TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cứu nhầm công chúa trốn nhà đi chơi

(Đang ra)

Cứu nhầm công chúa trốn nhà đi chơi

Nekokuro

Luna chuyển đến học cùng lớp với cậu.

17 54

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

20 101

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 24

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Arc 2 Interlude 1 - Garback người sành ăn

Đêm sau chiến thắng.

Những binh lính trong chiến hào tận hưởng niềm vui sống sót và ăn mừng cùng nhau. Đây là một ngày liêng thiêng với những người ở tiền tuyến.

Với vài xa xỉ phẩm và chút rượu trong tay, họ chia nhau đồ uống với đồng đội họ và long trọng tưởng niệm những người đã ngã xuống.

“…”

Có người đàn ông là “Ace” của chiến tranh chiến hào ở Chiến tuyến Phía Tây.

Một trung đội trưởng của một trung đội xung kích, người tự do chạy băng qua chiến trường khi vung một thanh kiếm lỗi thời.

Tên anh ta là Garback.

Anh không quan tâm đến địa vị hay quân hàm, và là một người đàn ông thuộc về tiền tuyến.

“Công việc của ta không phải là ngồi đằng sau mà chỉ tay năm ngón, mà là tắm trong máu và bùn ở tiền tuyến và giết càng nhiều kẻ thù càn tốt.”

Đó là những gì anh tin tưởng.

Những người cấp cao thấy khó có thể đối phó với một người như Garback.

Công trạng phải được khen thưởng trong quân đội. Binh lính phải được khen thưởng vì thành tích của họ.

Tuy nhiên, người đàn ông này vẫn kiên quyết ở lại tiền tuyến và không muốn được có quân hàm cao hơn Trung sĩ.

Vì vậy, sĩ quan cấp trên của anh, Renvel, đã hỏi:

“Anh muốn có gì như phần thưởng cho những thành tựu của anh không?”

Trung sĩ Garback chán nản trả lời:

“Vậy thì chút cồn thì sao. Ta muốn thứ rượu được nhất và đồ ăn vặt ngon nhất mà ngài có thể lấy trên Austin này.”

“Ta hiểu rồi.”

Yêu cầu của anh được chấp thuận và rượu hảo hạng được gửi đến cho anh sau mỗi thành công anh đạt được.

Và cứ như thế, Garback sống một cuộc sống thư thả trên chiến trường.

Lều của anh luôn chứa đầy rượu ngon và anh được hưởng những bữa ăn xa hoa hơn bất kỳ ai khác.

Với anh, đó là sự đền đáp xứng đáng cho việc mạo hiểm mạng sống của mình ở tiền tuyến.

Ngoài những món đồ xa xỉ, anh còn yêu cầu nhiều thứ khác nữa.

Kiếm dự phòng, trinh sát lành nghề, quân y có khả năng sống sót ở tiền tuyến, và nhiều nữa.

Garback luôn mơ về ngày đột phá qua chiến hào kẻ thù

Ngay cả sau khi trải qua mười năm dài đằng đẵng trong chiến hào, anh không bao giờ phục vụ vì thói quen hay sự tự mãn.

Theo cách riêng của anh, anh đang đấu tranh để chấm dứt chiến tranh.

“Trung đội trưởng, hôm nay là một chiến thắng lớn.”

“Đúng rồi.”

“Chúng ta có làm như thường lệ không?”

“Cứ thế đi.”

Ngay cả những người như Garback cũng có những khoảng khắc có lúc thư giãn.

Vào những đêm chiến thắng, anh luôn đãi trung đội của mình một bữa tiệc.

“Allen, tập hợp mọi người vào lều ta. Ta sẽ lấy trộm một ít đồ xa xỉ.”

“Đã hiểu. Chúc ngài may mắn khi đột kích kho đồ, Trung đội trưởng.”

Garback không hứng thú với phụ nữ. Với anh, thú vui duy nhất trên chiến trường là chè chén.

“Đảm bảo có người chuẩn bị màn biểu diễn đi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Và như vậy, Garback đến chỗ cấp trên để yêu cầu các xa xỉ phẩm.

Bạn có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn ở căn-tin nếu có tiền, nhưng lính mới phải chờ để được phát đồ ăn.

Và vào đêm sau chiến thắng, mọi người lính trong lần tác chiến đều được nhận vài xa xỉ phẩm.

Ăn mừng chiến thắng là một cơ hội hiếm hoi để cả trung đội chè chén cùng nhau.

“…”

Những bữa tiệc này là thú vui duy nhất của Garback trên chiến trường.

