Vào thời điểm đó, chúng tôi là đơn vị duy nhất có khả năng tấn công bất ngờ vào Quân đội Sabbath.
Đại đội Vận tải Gavel chỉ đơn giản là “ở chế độ chờ vì tình cờ có một người lính bị thương” và được cho là đã khởi hành đến thủ đô Winn.
Vị trí của họ chỉ cách tiền tuyến khoảng 2–3 km về phía bắc, một nơi không có ý nghĩa chiến lược. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng sẽ có bất kỳ cuộc phục kích nào ở một vị trí như vậy.
Theo góc nhìn của chỉ huy Sabbath, Sylph Nova, cô ấy hẳn đã muốn hét lên, “Tại sao lại có một đội quân ở nơi này!”
“Tôi hiểu là cô buồn vì bạn cô bị giết, nhưng làm vậy sẽ liều lĩnh lắm, Touri à”
“Tôi đang bình tĩnh… Mặc dù tôi nên buồn hơn mới phải.”
Chính xác là lúc đó tôi đang tức giận.
Nhìn tình cảnh thảm thương của Lenalee, tim tôi tràn đầy sát ý với quân Sabbath.
Nhưng hơn nữa…
“…Dù nhìn thế nào đi nữa, đầu óc cô cũng đang hỗn loạn. Bình tĩnh nào. Bạn cô sẽ không quay lại ngay cả khi chúng ta bất ngờ tấn công quân Sabbath ở đây đâu.
“Tôi biết mà. Tôi đưa ra đề nghị này không phải với mục đích trả thù.”
“Vậy thì tại sao?”
“Tôi làm vậy để giảm thiểu dù chỉ một chút thiệt hại cho đồng minh của chúng ta.”
Tôi không thể không cảm thấy vui mừng.
“Trông tôi có giống như đang đưa ra lời đề nghị này vì tuyệt vọng và tức giận không?”
"Không…"
Trên chiến trường này, với lợi thế áp đảo là có thể phục kích kẻ thù từ phía sau…
“Cô trông thực sự phấn khích…”
"Vâng."
Tôi cảm thấy phấn khích như khi thành công trong việc thọc sườn kẻ thù trong một trò chơi FPS.
“Là một người lính, tôi vô cùng hạnh phúc khi có thể giúp đỡ đồng minh của mình.”
“Tôi sẽ lệnh cho rút lui ngay lập tức nếu tôi thấy quá nguy hiểm.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Vì vậy, tôi đã giải thích cho Trung sĩ Gavel về lợi ích của cuộc đột kích.
Tôi giải thích rõ ràng rằng đây là trận chiến mà chúng ta có thể thắng và quan trọng hơn là nó sẽ vì lợi ích tốt nhất của Verdi.
“Đừng lo, mặc dù tôi trông thế này, nhưng tôi có khá nhiều kinh nghiệm đấy.”
“Cô là quân y phải không?”
“Thì, tôi thường được phân công vào các đơn vị tấn công.”
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi ra lệnh với tư cách là người chỉ huy.
Trước đây tôi chỉ đóng vai trò là người chỉ huy với tư cách là phụ tá cho ông Gorski.
“Tôi hiểu chiến thuật của họ hơn bất kỳ ai ở đây.”
“…Tôi tin cô.”
Sau nhiều lần thuyết phục, tôi đã có thể tạm thời tiếp quản quyền chỉ huy từ Trung sĩ Gavel.
Đây là trận chiến đầu tiên tôi chỉ huy một đơn vị bộ binh.
“Trung sĩ Gavel, anh thực sự giao quyền chỉ huy cho cô gái này sao?”
“Anh có điều gì không hài lòng không, Sĩ quan hậu cần Maeve?”
“À, không. Tôi sẽ không cãi lời ngài đâu, Chuẩn úy.”
Cấp dưới của tôi có vẻ khá lo lắng khi tôi chỉ huy.
Có lẽ họ tự hỏi liệu có an toàn khi nghe lệnh một người trẻ như tôi không.
“Eek.”
“Có vấn đề gì không?”
