“Mọi người, hôm nay chúng ta hãy ăn mừng sự trở về của Touri! Mọi người đã uống rượu chưa?”
“Có!”
“Oh, Touri, em chỉ có nước hoa quả thôi.”
“Chỉ có em là không được uống ạ?”
“Đừng lo lắng về việc đó.”
Sau khi trao đổi với Trung úy Gavel…
Vài ngày sau, tôi được Reitalyu mời đến bữa tiệc.
“Elma, lâu rồi không gặp. Cô không làm việc cùng với Cale à?”
“…Tôi không muốn làm việc cùng một nơi với anh ta.”
Một vài y tá quen thuộc cũng tham gia vào bữa tiệc.
Họ là những cựu y tá của “Trung đội Quân y Touri”, dẫn đầu bởi y tá thưởng Elma.
“Tôi mừng vì thấy mọi người đều an toàn.”
“Thật sự, quá tuyệt vời khi chúng ta đều sống sót sau trận chiến đó.”
Sau một thời gian dài xa cách, tôi thấy khuôn mặt và dáng vẻ của họ đều trở nên thanh tú hơn.
Lần đầu gặp họ, tôi khá lo lắng vì họ đều ích kỉ với một lớp trang điểm đậm, nhưng giờ đây không còn dấu vết của sự ngây ngô ấy nữa.
Họ giờ là xương sống của bộ y tế sau khi sống sót bao chiến trường nguy hiểm.
“…Mặc dù rất nhiều người tham dự, Cale lại không tham gia.”
“Anh ấy là trưởng khoa mà, nên có lẽ anh ấy không thể ngừng việc được.”
“…Anh ta hẳn đã trốn đâu đó rồi.”
Không may mắn thay, Cale lại là người duy nhất không thể tham dự vì lịch trình bận rộn.
Tôi nghe rằng anh đã chỉ huy trung đội sau khi tôi “hi sinh” trong Trận chiến Phương Bắc, nên tôi thực sự muốn anh tham gia.
“Trưởng khoa không thể bỏ bê công việc được, nên hãy tận hưởng nhé, Sếp nhỏ.” Cale nói, và tiễn tôi đi với một nụ cười sảng khoái.
“Thằng đó chưa học được bài học nào cả. Anh ta lại cố gắng theo đuổi nhiều người.”
“Anh ta chỉ tán tỉnh vài cô cùng lúc, nói rằng đó không phải ngoại tình vì chưa chính thức hẹn hò với ai.”
“…Tôi sẽ dạy anh ta một bài học sau.”
Có vẻ Cale thực sự tránh tham gia bữa tiệc này.
Mặc dù anh ta khá thông minh, tại sao anh ta chưa học được gì nhỉ?
“Khi lần đầu gặp em, chị nghĩ, ‘Có thực sự ổn không khi để trẻ con làm trung đội trưởng?’. Nhưng hóa ra em lại cực kì đáng tin cậy.”
“Cảm ơn nhé, Bucha.”
“…Em thực sự trưởng thành hơn độ tuổi. Chị mong thằng ngốc đó sẽ học được gì đó từ em.”
“Cale cũng là một người có thể dựa vào mà.”
“Đừng tin người đàn ông đó. Em không bao giờ nên, dưới bất kì hoàn cảnh nào, tin anh ta với cơ thể em.”
“Em không tin anh ta theo cách đó, nên chị yên tâm nhé.”
Đây là một bữa ăn vui vẻ với các đồng đọi của tôi.
“Touri, món này ngon lắm! Nó là bánh mì nướng phết bơ.”
“Cảm ơn chị, nó ngon thật.”
Reitalyu chuẩn bị kha khá món ăn cho chúng tôi.
Bơ, bánh mì, thịt xông khói—toàn là những tài nguyên quý giá trên chiến trường.
Chị chuẩn bị bữa ăn với tiền túi của chị, nên tôi cực kì biết ơn.
