TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 24

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 149

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1228

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Arc 4 Interlude 2 - Sự đấu tranh của một quân y tận tụy

Đây là Interlude của Arc 4

----------------------------------------

“Cuối cùng cũng xong…”

“Ồ, tuyệt vời quá.”

Người phụ nữ khẽ kêu lên vì vui sướng.

Trước tay cô, một tấm khiên nhỏ và mỏng đang hình thành.

"Cô nắm bắt vấn đề nhanh thật. Đúng như mong đợi ở Gale, niềm hy vọng của bộ y tế."

"Cảm ơn."

Tên của người phụ nữ đó là Gale.

Cô ấy là một người phụ nữ trông có vẻ trưởng thành với nốt ruồi đặc trưng, tạo ấn tượng mạnh mẽ.

“Phép thuật [Shield] xuất hiện ở những người có mong muốn mạnh mẽ muốn bảo vệ ai đó.”

“Vâng, thưa Giám đốc Dollman.”

“Gale, cô phải trở thành một quân y có thể bảo vệ người khác.”

Người lính già Dollman nói điều này khi ông nắm lấy vai Gale.

“Đừng bao giờ trở thành một quân y như tôi.” 

Ông nói thêm với giọng tự hạ thấp bản thân.

Gia đình của Gale là gồm nhiều thành viên ưu tú của quân đội qua nhiều thế hệ.

“Tôi là Binh nhất Quân y Gale. Từ giờ tôi sẽ gia nhập bộ y tế. Mong hãy chăm sóc tôi.”

“Ồ, thì ra cô chính là người mà họ vẫn nhắc đến…”

Ngay cả trong gia đình thượng lưu này, cô vẫn được tôn vinh là một “thần đồng”.

Cô ấy nổi bật với năng khiếu hiếm có về phép thuật chữa lành, năng lượng ma thuật dồi dào, tư duy nhanh nhạy và tinh thần trách nhiệm cao. 

Bản tính siêng năng và tính cách thân thiện của cô đã giành được sự tin tưởng sâu sắc từ các đồng nghiệp.

“Gale, cô giúp tôi xử lý bệnh nhân này được không? Xương có vẻ hơi khó xử lý.”

“Để đó cho tôi.”

Sau khi gia nhập bộ y tế, Gale nhanh chóng khẳng định được mình.

Cô nhanh chóng cải thiện kỹ năng của mình và chỉ sau vài năm, đã trở thành nhân vật chủ chốt trong bộ y tế.

“Với sự tham gia của một người như cô, tương lai của bộ y tế đã được đảm bảo.”

“Tôi rất vinh dự.”

Dollman, Giám đốc bộ y tế, đặc biệt quan tâm đến Gale.

Ông coi cô như học trò quan trọng nhất của mình và truyền lại toàn bộ kiến thức y khoa của mình cho cô.

Đó không phải là sự thiên vị; mà hoàn toàn là do khả năng đặc biệt của cô ấy.

“Nếu tôi phải chọn ai đó để kế thừa vị trí Giám đốc, người đó chắc chắn phải là cô.”

Dollman đặt kỳ vọng rất cao vào Gale, mặc dù cô mới chỉ vào nghề được vài năm.

“Binh nhất Nile đây! Tôi đã tốt nghiệp học viện quân sự năm nay.”

Đã vài năm trôi qua kể từ khi Gale bắt đầu phục vụ.

Một người lính trẻ đến chào Gale.

“Em trông thế nào, chị? Có hợp với em không?”

"Có."

Cậu bé đang mỉm cười vui vẻ và không lo lắng gì trên đời chính là em trai cô, Nile.

Anh được phân công ra tiền tuyến với vai trò là một người lính bộ binh.

“Em quyết tâm làm hết sức mình vì đất nước!”

“Nile, nhớ đừng làm gì liều lĩnh nhé. Hãy ưu tiên sự sống còn của em.”

"Vâng!"

Nile là một cậu bé thẳng thắn và thông minh.

Anh ấy thông minh và nghiêm túc, rất giống Gale.

“Hãy giữ an toàn cho đến khi em được điều chuyển sang về hậu phương.”

Giống như Gale, Nile cũng xuất thân từ một gia đình danh giá và đã tốt nghiệp học viện quân sự.

Sau khi tích lũy kinh nghiệm ở tiền tuyến, anh dự tính mình sẽ đóng một vai trò quan trọng hơn trong quân đội.

“Chị đừng lo. Hình như em được phân công vào một đơn vị có tỷ lệ tử vong thấp.”

"Ồ vậy ư?"

“Có lẽ người cha quá thận trọng của chúng ta đã tác động lên vài người.”

Anh tự hào nhắc đến tên đơn vị mình được phân công.

Gale nhận ra tên của người lính đó.

“Đó là đơn vị Ace nổi tiếng của Trung sĩ Garback!”

“Ôi trời ơi…”

Garback là môt Ace, được biết đến với những cuộc tấn công liều lĩnh và có tin đồn là đã bỏ rơi cấp dưới của mình.

Người lính mà em trai cô nhắc đến lại khét tiếng vì những tin đồn tiêu cực như vậy.

Nghe cái tên đó, Gale nhìn em trai mình với vẻ lo lắng, nhưng…

“Có chuyện gì vậy chị?”

“Không, không có gì đâu.”

Sự bình tĩnh của cô khiến cô phải kiềm chế, nghĩ rằng: "Mình không nên khiến em ấy lo lắng không cần thiết hoặc gây bất hòa."

“Cố gắng lên nhé, Nile.”

"Vâng."

Gale mỉm cười và cố gắng che giấu sự lo lắng của mình, không biết rằng nó sẽ khiến cô rất hối hận.

“Nile! Chấn thương này là sao vậy?!”

“A ha ha…”

Một vài ngày sau.

Nile được đưa đến bộ y tế trong tình trạng bị thương nặng.

“Em ổn chứ? Em bị gãy xương và bầm tím khắp người… Đợi đã, chị sẽ xử lý ngay.”

