“Thưa Thiếu úy Touri. Tôi có thể xin chút thời gian của ngài không?”
“Được, có chuyện gì thế?”
Chúng tôi, Đại đội Du kích Touri, không có thông tin về tình hình ở tiền tuyến, vẫn ngày qua ngày tập luyện.
“Tôi có chuyện riêng muốn thảo luận. Chúng ta có thể nói ở nơi nào đó riêng tư được không?”
“Được rồi. Hãy đến lều của tôi.”
“Đã hiểu.”
Những người lính dưới quyền Renvel chúng tôi vẫn tiếp tục giữ vững Tiền tuyến Mỏ như thường lệ.
Những người dưới quyền Đại tá Henri, do Bern chỉ huy, đã tiến sâu vào Flamel.
Binh lính được thông báo như vậy.
“Ở đây ổn rồi. Vậy anh muốn thảo luận về điều gi?”
“Thực ra là về vấn đề sau…”
Tiền tuyến mỏ vẫn lặng yên.
Có vài cuộc giao tranh nhỏ, nhưng không có trận chiến lớn nào và tình trạng bế tắc vẫn tiếp diễn.
Nếu kẻ thù chiếm được vài chiến hào, chúng cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn bằng khí độc.
Họ sẽ không hành động trừ khi có biện pháp chống lại khí độc.
Nhưng chúng tôi cũng sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề nếu cố tiến quân vào hầm mỏ.
Khi các đồng đội của chúng ta đang xâm chiếm đất mẹ quân địch, chúng tôi không thể thực hiện bất kỳ hành động mạo hiểm nào.
Hai bên đều kẹt trong một tình thế có thể gọi là bế tắc.
“Thiếu úy Touri…”
“Cái gì?”
Austin không muốn kẹt vào một cuộc chiến tiêu hao
Flamel sẽ có lợi thế vì có nhiều đất đai và nhận được viện trợ từ Aerys.
Nếu chúng ta sa vào Tiền tuyến Mỏ, tình trạng bế tắc sẽ tiếp diễn vô thời hạn.
Vì vậy, Bern Valou quyết định xâm chiếm nội địa Flamel.
Chúng tôi giao số phận quốc gia vào tay Bern Valou và phải giữ vững Tiền tuyến Mỏ.
Chúng tôi phải đứng ngoài trận chiến quyết định này.
Và có lẽ vì thế…
“Tôi có tình cảm với ngài. Xin hãy trở thành người yêu tôi.”
“…Eh?”
Có vẻ như tôi đã bắt đầu bị bao quanh bởi một bầu không khí lãng mạn.
Ngoài lời tỏ tình méo mó của Rodri.
Thì đây là lần đầu tiên tôi được tỏ tình.
“Oh, umm… Tôi không nhớ chúng ta đã nói chuyện nhiều đến thế. Tại sao anh lại đề cập đến chủ đề này?”
“Ngài đã chữa cho tôi khi tôi bị thương ở buổi huấn luyện với huấn luyện viên Maeve. Tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, hay đúng hơn là trái tim tôi đã bị rung đông sâu sắc.”
Gương mặt của người lính có chút cứng nhắc, nhưng anh ta nhìn thẳng vào tôi với vẻ chân thành.
Có vẻ như đây không phải là lời tỏ tình vì đã bị trừng phạt thua một trò chơi nào đó.
“Vậy thì tôi sẽ trả lời.”
“Vâng.”
“Tôi vừa mất đi người chồng yêu quý.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy nên, umm… tôi xin lỗi.”
Dù hơi choáng váng, tôi vẫn từ chối lời tỏ tình của người lính.
Tôi vẫn dự định là sẽ chung thủy với Rodri.
Và mặc dù đây là đơn vị huấn luyện, với tư cách là một đại đội trưởng và một thiếu úy, tôi không thể có mối quan hệ với cấp dưới của mình.
“Tôi hiểu rồi…”
Người lính trông vô cùng thất vọng.
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng hiện tại tôi không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ hẹn hò với ai đó.
“Ngoài kia còn rất nhiều phụ nữ tốt hơn tôi nhiều. Nên hãy vui lên nhé.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Bầu không khí trở nên có phần ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười và tiễn người lính đi.
Tôi hiểu rồi. Giờ nghĩ lại, các tiền bối của tôi thường nói rằng quân y rất được nổi tiếng.
Nhiều binh lính dường như đã phải lòng các nữ quân y sau khi được điều trị.
Đây gọi là hiệu ứng cầu treo nhỉ?
“Vậy thì tôi xin được phép cáo từ, thưa Thiếu úy Touri. Nếu ngài có cảm xúc như thế, xin hãy nói ra.”
“Đ-Được rồi.”