“Thứ khiến em bất ngờ nhất ở Sabbath là văn hóa tắm rửa. Ở đó có nơi gọi là Vanya…”
“Wow! Thật là một nơi tuyệt vời! Thật là một nơi tuyệt vời! Nó là nơi mà có thể ăn buffet thả kha đúng không?”
“Chị sẽ bị cấm cửa nếu chị làm điều gì có báng bổ ở Vanya linh thiêng.”
Tôi được hỏi rất nhiều về những gì tôi đã làm ở Sabbath, và tôi nói không ngừng cả ngày.
Mọi người nghe những câu chuyện của tôi mãi không chán.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nói chuyện nhiều đến thế với ai đó.
Sau khi kể xong câu chuyện cảu tôi, tôi hỏi các cựu thành viên của trung đội y tế xem họ có ổn không.
Trung đội y tế bị giải thể sau trận Phòng ngự Winn, và mỗi thành viên có một vị trí mới và được điều động đến các khoa khác nhau.
Để họ có thể truyền lại kinh nghiệm chiến trường được chiêu mộ tại Winn.
“Elma đã là trưởng y tá rồi nhỉ?”
“Tất cả mọi người ở đây đều được thăng chức ít nhất lên hạ sĩ rồi. Cô ấy (Elma) là ngôi sao đang lên giữa các tân binh đấy.”
Elma đã trở thành trưởng y tá, đồng bậc với Cale.
Chị ấy đã được tin tưởng với vị trí y tá trưởng tiền tuyến và đang có những đóng góp đáng kể.”
“Chị quan trọng hơn đấy, em biết không!”
“Không ai quan trọng hơn Reitalyu trong bộ y tế đâu.”
“Đúng vậy! Nên đây là mệnh lệnh từ cấp trên! Tất cả đàn ông, cởi áo ra! Tôi sẽ hướng dẫn Touri cách đánh giá các anh đúng cách.”
“…Giám đốc, nó không tốt cho việc giáo dục em ấy đâu.”
“Ui!”
Không chỉ Elma, mọi người ở đây đều đang chống đỡ xương sống của bộ y tế với các vai trò khác nhau.
Sẽ rất khó khăn để tập hợp mọi người ở đây nếu Reitalyu không thể điều chỉnh lịch trình một cách điêu luyện.
Nên, cứ cho là chị ấy lúc say xỉn cũng đáng yêu đi.
“…Chuẩn úy Touri. Giám đốc làm hành vi đáng xấu hổ như là chuyện thường ngày, nên đừng lo lắng.”
“Không sao đâu, dễ thương lắm. Tôi đã trải qua những tình huống căng thẳng hơn rồi.”
“Tôi không nghĩ có nhiều người có thói quen uống rượu tệ hơn Giám đốc Reitalyu.”
Tại Sabbath, đây là thời điểm mọi người bắt đầu lấy mũ để nốc Vok hoặc khỏa thân lặn xuống cánh đồng tuyết để giải nhiệt.
Vậy nên xu hướng tấn công đàn ông của Reitalyu khá dễ thương.
“Hahaha! Đúng là một người đàn ông tốt!”
“Ồ, Giám đốc Y khoa đến rồi! Chạy mau!”
Các giác quan của tôi có bị tê liệt không?
“Giờ nghĩ lại thì, Chuẩn úy, em không hứng thú với chuyện tình cảm sao?”
“Hả?”
"Em dễ thương lắm, em biết không?"
Trong bữa tiệc, một nam y tá hơi say đã nhắc đến chủ đề lãng mạn trong khi xoa đầu tôi.
Tôi do dự một lúc về cách phản ứng, và rồi—
“Ừm, thực ra em đã kết hôn rồi.”
“Ôi, anh-anh xin lỗi…UI!”
Elma ngay lập tức giẫm lên chân anh ta bên dưới gầm bàn.
Y tá nam cũng tỉnh táo lại và đến xin lỗi tôi với khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt.
"Không cần tránh nhắc đến chuyện đó. Nếu có ai nhắc đến, em chỉ sẽ khiêm tốn khoe khoang thôi."
