TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

69 1067

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

2 5

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

263 5085

Arc 8 - Kì tích Argalia - Chương 155

────Phát hiện kẻ địch di chuyển theo hướng Argalia.

────Chúng tôi tin rằng mục tiêu của kẻ thù là một cuộc tấn công bất ngờ vào tuyến rút lui của Quân đội miền Nam.

Từ Pháo đài Argalia nhìn về phía hạ lưu của dòng sông vĩ đại này, vô số lá cờ Aerys tung bay trong gió.

Bộ Tổng tư lệnh Austin đã bị Liên quân Flamel-Aerys đánh bại.

“Thông báo cho các trung đội. Đại đội chúng ta dự kiến là sẽ chạm trán với lực lược Aerys địch vào ngày mai.”

“…”

“Toàn quân, chuẩn bị tham chiến. Tận dụng địa hình hiểm trở của nơi đây và nhanh chóng chuẩn bị chiến hào.”

Bộ máy chỉ huy của Quân đội miền Nam đang chìm trong hỗn loạn, và đang rút lui với hàng ngũ rối loạn.

Đại tá Henri đã tử trận, còn Bern Valou đang nguy kịch và bất tỉnh. Quân đội không thể nào đoàn kết trong hoàn cảnh này được.

Họ sẽ bị tiêu diệt nếu bị lực lượng của Aerys bất ngờ tấn công.

Austin sẽ diệt vong nếu chúng tôi để họ vượt qua.

Tôi không đưa ra phán đoán chỉ dựa trên trực giác thông thường của mình.

Verdi đã nói, “Tiến hành trinh sát xung quanh Argalia trong chín ngày tới.”

Nếu đến lúc đó không phát hiện địch thì đường rút lui của Quân miền Nam sẽ an toàn.

Tuy nhiên, hôm nay mới chỉ là ngày thứ năm, kẻ thù đã bắt đầu tiến vào Argalia.

Ngay cả khi tôi có thể nhanh chóng truyền đạt thông tin này,

Phải mất hai ngày để thông tin được trao đổi, và khi thông tin đã được xác nhận, cuộc đột kích đã diễn ra.

Ngay từ đầu, nhiệm vụ trinh sát của chúng tôi chỉ là “để phòng ngừa”.

Bộ Tổng tư lệnh đã chăc chắn rằng mục tiêu chính của kẻ thù là tấn công Engei.

Tôi biết ai đã vẽ nên bức tranh này.

Họ đã cố tình chọn một cuộc đột kích rất khó khăn.

Bern Valou bị đánh bại bởi một lực lượng nhỏ.

Từ những yếu tố này, có thể nói đối phương là một thiên tài sánh ngang với Bern, người thích tấn công bất ngờ.

Tôi chỉ biết một người như thế, chính là Sylph Nova.

Chỉ có thể là cô ấy đang chỉ huy lực lượng Aerys đang tiến quân.

Không đời nào Sylph, bậc thầy về tấn công bất ngờ, lại thất bại trong tình huống có lợi như vậy.

Nên chúng ta không thể để Quân đội Aerys tự do hành động.

“Chiến hào… Chúng ta sẽ chiến đấu!? Chống lại một đội quân khổng lồ như vậy ư!”

“…Không thể, chúng ta không thể thắng. Phải rút lui nhanh thôi!”

“Không phải chúng ta nên hỏi ý kiến Bộ Tổng tư lệnh sao?”

“Đừng hoảng loạn. Tôi sẽ giải thích.”

Đối mặt với biển người của kẻ thù, quân lính không khỏi lo lắng.

Tuy nhiên, tôi vẫn cố giả vờ như tôi đang bình tĩnh và tỉnh táo.

Một chỉ huy phải giữ được sự điềm tĩnh ngay cả trong những thời khắc nguy nan.

Tôi tin rằng tôi đang hiện ra một gương mặt vô cảm.

“Hãy yên tâm, tình hình đúng như dự đoán của Bộ Tổng tư lệnh. Bây giờ, tôi sẽ giải thích sơ lược về chiến dịch đặc biệt của chúng ta.”

“…Vậy mọi thứ vẫn đúng theo kế hoạch ư?”

“Bộ Tổng tư lệnh đã dự đoán được cuộc đột kích của lực lượng Aerys từ hướng Argalia. Bây giờ chúng ta đã xác nhận được sự thật, đòn tấn công bất ngờ này của kẻ kịch Aerys đã hoàn toàn bị hóa giải.”

“Thật thế ư?”