“…Haizzz.”
Người lính thở dài nhẹ và cúi chào tôi.
“Cho phép tôi.”
Nói xong, anh ta bước ra khỏi lều.
“Thiếu úy Touri. Tôi nhất định, nhất định sẽ làm cho ngài hạnh phúc!”
“Umm…”
Theo sau người lính đó, tôi nhanh chóng nhận được nhiều lời tỏ tình liên tiếp.
Trên thực tế, chỉ trong vòng một tuần, tôi đã được bốn người lính tỏ tình.
Khoảng hai ngày một lần.
“T-tôi xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình cảm đó.”
“Không thể nào!”
Có tin đồn rằng mỗi người đều trải qua giai đoạn nổi tiếng vài lần trong đời…
Đây là giai đoạn nổi tiếng ư?
“Hoàn toàn không thể ạ?”
“…”
“…Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ lùi bước. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.”
“Đ-Được rồi.”
Nhưng tại sao tôi lại đột nhiên trở nên nổi tiếng đến vậy?
Đúng là tôi thường nghe nói rằng các nữ quân y rất được yêu quý.
Nhưng tôi chưa bao giờ bị tiếp cận theo cách này trước đây.
Bây giờ thì có gì khác bhỉ?
Có phải tôi đã bắt đầu trông trưởng thành hơn mà không nhận ra không?
“Vậy thì tôi xin phép cáo lui.”
“Được, um, được thôi.”
Đúng là tôi đã 17 tuổi rồi, độ tuổi được coi là phù hợp để kết hôn ở thế giới này.
Sự khác biệt giữa tuổi 15 và 17 có thể là rất đáng kể.
Năm sau, tôi sẽ đủ tuổi uống rượu.
Tôi vẫn còn non kinh nghiệm và nghĩ mình còn là một đứa trẻ, kịp nhận ra, tôi đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
“Không, chuyện đó xảy ra với mọi phụ nữ trong đại đội.”
“Thật ư?”
Khó chịu vì những lời tỏ tình liên tục, tôi quyết định tham khảo ý kiến của Trung sĩ Gavel.
Dạo này tôi nổi tiếng quá và tôi không có cách xử lý. Tôi phải làm sao đây?
“Tôi chưa từng được tỏ tình như thế này khi còn ở bộ y tế.”
“Mọi thứ ở bệnh viện dã chiến thì cấp bách hơn. Cơn đau dữ dội kéo dài hàng giờ, nỗi sợ cái chết, đó là tất cả những gì thương binh có thể nghĩ đến.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Hơn nữa, mọi người ở bộ y tế rất đáng sợ với đôi mắt đỏ ngầu. Không có cái kiểu không khí như nơi mà cô có thể mời họ uống trà khi rỗi rãi đâu.”
“Đúng vậy…”
Khi nhắc đến thì, tôi cũng sẽ rất khó chịu nếu nhận được lời mời như vậy khi làm việc trong bộ y tế.
Ai mà có thời gian uống trà khi thương binh đang xếp hàng dài?
“Khi cô gia nhập một đại đội, về cơ bản là cô và họ dành toàn bộ thời gian bên nhau. Thay vì có một người yêu chỉ gặp nhau vào những ngày nghỉ hiếm hoi, mọi người thường muốn có một người yêu cùng đơn vị.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vì vậy, trong trường hợp này, lựa chọn duy nhất của đại đội này là cô và cô ‘puku puku’ đó.”
Thì đúng vậy.
Tôi giám sát hoạt động đào tạo của đại đội nên tôi có nhiều cơ hội để nói chuyện với họ.
Tôi hiểu rồi, vậy là vì họ có quá ít phụ nữ ở gần đúng không?
“Giả sử cô là một người đàn ông. Cô sẽ chọn ai: một người phụ nữ mà cô có thể giao tiếp cùng hay một người mà cô không thể?”
“Ah…”
“Nếu cô ‘puku puku’ hành động bình thường, độ nổi tiếng sẽ được chia đôi Nhưng hiện tại, cô là lựa chọn duy nhất cho những ai muốn có một mối quan hệ đúng nghĩa.”
Thật vậy. Dù cô ấy có xinh đẹp đến đâu, tôi cũng không muốn hẹn hò với một người như Argie.
…Liệu Argie có hành động như vậy để tránh đàn ông không?
Trong trường hợp đó, mọi thứ đều rất hợp lý.
“Tôi nghĩ ông nội đã sắp xếp cho cô một hôn nhân vì ông biết chuyện này sẽ xảy ra.”
“Tôi đang có kế hoạch mua một chiếc nhẫn để nhấn mạnh rằng tôi đã kết hôn.”