“…”
Không khí sôi động của bữa tiệc bỗng chốc lắng xuống. Chắc mọi người đều biết chuyện của tôi và Rodri.
Tôi cố gắng làm cho bầu không khí vui vẻ hơn bằng một câu đùa, nhưng bị vô hiệu.
“Ừm, thực ra đó không phải là vấn đề lớn với em.”
“T-Thật sao? Vậy thì, hay là anh kể chuyện khác nhé! Để anh kể cho em nghe về những trò hề gần đây của Cale nhé.”
“…Em không thích nghe nó lắm, vì vậy làm ơn dừng lại.”
“Hả?”
Trở thành người cần phải quan tâm cũng khá rắc rối.
Vào những lúc như thế này, sẽ rất hữu ích nếu mọi người có thể nhẹ nhàng bỏ qua vấn đề đó.
“Ừm, đây không hẳn là một câu chuyện lãng mạn, nhưng dạo này em đang gặp một số vấn đề về quan hệ với vài người.”
"Ồ? Có chuyện gì vậy? Chị sẽ giúp em.”
“Cảm ơn. Thực ra thì…”
Vì không còn lựa chọn nào khác nên tôi quyết định nêu ra một chủ đề mà tôi vừa nghĩ ra ngay lúc đó.
Đáng lẽ ra đó phải là một bữa tiệc tối vui vẻ. Tôi muốn xua tan bầu không khí lạnh lẽo này càng nhanh càng tốt.
“Vậy là em cố gắng kết thân với đứa em dâu khó gần và cuối cùng lại bị một khứa nào đó tuyên chiến vì một người đàn anh mà em ngưỡng mộ sao?”
“…Vâng ạ”
“Nói thật nhé, nó hài lắm đấy.”
Khi tôi nói đến vấn đề với Lenalee và Gavel, Reitalyu cực kì hứng thú.
Tôi không hiểu có gì mắc cười ở đây.
“Em dâu của em, Lenalee, em ấy là cô bé cứ chạy lanh quanh với khẩu súng đúng không? Em ấy vừa đến đây vào tuần trước với một vết thương.”
Có vẻ như mọi người trong trung đội cũ của tôi biết rất rõ Lenalee.
Họ nhớ khuôn mặt của cô vì cô thường xuyên bị thương.
“Dù là con gái, nhưng lúc nào em ấy luôn bị thương để bị sẹo. Việc chữa trị cho em ấy khá khó khăn.”
“Nhưng khi bọn chị tỏ ra lo lắng và nói chuyện với em ấy, em ấy cứ khăng khăng: ‘Làm ơn đừng nói chuyện thừa thãi với tôi’. Em ấy có thái độ khá thô lỗ đấy.”
“Chị không hiểu tại sao em ấy lại tập luyện một cách mù quáng như vậy.”
Trong lúc được chữa trị, Lenalee vẫn có vẻ khá không thân thiện và rất khó để bắt chuyện.
Cô ấy chỉ cung cấp thông tin tối thiểu, chẳng hạn như chỗ nào bị đau.
Nếu việc điều trị không thuận lợi, cô ấy thường mỉa mai nói, “Thật bất ngờ khi anh/cô có thể là một quân y với kĩ năng như vây.”
“Dù sao thì, em ấy nên xem xét lại chế độ tập luyện của mình đi. Em ấy bị thương quá thường xuyên rồi.”
“Chị không muốn nói là chấn thương vì tập luyện là phiền toái… nhưng nó không dễ chịu lắm khi phải làm thêm việc. Thái độ phải ‘khỏe lên nhanh chóng’ cũng hơi quá.”
“Liệu Chuẩn úy Touri có thể cho em ấy lời khuyên để em ấy hiểu được không?”
Chủ đề về Lenalee dường như không bao giờ kết thúc.
Cô ấy trở nên khét tiếng vì thái độ kiêu ngạo và thường xuyên bị thương.
Họ thực sự là anh em…
"Vậy còn người kia, Trung sĩ Gavel á? Chị không biết anh ta. Xin lỗi."