“Bình tĩnh nào, Quân y Gale. Việc điều trị đã hoàn tất rồi.”

Khi Gale cố gắng sử dụng phép thuật chữa lành trong cơn hoảng loạn, cô đã bị một quân y có khuôn mặt nghiêm nghị ngăn lại và nắm lấy tay cô.

Gale trừng mắt nhìn quân y ấy bằng ánh mắt sắc bén.

"Tình trạng của em ấy vẫn còn tệ."

“Những vết thương này sẽ tự lành”

"Nhưng…"

“Chị bình tĩnh đi. Em ổn mà.”

Phép thuật chữa bệnh là nguồn tài nguyên quý giá trên chiến trường.

Nguyên tắc là không sử dụng nó cho những vết thương có thể tự lành trong vòng vài ngày.

Gale biết điều này, nhưng mọi chuyện lại khác khi chính gia đình cô bị thương. Dĩ nhiên, cô muốn chữa lành cho họ.

“Hơn nữa, có vẻ em ấy có tinh thần tốt hơn hơn vẻ bề ngoài.”

“Eh?”

“Trong quá trình điều trị, em ấy cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi.”

“Ugh!”

Tuy nhiên, có vẻ như em trai cô đã bị phân tâm bởi bộ ngực hấp dẫn của nữ quân y.

Một sự im lặng ngượng ngùng kéo dài trong vài giây.

“E-Em không có nhìn.”

“Đừng lo, tôi không quan tâm đâu. Tôi thấy việc em không chạm vào tôi là lịch sự đấy.”

Gale thấy nhẹ nhõm, trong khi Nile vẫn tiếp tục lắp bắp với khuôn mặt đỏ bừng.

Đây không phải là khía cạnh mà cô muốn biết về anh trai mình.

“Ừ thì, Reitalyu quả thực có vóc dáng khá ấn tượng. Haizz, lo lắng hơi quá rồi.”

“Em thực sự xin lỗi…”

“Vậy thì tôi xin phép đi trước, Gale.”

Nile đỏ mặt, cúi đầu và lặng lẽ xin lỗi Reitalyu đang rời đi.

Nhìn thấy em trai mình như vậy, Gale hỏi với vẻ mặt bực bội về lý do em bị phạt.

“Ừm, lý do em bị đánh là lỗi của em. Em nghe nhầm chỉ thị của Trung đội trưởng và chạy nhầm đường trong chiến hào một mình.”

"Chị hiểu rồi."

“Hình như anh ta nghĩ em đang chạy trốn kẻ thù nên đã đánh em.”

Theo những gì Gale nghe được, những vết thương nghiêm trọng của Nile là hậu quả từ sự trừng phạt của Garback.

Nhưng có vẻ như Nile không hoàn toàn vô tội.

“Trung đội trưởng Garback rất nghiêm khắc. Em bị bắt đứng hàng giờ liền cho đến khi được phép điều trị.”

“Ai cũng có lúc mắc sai lầm. Thế này thì chắc chắn là quá đáng lắm.”

“Em thấy ổn mà… phần lớn là vậy.”

Nile nở một nụ cười có phần mơ hồ.

Có vẻ như em ấy có đôi chút e ngại trong lòng.

“Ồ, nếu em có đủ năng lượng để nhìn vào ngực người khác thì ổn thôi.”

“Làm ơn đừng trêu em về chuyện đó. Chỉ là… chị ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp.”

“Reitalyu khá nổi tiếng đấy, em biết không?”

“Không phải như vậy đâu…”

Những người lính mới thường trở nên cứng cỏi hơn thông qua hình phạt.

Biết rằng mọi việc trên chiến trường diễn ra như vậy, Nile đã có thể giữ kín những lời phàn nàn của mình.

"Được rồi, hôm nay em tới đây thôi. Xin lỗi đã làm phiền chị nhé."

“Được, lần sau nhớ cẩn thận nhé.”

Mặc dù Gale có cảm xúc phức tạp về việc em trai mình bị trừng phạt, nhưng cô không có thẩm quyền hay vị trí để can thiệp vào các vấn đề tiền tuyến.

Cô nhìn em trai mình rời đi với vẻ mặt lo lắng.

Từ ngày đó trở đi, Nile thi thoảng lại xuất hiện ở bệnh viện dã chiến với khuôn mặt sưng tấy.

Không phải là hiếm khi tân binh phải nhập viện vì bị trừng phạt thân thể.

Tuy nhiên, hình phạt mà Garback đưa ra lại đặc biệt nghiêm trọng.

“Em lại đến đây rồi, Nile…”

“Ugh. Em bị phát hiện rồi à?”

Hôm nay cũng vậy, Nile đã bị đánh đập không thương tiếc và đang trong tình trạng đáng thương.

Cho dù điều này có được coi là “bình thường đối với một người lính mới” thì Gale vẫn không khỏi lo lắng.

“Đi quá xa rồi. Chị sẽ nói chuyện với Garback về chuyện này.”

“Không sao đâu chị, đừng bảo vệ em quá mức. Em không phải là người duy nhất bị đánh đâu.”

Gale đã nhiều lần cố gắng yêu cầu Garback tránh những khóa huấn luyện khắc nghiệt như vậy.

Tuy nhiên, chính Nile đã ngăn cản cô làm như vậy.

“Nếu chị làm thế, em sẽ bị giết mất.”

“Nile…”

“Em không muốn nổi bật. Làm ơn, đừng làm gì thừa thãi nữa, chị ạ.”

Nile có vẻ rất sợ Garback.

Nghe lời cầu xin của em, Gale cuối cùng cũng nuốt lời phàn nàn của cô về Garback.

“Tốt hơn là không nên can thiệp.”

"Thật ư?"

Gale bối rối quyết định hỏi ý kiến trưởng bộ y tế tế Dollman về Nile.

Dollman đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong thời gian phục vụ trong quân đội. Ông có ảnh hưởng đáng kể đến những người lính tiền tuyến.

Gale nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu ông giải quyết vấn đề này thay vì cô.