“Liên lạc viên, hãy nhanh nhanh báo cáo thông tin này cho Bộ Tổng tư lệnh.”

Tôi nói với một sự tự tin tuyệt đối, xua tan nỗi sợ của quân nhân.

Tôi không thể nói những điều như, “Đây là một diễn biến bất ngờ và chúng ta đang trong hoàn cảnh khốn cùng.”

“Bây giờ, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là câu giờ. Hãy gây rối bọn Aerys đang vô tư hành quân.”

“Gây rối?”

“Đúng. Dạy bọn mọi vẫn dùng kỵ binh kia nghệ thuật chiến tranh hiện đại.”

Não tôi hoạt động hết công suất để đối đáp với cấp dưới.

Màn đêm sẽ sớm buông xuống.

Hành quân ban đêm qua một khu vực thung lũng là cực kì mạo hiểm.

Nền đất dọc bờ sông không hề vững và có nguy cơ bị các loài động vật sống về đêm tấn công.

Quân địch dường như sẽ không tiến quân vào ban đêm.

Chúng tôi dự kiến sẽ chạm chán quân địch vào trưa mai.

“Đêm nay hãy tổ chức yến tiệc và ngày mai chúng ta sẽ đãi bọn mọi đó một bữa tiệc đạn chì. Sau khi chiêu đãi khách quý, chúng ta sẽ nhàn nhã trở về nhà và khoe khoang về thành tựu của chúng ta.”

“…”

Chúng tôi sẽ thiết lập được hệ thống chiến hào nếu làm việc xuyên đêm.

Argalia là một thung lũng, nên không thể bị tiến công bởi một đội quân lớn.

Nên kẻ thù sẽ phải chia nhỏ lực lượng và tấn công theo từng đợt.

Nếu chúng tôi chuẩn bị nhiều lớp chiến hào, lực lượng Aerys sẽ phải chật vật để đột phá.

Ngay từ ban đầu, kẻ thù gần như không thể trông đợi chúng tôi chỉ có 150 quân.

Chúng sẽ cho rằng tôi có nhiều quân hơn và thận trọng tấn công.

Chỉ riêng điều này thôi cũng giúp chúng tôi có thêm một lượng thời gian đáng kể rồi.

“‘Bữa tiệc’ ngày mai sẽ quyết định tương lai của Austin.”

“Tương lai cơ đấy.”

“Đúng vậy. Thời gian mà chúng ta câu được sẽ định đoạt số phận của gia đình chúng ta, số phận của đất mẹ chúng ta.”

Lúc đó, tôi đã hình dung ra Sedol và mỉm cười.

Nụ cười mang lại sự bình tĩnh và tự tin, đánh tan nỗi sợ của người lính.

“Mọi chuyển sẽ ổn thôi, đúng không?”

“Tất nhiên rồi, cứ để tôi lo.”

Chỉ cần câu được một ngày thôi cũng đủ lắm rồi.

Trung đội trưởng Garback đã câu được ngày chỉ với 54 người, ít hơn cả lực lượng của chúng tôi.

Chúng tôi có thể giữ chân quân thù thêm được một ngày bằng cách khiến kẻ địch phải cảnh giác và làm cạn kiệt nguồn cung cấp của chúng bằng phép thuật pháo binh.

Sau đó, Bộ Tổng tư lệnh sẽ không phàn nàn gì đâu.

“Tôi đã kinh qua bao tình thế hiểm nghèo rồi.”

“O-Oh…”

“Hãy mang lại may mắn cho Austin, cho xứng danh Lucky Carry.”

Tôi bình tĩnh lựa chọn phương án mà tôi cho là tốt nhất.

Hãy sử dụng mọi thứ có thể để bảo vệ Austin.

Để bảo vệ mạng sống của Sedol và nhân dân của đất mẹ quê hương.

────Nhịp tim tôi đập nhanh hơn.

Đúng vậy, đó là khoảnh khắc tôi quyết tâm.

Tôi cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên từ sâu trong cơ thể.

────Môi tôi cong lên.

Tôi phấn khích.

Như tôi đang ngồi trên ghế và chơi game, hơn là trên chiến trường nơi mà mạng sống tôi bị đe dọa.

Bất cứ khi nào tôi bị nỗi sợ hãi lấn át, “bản ngã khác” của tôi bắt đầu ầm ĩ.

Có vẻ như “tôi kia” cuối cùng cũng đã trỗi dậy.

“Chúng ta hãy tạo nên kì tích tại Argilia này.”