“…Đó là ai thế?”
“Nếu anh ta là trung sĩ, chị nghĩ em sẽ nhớ mặt anh ta nếu nhìn thấy.”
Nhân tiện, không ai biết về Trung sĩ Gavel, người cũng khiến tôi đau đầu.
Khi tôi nghĩ về điều đó, Trung sĩ Gavel làm việc ở đơn vị vận tải, vì vậy anh ấy thường không ở tuyến đầu.
Tất nhiên là không ai biết anh ta.
Tiệc ăn mừng sự trở lại của tôi đến khi mặt trời lặn.
Bữa tiệc tối quả thực rất thú vị.
“Được rồi, Giám đốc Reitalyu, nếu chúng ta không kết thúc sớm thì chúng ta sẽ có chuyện…”
“Tôi không muốn. Tôi sẽ tận hưởng và ngủ một giấc cho đến hết đêm.”
“Có một chồng giấy tờ cần phải hoàn thành trong tối nay.”
Reitalyu ngay lập tức bị cấp dưới đưa đi ngay khi bữa ăn kết thúc.
…Có vẻ như chị ấy sẽ phải làm việc thâu đêm với đống giấy tờ này. Tôi thấy hơi có lỗi về chuyện này.
“…Vậy thì, gặp lại sau, Chuẩn úy. Nếu có vấn đề gì, cứ liên hệ với chị. Chị sẽ giúp.”
“Cảm ơn Elma.”
Elma và những người khác đều chào tạm biệt nhau và đi về nhà.
Cả tôi và họ đều sẽ quay lại làm việc vào ngày mai. Hãy cố gắng hết sức nhé.
“…Trời đã tối rồi.”
Khoa y tế dưới quyền Cale cách đây vài cây số.
Xung quanh, màn đêm đã buông xuống, và thanh âm rả rích của côn trùng vang vọng trong bụi cây.
Tiết trời đang chuyển, với làn gió mát bắt đầu xua đi khí trời ẩm ướt của mùa hè.
Nếu cố gắng chạy, tôi có thể đến lều trong 30 phút.
Tuy nhiên, tôi quyết định bước đi chậm rãi, tận hưởng cảm giác hoài niệm khi được đoàn tụ với những con người tốt bụng và hiền lành.
“Ồ…”
“Hk!”
Nhưng sau khi đi bộ được khoảng 10 phút, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ ven đường.
Tôi lập tức nín thở và cảnh giác hơn với mọi thứ xung quanh.
“…ugh, …ugh”
Có người nào đó ở gần đó đang thở hổn hển và làm gì đó.
────Có trận chiến nào không?
Mặc dù đây là lãnh thổ của Austin, nhưng không phải là không có khả năng tàn quân của kẻ thù có thể ẩn náu ở đây.
Tôi ẩn mình giữa lùm cây và từ từ bò về phía phát ra tiếng nói.
“Vẫn chưa đủ…”
Có một cô gái trước mặt tôi.
Cô ấy đứng đó, mặc một chiếc áo ba lỗ đầy bùn đất, với vài giọt máu nhỏ ra từ vai và cánh tay.
“…Ư! Ha!”
Cô gái nhắm mắt lại và đấm vào thân cây bằng nắm đấm của mình.
Tiếng bình bịch của máu và thịt vang vọng khắp màn đêm, cùng với vỏ cây và máu văng tung tóe.
“Haa! Haa! … Haaaahh!!”
…Đó là một biểu cảm đáng sợ.
Đôi mắt cô tối sầm lại, cô liên tục đấm vào thân cây, phát ra âm thanh khàn khàn khi cố gắng kìm nén cơn đau.
“Lenalee…”
Lenalee Lowe, cô gái bị nỗi hận thù chiếm hữu, liên tiếp một mình hành hạ cái cây với cơ thể đầy vết thương.
Tôi không biết có một khóa huấn luyện như này. Nếu có, nó có lẽ là chương trình luyện tập cận chiến cho bộ binh, nhưng…
Trong thời đại đầy thuốc súng này thực sự cần tập luyện đấu tay đôi ư?
Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên thành thạo sử dụng dao và súng trước.
“…!”
Lenalee cởi áo khoác và tiếp tục tập luyện trong trang phục bình thường gồm áo ba lỗ và quần quân đội.
Không quan tâm đến vết thương, cô ấy tiếp tục tấn công cái cây với mọi kĩ thuật: đấm, đá, cùi chỏ, và vật.
Với cơ thể đầy vết thương.
“…Hự-hự!”
Sau đó, cô bắt đầu trèo lên cây bằng đôi tay đầy thương tích của mình.
Tôi nghĩ cô ấy đang luyện tập cơ bằng cách leo trèo, nhưng cô ấy bắt đầu tập ngã từ trên cây xuống và chịu đau.
“—Hừ! Đau quá…”
Lenalee đáp xuống vai phải với một tiếng động mạnh và quằn quại trong cơn đau dữ dội một lúc.
Sau đó, cô lại đứng dậy, tiếp tục trèo cây trong khi bảo vệ vai bị thương của mình.
…Vai của cô ấy có lẽ đã bị gãy. Cô ấy khó có thể nhấc vai lên, và việc leo cây cũng khó khăn.
Nhìn kỹ hơn, chỗ cô ấy té xuống, cây cỏ bị nghiền nát nhuộm bởi màu đỏ thẫm của máu.
Cô ấy hẳn đã phải lặp lại bài huấn luyện này nhiều lần.
Khóa đào tạo mà Lenalee đang thực hiện khó có thể được coi là hiệu quả.
Ngay cả khi đó là huấn luyện cận chiến, nó cũng sẽ không hiệu quả nếu không có bạn tập.
Việc luyện tập ngã nên được thực hiện cùng nhiều người.
Nếu bạn bị gãy xương và không thể di chuyển, bạn sẽ phải nằm im cho đến khi có người tìm thấy bạn.
Nếu bạn bị thương ở cột sống cổ, bạn có thể ngừng thở và tử vong.
“…”
Lenadee đã thực hiện một cuộc huấn luyện cực kỳ nguy hiểm như vậy một mình.
Không có ai theo dõi, không có ai ra lệnh, cô tập luyện một mình trong im lặng.
Với ánh mắt như thú dữ, cô nhìn chằm chằm về phía Flamel và nghiến răng luyện tập.
“Được rồi, gần xong rồi.”
Khuôn mặt trẻ thơ của Lenalee lấm lem bùn đất. Vai phải của cô ấy lại tiếp đất, rên rỉ.
Vai phải của cô bắt đầu sưng lên và chuyển sang màu đen và đỏ, kèm theo tiếng kêu khó chịu.
“Con sẽ đến thăm cha mẹ.”
Mái tóc đen vốn đẹp của cô giờ rối bù vì bụi bẩn và mồ hôi.
Một tảng đã khoét sâu vào thịt vai của cô, một lượng máu đáng kể tuôn trào.
Cô ôm lấy vai bị thương của mình và hét không thành tiếng—
“Cha… Mẹ!”
Cô ấy lại cố trèo lên cái cây mà cô đã nhảy xuống.
Đôi mắt đen, mờ ảo của Cô nhìn chằm chằm vào “cái chết”.
"Đừng…"
Không, cô ấy khác. Nó giống Rodri, nhưng hoàn toàn khác.
Rodri chỉ muốn trả thù cho đồng đội của mình.
Sự thù địch mà cậu tỏ ra với những người đồng đội của mình là vì cậu đau buồn trước cái chết của những người mà cậu đã trở nên thân thiết.
Bản thân cậu không bao giờ tìm đến cái chết.
“Không đúng đâu, Lenalee.”
Nhưng cô ấy thì khác.
Lenalee, cô gái đã mất tất cả, dưới chiếc mặt nạ vô cảm đó—
“Vẫn còn quá sớm cho việc đó…”
Đang chôn vùi mong muốn tự tử của mình dưới mong muốn giết chết những người lính Flamel.