Tuy nhiên, phản ứng của Dollman lại rất thẳng thừng.

“Tôi đã từng trải ở tiền tuyến và tôi nghĩ rằng một số hình phạt thể xác là không thể tránh khỏi.”

“…”

“Trung đội Garback là một trong những đơn vị có tỷ lệ tử vong thấp, phải không?”

Có những quy định dành cho bộ binh.

Sẽ không tốt cho một người như Gale, người không biết gì về tiền tuyến, khi can thiệp.

“Tỷ lệ tử vong thấp cho thấy Garback rất giỏi huấn luyện cấp dưới. Dù có nghiêm trọng đến đâu, có vẻ như anh ta đang hướng dẫn rất đúng cách.”

“Thật vậy sao?”

“Đừng bao giờ mang suy nghĩ của thời bình ra tiền tuyến.”

Nói như vậy, Dollman đã bác bỏ mối lo ngại của Gale.

Cảm xúc của Gale rất lộn xộn.

Cô lo lắng cho Nile. Nhìn em trai mình liên tục bị đối xử tàn nhẫn khiến cô vô cùng đau đớn.

Tuy nhiên, cô cũng mong em ấy sống sót. Thực tế là tỷ lệ tử vong của tân binh trong Trung đội Garback rất thấp cũng là sự thật.

Điều này vẫn tốt hơn là bị điều chuyển sang một đơn vị khác và có thể bị tử trận.

Bị kẹt giữa những cảm xúc mâu thuẫn này, Gale cảm thấy bồn chồn.

Giữa những cảm xúc chưa được sắp xếp và mệt mọi khi chữa thương binh, Gale sẽ sớm thấy mình đối mặt với một tình thế còn khó xử hơn.

“Chị ơi. Em, ừm, đã bắt đầu hẹn hò với Reitalyu.”

“Hả…?”

Gale đã rất sốc khi nghe tin đứa em trai rắc rối của mình đã bắt đầu hẹn hò với Reitalyu, đàn em của cô.

Trong giờ nghỉ, Gale đã rất ngạc nhiên khi Reitalyu và Nile đưa tin này khiến cô phải ngạc nhiên đến hai lần.

"Ý em là gì?"

“T-Thì, em đã tỏ tình, và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp…”

Thật là một cú sốc.

Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc liệu họ có thời gian cho một mối quan hệ hay không.

Cố gắng giữ bình tĩnh, cô hỏi em trai mình, người bắt đầu lí nhí và lẳng tránh ánh mắt cô.

Nguyên nhân chính là lúc Nile được điều trị.

Nile không muốn chị gái mình biết về những vết thương do hình phạt thể xác gây ra.

Vì vậy, khi đến bộ y tế, anh xếp hàng ở một góc ít bị chú ý hơn trong hàng chờ khám.

Reitalyu phụ trách hàng đó nên họ thường xuyên gặp nhau.

Nile đã phải lòng cô sau khi cô chữa trị cho anh nhiều lần.

“Chị ấy thật ngầu, ngoại hình cũng rất tuyệt. Cách đối xử của chị rất chu đáo và nhẹ nhàng. Trước khi em kịp nhận ra, em không thể nghĩ về bất kì điều gì khác ngoại trừ chị ấy và em bắt đầu cố tình phạm lỗi để gặp chị ấy nhiều hơn.”

“…”

“Em nghĩ rằng sẽ không tốt khi cứ để mọi chuyện như vậy và cố gắng sắp xếp cảm xúc của em bằng cách tỏ tình, cho dù bị từ chối. Nhưng bằng cách nào đó, chị lại đồng ý.”

“Chị hiểu rồi…”

Ngồi trước mặt Gale, em trai cô, người đầy vết thương nghiêm trọng, nắm tay Reitalyu, nở nụ cười hạnh phúc.

Thành thật mà nói, điều đó thật đáng lo ngại.

“Reitalyu, cậu thực sự đang hẹn hò với Nile à?”

“Vâng. Hôm nọ, trưởng khoa khuyên tôi nên thử tìm bạn đời, và tôi thấy đó là một cơ hội tốt.”

“…”

Reitalyu đáp lại với vẻ mặt vô cảm thường thấy.

Cô là người phụ nữ nghiêm khắc, cứng rắn với cả bản thân và người khác.

Bản thân việc Reitalyu có một người bạn đời đã là điều đáng ngạc nhiên.

“Chẳng phải trước giờ cậu đều từ chối mọi lời tán tỉnh sao?”

“Tôi không quan tâm đến việc có bạn đời. Tuy nhiên, Giám đốc Dollman đã khuyên tôi rằng ‘mục đích sống của muôn loài là sinh sản’, và tôi đã chấp nhận điều đó.”

“…”

Có lẽ Reitalyu không hiểu được mối quan hệ lãng mạn là gì.

Nile cũng đáng thương khi dính líu đến một người mà mục đích hẹn hò chỉ đơn thuần là vì lý do sinh học.

Ngay lúc Gale đang nghĩ đến việc thuyết phục Nile xem xét lại…

“Hơn nữa, Nile có khuôn mặt khá dễ thương. Thành thật mà nói, em ấy đúng là gu của tôi.”

“Hả?”

“Vì vậy, tôi đã chấp nhận mối quan hệ này.”

Tự dưng, sở thích của Reitalyu được tiết lộ.

Gale không nói nên lời, nhưng Nile trông có vẻ thích thú và đỏ mặt.

“Chính vì vậy, chị ạ.”

“Mọi thứ là như vậy đó.”

“Chị thấy hơi đau đầu…”

Như vậy thì không có cách nào thuyết phục được họ.

Gale quyết định công nhận mối quan hệ của họ.

“Reitalyu, chị dễ thương hơn nếu cười nhiều hơn đó.”

“Vậy sao? Vậy thì chị sẽ cố gắng vậy.”

“Hai người đừng tán tỉnh nhau trước mặt chị được không?”

Nếu em trai và hậu bối cô yêu nhau thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ủng hộ họ.

Vì thế, rắc rối của Gale ngày càng tăng.

