Trong một khu rừng đầy nắng.
Những quân nhân của Đại đội Vận tải Gavel, đeo trên lưng những khẩu súng mới sáng bóng, chạy về phía có tiếng súng, thậm chí không hề cố gắng che giấu sự lo lắng của mình.
“Chỉ huy Gavel, trụ sở không phản hồi dù chúng ta có liên lạc bao nhiêu lần đi nữa.”
“…Hiểu rồi. Mọi người, chuẩn bị chiến đấu. Trinh sát, do thám và báo cáo tình hình.”
Tiếng súng và tiếng la hét ngày càng lớn khi chúng tôi tiến gần đến trụ sở.
Nhận định rằng kẻ địch đã đến gần, Trung sĩ Gavel ra lệnh dừng quân và để đội trinh sát đi trước.
“Chúng ta khá thận trọng phải không?”
“Có giao tranh trong rừng cách đây khoảng 1 km. Trụ sở Austin của chúng ta có vẻ đã bị bỏ hoang.”
“Tôi hiểu rồi… Kẻ địch đã đột phá được phòng tuyến của chúng ta chưa? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, từng chút một.
Đại đội Vận tải Gavel chỉ có khoảng một trăm người, không phải là số lượng có khả năng chiến đấu thực sự.
Trung sĩ Gavel tiếp tục ra lệnh cho cấp dưới với vẻ mặt sợ hãi và khẩn trương.
“Báo cáo: Chúng tôi đã xác nhận rằng các chiến hào ở tiền tuyến đã bị chiếm giữ và phá vỡ.”
“…Cái gì? Tôi không nghĩ là chúng có khả năng đột phá chiến hào của chúng ta.”
"Thì…"
Khoảng 30 phút sau, một trong những trinh sát quay lại với thông tin cập nhật về tiền tuyến.
Làm thế nào mà kẻ thù có thể đột phá qua được tuyến đầu đang bị bao phủ bởi khí độc?
Phương pháp này là:
“Thật kỳ lạ, có một số luồng khói thẳng màu vàng xanh bốc ra từ các mỏ vào các chiến hào.”
“…Đúng rồi, súng gió!”
Súng gió, vũ khí tiêu chuẩn dành cho bộ binh.
Vũ khí hóa học có nhiều điểm yếu hơn chúng ta nghĩ.
Đầu tiên, khí độc không thể triển khai trừ khi gió thuận chiều.
Vì vậy, vị trí tấn công có thể dễ dàng được dự đoán.
Hơn nữa, tấn công bằng khí gas chậm hơn so với tấn công bằng súng.
Với làn khói màu vàng lam nổi bật, kẻ địch không thể không nhận ra cuộc tấn công.
Vì vậy, dễ dàng di tản đến vùng đất cao hơn khi cuộc tấn công bằng khí độc bắt đầu.
Trên thực tế, quân lính Flamer đã hoảng loạn và rút lui lên đỉnh núi nên có rất ít thương vong.
Sai lầm lớn nhất của Austin là sử dụng khí gas để tấn công kẻ thù đang đóng quân trên núi.
Và đó không phải là vấn đề duy nhất.
Không giống như kiếp trước của tôi, có một điểm yếu chết người trong các cuộc tấn công bằng khí độc ở thế giới này.
Đó là một công cụ ma thuật được gọi là “Súng gió”, một loại vũ khí dùng để chống lựu đạn.
Súng gió không có sức mạnh chết người. Nó được phân loại là vũ khí phòng thủ, chỉ đơn giản là thổi ra một luồng gió mạnh.
Tuy nhiên, khi bị tấn công bằng khí độc, thiết bị này đã chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp.
Nó có thể đảo ngược luồng khí độc chảy ngược về phía kẻ thù.
Đây thực sự là câu trả lời rõ ràng cho các cuộc tấn công bằng khí độc.
Tất nhiên, Austin không hoàn toàn không chuẩn bị cho khả năng chạm trán với súng gió.
Mặc dù loại vũ khí này vẫn chưa được Flamer hay Aerys phát triển, nhưng họ đã lường trước được khả năng nó sẽ được bọn cướp từ Austin hoặc Sabbath tuồn lậu vào.
Thật vậy, Verdi vẫn giữ được bình tĩnh ngay cả khi phải đối mặt với cuộc phản công bằng súng gió và chỉ thị, “bắn trả khí gas theo cách tương tự như kẻ thù”.
Chúng tôi cũng có súng gió. Hơn nữa, chúng tôi đang thuận gió.
