TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Chương 128

“Sếp nhỏ, gần đây em có trốn đi đâu vào ban đêm không đấy?”

“Oh, anh nhận ra à?”

Từ đó, tôi và Lenalee bắt đầu tập luyện bộ binh đêm khuya.

Lenalee có vẻ khó chịu về khóa huấn luyện mà cô ấy mới chỉ nghe nói, nhưng cô ấy chấp nhận sự hướng dẫn của tôi không chút khác cự.

“Em xin lỗi. Em đã lẻn ra ngoài vì vài lý do cá nhân.”

“Em đã làm gì thế? Anh sẽ khóc nếu em có vài thói quen xấu đấy.”

“Em không có hứng thú bất kì thứ gì như vậy.”

Tôi không thể bỏ bê nhiệm vụ để luyện tập vào ban ngày.

Tôi lẻn ra ngoài vào ban đêm khi tôi không phải làm việc để gặp Lenadee.

“Anh khá lo lắng. Những cô gái như Sếp nhỏ khá dễ bị lừa dối và lạm dụng bởi đàn ông.”

“Em hiểu rồi. Vậy anh đang nói rằng anh có thể lừa dối em và lợi dụng em ư?”

“…Thì, anh nghĩ anh có thể nếu anh thử?”

“Thật thô lỗ.”

Lẻn ra ngoài vào ban đêm vẫn không phải là ý hay cả khi tôi không có nhiệm vụ.

“Xin lỗi. Em đã lẻn ra ngoài để tập luyện cùng với em dâu của em.”

“Oh? Em dâu của em, em của chồng em á?”

“Vâng, sĩ quan liên lạc tên Lenalee. Cô ấy hơi ‘táo bạo’ nhưng là một cô gái tốt và thật thà.”

“Anh hiểu rồi.”

Tôi chân thành xin lỗi và thú nhận những gì tôi đang làm.

So với việc “chơi” trai thì đây không phải là việc gì đó xấu hổ lắm… Tôi nghĩ vậy.

“Em quay về khá trễ đấy. Em đang tập gì vậy.”

“Umm, hai giờ chạy bộ và hai giờ tập luyện sức mạnh.”

“Bốn giờ liền?”

Hiện tại, việc huấn luyện với Lenalee chủ yếu là huấn luyện thể chất.

Cô ấy vẫn chưa có đủ khả năng thể chất để hành quân ra tiền tuyến như một người lính.

Nếu cô ấy muốn trở thành một người lính bộ binh, trước tiên cô ấy cần phải rèn luyện sức bền và sức mạnh.

“Đó có phải là khóa huấn luyện giống như chúng ta đã thực hiện trước khi triển khai không?”

“Đúng vậy, đây là phiên bản có chút thay đổi.”

"Không phải huấn luyện như vậy rất vất vả sao? Liệu nó có ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của Lenalee không?"

“Có thể.”

Nó khá khó khăn đối với một cô bé 14 tuổi, nhưng đó là khóa huấn luyện tối thiểu cần thiết để trở thành một người lính bộ binh.

Khóa đào tạo chính thức không chỉ kết thúc trong bốn giờ.

“…Tuy nhiên, nếu cô ấy không thể chịu đựng được quá trình huấn luyện hiện tại, cô ấy sẽ từ bỏ việc trở thành một người lính bộ binh.”

“Đúng kiểu Sparta đấy.”

Huấn luyện bộ binh thực sự không chỉ bao gồm huấn luyện thể chất mà bạn đang thực hiện mà còn cả huấn luyện chiến đấu.

Luyện tập liên tục 24 giờ là điều bình thường và ngay cả đàn ông trưởng thành cũng gặp khó khăn với việc này.

Sẽ rất khó khăn để một cô bé 14 tuổi có thể hoàn thành.

Nhưng không có sự phân biệt giữa nam và nữ trong bộ binh.

Trên chiến trường, sẽ không có bất kỳ sự khoan hồng nào chỉ vì bạn là con gái hoặc vì bạn 14 tuổi.

Chỉ chết chờ đón bạn nếu ra chiến trường mà không được huấn luyện đúng cách.

"Em muốn con bé hiểu được thực tế của một người lính bộ binh. Ví dụ, phải đào hào thường xuyên hơn nhiều so với chiến đấu."

“Đúng vậy…. Theo những gì anh nghe được về những người lính tiền tuyến, họ nên được so sánh với công nhân xây dựng với những rủi ro đe dọa đến tính mạng.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ném một cô gái dễ thương như Lenalee vào một nhóm đàn ông mạnh mẽ và căng thẳng? Có lẽ điều đó sẽ khiến cô ấy mất lòng tin vào đàn ông.”