Đáp lại lời kêu gọi tập hợp của tôi, những người lính reo lên đầy phấn khích.

Những người lính đều mang vẻ mặt lo lắng, nhưng không ai trong số họ có ý định bất tuân mệnh lệnh.

Họ đang nỗ lực xây dựng chiến hào và vẫn giữ vững sĩ khí.

…Có vẻ như hiện tại tôi không cần phải lo lắng về những kẻ đào ngũ nữa.

────Hướng 3 giờ, lưng chừng núi. Nằm trong điểm mù của địch, độ cao này giúp phòng thủ dễ dàng.

────Nếu chúng ta phục kích sau những tảng đá dọc bờ sông, chúng ta có thể tấn công kẻ địch đang tiến xuống sông từ phía sau.

Một lời nói vang vọng trong não tôi.

Một giọng nói máy móc, vô cảm của đàn ông vang lên trong đầu tôi.

“Thiếu úy Touri, có dấu vết của một pháo đài trên bãi cát ở hạ lưu sông.”

“Tốt. Chúng ta có thể gia cố nó bằng đá và bùn để nó chiến đấu không?”

“Tôi sẽ nhờ Hạ sĩ Nauman giải quyết việc này.”

Bất cứ khi nào tôi thấy mình rơi vào tình huống nguy nan, giọng nói của nhân cách thứ hai, một tôi khác, bắt đầu lên tiếng.

…Ảo giác về bản thân điên loạn của tôi, đã mất đi sự tỉnh táo.

“Chỗ trũng bên bờ sông trông có vẻ tốt đấy. Chúng ta có nên đào hào ở đó không?”

“Tôi hiểu rồi, đúng là nơi đó rất lý tưởng để đào chiến hào… nhưng nó quá hoàn hảo đến nỗi kẻ địch có thể đoán trước được. Hơn nữa, bố trí binh lính ở đó cũng chẳng mở rộng đáng kể phạm vi phòng thủ của chúng ta.”

“Vậy còn những ngọn đồi phía đông nam thì sao nếu chúng ta đi theo đường núi?”

“Chúng ta nhất định phải đào chiến hào ở đó. Quân địch sẽ vượt qua những ngọn đồi đó khi chúng đến gần bờ sông. Chúng ta có thể phục kích và đẩy lùi chúng.”

Giọng nói này rất giỏi trong việc xác định những vị trí có lợi như vậy.

Tôi vạch ra chiến lược trong đầu, ra lệnh về nơi đào chiến hào và nơi quân ta phục kích.

Khi đó, với nụ cười kỳ quái, tôi thực hiện những kế hoạch này mà không hiểu hết ý nghĩa của chúng.

Nhờ nỗ lực của những người lính, chúng tôi đã có thể hoàn thành công tác chuẩn bị phòng thủ ngay trong đêm.

Hoàn hảo đến mức có cảm giác kỳ lạ.

“Trung sĩ Gavel. Thật lòng mà nói, anh nghĩ chúng ta có thể câu được bao nhiêu thời gian?”

“…Cô hỏi tôi đó sao?”

Tôi hỏi trong lúc quan sát thấy chiến hào cuối cùng được hoàn thành.

Với giọng nói nhỏ nhẹ, tôi trò chuyện với trợ tá tôi, Trung sĩ Gavel

“…Nếu bình thường, chúng ta sẽ không trụ được quá vài tiếng. Nếu có thể trụ được một ngày cũng đã là kỳ tích rồi.”

“Tôi đồng ý.”

Đó là ý kiến của Trung sĩ Gavel.

Chắc chắn, chỉ có nhõn 150 quân thì không thể thắng được 20000 quân.

Biển người sẽ đè bẹp chúng tôi

“Nhưng tôi đã từng thấy một người chỉ có 54 quân đã giữ vững một pháo đài trong suốt một ngày.”

“Thì… anh ta hẳn là một người phi thường.”

“Đúng vậy, anh ấy thực sự là một người phi thường.”

Trung đội trưởng Garback đã từng ngăn chặn quân đội Sabbatian tiến công chỉ với 54 người tại Pháo đài Muson.

Nhờ có anh, thủ đô đã thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh và nhiều sinh mạng đã được cứu.

“Tôi tin rằng chúng ta có thể cầm cự ít nhất một ngày.”

“Có thể… Nếu mọi việc diễn ra hoàn hảo thì có thể.”

“Đúng.”

Gavel mỉm cười nhẹ khi nói điều này.

Có lẽ chúng tôi có thể cầm cự được một ngày.