Tuy nhiên, họ không đủ can đảm để thẳng mặt phàn nàn với một Chuẩn úy.
Chỉ với một cái liếc mắt, ngay cả những người lính bất mãn cũng tái mặt và bắt đầu lắng nghe những gì tôi nói.
Hiện tại, tôi nên biết ơn vì cấp bậc vô dụng này.
“Vậy là có ba đội. Tôi sẽ chỉ thị cho từng đội theo thứ tự Đội A, Đội B và Đội C.”
“R-Rõ, Chỉ huy tạm quyền Touri.”
Đại đội Vận tải Gavel có 100 người, bao gồm 30 sĩ quan hậu cần và 70 lính canh.
Nhũng lính canh được chia thành ba đội, mặc dù nhiều người là lính mới nhưng họ được huấn luyện rất bài bản.
“Đội A, theo tôi. Đội B, vòng qua và tản ra vị trí 3 giờ. Đội C, di chuyển đến vị trí 9 giờ và bao vây địch.”
“Chúng ta đã ít người rồi, và cô còn muốn chúng ta tách ra sao?”
“Đúng vậy. Thực ra, co cụm lại chẳng có lợi ích gì cả.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi thực sự ra lệnh, tôi vẫn đưa ra chỉ dẫn mà không hề do dự.
…Mượt mà như thể tôi đang truyền đạt chiến thuật cho các thành viên trong nhóm trong một trò chơi.
“…Tôi sẽ tin lời của Lucky Carry.”
“Cảm ơn. Trung sĩ Gavel, tôi có thể giao cho anh quyền chỉ huy đội C được không?”
“Đã hiểu.”
Trung sĩ Gavel nhìn tôi với ánh mắt đánh giá.
Có lẽ anh ta giao phó quyền chỉ huy cho tôi vì anh biết những “giai thoại” trong quá khứ của tôi.
Hãy cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt nhất và không phụ lòng những kì vọng này.
“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu đột kích.”
“À, được rồi.”
Với hàng chục đồng đội đằng sau lưng…
Tôi bí mật chạy về phía Quân đội Sabbatian, nơi có tiếng súng vang vọng.
Khi đến gần hơn, chúng tôi nhận ra quân địch ít hơn chúng tôi nghĩ.
Họ đã đốt lửa trại và nghỉ ngơi trên một khu đất bằng phẳng trong rừng xung quanh mỏ.
Một số binh lính đang ngủ hoặc uống rượu.
“Đội B đã vào vị trí.”
“Được rồi, còn Đội C thì sao?”
Có khoảng 100 kẻ địch, khoảng một nửa trong số đó nằm với băng quấn quanh người.
Có lẽ họ là những người lính bị thương được lệnh ở lại vì không thể chiến đấu được nữa.
Chúng là một đối thủ dễ xơi. Lý tưởng nhất là tôi muốn tiêu diệt chúng mà không để một ai thoát được.
“Đội C sẽ sớm vào vị trí.”
“Đã rõ. Vậy hãy chuẩn bị cờ hiệu.”
Chúng tôi tiếp cận mà không bị phát hiện, ẩn núp trong rừng và bao vây chúng bằng ba đơn vị.
Bao vây chúng theo đội hình tam giác là một chiến thuật hiệu quả vì nó tránh được bắn nhầm đồng đội và hầu như không có điểm mù.
“Cả hai đội đều đã sẵn sàng.”
“Vậy thì hãy ra hiệu.”
“Đã hiểu.”
Chúng ta muốn giết chết đối thủ một cách chắc chắn.
Chúng tôi bố trí người đưa tin giữa các đội và thực hiện các hoạt động trong khi phối hợp với nhau bằng tín hiệu cờ tay.
Trong chiến trận, sự phối hợp giữa các đơn vị là quan trọng nhất.
“…Đội B và C đã bắt đầu bắn theo tín hiệu.”
“Kẻ thù đang hoảng loạn.”
Đầu tiên, tôi cho Đội B và Đội C tấn công từ hai hướng.