Thật khó để tưởng tượng một cô gái 14 tuổi không cảm thấy cô đơn sau khi mất đi gia đình.
Không thể nào một cô gái từng sống một cuộc sống yên bình cho đến lúc đó có thể giữ được bình tĩnh khi giờ đây cô chỉ còn một mình trên thế giới này.
Đó là lý do tại sao Lenalee muốn gặp bố mẹ và em trai của mình.
Cô tiếp tục quá trình rèn luyện khắc nghiệt của mình, tin rằng gia đình sẽ chờ cô sau khi chết.
“…”
Đó là lý do tại sao cô ấy muốn ra tiền tuyến.
Lý do cô ấy giữ khoảng cách với mọi người là vì cô ấy dự định sẽ sớm chết ở tiền tuyến.
Lý do cô ấy thực hiện bài huấn luyện liều lĩnh này là vì cô ấy không quan tâm liệu mình có chết trong quá trình đó hay không—
“Binh nhì Lenalee Lowe!”
“…Hả?”
…Ngay khi nhận ra điều này, tôi không thể không tiến lại gần cô ấy.
Lenalee chắc chắn sẽ chết nếu tôi bỏ cô ấy lại như thế này.
Cô ấy sẽ bất chấp mạng sống của mình và chắc chắn sẽ chết trong một tai nạn trong quá trình huấn luyện liều lĩnh này hoặc khi lao vào phòng tuyến của kẻ thù.
“Chuẩn úy Touri? Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Ai hướng dẫn cho cô chương trình đào tạo này? Nó quá nguy hiểm, không hiệu quả và liều lĩnh.”
“Tôi tự định hướng ra chương trình này. Tôi tự chịu mọi rủi ro nên cô không cần phải lo lắng.”
Tôi không thể đứng nhìn em gái của người đồng chí thân yêu của tôi chọn cách kết thúc cuộc đời. Tôi không thể để cô ấy như thế này được.
“Không. Nếu cô chết vì luyện tập kém hiệu quả và vô nghĩa như vậy thì sao?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến cô.”
Nhưng Lenalee là một cô gái bướng bỉnh.
Bất kể tôi có nói gì để thuyết phục cô ấy, cô ấy cũng có tai như điếc.
Vì cô ấy đã chọn cái chết nên bất cứ điều gì người khác nói cũng không thể ảnh hưởng đến cô ấy.
“Đây là con đường tôi đã chọn. Xin đừng can thiệp vào.”
“Không, đó không phải là điều tôi muốn nói—”
Với Lenalee, tôi là một người lạ.
Ít nhất là cho đến bây giờ, bất kể tôi có nói gì với cô ấy đi nữa...
Tôi sẽ không thể thay đổi được cách sống của cô ấy.
"Chẳng phải việc luyện tập của cô khá lỏng lẻo sao? Tôi chỉ muốn cười cô thôi, Lenalee."
“…!”
Vì vậy, tôi đã suy nghĩ một cách tuyệt vọng.
Và tìm ra cách để truyền đạt lời nói của tôi tới Lenalee.
“…Một quân y như cô thì biết gì chứ?”
“Trông tôi như vậy đấy, nhưng thật ra tôi là cựu thành viên của một đơn vị tấn công. Cô đã nghe về đến ‘Lucky Carry’ chưa?”
Có lẽ cô ấy sẽ không nghe tôi bất kể tôi nói gì nếu tôi cố gắng làm theo cách thông thường.
Nếu cô ấy quan tâm đến bất cứ điều gì, thì đó sẽ là…
“…Tôi không muốn việc luyện tập của mình bị ảnh hưởng. Tôi đang bỏ lỡ điều gì?”
"Một nữ quân nhân, thể chất yếu hơn nam giới, học cận chiến thì có ích gì? Nếu có thời gian, sao không thử chạy thêm một giây nữa xem?"
“Hả?”
Nếu cô ấy muốn gia nhập bộ binh, đây là quá trình huấn luyện mà cô ấy cần phải trải qua.