Một lý do không có nữ binh sĩ nào ở tiền tuyến là vì nguy cơ bị tấn công tình dục cao.

Trong tình huống bạn đang run rẩy vì sợ hãi cái chết có thể đến vào ngày mai, dục vọng khi có một người phụ nữ ngủ cạnh bạn có thể trở nên quá sức chịu đựng.

“Ngay cả khi có sự đồng thuận, hành động đó vẫn bị coi là vi phạm quy định của quân đội, nhưng liệu điều đó có phổ biến không?”

“Đúng vậy. Em thường nghe nói về nó.”

Trong môi trường căng thẳng cao độ ở tiền tuyến, khả năng tự chủ của binh lính dễ dàng bị mất.

Đó là lý do tại sao mại dâm lại phổ biến ở tuyến đầu.

Bằng cách mua phụ nữ, binh lính sẽ bình tĩnh lại và kiểm soát được ham muốn của mình.

Ngay cả một người nghiêm khắc như Verdi cũng từng sử dụng những nơi như vậy.

“Sau khi bọn em thiết lập được mối quan hệ, em dự định sẽ thảo luận kỹ lưỡng vấn đề này với Lenalee. Trước đó, xin thứ lỗi cho em vì đã lẻn ra ngoài vào ban đêm.”

“Anh hiểu rồi. Nếu vậy anh sẽ không trách em đâu.”

Trước hết, tôi không phải là người duy nhất lẻn ra ngoài vào những đêm không làm việc.

Các quân y cũng có sự mệt mỏi riêng và thường đến những nơi như vậy.

“Được thôi, chỉ cần đảm bảo là em không làm quá sức thôi.”

“Bây giờ em đã được sự cho phép của trưởng khoa, em có thể tự tin đến gặp Lenalee.”

Tiếp theo, tôi nên nghĩ đến những bài tập luyện mới.

“Hôm nay chúng ta có luyện tập không?”

“Có, thưa Chuẩn úy Touri”

Tập luyện với Lenalee tiếp tục khoảng 1 tuần.

Mặc dù cô ấy mệt rã rời, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục tập luyện chăm chỉ.

“Nhìn đây, tay thuận của cô run rẩy khi cô cầm khẩu súng. Cô nghĩ có thể bắn chính xác với cách cầm đấy à.”

“Cảm ơn vì đã hướng dẫn.”

Lenalee có thái độ rất nghiêm túc khi tập luyện.

Sự nổi loạn trước đó của cô ấy đã biến mất, và cô ấy ngoan ngoãn nghe theo sự hướng dẫn của tôi.

“Chuẩn úy Touri. Tôi nên di chuyển chân tôi như nào khi quay người?”

“Ah, đầu tiên cô phải thu chân về…”

Cô ấy rất hào hứng khi hỏi, và luyện tập không bỏ một ngày nào kể cả khi tôi không thể tới.

…Tôi chắc rằng sâu bên trong, cô ấy rất trung thực.

“Lenalee, cô có thói quen kéo cò khi ngay khi quay người. Cô nên dành vài giây ngắm bắn.”

“Nếu phát hiện quân thù, tôi muốn bắn hạ ngay lập tức.”

“Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng cô phải báo cáo với cấp trên khi phát hiện kẻ thủ, hiểu chứ?”

“Tại sao?”

Tuy nhiên, cô ấy chỉ lắng nghe tôi khi nói về nội dung luyện tập.

Cô không hiểu lắm về những thứ khác, đặc biệt là quân luật.

“Đó là nhiệm vụ của chỉ huy để quyết định có bắn hay không.”

“Nếu tôi bị bắn trong khi báo cáo?”

“Nếu trong tầm bắn của kẻ thù, cô được phép ẩn nấp.”

Trong quân đội, mệnh lệnh là tuyệt đối.

Nhưng Lenalee ưu tiên thù riêng hơn mệnh lệnh.

“Ngay cả khi tôi có thể giết kẻ thù khi báo cáo?”

“Báo cáo trước.”

“Nếu tôi bị bắn, chắc chắn tôi sẽ được phép bắn trả đúng không?”

“Không. Trong trường hợp đó, sĩ quan cấp trên thường ra lệnh ngay lập tức.”

Cô ấy còn chưa là một “quân nhân”.

Cô cố gắng để trở thành bộ binh trong khi vẫn giữ cách suy nghĩ của thường dân.