“Về phần cô, tin đồn cô là ‘Lucky Carry’ đã lan truyền. Chuyện cô mất người yêu thì ai cũng biết rồi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Vậy là ai cũng biết rằng chồng tôi, Rodri, đã qua đời.
Nên mọi người biết tôi không bị ràng buộc
“Có vẻ như cô đang gặp rắc rối nhỉ.”
“Đúng vậy, tôi thực sự gặp rắc rối.”
…Nếu ngày nào cũng bị tỏ tình thế này thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
Thành thật mà nói, điều đó cũng đáng lo ngại một chút.
“Vậy thì, hay là tôi nhờ ông nội mang lời cầu hôn lần trước đến?”
“…”
“Cô cũng không thích ý tưởng đó sao?”
“Đúng vậy.”
Mặc dù vậy, tôi không muốn đính hôn với một người không quen.
Không phải là tôi không thích trở thành họ hàng của Renvel, nhưng…
“Tôi muốn chung thủy với cậu ấy thêm một thời gian nữa.”
“…Tôi hiểu rồi.”
“Và tôi không muốn ngỏ lời cầu hôn chỉ vì việc tỏ tình gây phiền phức. Làm vậy là thiếu tôn trọng đối phương.”
Có lẽ là do tôi hơi bướng bỉnh một chút…
Giống như đây là vấn đề về lòng tự tôn
“Ah, đúng vậy. Ít nhất thì tôi cũng không bận tâm. Hôn nhân chính trị là một phần công việc, và tôi không nghĩ ai trong gia đình sẽ khó chịu vì chuyện đó đâu.”
“Nhưng mà…”
“Tôi hiểu rồi.”
Trung sĩ Gavel có vẻ hơi thất vọng trước lập trường kiên quyết của tôi.
“Được rồi, xem ra cô không còn cách nào khác ngoài chấp nhận rồi. Ai mà nói không với việc theo đuổi một cô gái độc thân chứ.”
“Thật vậy sao?”
“Hoặc cô có thể tuyên bố trước mặt mọi người rằng cô không có ý định tìm kiếm bạn đời.”
“Vâng, đúng vậy. Tôi sẽ cân nhắc điều đó.”
Nói xong, Trung sĩ Gavel quay đi với vẻ mặt hơi khó chịu.
“Thật là một nỗi lo lắng vô tư.”
Anh ta lẩm bẩm một lời phàn nàn nhỏ khi rời đi.
Nỗi lo này thực sự là vô tư.
Austin đang chiến đấu để tồn tại
Tôi nghĩ rằng việc thảo luận về một vấn đề như “bị làm phiền bởi sự nổi tiếng” đúng là hơi không phù hợp.
Tuy nhiên, đây lại là vấn đề to lớn đối với một người có kinh nghiệm tình trường mỏng lét như tôi.
Có cách nào để từ chối những lời tán tỉnh này một cách nhẹ nhàng và khéo léo mà không làm tổn thương bất kỳ ai không?
Tôi không bao giờ nghĩ mình lại gặp rắc rối về chuyện tình cảm đến thế.
Vào những lúc như thế này, tôi thường nhờ Reitalyu tư vấn, nhưng…
Chị đang đi theo Quân đội miền Nam do Bern chỉ huy và không có mặt ở đây.
Bộ y tế hiện tại của chúng tôi được quản lý bởi ông Dollman.
Tôi cảm thấy hơi ngại khi hỏi ý kiến ông Dollman, vì tôi chắc rằng hiện tại ông ấy đang rất bận rộn với số lượng nhân sự ít ỏi.
“Pukupuku…”
“…”
Tôi cảm thấy sai sai khi hỏi ý kiến Argie ngay cả khi cô ta lớn tuổi hơn tôi.
Có thể hơi thô lỗ một chút, nhưng tôi không thể hình dung được tôi sẽ nhận được lời khuyên hữu ích từ cô ta.
Tôi ngờ rằng nói chuyện với cô ấy chỉ khiến cô ấy phát ra tiếng "puku".
“Puk?”
“Không, không có gì đâu.”
“Puku?”
Tôi mỉm cười gượng gạo với Argie đang bối rối và thở dài.
“Chào buổi tối mọi người.”
“Ồ, Thiếu úy!”
Hiện tại, tôi phải cho mọi người biết rằng tôi không đang tìm kiếm bạn đời.
Điều này sẽ giúp binh lính tránh được những rắc rối không đáng có.
Với suy nghĩ này, tôi đã đến nói chuyện với một số người lính vừa hoàn thành huấn luyện và đang dùng bữa.
“Thật hiếm khi gặp cô ở đây. Có chuyện gì vậy?”
“Thì tôi có một số điều muốn thảo luận với anh.”