Quân địch bất ngờ bị mắc kẹt trong thế tấn công gọng kìm tại một khu rừng hẹp, tầm nhìn hạn chế và hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Theo quan điểm của Sabbath, hẳn là rất khó hiểu tại sao kẻ thù lại ở đây.
"Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Ngay bây giờ, Đội A."
Sau khi xác nhận sự hỗn loạn của những người lính Sabbath, tôi lặng lẽ ra hiệu cho những người lính phía sau tôi.
Chúng tôi là đơn vị quan trọng nhất trong trận chiến này.
“Chúng ta sẽ bắt đầu tác chiến. Tấn công.”
Đúng, đơn vị tấn công.
Có giới hạn về mức độ thiệt hại có thể gây ra trong một cuộc đấu súng tầm xa.
Nếu có thời gian, chúng ta có thể tiêu diệt hết bọn chúng, nhưng đây là tình huống mà chúng ta không biết khi nào quân tiếp viện sẽ đến.
Để tiêu diệt chúng một cách nhanh chóng và mượt mà, cần phải tấn công.
“Không hò hét. Hãy rút ngắn khoảng cách một cách lặng lẽ và êm thấm.”
Đây là chiến thuật phục kích ba bước mà tôi đã thành thạo trong kiếp trước.
Một người bình thường chỉ có thể tập trung vào hai vật thể chuyển động cùng một lúc.
Bộ não không thể theo kịp khi số lượng lên đến ba hoặc nhiều hơn, và sự chú ý sẽ bị phân tán.
"Chúng ta sắp vào tầm bắn rồi. Ngắm cẩn thận nhé; chúng vẫn chưa phát hiện ra chúng ta đâu."
Chúng tôi ẩn núp giữa những cái cây, cách những người lính Sabbath khoảng 10–20 mét.
Cuộc tấn công gọng kìm đầu tiên chỉ là đòn đánh lạc hướng.
Mục đích là để chúng không phát hiện ra đơn vị tấn công của tôi.
“Bây giờ, bắn!”
“Đã hiểu!”
Sau khi lệnh cho cấp dưới ngắm bắn cẩn thận…
Chúng tôi đồng loạt bắn, biến nhiều binh lính Sabbath thành những đống thịt.
“Có tên nào trốn thoát không?”
“Không, theo tôi thấy thì không có ai cả. Tôi nghĩ chúng đã bị tiêu diệt hết rồi.”
Kẻ thù của chúng tôi là những người lính bị thương đã rút khỏi tiền tuyến.
Họ không thể di chuyển hay rút lui và ngã xuống trước họng súng của chúng tôi.
“Có ai giả vờ chết không?”
“Có lẽ là không. Chúng tôi đã xác nhận được 91 thi thể.”
“Vui lòng thu thập cả súng trường Sabbath phòng trường hợp chúng ta hết đạn.”
Tôi ra lệnh và lấy khẩu súng trường Sabbatian từ một xác chết rồi đeo lên lưng.
Tôi may mắn có được một khẩu súng trường Sabbath còn nguyên vẹn vì tôi thấy chúng dễ sử dụng hơn.
Tôi cũng đã quen với chúng và tầm bắn của chúng xa hơn một chút so với súng Austin.
“Báo cáo tình hình trinh sát.”
“Tiếng súng vang lên cách đây 5 km theo hướng 1 giờ. Có vẻ như một trận chiến đang diễn ra.”
“Hiểu rồi. Hướng đến đấy.”
Người trinh sát đã xác định được vị trí của kẻ thù trong khi chúng tôi đang thu thập đồ dùng của quân lính Sabbatian.
Đúng như dự đoán, quân Sabbath đang tấn công chiến hào Austin.
“Thành tựu mà chúng ta đã đạt được còn chưa đủ sao? Chúng ta đã tiêu diệt được hậu quân của địch rồi.”
“Không, chưa đâu.”
Trung sĩ Gavel nhẹ nhàng đề nghị chúng tôi dừng lại, nhưng…
Chúng ta vẫn chưa làm gì cả. Thực ra, trận chiến thực sự mới bắt đầu.