“Tôi không nghĩ nó gây hại khi giết kẻ thù. Nếu tôi có thể bắn, chẳng lẽ tôi không nên bắn ngay tắp lự?”

“Giết địch không phải là mục tiêu, Lenalee. Quân nhân luôn đó lý do để bắn kẻ thù.”

“Tôi hiểu rồi…”

Hình như Lenalee không hiểu lắm lời nói của tôi.

…Có lẽ cô ấy đang nhầm lẫn giữa phương tiện và mục đích.

Cô không tham gia chiến trận để giết địch; cô giết địch khi tham gia chiến tranh.

“Tôi từng bắn người trước đây, nhưng mục đích của tôi chưa bao giờ để giết địch.”

“Tại sao vậy?”

“Nếu giết người trở thành mục đích, cô sẽ không hơn một ‘kẻ sát nhân’”

“Kẻ sát nhân?”

“Đúng. Và đó chắc chắn không phải điều tốt.”

Chắc chắn ngoài kia có vài binh linh coi giết người là mục tiêu, là thú vui.

Họ thỏa mãn ham muốn thống trị của họ bằng cách hành hạ kẻ thù “đáng chết”.

Những binh lính như vậy thường rất đáng tin.

Nên tôi không có ý định phủ nhận sự tồn tại của họ.

────Tôi chỉ không muốn Lenalee trở thành một người như vậy.

“Tôi đã mất gia đình, chỉ vì thú vui của ai đó.”

“…”

“Và cô đang nói tôi đừng làm như vậy với kẻ thù.”

“Đúng”

Lời nói của tôi hẳn đã chạm đến nỗi đau của Lenalee, vì cô ấy đột nhiên hét vào mặt tôi.

Tất nhiên, tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Tôi không nghĩ cô ấy bị thuyết phục bởi một lời nói ý tưởng như vậy.

“Đừng hiểu nhầm. Mục tiêu của chúng ta trong cuộc chiến này không phải là để trả thù.”

“…”

“Chúng ta chiến dấu để ngăn chặn thảm kịch đó xảy ra, để ngăn chặn bách tính Austin chịu khổ đau.”

Tôi áp đặt lý tưởng ích kỉ của tôi lên Lenalee.

“Binh nhì Lenalee. Chiến tranh là để sinh tồn, không phải để chết.’

“…Tôi không thực sự hiểu cô nói gì.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi muốn Lenalee nghĩ lại, dù chỉ một chút.

Nhưng cô ấy chỉ trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt vô cảm như búp bê.

“Hôm nay thế là đủ rồi.”

“Vâng, cảm ơn.”

Cuối cùng, sự cố gắng của tôi hoàn toàn bị Lenalee bỏ qua.

“Mệnh lệnh rất quan trọng. Tôi nhớ rằng khi tôi còn là tân binh—”

“Vâng.”

Không đời nào Lenalee, người tìm đến chỗ chết, sẽ thay đổi ý định khi được nghe về sự quan trọng của cuộc sống.

Cô không có chút sự chú ý nào về lời thuyết phục yếu ớt của tôi.

“Nếu cô thách thức mệnh lệnh của chỉ huy, quân đội không thể vận hành.”

“Đúng vậy.”

“Có thể hơi phiền phức, nhưng khi cô có ý tưởng, hãy trình bày dưới dạng đề xuất…”

Lenalee không thèm nhìn tôi.

Cô ấy chỉ quan tâm đến những kinh nghiệm giết người của tôi từ quá khứ.

“Tôi đã từng bị cấp trên đánh đến mức khuôn mặt bị biến dạng vì tội bất tuân mệnh lệnh.”

"…Tôi hiểu rồi."

Ưu tiên hàng đầu của cô là tiêu diệt lính Flamel. Mục tiêu thứ hai là chết một cách vinh quang.

Nếu cứ như thế này, khi Lenalee ra chiến trận, cô sẽ bất luân lệnh và chết trong trận chiến.

Chi huy luôn cố gắng để tránh lính mới chết trong vô ích.

Trung đội trưởng Garback sẽ đánh đập và thuyết giáo chúng tôi cho đến khi chúng tôi ho ra máu.

Tiền bối Allen là một người thân thiện, được cấp dưới yêu mến và thường kể chuyện cho họ nghe.

Chú Gorski chỉ huy cấp dưới của mình trên chiến trường bằng sức hút mạnh mẽ như sư tử.

“À mà, thưa Chuẩn úy Touri. Câu chuyện đó có liên quan gì đến buổi huấn luyện không?”