“Được thôi, xin hãy nói cho tôi biết. Xin cứ tự nhiên nói với tôi bất cứ điều gì cô cần.”
Đầu tiên tôi nói chuyện với Hạ sĩ Nauman, đứng giữa những người lính.
Mặc dù là một người khá kỳ cựu nhưng anh lại là người thân thiện và tốt bụng.
Giống như Maeve, anh ấy tận dụng kinh nghiệm phong phú của mình như là một huấn luyện viên.
“Thực ra…”
“Tôi hiểu rồi?”
Tôi đã bày tỏ mối lo lắng trước đó của tôi khi đang ăn với Nauman.
Tôi không hứng thú với việc có người yêu nhưng đang gặp rắc rối với một đống lời tỏ tình.
Tôi nhờ anh khéo léo truyền đạt rằng tôi không đang tìm kiếm bạn đời.
“Haha, tôi hiểu rồi. Cô dễ thương quá, Thiếu úy à. Chưa chi cô nổi tiếng như thế.”
“…Tôi rất cảm kích lời khen, nhưng tôi thực sự đang gặp rắc rối.”
“Ha ha ha.”
Nauman cười lớn khi nghe câu chuyện của tôi.
Khi tôi nghiêng đầu bối rối vì không biết điều gì buồn cười đến thế…
“Xin hãy tha thứ cho họ, Thiếu úy ạ. Những người lính này rất nghiêm túc.”
“Nghiêm túc?”
“Vâng, nghiêm túc. Để tôi cho cô một ví dụ nhỏ nhé.”
Nauman bắt đầu nói với tôi với vẻ mặt như thể đang giải thích điều gì đó quan trọng.
“Ví dụ cô đang phải lòng ai đó đi, Thiếu úy. Và người đó không có vẻ hứng thú với hẹn hò. Nên cô giữ kín cảm xúc trong lòng và không thổ lộ.”
“Phải.”
“Và rồi, cô bị địch phục kích, trúng đòn chí mạng. Cô ngã xuống đất, và chờ đợi cái chết. Khoảnh khắc đó, khuôn mặt của người cô thầm thương trộm nhớ bỗng hiện lên trong tâm trí.”
“…”
“Nếu chuyện đó xảy ra, cô không hối hận sao? Cô không ước mình đã tỏ tình ngay cả khi bị từ chối sao?”
“Vậy…”
Nauman vẫn tiếp tục mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Lính bộ binh là một công việc nguy hiểm. Cô không muốn hối tiếc gì vì cô có thể chết bất cứ lúc nào.”
“…”
“Tôi biết điều này có thể khó khăn với cô, Thiếu úy, nhưng cô có thể đối diện với cảm xúc chân thành của người lính và từ chối chúng một cách đúng mực được không? Chỉ thế thôi cũng giúp họ cảm thấy khác đi nhiều rồi.”
Nghe vậy, tôi nghĩ nó thật là chính xác.
Nếu tôi không thể gặp Rodri trong những giây phút cuối cùng của cậu ấy và trò chuyện lần cuối… Tôi sẽ hối hận lắm.
“Đúng thật, Nauman. Tôi sẽ xử lý theo cách đó.”
“Tôi sẽ cảnh cáo họ nếu họ quá cố chấp, vì vậy hãy cho tôi biết nhé.”
“Cảm ơn.”
Nauman gật đầu hài lòng trước câu trả lời của tôi.
Đúng như mong đợi từ một chiến binh kì cựu, ý kiến của anh rất hữu ích.
“Là một ông già, tôi không muốn thấy cô hẹn hò với ai cả, vì cô làm tôi nhớ đến con gái tôi. À, không biết khi tôi từ chiến trường trở về thì con bé đã kết hôn chưa nhỉ.”
“Hãy ăn mừng nếu cô ấy đã kết hôn nhé.”
“Không, không, tôi muốn con bé làm con gái tôi thêm một thời gian nữa. Nghĩ đến chuyện con gái tôi… Anna… kết hôn… Ôi chao!”
Sau đó, Nauman bắt đầu khoe khoang về gia đình mình và tưởng tượng đến đám cưới của con gái, trở nên khá xúc động.
Như thường lệ, anh ấy là một người thú vị.
-----------------------------
Thuyền này Canon, nhưng là thuyền âm dương.
Cầu treo tạo ra một sự lo lắng, sợ hãi khi đi qua. Điều nay khiến nhịp tim của những người tham gia tăng cao hơn so với bình thường. Cảm giác lo lắng, sợ hãi khi đi qua cầu treo cộng với sự gia tăng của nhịp tim thường dễ bị nhầm lẫn với cảm giác rung động Kết quả là những người đàn ông đi qua cầu treo dễ sinh ra hào cảm với người phụ nữ hơn