“Được rồi. Bọn mày có vài trò để biểu diễn rồi đúng không?”

“Vâng!”

Trong con đường binh nghiệp dài của anh, những người tham gia bữa tiệc liên tục thay đổi.

Những người giỏi khuấy động không khí và những người im lặng vì nhút nhát đều chết một cách công bằng.

Garback đã chấp nhận số phận nghiệt ngã này của chiến trường.

“Ai lên đầu tiên?”

“Vậy thì, nếu tôi được phép, tôi lên.”

“Được rồi, Binh nhì Quân y Touri!”

Dùng màn trình diễn của cấp dưới để giải trí, Garback mở nắp chai rượu quý giá của mình.

Mùi thơm nồng nàn của rượu chưng cất làm dịu tâm hồn anh.

“Bây giờ thì… Rodri, tôi có thể nhờ cậu giúp không?”

"Tôi á? Ừm, chắc cũng ổn thôi."

“Bây giờ, tôi sẽ trình diễn nghệ thuật bí mật của việc chặt xác người.”

Gần đây, Garback thích tiệc tùng hơn bình thường.

Đó là bởi vì cô quân y tân binh mà anh không kỳ vọng nhiều hóa ra lại rất tài năng.

Nhìn đám thuộc hạ ồn ào của mình, Garback lấy ra một ít thịt khô từ một chiếc lọ nhỏ.

Thịt khô là món ăn nhẹ hoàn hảo để dùng kèm với rượu trên chiến trường.

Nó có hương vị đậm đà, dai và rất hợp với rượu.

Đây là sự kết hợp giữa rượu và đồ ăn nhẹ ưa thích của Garback.

“…♪”

Đầu tiên, Garback nhấp một ngụm rượu chưng cất để rượu ngấm vào.

Sau đó, anh ấy nướng thịt khô được xiên vào que trên ngọn lửa trại.

Thịt khô mềm và chảy ra, những giọt mỡ trong suốt lấp lánh trên bề mặt thịt.

“Ôi, lạ quá! Đầu và thân của Rodri đang tách ra~”

“Gwah, bị Lùn giết rồi!

“Hahaha! Cuối cùng thì mày cũng bị hạ gục rồi, Rodri!”

Các đồng đội cười vui vẻ khi chứng kiến màn trình diễn thú vị.

Một trong những điểm nổi bật của những bữa tiệc này là có thể thấy những người lính thường có khuôn mặt hung tợn mỉm cười.

“Cuộc đời của Binh nhì Rodri đã trở thành nền tảng cho bữa tiệc của Binh nhì Quân y Touri! Mọi người, chào!”

“Vâng, chào!”

“Này, nhanh lên và thả tôi lại ra, Lùn!”

Garback gặm vào miếng thịt ấm, mềm và nhai thật kỹ.

Hương vị mặn nồng của thịt lan tỏa trong miệng khiến anh khát nước.

Anh ta nhanh chóng đưa chai rượu lên môi và uống một hơi thật dài.

Hơi thở của anh hòa lẫn với rượu và anh chìm vào trạng thái say sưa dễ chịu.

“Được rồi, tôi sẽ gắn cơ thể cậu lại ngay.”

“Ôi trời. Làm tôi sợ quá.”

“Ta mừng là nó thành công, Touri.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều. Vậy là kết thúc màn ma thuật xé xác người. Ngài nghĩ sao, Trung đội trưởng?”

Tân quân y báo cáo kết thúc buổi biểu diễn của mình với ánh mắt đầy hy vọng.

“Ồ, lần này cũng tốt. Đây, cầm lấy.”

"Cảm ơn."

Không chút do dự, Garback đã đưa chocolate mà anh được lấy được.

Chỉ riêng khả năng diễn xuất của cô quân t này cũng đủ để cô có thể kiếm sống bằng nghề biểu diễn đường phố.

Khen thưởng thành tích và trừng phạt thất bại là quy tắc bất di bất dịch của quân đội.

“Chocolate này ngon lắm, Rodri.”

"Chết tiệt, cô may mắn thật."

Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của tân binh khiến cho hương vị rượu trở nên ngon hơn.

Garback nhấp thêm một ngụm rượu ngon với vẻ mặt thỏa mãn.

“Vậy, ai là người tiếp theo?”

“Nếu không ai muốn đi thì tôi sẽ đi.”

"Đợi đã, Allen. Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu nên là người kết thúc."

"Ồ, thật sao? Được thôi, nếu Hạ sĩ đã nói vậy."

Tiếp theo, Garback lấy ra một ít bánh quy cứng từ ba lô.