"Có."

Tôi không thể bắt chước bất cứ điều gì trong số đó.

Nếu Lenalee muốn trở thành lính bộ binh, có lẽ tôi nên để cấp trên của cô ấy xử lý.

Nhưng…

“Tôi muốn cô biết điều này nếu cô muốn trở thành một người lính bộ binh.”

"…Tôi hiểu."

Cuối cùng tôi cũng không có sức mạnh để thay đổi Lenalee.

Nhận ra điều này khiến tôi rất buồn.

Chắc hẳn là tôi đã quá tự tin.

Khi nghe nói cô ấy là em gái của Rodri, tôi không khỏi cảm thấy có chút đồng cảm với cô ấy.

Nhưng với cô ấy, tôi chỉ là một người hoàn toàn xa lạ tự nhận là chị dâu của cô ấy.

“Thôi được rồi, để tôi hỏi cô. Lenalee, với cô cái chết có ý nghĩa gì?”

“…Cái chết?”

Lenalee tin rằng gia đình thực sự đang chờ đợi bên kia cái chết.

Ngay từ đầu, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ dính đến một người như tôi.

“Cái chết là đích đến. Nơi mọi người sẽ trở về.”

“…”

Đó là lý do tại sao Lenalee nhìn vào tôi với đôi mắt như đã chết.

────Những câu từ này thật quen thuộc.

Những lời nói này từng được nói bởi người đàn anh quan trọng và không thể thay thế được đối với tôi.

Những câu từ tôi chưa bao giờ mong Lenalee nói ra.

“Cái chết là đích đến?”

“Vâng. Nên tôi không sợ cái chết.”

“…Một người rất ngầu và tốt bụng cũng từng nói như vậy.”

“Ah, tôi hiểu rồi.”

Tiền bối Gray. Người ân nhân đã dạy tôi nhiều thứ khi tôi mới bị cuốn vào chiến tranh.

Anh quá tử tế nên anh không thể nào giữ sự tỉnh táo trừ khi anh tin rằng những người đồng chí đã ngã xuống.

“Lenalee… Tôi không có ý định phủ định góc nhìn của cô.”

“Vâng, cảm ơn.”

“Nhưng nó rất có vấn đề nếu cô nhắm đến mục tiêu đó dễ dàng như vậy… Cô chưa đạt được gì hết.”

Tiền bối Gray đã từng nói, “Cái chết là sự cứu rỗi, là món quà của chúa.”

Nếu bạn chỉ nhìn vào từ ngữ, chúng có cùng ý nghĩa, nhưng những cảm xúc đằng sau rất khác biệt.

Anh không muốn chết.

Anh kinh qua hàng ngàn trận chiến, mất hàng trăm đồng đội, và nói ra điều ấy trong sự tuyệt vọng giữa chiến trường vô tận.

Tiền bối Gray cho Rodri và tôi thấy con đường chúng tôi nên theo và vật lộn để sống sót đến phút cuối cùng.

Mặc dù anh khát khao được sống, nhưng anh đã vượt qua nỗi sợ hi sinh.

“Đó chỉ nên được nói ra bởi những người trân trọng cuộc sống.”

Nghe Lenalee nói những điều giống tiền bối của tôi làm tôi hơi rùng mình.

Cô gái trước mặt tôi, người tìm kiếm cái chết, chưa vượt qua nỗi sợ nó.

…Cô chỉ đơn giản là từ bỏ cuộc sống của mình.

“Khi cha mẹ cô bị giết bởi kẻ thù, cô cảm thấy như nào?”

“…Cô đột nhiên hỏi gì đấy?”

“Hãy trả lời tôi. Điều này rất quan trọng.”

 Trước khi tôi nhận ra, tôi áp sắt Lenalee với một giọng giận dữ.

Tôi cảm thấy cô ấy đã xúc phạm quyết tâm của Tiền bối Gray, làm tôi mất bình tĩnh.

“Tôi cảm thấy thế nào à? Thì, nó…”

“Khi lính Flamel xuất hiện tại quê nhà cô… Cô đang làm gì?”

Lenalee có lẽ không hiểu tại sao tôi tự nhiên lại hành động như này.

Cô bất ngờ bởi thái độ hung dữ của tôi.

“Ngày đó, tôi…”

Với chút sợ hãi trong giọng nói, cô bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm ấy với chút lưỡng lự.

Là con gái của nông dân, Lenalee dùng khói để đuổi côn trùng trong cánh đồng làng Dokupori.