Thực ra, Gale không thực sự chấp thuận mối quan hệ giữa hai người.

Lý do là Nile là một học viên sĩ quan.

Cuối cùng, anh sẽ được chuyển về hậu phương và có thể đóng vai trò chỉ huy.

Mặt khác, Reitalyu là một quân y giỏi. Cô ấy là người cần phải ở lại tuyến đầu trong thời gian này.

Nếu Nile được thăng chức và chuyển xuống vị trí hậu phương, có khả năng Reitalyu sẽ theo chân em ấy.

Việc mất đi một quân y có năng lực như vậy sẽ gây khó khăn cho bệnh viện.

Hơn nữa, Gale lại rất cưng chiều em trai mình.

Do chênh lệch tuổi tác đáng kể nên họ hiếm khi cãi nhau.

Gale cũng rất yêu em ấy.

Cảm giác như em trai mình đang bị Reitalyu cướp đi khiến Gale có một số cảm xúc khó tả.

“Giám đốc Dollman, ông nghĩ sao?”

“Hmph.”

“Chiến trường không phải là nơi dành cho tình yêu và sự lãng mạn…”

Gale kể hết nỗi bực tức của mình lên cấp trên của cô, Dollman, trong một lúc.

Tuy nhiên, Dollman dường như lắng nghe lời phàn nàn của Gale với vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm.

“Gale, cô có muốn trở thành trưởng bộ y tế không?”

“Hả?”

Lúc đó là khoảng một tháng sau khi hai người bắt đầu hẹn hò.

Trưởng bộ y tế, Dollman, đã bắt đầu mất khả năng sử dụng phép thuật chữa bệnh.

“Hôm qua, mặc dù đã cố gắng hết sức, tôi vẫn không thể niệm [Heal] được một lần nào.”

"Tôi hiểu rồi…"

Sức mạnh ma thuật của ông đã cạn kiệt.

Dollman đã ngoài 60 tuổi. Cơ thể ông dường như bắt đầu suy yếu.

“Tôi đang nghĩ đến việc nghỉ hưu ở vị trí hậu phương. …Tuy nhiên, điều đó đến muộn hơn tôi dự kiến.”

Ban đầu, ông đã quyết định nghỉ hưu sau khi mất đi sức mạnh ma thuật của mình.

Ông cho biết từ giờ trở đi ông dự định sẽ làm việc ở tuyến sau, tập trung vào việc đào tạo tân binh.

Sau đó, ông quyết định trao lại vị trí quân y trưởng cho Gale.

“Hãy chăm sóc tốt cho bộ ở vị trí của tôi và cứu sống nhiều người.”

Sự lựa chọn của Dollman là hợp lý.

Xét về năng lực và sự nổi tiếng, không ai trong bộ y tế có thể sánh được với Gale.

“Tôi sẽ làm mọi việc trong khả năng.”

“Tôi giao phó cho cô đó.”

Gale bắt tay Dollman.

Cô đã quyết định đảm nhận vai trò trưởng bộ y tế.

“Sẽ còn nhiều khó khăn phía trước. Nếu có gì thắc mắc, hãy viết thư cho tôi. Tôi sẽ có thể tư vấn cho cô.”

"Cảm ơn."

Cứ như thế, Gale đã được bổ nhiệm vào vị trí quân y trưởng khi còn rất trẻ.

Cô không hề biết rằng đây chính là khởi đầu cho cơn ác mộng của cô.

Chỉ vài ngày sau khi Dollman nghỉ hưu…

Một cuộc tấn công quy mô lớn được gọi là “Chiến dịch chiếm đóng sông Tar” đã được Quân đội Sabbath phát động.

Mục tiêu là đưa sông Tar, vốn từ lâu đã là ranh giới giữa Austin và Sabbath, vào quyền kiểm soát của Sabbath.

Lực lượng Sabbath đã huy động gần 200.000 quân cho chiến dịch này.

Họ chuẩn bị hàng ngàn tàu bọc thép và hàng chục ngàn khẩu pháo ma thuật, tập hợp lực lượng tinh nhuệ của mình dọc theo Sông Tar.

Đây là một chiến dịch quy mô lớn sử dụng toàn bộ nguồn lực của Sabbath vào thời điểm đó.

Nếu sông Tar bị chiếm, Austin sẽ rơi vào tình thế khó khăn.

Việc mất sông Tar đồng nghĩa với Austin sẽ mất đi nguồn tài nguyên nước và phải đối mặt với những bất lợi đáng kể về mặt phòng thủ.

Sabbath cũng có thể phát động một cuộc xâm lược vào đất liền của Austin bất cứ lúc nào, Austin không thể tấn công quê hương của Sabbath mà không băng qua sông Tar.

Austin phải dừng hoạt động này bằng mọi giá.

“Kẻ thù cứ tràn qua sông không ngừng nghỉ…”

Những người lính Austin chắc hẳn đã rất sợ hãi.

Bất kể họ giết bao nhiêu người hay nhuộm sông Tar với bao nhiêu máu, quân lính Sabbath vẫn tiếp tục tiến đến.

Ngay cả sau khi đánh chìm tàu, họ vẫn sử dụng xác đồng đội làm phao và bơi tuyệt vọng về phía họ.

Austin đã bị đẩy lùi bởi cuộc tấn công không ngừng nghỉ và số lượng áp đảo được chuẩn bị bởi Sabbath.

“Nhanh lên, đưa tôi trở lại chiến trường! Đồng đội của tôi, tiểu đội trưởng của tôi, đang bị giết!”

Ngày hôm đó, bệnh viện dã chiến hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Có vẻ như những người lính tiền tuyến đã cảm nhận được tình hình bất lợi của trận chiến.

Thông thường, sẽ không có nhiều binh lính xếp hàng chờ điều trị, nhưng…

“Xin lỗi, nhưng tôi chỉ bị thương nhẹ thôi. Nếu tay tôi lành hẳn, tôi có thể trở lại tiền tuyến. Xin hãy để tôi được điều trị trước.”