“Chúng ta cần phải ra tiền tuyến để gây áp lực với kẻ thù.”
Hơn nữa, rút lui lúc này sẽ là lãng phí.
Tôi phải tiếp tục cho đến khi thấy mình rơi vào tình huống tuyệt vọng khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Đó vẫn là cách mọi chuyện diễn ra từ trước đến nay.
“Kẻ thù dường như đang tham chiến.”
“Anh đã tìm thấy chúng chưa?”
Đi theo hướng do người trinh sát chỉ, chúng tôi nhìn thấy quân lính Sabbath đang giao chiến với quân đồng minh, đúng như báo cáo.
Khi rời khỏi khu rừng, chúng tôi đã đến một vùng đất bằng phẳng với tầm nhìn tốt, khiến cho chiến thuật bao vây mà chúng tôi sử dụng trước đó trở nên bất khả thi.
Những người lính Sabbath đang ẩn núp sau lều và bao cát, đấu súng với quân đồng minh cố thủ trong chiến hào.
“Tuyến phòng thủ của đồng minh chúng ta sắp bị phá vỡ.”
“…Cô định làm gì?”
“Được rồi, chúng ta hãy chia thành ba đơn vị và vào vị trí.”
Để lại những lời đó cho Trung sĩ Gavel, tôi một lần nữa ra lệnh cho các đội tách ra.
Trong tình huống này, tốt hơn hết là tấn công kẻ thù từ phía sau trên một khu vực càng rộng càng tốt để làm chúng bối rối.
“Không cần phải tiến công. Chỉ cần uy hiếp hậu phương địch là đủ rồi.”
Số lượng binh lính Sabbath ở phía trước chúng tôi thật đáng kinh ngạc.
Đối mặt với một số lượng như vậy chỉ với 100 người quả là điên rồ.
“Trước khi vào vị trí, xin hãy đảm bảo có đường rút lui rõ ràng. Nếu địch áp sát, xin hãy rút lui ngay lập tức.”
“Đã hiểu.”
Chúng ta sẽ bị lấy thị đè người nếu chúng ta tiến công bình thường.
Do đó, mục tiêu ở đây là để những người lính chơi một ‘Game of chicken’ với sự an toàn của chính họ bị đe dọa.
“Các đồng minh phía trước chúng ta đang trong tình thế vô cùng hiểm nghèo. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là hỗ trợ họ và đảm bảo sự sống sót của họ.”
“Rõ, thưa Chuẩn úy.”
“Tốt. Bây giờ, bắt đầu hỏa lực áp chế!”
Khi hét lên mệnh lệnh đó, tôi bắn vào đầu một người lính Sabbath từ phía sau.
“Kẻ địch, đây là một cuộc đột kích!”
Những người lính Sabbath nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi và bắn trả.
Những người lính này đã sống sót sau cuộc cách mạng Sabbath, chứng minh được sự tinh nhuệ của họ.
Mặc dù ban đầu có chút bối rối, nhưng phản ứng nhanh chóng của họ chứng tỏ trình độ của họ.
“Nhớ tìm chỗ ẩn nấp sau khi bắn! Ưu tiên sự sống của các anh. Mục tiêu chính của chúng ta không phải là giết địch mà là duy trì thế gọng kìm!”
Trình độ kỹ năng của binh lính tạo nên sự khác biệt đáng kể trong chiến đấu cận chiến.
Rõ ràng là Đại đội Vận tải Gavel, với toàn lính mới, không thể thắng được quân Sabbath trong một cuộc chiến trực diện.
Lý do hồi nãy chúng tôi tiêu diệt được quân địch là vì họ đã bị thương.
Vấn đề kĩ năng sẽ khiến chúng tôi không thể nào chiến thắng trong một trận chiến trực diện.
“Không cần nhắm thẳng vào kẻ địch. Chỉ cần bắn về hướng chúng là đủ. Nếu chúng ta có thể gây rối loạn và phân tán sự chú ý của chúng thì đã đủ tốt rồi!”