…Tôi nên thể hiện nét mặt gì với anh đây?

“Mặt cô bị sao vậy? Trông cô như sắp khóc đấy, Thiếu úy Touri.”

“Ừ.”

Không hiểu sao tôi lại để ý đến nó.

Ngay cả khi chúng tôi cầm cự được một ngày… kết quả trận chiến vẫn không thể thay đổi.

Cứ cho rằng chúng tôi liều mạng sống, hi sinh vô số đồng đội và trì hoãn được Quân đội Aerys một ngày, như Trung đội trưởng Garback đã từng.

Thì cuộc đột kích vẫn sẽ thành công, và Austin sẽ nguy kịch.

“Dù chúng ta có cố gắng câu được thêm một ngày… thì thất bại của Austin cũng không thể đảo ngược được.”

“…Cái gì?”

“Chỉ là cảm giác thôi, tôi nghĩ thế đấy.”

Phải mất nửa ngày thì thông tin “Aerys đang nhắm vào tuyến đường rút lui của Quân đội miền Nam” mới đến được Bộ Tổng tư lệnh.

Quá lâu, ngay cả khi chúng tôi có thể giành được một ngày, tôi không nghĩ đó là đủ thời gian để hỗ trợ Quân đội miền Nam.

“Vậy chúng ta có thể làm gì?”

“Nếu chúng ta có thể cầm chân Quân đội Aerys trong ba ngày, Austin sẽ có thể giữ được sự tồn vong.”

“Ba ngày…”

Ba ngày nữa là thời gian Verdi chỉ định chúng tôi dừng nhiệm vụ trinh sát.

Nếu Argalia bị vượt qua vào ngày đó, Quân đội Aerys sẽ có đủ thời gian để phát động một cuộc tấn công bất ngờ.

“Không thể nào.”

“Anh nghĩ vậy sao?”

“Không thể nào thực hiện. Chỉ cần cầm cự được một ngày cũng đã là kỳ tích rồi; ba ngày là không thể tưởng tượng nổi.”

Giữ chân hai vạn quân chỉ với 150 người ở đây trong ba ngày.

Nếu chúng tôi có thể, đó sẽ là “phép màu” trong lịch sự quân sự Austin

Chúng tôi thực sự có thể đạt được chiến công như vậy ư?

“Chúng ta sẽ không có đủ vũ khí và đạn dược nếu tham chiến. Chúng ta chỉ có đủ đạn dược cho một ngày thôi.”

“…Đúng vậy.”

“Tôi phải phản đối mục tiêu chiến lược đó. Không thực tế.”

Trong tình huống chúng ta thiếu cả đạn dược và quân nhu…

Phải có bao nhiêu “phép màu” xảy ra để có thể đạt được điều không tưởng?

“Ngày đầu tiên, chúng ta sẽ bảo vệ cả hai bờ bao quanh pháo đài trên bãi cát. Sẽ là một chiến thắng chiến thuật nếu chúng ta có thể dụ được pháo binh địch ra ngoài.”

“Cái gì cơ…?”

“Ngày thứ hai, chúng ta sẽ tiến hành chiến tranh du kích trên cả hai bờ sông và đường núi. 10 người phục kích sau những tảng đá đó có thể trụ được hai giờ. Chúng ta sẽ đào chiến hào trên đồi và để 10 người cầm cự ở đó trong ba giờ. Nếu chúng ta đào chiến hào trên đường vòng trên đường núi và để 20 người phục kích ở đó, chúng ta sẽ có thể câu thêm năm giờ.”

“…Thiếu úy Touri?”

Câu trả lời đó đến từ giọng nói trong đầu tôi.

“Ai đó” bên trong tôi chỉ đơn giản là đang dẫn dắt tôi trên con đường đến phép màu.

“Chúng ta có thể làm được. Chỉ cần binh lính luôn tuân lệnh của tôi và tuân thủ kế hoạch.”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Không thể nào có chuyện đó được.”

“Không, chỉ vừa đủ thôi.”

Tôi tính toán lại nhiều lần.

Nếu tôi bố trí quân lính ở đó, quân Aerys sẽ mất bao lâu để đột phá?

Nếu mọi thành viên trong đại đội đều hoàn thành nhiệm vụ của mình, một phép màu có thể xảy ra ở Argalia.

“Nhưng làm sao quân lính có thể rút lui nếu chúng ta triển khai họ đến đó?”

“Việc rút lui không được xem xét”

Với kế hoạch này, chiến dịch sẽ phải diễn ra theo đúng lịch trình chính xác.