“Chết tiệt… Tôi khó có thể quay lại tiền tuyến, nên tôi sẽ từ bỏ.”

Thậm chí còn có trường hợp binh lính nhường chỗ của mình trong hàng chờ điều trị cho những người có thể nhanh chóng trở lại chiến trường.

“Đổi lại, hãy đảm bảo là anh ngăn chặn bọn khốn Sabbath đó!”

“Ừ, cứ để tôi lo. Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”

Nếu sông Tar bị chiếm đóng, Austin sẽ thua.

Mọi cuộc chiến đấu cho đến bây giờ đều vô ích.

Có rất nhiều cựu chiến binh đã hiểu rõ điều này từ đầu.

“Đợi đã, nếu chúng ta trì hoãn việc điều trị, anh có thể chết—”

“Tôi không quan tâm! Ưu tiên chữa trị cho những người bị thương nhẹ! Đưa họ trở lại tiền tuyến!”

…Kinh nghiệm quân sự càng lâu, người ta càng nhạy cảm với ý nghĩ về một trận chiến thất bại.

Thông thường, binh lính sẽ nổi giận nếu có ai đó chen ngang hàng chờ điều trị. Ý nghĩ từ bỏ lượt của mình là điều không thể tưởng tượng nổi.

Gale cảm thấy có điều gì đó bất thường đang xảy ra ở tiền tuyến.

“Cảm ơn quân y. Tôi sẽ ra tiền tuyến ngay bây giờ.”

“Đừng liều lĩnh. Anh vẫn chưa lành hẳn đâu!”

Gale làm việc không biết mệt mỏi để tiếp tục điều trị cho họ.

Qua vẻ mặt tuyệt vọng của họ, cô hiểu rằng tình hình ở tiền tuyến thực sự rất tồi tệ.

Gale ưu tiên điều trị cho những người bị thương nhẹ và có thể trở lại chiến trường, theo yêu cầu của những người lính tiền tuyến.

“Tiếp theo là người lính lúc nãy! Anh ta sẽ chết nếu chậm trễ điều trị!”

“Người lính đó vừa đã qua đời…”

“Ôi! Không!”

Kết quả là đã quá muộn đối với nhiều binh lính.

Những người lính mà cô đã nỗ lực hết sức để giúp họ trở lại tiền tuyến đã bị quân lính Sabbath bắn chết và không bao giờ quay trở lại.

Gale phải đối mặt với những lựa chọn đẩy cô đến bờ vực của sự điên loạn.

Một núi xác chết chất cao hơn bao giờ hết.

Những sinh mạng trẻ tuổi có thể được cứu nếu được điều trị đúng cách.

“Thật điên rồ! Sai hết rồi!”

Đó là địa ngục trần gian.

Ít nhất là đối với Gale, đây là địa ngục mà cô chưa từng trải qua trước đây.

Tuy nhiên, ngay cả sau tất cả những nỗ lực này…

────Lực lượng Austin đã không thể bảo vệ được Sông Tar.

“Chúng đã rút khỏi khu vực sông Tar. Số thương vong quá lớn không thể đếm xuể.”

“Chúng ta hiện buộc phải rút lui một đoạn dài.”

Bản báo cáo trận chiến nhận được đêm đó đã tiết lộ kết cục tàn khốc.

“Tôi ổn. Tôi bị mất chân và không thể hồi phục được. Vậy nên, hãy ưu tiên những người vẫn còn có thể chiến đấu.”

“Có vẻ như trận chiến đã kết thúc.”

“Đó là lời nói dối. Không, chúng ta chưa thua. Chúng ta vẫn có thể chiến đấu, chết tiệt…”

Bệnh viện dã chiến vào ban đêm có bầu không khí như một đám tang.

Mặc dù quân Sabbath phải chịu thương vong nặng nề, họ vẫn chiếm được sông Tar.

"Bọn khốn nạn Sabbath kia, sao bọn mày dám! Bọn mày dám...!"

“Đau quá, đau quá. Tôi đã trì hoãn việc điều trị, và giờ chân tôi chuyển sang màu đen…”

Quân đội Sabbath đã bắt đầu củng cố các vị trí phòng thủ vững chắc dọc theo Sông Tar.

Lực lượng Austin bị thiệt hại nặng nề không có khả năng ngăn cản việc xây dựng các công trình phòng thủ này.

“Ah, nó thối rữa rồi. Cái chân quý giá của tôi, được cha mẹ tặng, đang thối rữa rồi.”

“Tôi xin lỗi, Trung đội trưởng. Tôi xin lỗi, các tân binh…”

Những người lính đang được điều trị đều khóc.

Khuôn mặt họ lấm lem bùn đất và nước mắt khi họ khóc, môi họ mím chặt và răng va vào nhau lập cập.

“Tôi sẽ đi lấy elixir … Anh có thể điều trị thay tôi một lát được không?”

“Vâng, Giám đốc Gale.”

Bản thân Gale vẫn tiếp tục chữa trị cho những người lính, cố gắng vượt qua sự mệt mỏi.

Cô tràn đầy sự thất vọng và thậm chí là ngày càng lo lắng.

Lực lượng Austin đã thua một trận chiến mà họ không thể để thua.

Từ giờ Austin sẽ chiến đấu thế nào?

Nếu họ tiếp tục thua, người dân Austin sẽ phải chịu đựng những đau khổ như thế nào?

Tại bệnh viện dã chiến, bầu không khí u buồn bao trùm, khuôn mặt Gale tái nhợt khi cô lắng nghe tiếng than khóc của những người lính.

“Oh…”

Trên đường đi lấy elixir…

Gale đi ngang qua Reitalyu.

“Có chuyện gì thế, Reitalyu?”

Điều bất thường là Reitalyu lại khóc thảm thiết.

Mặc dù đang khóc, cô vẫn nghiến răng và tiếp tục điều trị bằng đôi tay run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Gale thấy Reitalyu, người thường tỏ ra lạnh lùng, lại thể hiện cảm xúc chân thật như vậy.

“Có chuyện gì không ổn sao?”