Tuy nhiên, ngay cả những người lính kỳ cựu nhất cũng có thể dễ dàng hi sinh nếu bị tấn công gọng kìm.
Không có người lính nào có mắt ở phía sau.
Ngay cả Trung đội trưởng Garback cũng không muốn bị mắc kẹt trong thế tấn công gọng kìm và yêu cầu cấp dưới của mình phải cảnh giác.
“Chuẩn úy Touri. Kẻ địch đang tiến gần đến chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi, vậy thì rút lui theo kế hoạch.”
Trong số quân địch, có một đơn vị đã nhanh chóng quyết định rút ngắn khoảng cách và tiêu diệt chúng tôi.
Có lẽ đây là động thái đúng đắn của họ.
“Phối hợp với Đội B và Đội C. Chúng đang rơi vào bẫy của chúng ta.”
Khi đối mặt với một loài côn trùng khó chịu bay vo ve, bạn sẽ muốn đập chết nó ngay lập tức.
Tuy nhiên, đây chính xác là diễn biến mà tôi đang chờ đợi.
Đúng, với ba đội hình của chúng tôi tỏa ra…
“Kẻ địch đang tiến đến nơi chúng ta muốn.”
“Đã hiểu.”
Chúng tôi có thể dễ dàng bao vây nếu họ truy đuổi chúng ta.
Khi kẻ thù tiến gần, chúng ta sẽ rút lui và sau đó đe dọa hậu phương của chúng từ một vị trí khác.
“Bắn pháo hiệu. Sau đó đồng loạt khai hỏa.”
“Đã hiểu.”
Đây là chiến thuật cơ bản của các trò chơi FPS đồng đội.
Bạn dụ chúng ra bằng cách sử dụng mồi nhử, sau đó bao vây và bắn chết chúng.
Chỉ cần canh đúng thời điểm thì đây chính là cách đáng tin cậy nhất để đánh bại kẻ thù.
“…”
Người lính Sabbath mắc bẫy và nằm xuống, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Họ nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin nổi, hét lên vì hoảng loạn.
“Đừng liều lĩnh không cần thiết. Nếu địch tiến thì ta lùi. Chỉ cần làm suy yếu lực lượng địch ở tiền tuyến là đủ thành công rồi.”
“Đã hiểu.”
…Họ từng là những đồng đội đã chiến đấu cùng tôi.
Nhưng giờ đây, chẳng còn thời gian để hồi tường về những ngày tháng ấy.
Sử dụng chiến thuật này, chúng tôi liên tục quấy rối kẻ thù từ nhiều vị trí khác nhau.
Bằng cách tạo ra sự hỗn loạn ở nhiều địa điểm khác nhau, chúng ta có thể buộc quân địch phải cảnh giác.
“Không phải đã đến lúc rút lui rồi sao? Chúng ta đã làm đủ rồi.”
“…Không, cứ tiếp tục thêm một chút nữa. Nếu dừng lại bây giờ thì mọi chuyện sẽ tệ hơn đấy.”
Tôi hy vọng có thể tìm thấy Sylph nếu có thể, nhưng cô ấy không xuất hiện trên chiến trường.
Cô ấy có khả năng giành chiến thắng trong mọi tình huống bất lợi, vượt qua mọi khó khăn để đến được chiến thắng.
…Tôi đoán là cô ấy không ở tuyến đầu nhỉ.
“Kẻ thù chắc hẳn đã kiệt sức lắm rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, thật sự rất mệt mỏi khi liên tục lo sợ bị bắn từ phía sau.”
“Chúng ta thậm chí còn chưa giết được nhiều kẻ thù đến thế.”
“Tôi đã loại khỏi vòng chiến khá nhiều quân địch.”
Đại đội Vận tải Gavel đã dành nhiều giờ để phá vỡ hậu phương và quấy rối quân địch.
Mặc dù ở vị trí đánh thọc sườn, chúng tôi vẫn chưa được huấn luyện đủ để phát động một cuộc tấn công toàn diện vào quân chính quy.
Chúng tôi không thể quá liều lĩnh vì đại đội có rất nhiều tân binh.