Đây là khẩu phần ăn của Quân đội Austin được thiết kế để có thể sử dụng lâu dài và không hề là món ăn ngon.

Vì bánh mì này cứng nên binh lính thường nhúng bánh mì vào súp và phàn nàn về độ kinh khủng của nó trong khi ăn bánh mì mỗi ngày.

“…”

Tuy nhiên, vẫn còn một cách khác để ăn bánh quy cứng.

Phương pháp này là ngâm nó trong rượu. Hương vị của rượu có tác dụng cân bằng vị khó chịu của bánh quy cứng.

Ăn bánh quy cứng ngâm trong rượu là một trong những cách tinh tế mà lính chiến hào thưởng thức đồ uống của họ.

"Được rồi, tiếp theo là tôi. Tôi vừa nghĩ ra một trò đùa khá hay, nên tôi sẽ diễn hài một chút."

“Thật sao? Làm đi, Rodri.”

Sau khi ngâm bánh mì thật kỹ trong rượu, Garback phết bơ và pate bò lên trên.

Với điều này, loại bánh quy cứng thường có mùi khó chịu đã biến thành một món ăn nhẹ ngon miệng khi dùng với rượu.

Garback cắn một miếng bánh mì rồi nuốt chửng cùng với đồ uống.

“Hình như dạo này có trò chơi nguy hiểm nào đó đang thịnh hành trong chiến hào. Tôi nghe một người lính canh gác kho thuốc súng kể lại chuyện này hôm nọ—”

Garback, Ace của những chiến hào này, là một người sành ăn.

Anh có rất nhiều tiền tiết kiệm nhờ nhiều năm phục vụ trong quân đội.

Garback đã chi phần lớn số tiền đó vào những mặt hàng xa xỉ.

Rượu, tất nhiên rồi, bơ và pate đều là những mặt hàng cao cấp.

Anh không tiếc tiền để thưởng thức rượu.

“Này, đừng nói với tôi rằng câu chuyện đó là ‘thủ phạm là lính canh.’ Chứ”

“Ah! Sao tiền bối lại phải nói ra cơ chứ!!!”

“Rõ ràng quá! Đồ nghiệp dư!!!”

“Thật khắc nghiệt!”

Đột nhiên, Garback nhận thấy chai rượu đã cạn.

Garback cảm thấy hơi thất vọng vì đã uống hết trước khi kịp nhận ra.

“Trung đội trưởng, chúng ta nên làm gì với tên này?”

“Hả?”

Đúng lúc rượu hết cũng là lúc anh ta trở nên cáu kỉnh.

Màn trình diễn thất bại của Rodri diễn ra vào thời điểm tệ nhất có thể.

“Chôn sống nó.”

"Đừng!"

Và thế là Rodri bị chôn sống chỉ chừa mỗi mặt một cách vô lý.

Những người lính say xỉn và phấn chấn, vui vẻ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.

“Umm, Trung đội trưởng?”

“Gì nữa?”

“Tôi có thể biểu diễn thêm một trò nữa không?”

Nhìn thấy tình cảnh của cậu bé, nữ quân y lại đứng dậy, khẽ thở dài và cúi chào Garback.

“Làm đi, Touri.”

"Đây là một số phép thuật thoát hiểm."

Quân y trẻ vừa nói vừa phủ tấm vải lên Rodri bị chôn sống.

Sau vài giây bị che bởi tấm ga trải giường:

“Một, hai, ba!”

"Ồ!"

Khi Touri mở tấm vải ra, Rodri đã trốn thoát khỏi mặt đất.

“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.”

“…Cảm ơn, Lùn.”

“Geez, Touri thật dịu dàng với Rodri.”

Như thường lệ, đó là một trò ảo thuật ấn tượng. Bản thân Garback cũng không thực sự hiểu nó hoạt động như thế nào.

“Thế này thì sao? Ngài có thể tha thứ cho Rodri được không?”

“…Được rồi. Mày được tha đấy.”

"Cảm ơn ngài."

Garback, người có khả năng suy nghĩ bị suy yếu vì rượu, đã chán ngấy và đưa cho Rodri một ít sô cô la.

Những thứ xa xỉ này ban đầu anh định dành cho cấp dưới. Trừ khi ai đó thực sự phá hỏng trò vui, họ sẽ được nhận.

“Đây là lần đầu tiên tôi nhận được chocolate…”

“Rodri thực sự chẳng làm gì cả.”

“Tôi cũng có trình diễn chút mà.”

Trong bầu không khí hỗn loạn này, Garback tận hưởng những bữa tiệc trong chiến hào.