“Tôi xin lỗi, Giám đốc Gale.”

“Hả?”

Reitalyu há hốc mồm khi bị Gale hỏi.

Sau đó, cô lặng lẽ chỉ bằng những ngón tay run rẩy của mình về phía một thi thể.

Giữa những xác chết chất đống trông quá kinh hoàng để nhìn vào, có thi thể của một cậu bé.

“Tôi xin lỗi…”

Nơi Reitalyu chỉ là Nile, người đang nhìn chằm chằm vào Gale với đôi mắt vô hồn.

“Nile nói, ‘Chữa em cuối cùng.’”

Gale quỳ xuống, lắng nghe lời thú tội của Reitalyu.

“‘Tiền tuyến đang gặp nguy hiểm, tôi ở đó cũng chẳng có ích gì’. Nói xong, em nhường việc điều trị cho những người đằng sau.”

“Không…”

“Và rồi, cách đây khoảng một giờ, Nile ngừng nói và trở nên lạnh ngắt ngay bên cạnh tôi.”

“Ôi, ôi không… Nile…”

Gale loạng choạng bước về phía xác em trai mình.

Đôi mắt của Nile trở nên mờ đục, nhìn chằm chằm vào một hướng xa xăm.

“Vết thương của Nile có thể đã lành nếu em ấy được điều trị ngay lập tức.”

“…”

“Tôi đã trì hoãn việc điều trị của em ấy và để em ấy chết.”

Reitalyu tiếp tục lời thú tội của mình trong nước mắt.

Nghe thấy lời cô nói, Gale hét lên một tiếng thét kinh hoàng.

Sau đó, Gale dường như bị quỷ ám.

Cô tiếp tục làm việc với mái tóc rối bù, không chú ý đến vẻ ngoài của mình.

Rất ít người dám đến gần cô vì sợ thái độ dữ dội của cô.

“Giám đốc Gale, hôm nay sẽ có lễ tưởng niệm những người đã hy sinh.”

Người duy nhất nói chuyện với Gale trong thời gian này là Reitalyu.

“Có lẽ cậu nên nghỉ việc một chút và tham dự lễ tưởng niệm Nile.”

“Tại ai? Ai phải chịu trách nhiệm cho chuyện này…”

“Đó là lỗi của tôi. Cái chết của Nile là trách nhiệm của tôi.”

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Reitalyu thôi là Gale đã cảm thấy tức giận đến mức muốn nôn.

Nếu có thể, cô ấy có thể muốn giết Reitalyu, kẻ đã để em trai cô chết.

“Tôi sẽ đi… Ít nhất là để từ biệt em ấy lần cuối.”

“Vào 2 giờ chiều nay.”

Tuy nhiên, Reitalyu cũng trông vô cùng kiệt sức.

Gale không phải là người duy nhất bị tổn thương.

Bất chấp sự hỗn loạn của bản thân, Gale vẫn giữ được bình tĩnh để không nổi giận với cấp dưới.

Gale nuốt nước bọt, kìm nén cảm xúc lẫn lộn và quyết định đến dự đám tang.

Mặc dù đó chỉ là một buổi lễ, nhưng đó là quá trình cần thiết để cô sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Lễ tưởng niệm trên chiến trường rất đơn giản.

Những thi thể chất cao như núi, và một người lính, đóng vai trò như một linh mục tạm thời, đọc vài lời ngắn gọn trước khi châm lửa đốt giàn hỏa táng.

Đó là toàn bộ buổi lễ.

Gale đứng bên cạnh Reitalyu, đối diện với thi thể của Nile và cầu nguyện cho linh hồn anh được bình an.

“Cô có phải là Giám đốc Quân y Gale không?”

Buổi lễ diễn ra mà không có sự cố nào xảy ra.

Nhiều người lính tụ tập quanh giàn hỏa táng, nhìn ngọn lửa từ từ bao trùm các thi thể, khuôn mặt họ hằn lên nỗi đau buồn sâu sắc.

“Còn anh là ai?”

"Tôi là Trung sĩ Garback. Rất vui được gặp cô."

Trong một buổi lễ tang như thế này…

Một người đàn ông có vẻ ngoài thô lỗ nói chuyện với Gale.

“Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Tôi đến để kể cho cô nghe về lòng dũng cảm của em trai cô. Đó là lời tôi đã hứa với Binh nhì Nile.”

Người đàn ông tự xưng là Garback là một người lính trẻ.

Với đôi mắt sắc bén và những vết sẹo khắp cơ thể, anh ta chính là hình ảnh của một “người lính xung kích”.

“Em trai của cô, Nile, là một chiến binh xuất chúng. Anh ấy không hề sợ hãi, bắn chết hai tên địch và tiếp tục chiến đấu đến cùng. Thật sự rất ấn tượng.”

“…Anh là tiểu đội trưởng của Nile phải không? Sao anh không bảo vệ em ấy?”

“Bảo vệ mạng sống không phải là công việc của tôi.”

Garback bác bỏ lời than phiền của Gale bằng giọng điệu bình thản.

Sự bực tức của cô bùng lên trước thái độ của anh.

“Vậy, công việc chính xác của anh là gì?!”

“Tôi sẽ trả lời câu hỏi của cấp trên. Nhiệm vụ của tôi là tận dụng mạng sống của binh lính.”

“Sử dụng nó một cách hiệu quả?”

"Vâng."

Gale, không thể kìm nén sự tức giận, đã đối đầu với Garback.

Người đàn ông trả lời với vẻ mặt khó chịu.

“Nile đã thể hiện rất xuất sắc. Theo lệnh của tôi, anh ấy đã một mình giữ được chiến hào, câu giờ được thời gian.”

“Theo lệnh của anh…?”

“Nếu anh ấy không liều mạng, quân đồng minh của chúng ta sẽ không có cơ hội tập hợp lại. Kết quả là, tiền tuyến đã có thể phải lùi lại ít nhất 15 mét.”

Garback nhìn Gale bằng ánh mắt sắc bén.

“Nhờ có Nile mà chúng ta giữ được 15 mét đó.”