“Bộ binh phải chạy. Trước khi nhảy xuống chiến hào hay cận chiến, cô cần phải chạy đến chỗ quân địch.”
Và thế là…
Tôi quyết định tiếp tục thói quen chạy bộ hàng ngày cùng Lenalee.
"Trong chiến đấu thực tế, cô sẽ phải chạy marathon cho đến khi sẵn sàng giao chiến với vũ khí. Cô thậm chí sẽ không thể cầm súng nếu không đủ sức."
“Tôi hiểu rồi.”
“Nếu muốn trở thành lính bộ binh, hãy ngừng gây ra những chấn thương ngớ ngẩn bằng cách tế xuống khắp mọi nơi và hãy chạy đi.”
Đầu tiên, tôi bắt đầu bằng cách sửa lại thói quen luyện tập mà cô ấy đã tự thực hiện.
Khi tôi chữa lành vết thương ở vai cho cô ấy, tôi hỏi ai là người đã hướng dẫn cô ấy cách tập luyện hiện tại.
Hóa ra Lenalee đã tái hiện lại các phương pháp huấn luyện mà cô được nghe từ ông nội mình, một người lính.
Ông nội cô là một người lính của thời kỳ tiền thuốc súng. Phương pháp huấn luyện từ nửa thế kỷ trước quả thực rất kém hiệu quả.
“Cầm súng kiểu đó là sao? Chúng ta giả định đây là khu vực an toàn. Súng phải được đeo qua vai trái, và phải giữ chặt báng súng bằng tay trái.”
“T-Tôi xin lỗi.”
"Cô phải cảnh giác để sẵn sàng ngay khi phát hiện ra kẻ địch. Ngay khi tôi ra hiệu, hãy nhắm súng vào hướng đã chỉ định."
Việc huấn luyện như vậy có thể khiến cô ấy bất lực bất cứ lúc nào.
Huấn luyện bộ binh ngày nay tập trung vào việc chạy trước khi thực hành chiến đấu cận chiến.
Tôi cũng sẽ dạy cô ấy cách cầm súng trường đúng cách.
“Phát hiện kẻ địch ở hướng 3 giờ! Nhắm!”
“C-Cái gì cơ?”
“Quá chậm. Hãy làm như thể mạng sống của cô đang bị đe dọa. Làm lại lần nữa.”
Mặc dù Lenalee không để ý đến hầu hết những gì tôi nói, nhưng cô ấy vẫn sẵn lòng lắng nghe khi nói đến chi tiết về huấn luyện bộ binh.
Cô ấy thực sự muốn học một chương trình đào tạo phù hợp.
“Phát hiện kẻ địch ở hướng 1 giờ! Quỳ xuống và vào tư thế quỳ.”
“T-Tư thế quỳ?”
“Như thế này. Quỳ một gối xuống, hai chân tạo thành một góc vuông. Nếu có chỗ nấp, cô có thể vừa ẩn núp vừa bắn trả.”
Trung đội trưởng Garback không dạy tôi điều này, nhưng tôi đã học được nó trong quá trình huấn luyện của ông Zafqua.
Người phản ứng chậm nhất với hướng dẫn sẽ phải chịu hình phạt, vì vậy mọi người đều rất mệt mỏi.
“Phát hiện địch ở hướng 3 giờ! Chuẩn bị đánh chặn ngay lập tức!”
“…Vâng! Hờ, hờ.” (tiếng thở dốc)
“Cái gì thế? Cô hết hơi rồi à? Chẳng phải cô muốn là lính bộ binh sao!”
“Bình thường bộ binh luôn chạy như thế này sao?”
“Trong khi hành quân, cô phải liên tục chạy trong khi mang theo những thiết bị nặng.”
“Ư, ư…”
Với nội dung luyện tập này, Lenalee sẽ ít có khả năng bị thương hơn ngay cả khi cô ấy cố gắng hết sức.
Ít nhất thì nó hữu ích hơn nhiều so với những hoạt động liều lĩnh như nhảy từ trên cây xuống mà cô từng làm trước đây.
