, khóa đào tạo cuối cùng cũng bắt đầu.
Khóa đào tạo sẽ kéo dài tổng cộng ba ngày và được thực hiện theo hình thức sinh tồn.
Trong suốt cuộc hành quân, gần như không có giờ nghỉ. Lượng lương thực hạn chế sẽ được chia đều cho các đơn vị trong thời tiết lạnh giá khi chúng tôi tiến về đích.
Trên lý thuyết, nếu có thương vong, pháo hiệu sẽ được bắn để gọi cứu hộ, nhưng…
“Nếu ngã xuống và chết ngay lập tức, mày sẽ không được cứu. Nhớ đừng để chân bị kẹt trong tuyết nhé.”
“Vâng.”
Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thực sự được giải cứu không.
Tầm nhìn xung quanh rất kém và gió hú rất lạnh.
“Cẩn thận nhé mọi người! Nếu chết trong lúc luyện tập thì sẽ thành trò cười đấy!”
“V-Vâng.”
Sau khi đi bộ khoảng nửa ngày, tôi cảm thấy như toàn bộ nước trong cơ thể mình đã đông cứng lại.
Cơ bắp của tôi mỏi nhừ nhưng không có mồ hôi nào chảy ra, và luồng khí lạnh thấm vào xương khiến toàn thân tôi như đang bị thiêu đốt.
“Khó khăn quá, tiền bối.”
“Cố lên. Tôi nghe nói có một cô gái trẻ ở khoa y đang nấu súp nóng chờ chúng ta.”
“Nghe tuyệt quá. Tôi rất muốn được một cô gái xinh đẹp rót rượu cho mình.”
“Vị chỉ huy quân y của Quân đội miền Nam được cho là một mỹ nhân tuyệt sắc! Hãy mong chờ và hành quân nhé.”
“Được rồi…”
Nhân tiện, trưởng bộ y tế, Trung úy Reitalyu thực sự rất xinh đẹp nhưng cũng nổi tiếng là người kém may mắn, được mệnh danh là “Thần chết của chiến trường”.
Nếu bạn dính líu đến cô ta, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu bạn trúng đạn lạc và chết vào ngày hôm sau.
Không biết có biết tin đồn này hay không, vị tiền bối vẫn hét lớn:
“Trưởng khoa y tế rất nhân hậu. Cô ấy sẽ không nổi giận nếu mày chạm vào mông cô ấy đâu.”
Với điều này, anh đã truyền cảm hứng cho chúng tôi, những người lính mới.
Cuối cùng, ngày huấn luyện cuối cùng cũng đến.
Đội của chúng tôi, hoàn toàn kiệt sức, đã cố gắng đến được khoa y tế.
“Ôi, mệt quá…”
“Tôi thực sự nghĩ mình sắp chết rồi.”
Việc hành quân với đồ đạc nặng trên những con dốc hiểm trở khiến chúng tôi mệt mỏi hơn chúng tôi nghĩ.
Khóa huấn luyện mùa đông khắc nghiệt hơn nhiều so với dự kiến.
“Được rồi, không có ai bỏ cuộc. Bọn mày làm tốt đấy.”
“Vâng…
Có khá nhiều binh lính từ các tiểu đội khác đã ngã xuống và được đưa đến bộ y tế trong quá trình huấn luyện.
Thật may mắn khi hầu hết các thành viên trong đội của chúng tôi đều hoàn thành khóa huấn luyện mà không bị thương.
“Khịt mũi”
“Này, trông mặt em đỏ quá.”
“À, hình như em bị cảm rồi. Chết tiệt.”
Vâng, không có ai bị thương, nhưng có người bị sốt.
“Ừ, may mà bộ y tế là nơi chúng ta đến. Đi khám đi.”
“Hiểu rồi, tiền bối Allen. Ồ, đầu em đau quá.”
Anh Rodri, người mà tôi thường trò chuyện cùng, cảm thấy không khỏe trong suốt quá trình huấn luyện.
Đến sáng ngày cuối cùng, cuối cùng anh ấy đã bị sốt.
“Em cõng anh vào phòng khám nhé, thưa tiền bối?”
“Không cần, tao tự đi được.”
“Đừng cố quá, Rodri.”
Tôi cố đưa vai cho anh ấy nhưng anh ấy đẩy tôi ra.
Anh ta càu nhàu, "Nếu mày cũng bị thì sao?" rồi tự mình đi vào phòng khám.
“Thật sự thì em ấy cứng đầu lắm. Ít nhất thì lúc ốm e m ấy cũng có thể dựa vào đồng đội.”
“Thực vậy.”
Anh Rodri có vẻ khá bướng bỉnh.
Sau khi chia tay anh ấy, chúng tôi đi đến khu vực nghỉ ngơi được bố trí trong hội trường của bộ y tế.