“…”

“Nếu cô là một người lính, cô nên vui mừng với thành tích của em trai mình mới phải chứ?”

Garback lạnh lùng nói.

Trung đội Garback vẫn tiếp tục ngăn chặn quân lính Sabbath ở tuyến đầu cho đến giây phút cuối cùng.

Họ tin rằng đồng minh của họ sẽ tập hợp lại và quay trở lại tiền tuyến.

Tuy nhiên, cuối cùng, tiền tuyến không thể chống lại cuộc tấn công không ngừng nghỉ của quân Sabbath và phải rút lui.

Trong cuộc tấn công, Nile đã bị thương nguy hiểm đến tính mạng.

“Nếu Garback quyết định rút lui sớm hơn, em trai tôi có thể đã sống sót…”

Lúc đó, thất bại của Austin dường như đã gần như chắc chắn.

Trong lúc đó, Garback đã tự cô lập mình ở tiền tuyến, khiến cấp dưới của mình gặp nguy hiểm không đáng có trong khi vẫn tiếp tục chiến đấu.

“Anh nói là vui mừng sao?”

Cơn thịnh nộ của Gale không ngừng tăng lên sau khi cô nghe được sự thật về cái chết của em trai mình.

Tóm lại, Nile đã mất mạng vì Garback đã đánh giá sai tình hình trận chiến.

Chuyến thăm của Garback tới Gale để “chia sẻ những câu chuyện về lòng dũng cảm” có thể là một nỗ lực nhằm che giấu sự thật này.

“Anh muốn tôi vui mừng vì em trai tôi đã bị giết để chúng ta có thể giữ thêm vài mét sao?!”

Từ ngày đó trở đi, Gale không còn tin tưởng Garback nữa.

Cô công khai chỉ trích anh mà không quan tâm ai hết.

Những người biết hoàn cảnh của cô chỉ có thể nhìn với ánh mắt thương hại.

Bất chấp mọi chuyện, Gale vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình với tư cách là quân y trưởng.

Cô liên tục kiến nghị cấp trên kỷ luật Garback, mặc dù cô chỉ nhận được những khuôn mặt cay đắng…

Ngoài lòng căm thù sâu sắc đối với Garback, cô vẫn là người đứng đầu xuất sắc của đơn vị y tế.

Gale và Reitalyu đã cố gắng hòa giải ở một mức độ nào đó.

Mặc dù cảm giác cô (Reitalyu) là kẻ thù của em trai mình vẫn còn, nhưng cô có thể thấy rằng Reitalyu mình cũng bị tổn thương sâu sắc.

Reitalyu, tuân thủ theo di nguyện cuối cùng của Nile, được cho là đã ép mình phải cười thật tươi trước gương mỗi sáng.

Nile có vai trò rất quan trọng trong cuộc đời Reitalyu.

Hiểu được điều này, Gale vẫn giữ thái độ trưởng thành và tiếp tục trò chuyện với Reitalyu như trước.

Nhưng…

“Tôi nhớ hơi ấm của em. Nile, Nile…”

“Này, người cô nồng nặc mùi rượu đấy, Reitalyu.”

Vào một ngày nghỉ.

Gale đã chạm trán với Reitalyu, người đang chìm trong men rượu.

“Uuu, uu… Tôi muốn quên hết mọi thứ…”

“Vậy cô là loại người dễ xúc động khi say à?”

Reitalyu say xỉn bám chặt lấy Gale và không chịu buông ra.

Bực mình, Gale quyết định rằng việc đối phó với cô ta quá phiền phức nên đề nghị:

“Vậy thì sao cô không tới nhà thổ nam?”

“Nhà thổ nam…?”

“Hình như những cô gái cô đơn thường đến đó.”

Gale đưa Reitalyu đến một khu đèn đỏ gần đó nổi tiếng với ngành công nghiệp tình dục, nơi mà người ta nói rằng phụ nữ thường đến để tìm sự thoải mái.

Gale không hề có động cơ thầm kín nào cả.

Bản thân Gale chưa bao giờ sử dụng những cơ sở như vậy và không quan tâm đến chúng.

Gale nghĩ rằng việc gửi Reitalyu đến đó có thể giúp cô quên đi em trai mình và trở lại là chính chính cô.

“Aah~. Nơi này tuyệt quá…”

“…”

Thật không may, Reitalyu đã trở nên nghiện nhà thổ.

Cô ấy dường như đang lấp đầy khoảng trống trong tim mình bằng sự phụ thuộc mới này.

Thỉnh thoảng, Gale thậm chí còn phải đến khu đèn đỏ để đón Reitalyu.

“Tôi nhớ cảm giác được chạm vào người. Tôi cần một ai đó, bất kỳ ai…”

Có vẻ như Reitalyu luôn có tiềm năng, nhưng tài năng của cô chỉ nở rộ sau khi cô bắt đầu lui tới nhà thổ.

Gale không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến một người phụ nữ từng nghiêm túc rơi vào cảnh đồi trụy như vậy.

Không chỉ những chuyến viếng thăm nhà thổ thường xuyên mới gây ra vấn đề.

“Tối nay thế nào~”

“Này, Reitalyu!”

Cuối cùng, Reitalyu mất kiểm soát.

Cô ấy bắt đầu có hành vi không phù hợp với bệnh nhân.

“…”

Nghiện tình dục. Một tình trạng tâm lý khiến người ta trở nên lo lắng nếu không tham gia vào hoạt động tình dục.

Reitalyu dường như đã rơi vào trạng thái gần giống như tình trạng này.

“Chúng ta cần thay đổi môi trường của cô…”

“Hả?”

Sau khi cân nhắc, Gale quyết định chuyển Reitalyu đến Bộ Y tế Quân đội miền Nam, nơi không có nhà thổ nào gần đó.

Thật đau đớn khi mất đi một cấp dưới xuất sắc như vậy, nhưng cô tin rằng Reitalyu sẽ bị suy sụp nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này.