Quân đội của chúng tôi cũng được cung cấp mặt nạ phòng độc, vì vậy chúng tôi có lợi thế ngay cả trong một cuộc đấu súng.
Vì vậy, mặc dù Verdi ngạc nhiên khi kẻ thù có súng gió, anh không coi đó là mối đe dọa đáng kể.
Vấn đề là mọi chuyện diễn ra chính xác như Sylph Nova đã dự đoán.
“Thiếu tá Verdi, quân địch đã lợi dụng khói để tấn công và chiếm được chiến hào!”
"Cái gì?!"
Ý định của Sylph khi phản công bằng khí chỉ là để che khuất tầm nhìn và đánh lạc hướng sự chú ý.
Kế hoạch thực sự của cô là tấn công dưới lớp khói.
“Tiếng nổ vang khắp nơi!”
"Lựu đạn! Lựu đạn đang bay tới!"
Đeo mặt nạ phòng độc làm giảm nghiêm trọng tầm nhìn.
Hơn nữa, việc sử dụng súng gió để bắn trả khí gas đã làm bụi bay lên, khiến tầm nhìn càng trở nên kém hơn.
Trong điều kiện như vậy, không thể xử lý hiệu quả lựu đạn rơi từ trên cao xuống.
“Ngay bây giờ! Nhờ có súng gió, nồng độ khí gas đang loãng dần. Giết địch trong chiến hào và cướp mặt nạ của chúng!”
“Đã hiểu.”
"Tầm nhìn của kẻ địch rất kém. Không còn thời điểm nào tốt hơn để tấn công hơn lúc này!"
Những người lính Sabbatian đóng quân trên cao đã xác định được vị trí của chiến hào Austin.
Trong khi đó, tầm nhìn kém của Austin khiến họ không thể xác định chính xác vị trí của đơn vị của Sylph.
Hậu quả là những người lính Austin ở tiền tuyến đã phải chịu thiệt hại đáng kể do lựu đạn.
“Đánh bại chúng! Chiến thắng đã nằm trong tầm tay chúng ta!”
Sylph lấy mặt nạ từ xác chết của những người lính Austin và đột phá chiến hào.
Thật không may, Verdi, lo sợ thiệt hại thứ cấp từ khí độc, đã ra lệnh: "Thực hiện chiến dịch khí độc với càng ít quân càng tốt."
Với lực lượng nhỏ như vậy, họ không thể ngăn chặn được cuộc tấn công của lực lượng Sabbatian và để họ đột phá vào trụ sở phía sau.
Đó là một cuộc tấn công cực kỳ hiệu quả và nhanh như chớp.
Verdi rõ ràng không lường trước được tình huống như vậy và thậm chí không nhận ra họ đã bị phục kích cho đến khi tiếng súng nổ ra gần đó.
Sự sắc bén của chiến lược này chắc chắn là nhờ vào… mệnh lệnh của Sylph Nova.
“Trung sĩ Gavel, tôi đã xác nhận tình trạng của trụ sở… Nó bị tàn phá nặng nề. Không còn một người nào sống sót.”
“…Còn Thiếu tá Verdi thì sao?!”
"Tôi không biết."
Khi chúng tôi đến trụ sở, nhiều thi thể đồng đội đã nằm rải rác khắp nơi.
Điều này có nghĩa là Bộ Tư lệnh Trung ương đã bị kẻ thù đánh tan tác.
“Có dấu hiệu nào của kẻ thù xung quanh lều của Thiếu tá Verdi không?”
“Theo như tôi thấy, tôi không thể xác nhận điều đó.”
“Vậy thì tôi sẽ đi kiểm tra lều của Thiếu tá…. Thông tin về việc anh ấy còn sống hay đã chết quan trọng hơn bất cứ điều gì!”
Trung sĩ Gavel vô cùng hoảng loạn và chạy vào lều của Verdi mà không để ý đến xung quanh sau khi nhìn thấy trụ sở bị phá hủy.
Chúng tôi đi theo anh ấy và cũng vào trong lều.
Căn lều nơi Verdi và tôi từng uống trà giờ đây phủ đầy vết máu và mùi sắt.
“Thiếu tá Verdi! Thiếu tá Verdi có ở đây không?”
“…Không có ở đây.”
Không có dấu hiệu nào cho thấy thi thể của Verdi bên trong lều.
“Có lẽ anh ta đã bỏ trốn?”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì ổn rồi.”
Chiếc bàn đã bị lật đổ và tài liệu nằm rải rác khắp nơi, nhưng không thấy Verdi đâu cả.
Tất cả những gì có ở đó là một lá cờ duy nhất được dựng lên một cách bừa bãi bên trong lều.
“Đó có phải cờ Sabbath không?”
“Vậy là có bọn Sabbath trong quân địch à?”
“Geez, thật là tồi tệ.”
Tại thời điểm này chúng tôi đã nhận ra kẻ địch không đến từ Flamel mà từ Sabbath.
Nó đã được chứng minh vì những lá cờ Sabbath được cắm khắp trụ sở.
Cắm cờ quốc gia là một cảnh tưởng quen thuộc trên chiến trường.
Bởi vì đó là cách dễ nhận ra nhất để tuyên bố chủ quyền với lãnh thổ đã chiếm.
Tuy nhiên, với sự phát triển của hỏa khí và chiến tranh chiến hào, cắm cờ ngày càng ít được thực hiện.
Nó được coi là sự lãng phí tài nguyên vì các lãnh thổ thường xuyên bị tái chiếm.
Nhưng đây là một điều cực kì có ý nghĩa cho Sylph và lực lượng của cô, những người đã mất căn cứ của mình.
Cô cần phải cho mọi người thấy rằng “lực lượng cựu chính phủ Sabbath vẫn chưa diệt vong”.
Thêm nữa, sự rạn nứt giữa chính phủ Sabbath hiện tại và Austin cũng rất có lợi cho Sylph.
Nên, Sylph đã mất công cắm lá cờ tại trụ sở để tự hào thể hiện sự tồn tại của quân đội Sabbatian với thế giới.
Đây là một cách của cô để “đấu tranh”.
“…Đủ rồi. Chúng ta không còn việc gì ở đây nữa. Rút lui thôi.”
“Chúng ta rút lui về đâu?”
“Bộ Tư lệnh Quân đội miền Nam. Nếu Thiếu tá Verdi đã bỏ trốn, có lẽ anh ta sẽ đến đó.”
Tuy nhiên, những người lính Sabbatian trước đây không hài lòng với việc chỉ cắm cờ trên mặt đất.
Họ hẳn đã quen với những hành động tàn bạo từ những trải nghiệm ở Josegrad và cuộc xâm lược thủ đô.
Họ cố tình làm ô uế thi thể của những người lính Austin, đâm thủng cổ họng và đâm cờ vào mặt họ.
Với vẻ mặt đau đớn. Nước mắt chảy dài.
Những người lính bị dùng làm “giá đỡ” cho lá cờ đã lặng lẽ ra đi.
Sự tàn bạo khiến Trung sĩ Gavel quay mặt đi vì ghê tởm.
“Này, Trung sĩ Quân y Touri. Cô có nghe không đấy?”
“…”
“Rút lui thôi. Không còn lý do để tôi ở đây nữa.”
Tôi đột nhiên nhớ đến cuộc trao đổi của tôi với em ấy vào buổi sáng.
Lenalee là một cô gái rất tinh ý.
Thấy tôi bận rộn sau khi cuộc tấn công bắt đầu, em ấy đã tử tế đề nghị chuyển tài liệu cho Verdi thay cho tôi.
“…”
“Này?”
Vậy thì đáng lẽ tôi phải là người ở trong tình huống đó.
Sẽ thế nào nếu thay vì lợi dụng lòng tốt của Lenalee vì tôi bận, tôi tự mình đến Verdi để nộp tài liệu?
“Eh…?”
“Này, đi nào.”
Không. Tôi không muốn tin.
Tôi nhìn cứ nhìn đi nhìn lại thi thể đó, mong rằng đó không phải sự thật.
Tôi nhìn gương mặt cô gái bị cắm cờ.
“Tại sao Lenalee ở đây…?”
Đứa em dâu quý giá của tôi đang nằm đó.
Đôi mắt em mở to, đồng tử giãn ra một cách kỳ quái.
Em được phát hiện là đã chết, với lá cờ Sabbath, cắm trong miệng.
“Cô gái này, có thể là người đã làm phiền chúng ta hôm đó.”
“…”
“…Này, Maeve, cõng Touri lên vai đi. Cô ta khá chắc không thể làm gì được nữa.”
Cơn chóng mặt chiếm lấy tôi, khiến tôi mất hết giác quan của cơ thể.
Sự kinh tởm trào dâng làm đứng thôi cũng trở nên rất khó khăn.
“Touri có lẽ quen người đồng chí tội nghiệp này.”
“Chậc, không còn cách nào khác. Tôi sẽ lo liệu. Tôi sẽ đảm bảo bế cô ấy cẩn thận.”
Khi tôi choáng váng vì cơn sốc, ai đó đã bế tôi lên.
Tôi bị bế ra ngoài mà còn không thể lấy lá cờ ra khỏi Lenalee.
“Được rồi, mọi người đã đến đủ rồi. Chúng ta sẽ rút về Bộ Tư lệnh Quân đội miền Nam.”
“Đã hiểu.”
“Đừng tham gia vào những cuộc chiến không cần thiết. Các trinh sát, hãy luôn cảnh giác.”
Liệu đây là lỗi của tôi?
Là lỗi của tôi đã khiến Lenalee chịu khổ như thế à?
“Ah, ha…”
Tôi cứ khóc hết nước mắt nước mũi với miệng há hốc.
Người đàn ông lực lưỡng đang cõng tôi hẳn đã nhận thấy những giọt lạnh lẽo trên vai anh ta, nhưng anh không nói một lời.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Mọi người bình tĩnh nào.”
Tôi nguyền rủa sự thảm hại của chính tôi khi tôi được cõng trên vai anh ta.
Đây là chiến trường. Ngay cả khi chúng ta đang rút lui trong tuyệt vọng, tôi là người duy nhất phải được cõng đi.
Tôi không thể bảo vệ người em dâu quý giá của tôi và tiếp tục gây rắc rối cho mọi người.
“Có tiếng giao tranh ở hướng 10 giờ. Chúng ta có nên đi đường vòng không, thưa Chỉ huy?”
“À, hãy đi đường vòng.”
Tại sao lính Sabbath lại làm điều tàn ác như vậy?
Tại sao Lenalee phải bị giết?
Những câu hỏi ám ảnh đầu tôi, và tôi không thể nghĩ về bất kì điều gì khác.
“Tránh giao tranh càng nhiều càng tốt. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là hội quân an toàn với lực lượng chủ lực của Austin.”
“Đã hiểu.”
─────Không, thế này không ổn.
Thời điểm đó, một giọng nói lạnh lẽo, tàn bạo vang lên trong đầu tôi.
Tâm trí tôi tự dưng rõ ràng, và như thể có thứ gì đó đã được kích hoạt.
“…Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Giờ tôi ổn rồi, làm ơn thả tôi xuống.”
“Hả?”
Mặc dù nước mắt vẫn tuôn rơi, tôi đột nhiên lấy lại được bình tĩnh.
Cảm giác như băng lan tỏa khắp người tôi, giúp tôi bình tĩnh.
…Không, nó không hẳn đúng. Theo như giả thuyết của chú Goski, tôi chỉ là “điên”.
“Trung sĩ Gavel. Báo cáo có tiếng động giao tranh ở hướng 10 giờ.”
“…Này. Giờ cô ổn chứ?”
“Vâng, tôi ổn.”
Hơi thở run rẩy mới đây thôi đã chuyển thành bình tĩnh.
Suy nghĩ tôi rõ ràng như tôi vừa mới thức tỉnh, và tôi có thể dễ dàng bao quát chiến trường.
Chỉ như đây là một ván game trong giải đấu.
“Tôi có một đề xuất liên quan đến phương hướng hành động của chúng ta, Trung sĩ Gavel.”
“…Hả?”
“Hay là chúng ta tiến về phía kẻ thù và tham chiến nhé?”
Với suy nghĩ nhẹ nhàng như làn gió thoảng, tôi đề nghị Trung sĩ Gavel.
“Trực giác” và “giác quan” bên trong tôi đều chỉ dẫn đấy là hành động đúng đắn.
“Này, chúng ta chỉ có 100 người thôi! Chúng ta còn chưa biết quân số địch, vậy mà cô lại dám đề nghị đánh nhau mà không xin phép—”
“Nhưng chẳng phải là phí công sao? Chúng ta đã hạ gục được chúng rồi…”
Trong tình hình hiện tại, không có lý do gì để không tham gia cuộc chiến.
Chúng ta có thể phục kích kẻ thù từ phía sau chỉ bằng cách di chuyển thẳng về phía trước.
“Kẻ địch có thể đã sử dụng súng gió để tấn công bất ngờ vào Bộ tư lệnh, đúng không?”
“Vâng, xét theo tình hình hiện tại thì khả năng đó rất cao.”
“Nếu vậy, anh có nghĩ kẻ địch sẽ quay lại theo con đường đầy khí gas không?”
Hơn nữa, việc để kẻ thù tự do không phải là chiến lược khôn ngoan.
Bởi vì rất có thể kẻ thù sẽ lợi dụng việc chúng đã xâm nhập vào vị trí của Austin và tung ra những cuộc tấn công thậm chí còn tàn bạo hơn.
"Có lẽ chúng vẫn đang nhắm vào vị trí của chúng ta. Chúng sẽ muốn bảo đảm đường thoát thân cho mình."
Lúc này, tôi đã tin chắc rằng kẻ thù chính là “Sylph Nova”.
Với cô, ngay cả khi có rủi ro, việc cân nhắc ngay cả những chiến lược không theo thông thường cũng đáng giá nếu phần thưởng tiềm năng cao.
Một vị chỉ huy phi thường, người kết hợp những chiến lược táo bạo với kế hoạch tỉ mỉ.
Ngoài Sylph ra, tôi không biết có vị chỉ huy nào khác như vậy.
“Nếu sở chỉ huy bị phá hủy, mệnh lệnh không thể truyền đến tiền tuyến. Binh lính tiền tuyến không thể chạy thoát. Kẻ địch sẽ tùy ý tiêu diệt bao nhiêu vị trí cũng được, như thể đang thưởng thức tiệc buffet.”
“…”
“Chúng ta là những người duy nhất có thể cứu họ. …Không phải nhiệm vụ của chúng ta là đe dọa hậu phương của địch và hỗ trợ đồng đội sao?”
Sẽ có thiệt hại thảm khốc nếu chúng ta để Sylph tự do tung hoành.
Không thể phủ nhận rằng cô ấy là một thiên tài và là kẻ thù của Austin.
“Xin hãy quyết định đi, Trung sĩ Gavel. Liệu anh có ích kỷ đến mức đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu và chứng kiến nhiều đồng đội của chúng ta phải bỏ mạng không?”
"Nhưng…"
“Là người khao khát trở thành Thiếu tá Verdi, liệu anh có thực sự lựa chọn hành động như vậy không?”
Giọng tôi run lên khi đưa ra đề xuất này với Trung sĩ Gavel.
Tuy nhiên, không phải vì sợ hãi.
Rốt cuộc, tôi đã tin một cách phi lý rằng kế hoạch này sẽ "có hiệu quả".
“Quá nguy hiểm. Làm sao có thể đảm bảo kế hoạch sẽ thành công?”
“Có hiệu quả hay không là tùy thuộc vào mệnh lệnh của anh. Hãy tự quyết định.”
Ah, nước mắt tôi cứ chảy mãi không ngừng.
Nhìn thấy kết cục tàn khốc của Lenalee khiến tôi muốn hét lên và khóc ngay lập tức.
Tuy nhiên, khóe miệng tôi từ từ cong lên.
“Không thể nào! Xin lỗi, nhưng tôi chỉ huy một đơn vị vận tải, không phải đơn vị chiến đấu thực sự─”
“Vậy thì tôi có một đề xuất khác. Bây giờ là 11:14 sáng. Tôi vẫn là Chuẩn úy Quân y…”
"Cô…"
“Chắc chắn có nhiều lo ngại vì kinh nghiệm chiến đấu hạn chế của Trung sĩ.”
Trung sĩ Gavel vẫn có vẻ không chắc chắn.
Anh ta trông không tự tin khi chỉ huy trong chiến đấu thực tế.
“Xin hãy giao phó cho tôi quyền chỉ huy.”
“Touri, cô!”
“Để tôi cho anh thấy tại sao tôi được gọi là ‘Lucky Carry.’”
Không hề hiếm thấy một chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiếm quyền chỉ huy từ một sĩ quan non nớt mới vừa tốt nghiệp học viện quân sự.
Tôi mỉm cười khi nói điều này để trấn an Trung sĩ Gavel đang tái mặt.
----------------------
Eng TL note: Rip Lenalee. Tôi thực sự mong rằng cô ấy không chết.
----------------------
Từ đây trở đi Touri sẽ không do dự giết người nữa đâu.
Tạm biệt Touri ngây thơ từ Arc 1.
Đố biết Sylph đã giết gia đình Touri bao lần rồi =))
Chap này trầm cảm quá nên nhờ các bác kiểm tra xem có lỗi nào không, không dám đọc lại luôn