Vài chục người lính đã ngồi trên mặt đất, thưởng thức súp cùng đồng đội.
“Cứ đợi ở đây. Một cô gái xinh đẹp sẽ mang súp đến ngay.”
“Trung đội trưởng, hình như chỉ có đàn ông đang phục vụ súp.”
“Ừ, vận chuyển thực phẩm là một công việc nặng nhọc.”
Thật không may, hầu hết người mang thức ăn đều là đàn ông.
Có lẽ điều này là để ngăn chặn mọi sự nghịch ngợm.
“Tuy nhiên, có vẻ như người đến bàn của chúng ta là một cô gái.”
“Nhưng trông cô ấy nhỏ bé quá.”
Ồ, tôi thực sự không quan tâm ai mang súp đến.
Tôi chỉ đang nhìn xung quanh để xem liệu “Lucky Carry” được đồn đại có ở đây không…
“Súp của anh đây.”
“Ồ!”
“Có chuyện gì không ổn sao?”
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng cô gái mang súp đến chính là Lucky Carry mà tôi đã từng nghe nói đến.
“Oa”
“…?”
Gương mặt vô cảm, vóc dáng thanh tú và đôi mắt quyến rũ.
Cái đầu hơi nghiêng của cô toát lên vẻ bí ẩn.
“Vậy ra cô ấy thực sự tồn tại…”
Đúng như Rodri mô tả, cô gái mặc đồng phục quân y đang đứng ở đó.
“Chào quân y, rất vui được gặp cô. Xin lỗi, nhưng tôi có thể xoa đầu cô một chút được không?”
“Lại nữa à? Thôi, tôi không phiền.”
Tôi được sự cho phép của cô ấy và ngay lập tức đưa tay ra chạm vào đầu cô ấy.
Cô gái, dường như đã quen với điều này, hơi nghiêng đầu về phía tôi, trông có vẻ khá thờ ơ.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Khi tôi vuốt ve đầu cô ấy, tôi cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ dâng trào trong tôi.
Tôi cảm nhận được mái tóc mềm mại, mượt mà dưới lòng bàn tay lạnh giá của mình.
Cảm giác thực sự giống như có một phước lành nào đó vậy.
“Được rồi, tiếp theo là đến lượt tôi.”
“Vâng, Trung đội trưởng. Đã hiểu.”
Trong lúc tôi đang xúc động trước khi được xoa đầu Lucky Carry, Trung đội trưởng Allen đã tiến lại gần.
Anh ấy cũng có vẻ háo hức muốn vuốt ve cô.
“À, Touri. Nghe nói dạo này người ta gọi em là ‘Lucky Carry’ đấy.”
Trái với mong đợi của tôi, Trung đội trưởng Allen cười toe toét và nói chuyện với cô gái một cách rất thoải mái, giống như đang trò chuyện với một người đồng chí.
“Chẳng lẽ biệt danh này có liên quan đến việc binh lính muốn vuốt ve em sao?”
“Ừ. Hình như em là bùa may mắn thì phải.”
“Hả…”
Cô gái có vẻ thoải mái với thái độ bình thản của Trung đội trưởng Allen.
Tôi đoán là họ biết nhau rất rõ.
“Này Reita. Kể cho cô ấy nghe về tin đồn về ‘Lucky Carry’ đi.”
“Tôi á? Tôi nghe nói có một quân y đã sống sót thần kỳ nhiều lần, và nếu bạn vuốt ve cô ấy, bạn sẽ được ban phước lành.”
“Anh nghe nói Lucky Carry là một cô gái dễ thương, vô cảm. Rodri và anh đã bật cười khi nghe chuyện đó.”
“…”
“Cho anh cùng hưởng may mắn đó nhé, hehehe.”
Trung đội trưởng Allen vui vẻ xoa đầu cô gái.
Cô gái tỏ vẻ vừa bực mình vừa có chút thích thú.
“Em đã làm tốt lắm. Touri, người từng run rẩy với khuôn mặt xanh xao trong chiến hào, giờ đã trưởng thành rất nhiều.”
“…”
Mặc dù tóc cô rối bù, cô gái không hề tỏ ra ghét điều đó.
Đây hẳn là mối quan hệ giữa họ.
Tôi cảm thấy không nên can thiệp nên tôi chỉ đứng xem.
“À mà này, chuyện gì đã xảy ra với Rodri vậy?”
“Rodri? Thằng ngốc đó bị sốt trong lúc tập huấn. Giờ đang xếp hàng chờ điều trị.”
Sau khi được vuốt ve một lúc, cô gái nhìn xung quanh và nhắc đến chuyện này.
Có vẻ như cô ấy cũng biết tiền bối Rodri.