“Đạn dược và vũ khí của chúng tôi sắp hết.”
“Hết đạn của súng trường Sabbath mà ta đã chiếm được ư?”
“Với mấy khẩu đó, chúng ta có thể xoay xở được lâu hơn một chút.”
Những người lính hộ tống chỉ mang đủ đạn dược cho một trận chiến duy nhất.
Hơn nữa, họ đã tiêu thụ nhiều đạn hơn dự kiến do thiếu kinh nghiệm.
“Nếu vậy thì chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa.”
“Chuẩn úy, kẻ địch lại đang tấn công chúng ta.”
“Vậy thì rút lui.”
Chúng ta sẽ mất đi giá trị khi hết đạn.
Mục tiêu chính của Đại đội Vận tải Gavel là duy trì thế tấn công gọng kìm.
Khi tôi đang suy nghĩ về cách tiết kiệm vật tư đang cạn kiệt của mình…
Tiếng gầm như tiếng sư tử vang vọng khắp chiến trường.
Một tia sáng chói lòa lóe lên, tiến thẳng về phía chúng tôi.
“…! Toàn quân, rút lui! Tránh xa ánh sáng đó!”
Một cảm giác lạnh lẽo về sự hiện diện khủng khiếp của cái chết chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi lập tức bắn về phía ánh sáng đó, nhưng viên đạn đã bị [Shield] làm chệch hướng, bay chệch hướng.
“Nhanh quá. Cái gì thế—”
“Cháy! Cháy!”
Tôi nhận ra người chiến binh đó.
Tôi đã từng thấy họ ở Mặt trận phía Tây, chiến đấu chống lại Trung đội trưởng Garback cho đến khi ngã gục.
Một chiến binh dũng cảm như sư tử, nhẹ nhàng như gió và dữ dội như tia chớp.
“…Đội C, rút lui về hướng 7 giờ. Đội B, tiến về hướng 4 giờ.”
“V-Vâng.”
“Chúng ta sẽ rút lui thẳng về hậu phương. Tuyệt đối không được giao chiến trực diện với hắn.”
Nỗi sợ hãi dâng trào khắp cơ thể tôi.
Chúng ta không nên giữ nguyên vị trí ở đây. Đã đến lúc phải rút lui.
Bản năng của tôi phát ra những tín hiệu cảnh báo khắp cơ thể.
“Đó là cái quái gì thế!?”
“Anh chưa bao giờ nghe nói đến hắn ta sao?”
Chiến binh cầm ngọn giáo chứa đầy sấm sét…
“Át chủ bài Sabbath từ Mặt trận phía Tây, Quỷ lôi thương, Kamikiri.”
────Chú Gorski.
Người đã từng cứu tôi khỏi chết cóng bằng cách ôm tôi vào túi ngủ để sưởi ấm cho tôi.
Một người đồng chí mà tôi đã cùng trò chuyện rất nhiều ở Vanya.
Với vẻ mặt đáng sợ, chú vung cánh tay duy nhất và ngọn giáo sét của mình.
Những tia sét mà chú tung ra đã thiêu rụi những người lính Austin ở gần đó, giết chết họ ngay lập tức.
-----------------------------------------------------------
Cảm giác như nào khi phải chiến đấu với người mình thương hả Touri?
BTW, tác giả ác thật
Semaphore hay optical telegraph, dùng các 2 lá cờ được sắp xếp theo những cách khác nhau để truyền tin Trò chơi "gà" (game of chicken) là một trò chơi chiến thuật, trong đó hai người chơi đối đầu nhau, mỗi người có thể chọn "nhường" (thua cuộc) hoặc "không nhường" (tiếp tục). Nếu cả hai cùng nhường, không có gì xảy ra. Nếu một người nhường và người kia không, người nhường bị coi là "gà" (kẻ hèn nhát), còn người không nhường thì thắng. Nếu cả hai không nhường, sẽ xảy ra xung đột (va chạm), kết quả có thể rất tệ cho cả hai suppressive fire là " hỏa lực làm giảm hiệu suất của lực lượng địch xuống dưới mức cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ"