TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Chương 132

Chúng tôi bận rộn cứu chữa các nạn nhân bị trúng khí độc cho đến tận khuya.

Thật không may, không có nhiều phương pháp điều trị hiệu quả cho họ.

Vì không phải là vết thương hở nên tác dụng của [Heal] khá yếu, bình oxy chỉ giúp giảm đau đôi chút.

Điều đáng ngạc nhiên là thuốc kháng sinh rất hiệu quả nhưng lại rất quý giá nên chúng ta không thể sử dụng chúng một cách rộng rãi.

Thật đáng tiếc, tôi phải nói với những bệnh nhân bị thương nhẹ rằng chúng tôi không thể làm gì được nữa và cho họ về nhà.

Bệnh viện dã chiến hôm ấy như là địa ngục, với chất nôn và đờm đẫm máu bay khắp nơi.

“Chị đã vất vả rồi, Chị Touri.”

“Lenalee.”

Sau một đêm bận rộn đầu tiên sau một thời gian dài, bình minh đã đến.

Em dâu tôi, vẫn cộc cằn và cáu kỉnh và vô cảm như mọi khi, đã đến thăm tôi bên giường bệnh.

Đó là Lenalee.

“Chào buổi sáng. Em cần giúp gì à?”

“Vâng. Em nghe nói bộ y tế đang khá bận rộn. Em nghĩ em có thể giúp một tay.”

Em ấy hẳn đã tập luyện vào đêm qua. Mùi của đất và mồ hôi vẫn còn lưu trên người em ấy.

…Các sĩ quan liên lạc chắc hẳn không bận rộn lắm vào đêm qua.

“Em đến để thu hồi phù hiệu và tài liệu. Hạn chót nộp là trưa nay”

“Có phải là chuyện giáng chức không? Cảm ơn em.”

Lenalee đến để thu hồi phù hiệu của tôi.

Thành thật mà nói, vẫn còn khá nhiều bệnh nhân đang chờ, và tôi không có thời gian để nộp nó, nên em ấy thực sự giúp ích với tôi.

“Cuộc tiến công ngày hôm qua có vẻ là một chiến thắng cho chúng ta. Chúng ta đã quét sạch quân thù với vũ khí mới.”

“Đúng vậy. …Đó là một vũ khí rất tàn khốc.”

“Chị không vui về chiến thắng à, Chị Touri?”

“Ngay cả khi đó là kẻ địch của chúng ta, vẫn thật khó khăn khi thấy sinh mạng mất đi.”

Lenalee có vẻ hài lòng với chiến thắng hôm qua. Theo những gì tôi nghe được, đó là một chiến thắng hoàn toàn.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến nỗi đau khổ của những nạn nhân khí độc, tôi không thể nào cảm thấy hoàn toàn vui vẻ.

…Có lẽ thật là đạo đức giả khi nghĩ đến những điều như vậy khi tham gia vào một cuộc chiến.

“Thật ngạc nhiên chị có thể hẹn hò với Anh Rod với tính cách như thế.”

“Ừ, thì…”

Nếu Rodri còn sống, cậu chắc chắn ăn mừng chiến thắng hôm nay mà không do dự.

Cậu tốt bụng nhưng lại kiên quyết giết kẻ thù.

Tôi chỉ là thiếu quyết đoán và thiếu quyết tâm.

“Với tình hình này, chiến tranh có thể kết thúc trước khi em vào lực lượng lính bộ binh.”

“Chị mong nó sẽ xảy ra, Lenalee.”

“Nhưng em đã rất cố gắng luyện tập.”

Lenalee thất vọng lẩm bẩm.

Đúng là chiến tranh có thể kết thúc trước khi trở thành lính bộ binh, nhưng… nỗ lực của Lenalee sẽ không vô ích.

“Không, thời buổi này thì không bao giờ là vô ích khi tập luyện sức mạnh. Em ít nhất cũng cần có thể chạy khỏi bọn bắt cóc.”

“Ngoài kia thực sự có bọn buôn người ư?”

“Đúng vậy, chị cũng từng xém bị bắt cóc. Em không bao giờ tin người lạ nhé Lenalee.”

“…An ninh trong nước chúng ta tệ thế sao?”

Phục vụ trong quân đội một thời gian dài, Lenalee có lẽ không biết về tình trạng hỗn loạn hiện tại của đất nước.

Em ấy không nghĩ rằng nạn buôn người đang tràn lan.

“Đây là toàn bộ tài liệu. Chị trả lại phù hiệu luôn.”

“Em xác nhận đã nhận nó.”

Vừa trò chuyện, tôi vừa đưa các tái liệu đã biên soạn cho Lenalee.

Em ấy cầm lấy nó với vẻ mặt vô cảm và kiểm tra bên trong.

“Oh, nhân tiện, Chị Touri, em muốn hỏi chị một chuyện.”

“Chuyện gì vậy em?”

Sau vài giây kiểm tra, Lenalee nhìn vào tôi.

“Chị có thể dành chút thời gian cho em được không ạ?”

“Thời gian?”

“Nếu không phiền, chị có thể kể thêm cho em về Anh Rod không?”

Em ngượng ngùng lí nhí.

“Nhưng em vẫn chưa định tha thứ cho Anh Rod đâu.”

“…”

“Anh đã đạt được điều gì sau khi bỏ rơi gia đình bọn em? Chị có thể kể cho em không?”

Tôi nghĩ đó là cách Lenalee nhượng bộ.

Đây là nỗ lực của cô để làm bớt đi cơn giận âm ỉ đối với Rodri.

“Chị hiểu rồi. Chị sẽ có thời gian sau khi chiến dịch này kết thúc.”

“Em rất mong chờ đấy.”

Lenalee có lẽ đã sắp xếp được cảm xúc của em nhờ dành thời gian để thương tiếc cho gia đình.

Không, có lẽ em đã luôn muốn nghe về Rodri từ tôi nhưng vẫn cố chấp.

“Đổi lại, kể cho chị về Rodri luôn nhé.”

“Rất hân hạnh, Chị Touri.”

Tôi cũng muốn nghe về Rodri trước khi cậu trở thành lính.

Chỉ Lenalee mới biết về Rodri như một người anh trai.

Cậu là một người rất chu đáo và tôi tin rằng cậu là một người anh trai tốt.

“Vậy thì, gặp em sau.”

“Vâng.”

Tôi hi vọng cuộc tiến công này sẽ kết thúc để có một tiệc trà vui vẻ với em ấy.

Vào hôm đó, quân đội Austin sử dụng vũ khí hóa học vào sáng sớm.

Quân đội Austin, sau khi chiếm được các chiến hào dưới chân núi, đã thả khí độc về phía đỉnh núi.

Họ biết rằng các cuộc tấn công bằng khí độc sẽ không hiệu quả lắm với kẻ địch ở vị trí cao hơn, nhưng họ có thể nghĩ rằng nó sẽ gây ra một số thiệt hại.

Ngoài ra, vũ khí hóa học có thời hạn sử dụng ngắn và sẽ lãng phí nếu không sử dụng chúng.

Và cuộc tấn công bằng khí độc này cũng đã đạt được kết quả.

Nhìn thấy khí gas đang tiến đến gần, lực lượng Flamel hoảng sợ và bỏ chạy.

Sau khi bị tấn công bằng khí độc vào ngày hôm trước, chỉ cần nhìn thấy khói màu vàng lục là họ lại bị gợi lên chấn thương tâm lý.

Mặc dù phần lớn khí gas không thể động đến họ, nhưng quân lính Flameh vẫn tản ra như một đàn nhện.

Đằng sau những cuộc tấn công bằng khí độc tàn khốc như vậy…

“Không thể cứu anh ta được nữa. Bỏ anh ta đi và lấy bình oxy ra. Dùng nó lên những bệnh binh chúng ta có thể cứu!”

“Tôi hiểu… Tôi xin lỗi, người chiến binh.”

Theo sau ngày hôm qua, bộ y tế lại một lần nữa quá tải với công tác điều trị và phẫu thuật.

Những người lính được đưa đến đang suy yếu nhanh chóng và bắt đầu tử vong.

“Đau, đau! Khò khè, khò khè.”

“…Đây là bồ công anh khô. Mời anh uống.”

“Không thể nào, ehho ehho! Không uống được. Làm ơn, dùng miệng truyền nó cho tôi đi!”

“Nếu anh gặp khó khăn khi nuốt, chúng tôi sẽ cho thuốc vào ống và thông vào dạ dày của anh.”

Khi hít phải khí độc, chất lỏng sẽ dần tích tụ trong phổi, tình trạng này được gọi là phù phổi.

Bệnh nhân cuối cùng sẽ chết đuối trong chính chất dịch cơ thể của mình nếu không được điều trị.

Vì thế,

“Quân y, tôi cần đi tiểu! Nước tiểu sắp ra rồi, làm ơn cho tôi đi vệ sinh!”

"Vết thương của anh nghiêm trọng lắm, nếu anh di chuyển sẽ rất nguy hiểm. Tôi sẽ cho anh một chai, xả vào đây luôn đi."

“Quá đáng quá!”

Phương pháp điều trị tốt nhất là đào thải chất lỏng trong phổi qua đường tiểu.

Thuốc kháng sinh có hiệu quả đối với bệnh nhân dính khí độc vì một trong những tác dụng phụ của chúng là gây lợi tiểu.

Tuy nhiên, vì thuốc kháng sinh rất quý nên chúng tôi bắt đầu sử dụng bồ công anh khô như một loại thuốc lợi tiểu thay thế trong quá trình điều trị.

“À, tôi thấy đỡ hơn rồi. Nhờ bồ công anh khô lúc nãy ấy nhỉ? Nó hiệu quả lắm. Cho tôi thêm một ít nữa được không?”

“Uống quá nhiều sẽ có độc.”

Bồ công anh cũng có tác dụng lợi tiểu. Hơn nữa, chúng dễ kiếm như một vật phẩm giải trí, khiến chúng trở thành một lựa chọn thay thế lý tưởng.

Có lẽ vì đây là món ăn ưa thích của một số kẻ tự xưng là phản diện nên quân đội đã dự trữ một lượng lớn loại thực phẩm này.

Tuy nhiên, nó có hại cho thận và nếu tiêu thụ quá nhiều có thể gây tử vong. Hãy cẩn thận đừng uống quá nhiều.

Trong khi tôi bận rộn làm việc từ sáng sớm…

“Này, có quân y nào đến đây không?”

"Ồ."

Đột nhiên có người xông vào lều y tế và hét lớn.

Nhìn lên, tôi thấy một trung sĩ trẻ bước vào lều.

Đó là Trung sĩ Gavel.

“Có chuyện gì vậy, Trung sĩ Gavel?”

“Xin lỗi, đơn vị tôi có ca cấp cứu. Tình hình rất khẩn cấp, nên tôi cần cô phản hồi nhanh chóng.”

“… Vậy thì tôi sẽ đích thân đến đó. Được chứ, Cale?”

“Ừ. Đi đi, Sếp nhỏ.”

Thông thường, thứ tự điều trị được xác định bằng cách phân loại, nhưng tôi không thể từ chối yêu cầu điều trị của một trung sĩ.

Trung sĩ Gavel có đủ thẩm quyền để gọi quân y, bỏ qua quy trình phân loại bệnh nhân.

“Tôi sẵn sàng rồi. Tôi nên đi đâu?”

“Đi theo tôi.”

Thành thật mà nói, tôi không muốn rời đi vì chúng tôi quá bận rộn…

Tôi giao việc chăm sóc bệnh nhân cho Cale và vội vã đến đơn vị của Trung sĩ Gavel.

Đơn vị của anh sắp khởi hành một nhiệm vụ vận chuyển và đã dừng lại tạm thời cách đây vài km về phía bắc.

…Nó nằm ngược hướng với tiền tuyến. Chuyện gì có thể xảy ra?

Khi chúng tôi đến đích với đủ loại nghi ngờ trong đầu, tôi thấy một người lính nằm trên mặt đất với khuôn mặt sưng tấy.

Có dấu hiệu bị đánh đập dữ dội và anh ấy gần như đã ngừng thở.

Chuyện này… không thể.

“Xin lỗi, tôi đã hơi quá đà khi dùng hình phạt thể xác.”

“…”

…Lý do tôi được gọi đến là để giải quyết hậu quả của hình phạt thể xác.

Hơn nữa, đây thực sự là tình trạng nguy hiểm đến tính mạng nếu không được điều trị ngay lập tức.

“…”

“Đừng nhìn tôi như thế. Tôi không phải là người đánh anh ta!”

Sau khi trừng mắt nhìn Trung sĩ Gavel, tôi nhanh chóng chạy tới chỗ người lính bị thương.

Ngoài gãy xương mặt, xương sườn và trật khớp vai, anh ấy còn có vẻ bị tràn khí màng phổi.

…Ngay cả khi là để kỷ luật thì đây cũng quá mức và bừa bãi.

“Tôi đã bảo anh ta giữ kỷ luật. Tôi không thích đánh người khác lắm, nhưng anh chàng này thì không!”

“Với thái độ đó, đám lính mới sẽ chỉ càng thêm ngang ngược thôi, Trung sĩ. Nhưng đúng là tôi đã đi quá xa rồi.”

Bên cạnh Trung sĩ Gavel là một người đàn ông trung niên lực lưỡng—anh chàng ném lựu đạn, trông có vẻ hối lỗi.

Anh ta hẳn là người đã áp dụng hình phạt khắc nghiệt này.

“Tên lính mới này từ khi vào đơn vị đã cực kỳ nổi loạn, gây cho tôi không ít phiền phức. Hôm nay hắn ta lại đến gây sự, còn nói giọng thản nhiên: ‘Người như anh sao có thể làm chỉ huy được?’”

"Tôi hiểu rồi."

“Rồi Maeve… anh ta nói nó cần được giáo dục và đánh nó tơi tả. Tôi không quan tâm, nhưng thế thì quá quắt lắm.”

“Nhưng Trung sĩ, chúng ta không thể đưa tên này ra chiến trường như thế này được. Lỡ hắn bất tuân lệnh trong lúc chiến đấu thì sao?”

"Đúng vậy. Nhưng anh không cần phải suýt giết chết anh ấy."

Nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi đã hiểu sơ qua chuyện gì đã xảy ra.

Tân binh ngang ngược này đã bị anh chàng ném lựu đạn kỷ luật vì thái độ của mình.

Đó không phải là quấy rối mà là phương pháp tăng tỷ lệ sống sót của tân binh bằng cách đánh đập anh ta một cách tàn nhẫn.

Để giảm khả năng bất tuân mệnh lệnh của lính mới, đây là cách “Thương cho roi cho vọt” của các người đàn anh đối với các lính mới, cho dù có bị ghét bỏ.

Theo quan điểm của người bị đánh, đây là một chuyện hoàn toàn vô lý.

“Thế nào, cô có thể cứu anh ấy không?”

“Ừ, anh ấy sẽ ổn thôi.”

Người ném lựu đạn chỉ ước lượng sai mức độ lực cần thiết.

Tôi đã điều trị cho nhiều bệnh nhân tương tự ở Mặt trận phía Tây.

…Hãy đổ tất cả lên đầu chiến tranh.

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi không nghĩ anh ấy lại yếu đuối đến thế với thái độ như vậy.”

“Tôi muốn anh từ giờ phải cẩn thận hơn. Bộ y tế chắc chắn không có nhiều thời gian rảnh.”

“Lần này là trách nhiệm của tôi. Tôi xin lỗi. À, Trung sĩ Quân y Touri?”

“Đúng vậy. Nói một cách chính xác thì tôi sẽ bị giáng chức sau một giờ nữa, nhưng không sao cả.”

Trung sĩ Gavel nhìn thẳng vào mắt tôi và chân thành xin lỗi.

Tuổi trẻ và sự trung thực có thể là điểm mạnh của anh ấy.

“Việc điều trị sẽ mất khoảng 15 phút.”

“Xin lỗi, vậy thì tôi giao cho cô vậy… Haiz, tôi phải viết báo cáo sau.”

"Là lỗi của anh đấy," anh ta nói, đá vào người ném lựu đạn. Rồi anh ta lấy ra một tấm bảng và tài liệu với vẻ mặt khó chịu.

Liệu anh ta có thực sự là một chỉ huy có năng lực không?

“Cô đúng là cứu tinh khi đến đây. Hồ sơ kèm lời khai của cô sẽ dễ dàng được Thiếu tá Verdi chấp thuận hơn.”

“…”

"Anh ấy thực sự thích cô, nhỉ? Cơ mà cũng khó chịu thật."

Nếu không có bình luận cuối cùng đó, có lẽ tôi đã nghĩ tốt hơn về anh ấy.

Nhìn lại, số phận của tôi như thể đang bị ai đó điều khiển.

Ngay trước khi mặt trời lên đến đỉnh, tôi được điều đến lều nơi Đại đội Vận tải Gavel đóng quân.

Vụ tấn công bằng khí độc thứ hai vào mỏ xảy ra vào sáng sớm.

Một cuộc tấn công sử dụng vũ khí giết người tàn bạo bị cấm theo các hiệp ước ở kiếp trước.

Nếu không có ai làm gì cả, Austin đã có thể dễ dàng giành chiến thắng và chiến tranh đã kết thúc.

Cả Verdi và Trung tá Renvel.

Ngay cả Bern Valou cũng tin rằng chiến dịch chiếm mỏ sẽ thành công mà không có sự cố nào xảy ra.

Hai “thiên tài” có khả năng tự mình thay đổi lịch sử đã ra đời vào thời đại này.

Một trong số đó là “Kẻ phản diện” Bern Valou, người đã nổi lên từ bờ vực hủy diệt của Austin và xây dựng nên sự thống trị hiện tại.

Người còn lại là “Chỉ huy ngốc nghếch” Sylph Nova, người vẫn tiếp tục làm việc cho quê hương mà cha cô yêu quý, mặc dù bị cả người dân và chính phủ phản bội.

…Nếu Bern biết cô ở đây, anh đã không thực hiện kế hoạch như vậy.

Ưu điểm duy nhất của vũ khí khí là chúng rẻ và có thể tiêu diệt được một số lượng lớn kẻ thù.

Chiến dịch này có một nhược điểm lớn, và bản thân Bern cũng nhận ra được điều đó… nhưng anh ta đã quá tự tin, nghĩ rằng, "Flamel sẽ không thể khai thác được điểm yếu đó."

Bộ Tổng tham mưu Austin không có ý định sử dụng vũ khí hóa học để chống lại Quân đội Sabbatian.

Rõ ràng là bất kỳ lợi thế nào mà loại vũ khí này mang lại cũng chỉ là tạm thời và sẽ sớm trở nên không hiệu quả.

Lần này họ chỉ áp dụng chiến thuật dùng khí độc giá rẻ vì chiến tranh gần kết thúc và công nghệ của kẻ thù kém hơn đáng kể.

Ngay cả trong kiếp trước của tôi, tuổi thọ của vũ khí hơi độc cũng rất ngắn.

Mặt nạ phòng độc nhanh chóng trở thành một biện pháp đối phó và hiệu quả của chúng giảm dần.

Kể cả khi không bị cấm theo hiệp ước, vũ khí này cũng sẽ nhanh chóng trở nên lỗi thời.

Đúng, vũ khí khí độc vốn dĩ là loại vũ khí có nhiều khiếm khuyết.

Đó là một chiến lược giết người chỉ trong một lần, một chiến lược giết người ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vì vậy, để tận dụng tối đa cơ hội đó, Austin đã tập hợp rất nhiều kẻ thù trong mỏ.

Không nghĩ tới việc sẽ có người không mắc phải trò lừa bịp một lần này.

“Cái gì!?”

“Có chuyện gì vậy? Phía trước có tiếng động lớn.”

Ngay khi tôi sắp kết thúc quá trình điều trị.

Một ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi dựng tóc gáy.

“Tôi nghe thấy tiếng súng. Có người đang bắn gần đây.”

“Không thể nào. Chiến dịch hôm nay không nên có hỏa khí… Kẻ địch đang tấn công liều lĩnh sao?”

Đó là cảm giác quen thuộc của cái chết.

Một bản năng nguyên thủy cảnh báo tôi rằng mọi chuyện sắp trở nên tồi tệ.

Cảm giác như có ai đó bên trong tôi đang hét lớn hết sức có thể.

“Khoan đã, có lửa. Khói đang bốc lên từ trung tâm chỉ huy nơi Thiếu tá Verdi đang ở.”

“Cô nói gì cơ?!”

Nhịp tim tăng nhanh, áp lực trong lồng ngực và mồ hôi lạnh cảnh báo tôi về mối nguy hiểm sắp xảy ra.

“À─”

“Có chuyện gì vậy, Trung sĩ Quân y Touri?”

Đơn vị vận chuyển Gavel của chúng tôi tạm thời đóng quân tại một khu vực rừng gần Austin hơn là tiền tuyến.

Chúng ta không thể nghe thấy tiếng súng ở đây trừ khi kẻ địch đã đột phá qua tiền tuyến.

“Tôi đã thử liên lạc với trụ sở chính, nhưng không có phản hồi… Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Anh sẽ làm gì, Trung sĩ Gavel?”

“…Mọi người hãy chuẩn bị chiến đấu. Chúng ta sẽ quay về trụ sở để đảm bảo an toàn cho Thiếu tá Verdi. Hãy sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết.”

Trung sĩ Gavel quyết định quay trở lại trụ sở sau một hồi do dự.

Chúng tôi không chắc chắn liệu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển với lực lượng hiện tại hay không nếu kẻ địch đang tiến vào khu vực này.

Anh đánh giá rằng việc tiếp tục hoạt động mà không biết tuyến đường nào an toàn là quá mạo hiểm.

“Trung sĩ Gavel, tôi phải làm gì đây?”

“Hả? À, anh không cần phải đến đâu. Nguy hiểm lắm, lỡ bị cuốn vào cuộc chiến thì sao. Quay về bộ y tế đi.”

Và thế là Đơn vị Vận chuyển Gavel đột ngột quyết định quay trở lại trụ sở.

Tôi được lệnh quay trở lại bộ y tế.

“Khu vực này có thể đã là chiến trường rồi. Nếu có thể, đơn vị của anh có thể bảo vệ tôi không?”

“Trung sĩ, thật tàn nhẫn khi để một quân y một mình trong vùng chiến sự.”

“À… Được thôi, vậy thì cô đi cùng chúng tôi.”

Hành động tập thể là điều cần thiết trong trường hợp khẩn cấp.

Sẽ vô cùng tàn nhẫn nếu bảo một quân y quay về một mình.

“Được rồi, chúng ta sẽ đi giải cứu Thiếu tá Verdi. Tất cả, nhanh lên! Nếu chậm chân thì sẽ bị bỏ lại đấy.”

“Vâng, thưa ngài!”

Vì thế, tôi chịu sự chỉ huy của Trung sĩ Gavel.

Và việc tôi đã được Công ty Vận tải Gavel bảo vệ…

“Mọi người, di chuyển ra ngoài!”

…Đã chứng minh là có thể thay đổi đáng kể số phận của tôi.

 ---------------------------------------------------------------------------------------------

Những ngày tháng yên bình đã kết thúc.

Đoán xem ai chết nào?

Tsundere =))