“Cậu ấy ổn chứ?”
“Em ấy chỉ bị sốt thôi. Em ấy vẫn là Rodri kiêu ngạo và thô lỗ như xưa.”
Nghĩ lại thì, Rodri đã biết rất rõ về tin đồn về cô gái này.
Anh ấy có vẻ không phải là người quan tâm đến huyền bí.
Anh ấy hẳn phải biết rõ chi tiết vì họ là người quen.
“Em hiểu rồi…”
Cô gái thở dài nhẹ, trông có vẻ hơi cô đơn.
Đôi môi hơi mím của cô ấy thật đáng nhớ.
“Vậy thì, xin hãy ăn súp và cẩn thận trên đường về. Nhớ đừng để bị thương rồi quay lại đây nhé.”
“Được rồi, gặp lại sau nhé, Touri.”
Cô gái không nói thêm gì nữa, cúi chào chúng tôi rồi rời đi.
Tôi cúi chào nhẹ cô ấy và tập trung vào việc ăn hết bát súp nóng.
Nhiều binh lính đã hoàn thành khóa huấn luyện đang quay trở lại quảng trường.
Sẽ là bất lịch sự nếu ở lại quá lâu.
“Oa, cô ấy thực sự ở đây, Lucky Carry. Trung đội trưởng Allen, anh có quen cô ấy không?”
“Có, em ấy là đồng chí của anh. Em ấy từng ở cùng đơn vị với anh.”
“Em hiểu rồi.”
“Em nghe tin đồn rồi phải không? Có một trung đội đã trốn thoát khỏi tiền tuyến nhờ Lucky Carrier. Tôi cũng ở trong trung đội đó.”
Nghe vậy, tôi mới hiểu vì sao tiền bối Rodri lại nhiệt tình nhắc đến tin đồn về “Lucky Carry” như vậy.
Chắc hẳn anh thấy buồn cười lắm khi người đồng chí của mình được coi là một biểu tượng của đức tin.
“Một cô bé nhỏ như vậy mà lại ra tiền tuyến sao?”
“Đúng vậy. Mặc dù bề ngoài có vẻ vậy, nhưng Touri rất chăm chỉ.”
Có vẻ như Trung đội trưởng Allen và Tiền bối Rodri đã cười rất to khi nghe tin đồn này.
Họ nói: “Touri không phải là một sự tồn tại huyền bí, em ấy chỉ là một cô gái vui vẻ thích những trò vui tiệc tùng.”
“Lúc đầu cô ấy có vẻ độc đáo, nhưng khi em hiểu rõ em ấy rồi thì em ấy chỉ là một cô gái bình thường thôi.”
“Bình thường, huh?”
“Đúng vậy, nhìn sang bên kia kìa.”
Trung đội trưởng Allen chỉ tay về phía sau tôi.
Khi tôi quay lại…
“Ồ!”
“Thấy chưa? Bình thường mà, phải không?”
Lucky Carry đứng đó với đôi má phồng lên, trông có vẻ rất không vui.
Trước mặt cô, Tiền bối Rodri đang nhìn Trung úy Reitalyu với nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt.
“Vậy nghĩa là…”
“Từ hồi chúng tôi cùng tiểu đội, cô ấy đã như vậy rồi. Ngay cả Lucky Carry cũng là một cô gái tuổi teen.”
“Ha ha ha.”
Nhìn cô gái kéo má tiền bối Rodri với vẻ mặt nhăn nhó khiến tôi mỉm cười.
Cô gái mà tôi vuốt ve lúc nãy không phải là hiện thân của nữ thần may mắn…
Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.
“Tiền bối Rodri cũng khá đặc biệt đấy.”
“À, nhưng tốt nhất là đừng trêu Rodri quá. Em ấy không thích bị chế giễu đâu.”
“Đã rõ, Trung đội trưởng.
Nhìn thấy cặp đôi thân thiết này ở phía sau, tôi đã ăn xong món súp rau.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đã vuốt ve cô rồi từ từ quay trở lại trại cùng trung đội của mình.
Đêm sau buổi tập được coi là ngày nghỉ ngơi.
Tôi không muốn lãng phí vận may của mình nên thường tránh cờ bạc.
Nhưng tối nay, có lẽ chúng ta nên thử chơi bài.
-----------------------------------------------------------
Nhớ những Arc "Slice of Life" tại tiền tuyến này quá...
BTW, đám cưới của Touri và Rodri, fan art của Zhaoyi (@Khrysallise) trên Twitter
Ảnh này được vẽ trước khi có ảnh màu chính thức, nên cái gì quan trọng phải nhắc lại 3 lần:
Rodri tóc nâu mắt xanh
Rodri tóc nâu mắt xanh
Rodri tóc nâu mắt xanh