“Ể, chuyển công tác á? Nhưng tôi mới bắt đầu hòa nhập với mọi người ở thị trấn đó thôi.”

“Im lặng và đi đi. Còn nữa, cấm cô vào nhà thổ.”

“Cái gì?!”

Gale đã học được bài học đắt giá là không nên đưa một người phụ nữ đang đau khổ đến một nơi như thế này.

Thật không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến một cấp dưới từng rất xuất sắc lại suy sụp.

Việc cô ấy phải chịu một phần trách nhiệm khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Hậu quả của sự sụp đổ của Reitalyu không chỉ dừng lại ở đó.

Đó không phải là tác động tiêu cực duy nhất của sự sụp đổ của Reitalyu.

“Đôi khi tôi thấy cô ở khu đèn đỏ, Giám đốc Gale.”

“Uh…”

“Chẳng lẽ cô cũng tham gia vào hoạt động mại dâm sao?”

“…”

“Nếu vậy thì xin hãy, dù chỉ một đêm—”

“Ha. Đưa bệnh nhân này ra khỏi đây.”

Những tin đồn như vậy về Gale cũng lan truyền rộng rãi.

Người lính nêu vấn đề trước mặt cô đã bị cấm vào bộ y tế.

Trớ trêu thay, điều này chỉ khiến những tin đồn có vẻ đúng hơn.

Không hề nao núng trước những tin đồn như vậy, Gale vẫn tiếp tục làm quân y trưởng trong nhiều năm.

Quân đội Austin đang cố gắng hết sức để chiếm lại Sông Tar.

Nếu không giành lại được sông Tar, ngay cả lệnh ngừng bắn cũng không thể thực hiện được.

Những người lính chiến đấu một cách tuyệt vọng, nhưng tiền tuyến dần dần bị đẩy lùi.

Mặt khác, Sabbath đã chiếm được sông Tar và muốn tuyên bố chiến thắng, nhưng Austin vẫn tiếp tục kháng cự.

Các cuộc giao tranh nổ ra hầu như mỗi ngày, khiến cho tuyến đầu phải dịch chuyển qua lại vài mét mỗi lần, khiến nhiều người thiệt mạng.

Trong 10 năm.

Những người lính tiếp tục hy sinh mạng sống của mình trong trò chơi giành lãnh thổ vô nghĩa này.

Khi trận chiến bất tận bắt đầu làm suy giảm tinh thần của những người lính…

Một ngày nọ, Gale nhận được lệnh từ cấp trên của quân đội.

“Trung đội Garback đang cần một quân y. Vui lòng chọn người để điều động.”

Quân y là nguồn lực quý giá. Họ không thể được điều động ra tiền tuyến một cách tùy tiện.

Hơn nữa, đơn vị của Garback là lực lượng xung kích. Việc triển khai quân y đến đó là điều chưa từng có tiền lệ.

“Tôi kiên quyết từ chối. Chỉ cần một quân y, anh có biết có thể cứu được bao nhiêu thương binh không?”

“Những thành tựu của Garback vô cùng quý giá. Hơn nữa, xét đến tình hình hiện tại, chúng ta không thể để mất anh ấy.”

“Không, chắc chắn là không. Chuyện đó không thể xảy ra được.”

Những người cấp trên vẫn kiên trì thuyết phục Gale.

Garback được biết đến là một chiến binh tấn công như quỷ dữ, sẵn sàng để cấp dưới của mình chết.

Gale không có ý định từ bỏ một trong những cấp dưới quý giá của mình.

“…Tôi không quan tâm quân y đó là ai. Cô cứ cử bất cứ ai cũng được.”

“Thật sự thì ai cũng được sao?”

Tuy nhiên, Gale cũng là một người lính.

Cô ấy không thể từ chối lệnh của cấp trên.

Dù có phản đối thế nào, cô cũng phải tuân thủ. Cô miễn cưỡng bắt đầu chọn một quân y để gửi đến Garback.

“Để xem nào, trong số những tân binh năm nay…”

Cô không muốn giao những thuộc hạ quý giá của mình cho Garback.

Tuy nhiên, cô không thể chống lại mệnh lệnh.

Cuối cùng, Gale đã rút ra danh sách những tân binh sắp gia nhập.

“Binh nhì Quân y Touri Noel. Cô ấy lớn lên trong trại trẻ mồ côi và không có người thân. Nhỏ bé và gầy gò. Có lẽ rất yếu ớt. Cô ấy sẽ không thể chịu đựng được những nhiệm vụ dài hạn.”

Đây là cách Gale phản kháng.

Cô đã liệt kê một tân binh có tiềm năng được đánh giá trước khi nhập ngũ thấp và không có mối quan hệ gia đình.

“Tôi thấy tệ cho cô gái này, nhưng…”

Nhìn vào bức ảnh, Touri Noel trông giống như một đứa trẻ.

Cô ấy hẳn là một cô gái nghèo bị lừa dối bởi những lời đường mật và cuối cùng gia nhập quân đội.

Một cô gái như vậy chắc chắn sẽ rất khó để Garback có thể quản lý được.

Một tân binh thiếu hiểu biết, khó có thể dùng làm mồi nhử.

“Tôi đề cử cô ấy làm quân y cho Trung đội Garback.”

“Thôi nào… Thế này hơi quá rồi.”

“Tôi có thẩm quyền phân công quân y. Tôi không có ý định đề nghị ai khác ngoài cô ấy.”

Gale đã thúc đẩy quyết định về nhân sự một cách mạnh mẽ, và thuyết phục được cấp trên.

Vì Gale rất ghét Garback là điều ai cũng biết nên việc thuyết phục thêm sẽ rất khó khăn.

Vì vậy, Touri Noel được phân công vào Trung đội Garback.

“Tôi xin lỗi, Touri. Tôi chắc là cô không biết mình đang bước vào nơi như nào đâu…”

────Về hành động phản kháng nhỏ của Gale…

Quyết định này sau này trở thành yếu tố quan trọng quyết định số phận của Austin.

b370b267-181c-4a99-8d5c-6842c68aa7a6.jpg