Chúng tôi có thể giữ chân kẻ thù trong đúng 72 giờ.

Từ đó, Quân đội Aerys sẽ không thể kịp thời phục kích Quân đội miền Nam Austin.

Bern Valou có thể rút lui và tương lai của chúng ta sẽ được đảm bảo.

Kế hoạch hoàn hảo, hoàn toàn không có sai sót.

“Chúng ta có thể câu đủ giờ nếu cả đại đội hi sinh tại đây.”

Chiến lược ấy hiện ra trong đầu tôi.

Tôi hình dung ra một “phép màu” sẽ xảy ra ở vùng đất Argalia này.

“Vậy, anh nghĩ sao, Trung sĩ Gavel?”

“…”

Khả năng thành công của chiến dịch này là thực tế.

Có lẽ có 40-50% khả năng thành công miễn là không có kẻ đào ngũ.

Ngay cả khi chúng ta thất bại, chỉ có 150 thành viên của đại đội hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, và chúng ta vẫn có thể câu thêm thời gian.

Xét đến những rủi ro và lợi nhuận, sẽ là mất mát lớn hơn nếu không thực hiện.

“Cả Maeve và Nauman đều sẽ phải vật lộn trong chiến hào đến chết. Sau khi câu được cho chúng ta rất nhiều thời giờ, họ sẽ hi sinh trong chiến hào khi đạn đã cạn.”

“Cô…”

“Ngày đầu tiên sẽ là Maeve, và ngày thứ hai sẽ là Nauman. Và cuối cùng vào ngày thứ ba, Trung sĩ Gavel, tôi muốn anh chỉ huy cuộc phòng thủ cuối cùng của pháo đài.”

“…”

“Vào ngày cuối cùng, anh sẽ ẩn náu ở Pháo đài Argalia, đoàn kết những người quân nhân Austin còn lại, và chiến đấu trong khoảng nửa ngày. Nếu chúng ta chổng trả mà không chạy trốn, thì đây là một mục tiêu thực tế để đặt ra.”

“Touri, cô…”

Khi tôi nói, giọng tôi rưng rưng, và nước mắt lăn dài trên má.

Tôi tiếp tục nói, nhỏ chỉ vừa đủ để Trung sĩ Gavel nghe.

“Tuy nhiên, có một người sẽ dự tính là sẽ còn sống.”

“…”

“Sau cùng, một người phải chạy về trạm liên lạc để báo cáo kết quả của trận chiến.”

“…………”

“Người đó ở lại hậu phương cho đến phút cuối cùng. Người đó sẽ không tham gia chiến đấu, và có thể chạy trong thời gian dài, và có thể cung cấp báo cáo chính xác.”

Chiến lược của tôi là hoàn hảo, tôi có thể nói vậy.

Sử dụng toàn bộ mạng sống của đại đội, câu giờ mà không lãng phí, và rồi─

“Sống sót và chạy đến trạm liên lạc… Là những gì tôi phù hợp nhất.”

“…”

“Này, Trung sĩ Gavel.”

Chỉ mình tôi sẽ sống sót.

“Anh có ý kiến gì về chiến lược của tôi không?”

“Thật ư…”

“Anh có phản đối gì không? Tôi có chỗ sai nào chí mạng không?”

Tôi lên kế hoạch cho chiến dịch khi điều động binh lính chuẩn bị hào.

Một kế hoạch để hi sinh toàn bộ đại đội của tôi và chỉ để mình tôi sống sót, đều dưới danh nghĩa cứu sống đất nước tôi.

“Tôi tự tin với chiến lược này. Kế hoạch có khả năng thành công cao nhất tôi có thể nghĩ ra.”

“…”

“Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để cứu Austin…”

Người tôi đầy nước mắt.

Trung sĩ Gavel chỉ nhìn tôi với ánh mắt không nói lên lời.

----------------------------

Eng TL: Đây là chương tôi thích nhất trong truyện. Tôi thực sự không nói nên lời khi đọc kế hoạch của Touri về việc họ sẽ câu ba ngày.

----------------------------

Thung lũng Argalia năm ấy

Có pháo đài sừng sững giữa núi đồi

Có một đại đội nhỏ

Chống lại hai chục vạn quân.

Bản thân họ quyết định

Là sẽ hi sinh.

Vì nhân dân, non nước

Hỡi những người lính Austin,

Hãy nhớ

Tổ quốc ghi công!

Một dạng của chiến thuật “defeat in detail”