Sau mùa thu hoạch, cô đang chuẩn bị đất đai cho mùa vụ khác nhau trong cánh đồng lúa quang đãng.

Khi đó, Trận chiến Phương Bắc mới bắt đầu, và miền nam Austin đang yên bình.

Nó giống như một vấn đề xa xôi và không liên quan, thứ gì đó xa xôi.

…Nhưng cuộc sống bình yên đó đột nhiên tan vỡ.

Dấu hiệu đầu tiên là tiếng súng vang vọng qua ngôi làng.

Một tiếng “pằng” khô khốc vang từ sau cánh đồng lúa.

Chìm vào cảm giác an toàn giả tạo, Lenalee nghĩ một thợ săn hẳn đã vô tình kéo cò súng và không để ý đến điều đó.

Chỉ đến khi tiếng súng thứ hai vang lên, làm cha cô ngã xuống đồng.

“Cha ơi!?”

Lenalee phóng đến bên cha cô.

Anh đang ôm ngực nơi bị viên đạn xuyên qua, thở hổn hển và cố gắng nói chuyện.

“Cha, chuyện gì vậy? Ngực cha bị sao vậy!?”

“…Ư.”

Cha cô cố gắng nói gì đó, nhưng rất khó nghe thấy.

Lenalee ghé tai đến gần cổ cha cô và rồi…

“C-Chạy… đi—”

Cô thấy một tên lính trong giáp trụ lạnh lùng ở xa đằng sau cha cô và đang ngắm súng.

“Ôi không!”

Lenalee nhanh chóng cố gắng cõng cha cô.

Nhưng một cô gái trẻ làm sao có thể chạy trốn khi cõng một người đàn ông sau lưng.

Sau cùng, tên lính địch đã sẵn sàng bắn, vừa đi vừa ngắm đến Lenalee.

“Chạy đi! Lenalee!”

“Bà ơi!”

Ngay khi bà chuẩn bị bị bắn, bà ngoại của Lenalee, đang làm việc gần đấy, vật tên lính xuống đất.

Người phụ nữ già bám chặt vào chân phải của tên lính và đẩy hắn ta xuống đất.

“Đưa em cháu trốn khỏi làng ngay! Trốn đến làng bên cạnh! Chúng sẽ đuổi theo đấy!”

“V-Vâng, cháu hiểu rồi.”

“Bố cháu hết cứu rồi, bỏ bố lại đi!”

Sau khi hét lên điều đó, một găng tay sắt đập vào mặt người phụ nữ già.

Tên lính, giờ đang đè lên bà, liên tục đấm vào mặt bà trong sự tức giận.

“Bà…”

“Chạy—”

Nghe theo tiếng hét của bà, Lenalee chạy đến nhà cô.

Để cứu em trai cô trong nhà.

“Không, không.”

Cửa nhà đã bị phá khi Lenalee đến nhà cô

Cô thấy em trai bị siết cổ và trói vào cột giữa vườn như một trò đùa bệnh hoạn.

Từ trong nhà, mẹ cô rên rỉ trong đau đớn vang vọng.

“Mẹ!”

“Không, đừng vào đây, Lenalee!”

Những gì Lenalee nhìn thấy khi cô xông vào nhà là hai người đàn ông lực lưỡng với nụ cười nhếch mép đang bẻ gãy cổ mẹ cô.

“C-Chạy…”

Tàn nhẫn và có lẽ giải trí, mẹ của Lenalee bị xách lên từ gáy.

Cổ cô bị bẻ và vặn dưới sức nặng của bộ giáp kim loại.

“Ahhh—”

Cô gái chạy ngay.

Sợ hãi tiếng súng và vó ngựa, cô lao vào rừng cây sau ngôi làng.

“Ha, ha, ha…”

Trước cảnh cái chết của mẹ cô, Lenalee cắn môi và chạy mãi.

Chỉ có tiếng cha mẹ cô cứ vang mãi vang trong tâm trí hỗn loạn của cô.

────Chạy đi.

────Chạy đi.

Như bị nguyền, cô cứ lẩm bẩm những lời đó, và Lenalee là người duy nhất thoát khỏi cuộc thảm sát làng Dokupori.

Sau đó, Lenalee vẫn chạy, lặp đi lặp lại những lời cuối cùng của cha mẹ cô trong cơn mê, từ đêm đến ngày, đến khi chạy khỏi chiến tuyến xâm lược của Flamel.

Cô chạy, mồ hôi và nước mắt tuôn rơi, đến khi được cứu bởi lực lượng Austin đóng ở thủ đô Winn.