Tôi cần đảm bảo chúng ta có đủ nước và muối để phòng ngừa mất nước.
"Phát hiện kẻ địch ở hướng 2 giờ. Cúi xuống và vào tư thế phòng thủ!"
"…Vâng!"
“Đủ rồi, bây giờ chúng ta hãy dừng chạy.”
Buổi huấn luyện bộ binh ban đêm kéo dài khoảng hai giờ.
Đến cuối buổi tập, ngay cả Lenalee cũng kiệt sức. Trước giờ cô chưa từng tập luyện thể lực, chỉ toàn làm những bài tập nguy hiểm.
Thật đáng tiếc vì không có gì có thể sánh bằng việc chạy bộ để tập luyện.
“Cuối cùng cũng kết thúc…”
“Này, sao cô lại nằm thế? Chạy xong rồi, nhưng chỉ có vậy thôi.”
“Hả?”
Nhưng chỉ chạy thôi thì chưa đủ.
Bộ binh cần sức mạnh cơ bắp để thực hiện các tình huống như nhảy qua tường hoặc hành quân qua địa hình gồ ghề.
Chạy bộ và rèn luyện sức mạnh luôn song hành. Luyện tập sức mạnh không tốn nhiều không gian, và nếu bạn muốn trở thành một người lính bộ binh, bạn nhất định phải tập luyện nó.
“Bây giờ chúng ta sẽ tập luyện cơ. Bắt đầu bằng động tác gập bụng. 100 lần.”
“Hả?”
"Đây chỉ là bài tập khởi động cho khóa huấn luyện bộ binh tiêu chuẩn thôi. Nếu cô còn không theo kịp thì bộ binh có lẽ không dành cho cô."
“…”
Trung đội trưởng Garback quá cố đã bắt tôi phải tập luyện cơ bắp và chạy liên tục khi tôi còn là tân binh.
Phương pháp của ông ấy tuy cực đoan nhưng lại có lý. Tôi thấy chúng hữu ích để tham khảo.
"Ồ, cô đến giới hạn rồi à? Chúng ta bỏ cuộc và kết thúc ngày hôm nay nhé?"
“…Cái gì?! Tôi sẽ làm. Tôi sẽ làm!”
“Rất tốt.”
Lenalee Lowe là một cô gái khá bướng bỉnh.
Việc đào tạo có hơi khó khăn đối với một tân binh, nhưng cô ấy vẫn theo kịp quá trình đào tạo của tôi.
“Ha ha!! Ha ha…!”
"Làm tốt lắm!"
Có lẽ khi nhìn thấy tôi, nhỏ con hơn cô ấy, hoàn thành huấn luyện với vẻ mặt bình tĩnh đã thúc đẩy cô ấy.
Lenalee đã hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện khiến Lakya dẻo dai phải bỏ chạy ngay ngày đầu tiên.
“Tốt lắm, khóa huấn luyện đã kết thúc. Nếu có thể, hãy tiếp tục khóa huấn luyện này hàng ngày nhé.”
“…”
“Chà, cô ổn chứ?”
“…”
Lenalee bằng cách nào đó đã có thể vượt qua được chỉ bằng ý chí tuyệt đối.
Ngay sau khi buổi huấn luyện kết thúc, cô đã ướt đẫm mồ hôi và ngất đi.
“Được rồi, để tôi cõng cô một lát nhé.”
Vì không thể bỏ cô ấy lại nên tôi đã bế cô ấy vào lều của mình để nghỉ qua đêm.
Tôi muốn tìm một nơi thích hợp để tắm. Hôm nay tôi sẽ mượn nguồn nước, và từ ngày mai, tôi sẽ tập luyện gần nguồn nước.
…Dù sao thì tập luyện đúng cách giúp tôi thấy khỏe hơn. Từ giờ trở đi, tôi sẽ rủ Lenalee tập cùng vào những ngày rảnh rỗi.
-------------------------------------------------------------------------------
Nên để Touri nên gọi Rordi là anh hay cậu nhỉ