TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

69 1067

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

2 5

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

263 5085

Arc 8 - Kì tích Argalia - Chương 159

“Cô vừa nói chuyện với Nauman à?”

“Ừ…”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì đợi một lát nhé.”

Đêm đã khuya rồi.

Những tiếng súng vang vọng đằng sau chúng tôi đã lặng thinh, và chỉ có nghe những làn gió nhẹ từ phía sông.

“Ngày đầu tiên, cô đã chỉ huy thật tuyệt vời. Mọi việc diễn ra đúng như cô tính toán.”

“Chỉ nhờ sự quyết tâm của Maeve và những người khác thôi.”

Vì tiếng bom đạn đã dứt, nên có lẽ pháo đài đã bị chiếm bởi Aerys rồi.

Giờ này chắc Maeve và Ember đã tới thiên đường rồi.

“Tôi hy vọng mọi việc cũng sẽ tốt đẹp vào ngày mai.”

“…Đúng vậy.”

“Dù sao chúng ta cũng chết, nên ít nhất hãy hi sinh vì lợi ích của đất mẹ chúng ta. Tôi đặt trọn niềm tin vào cô đó, Lucky Carry.”

Trung sĩ Gavel nói chuyện với tôi bằng giọng nhẹ nhàng, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

Có lẽ anh đang cố làm cho không khí vui vẻ hơn vì khuôn mặt tôi trông có vẻ tái nhợt.

…Một người sắp chết lo về chuyện đó làm gì?

“Trung sĩ Gavel.”

“Chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi, Nauman đã cầu xin tha mạng, nói rằng: ‘Tôi không muốn chết. Có cách nào để tránh khỏi cái chết không?’”

“Tôi hiểu rồi”

“Lời nói của anh ấy nặng nề đến mức tôi không thể chịu đựng được.”

“Ồ, điều đó cũng dễ hiểu thôi.”

Tôi chuyển lời của Nauman tới Trung sĩ Gavel.

Với anh, người hẳn cũng đang phải vật lộn với xung đột tương tự.

“Anh có nghĩ như vậy không, Trung sĩ Gavel?”

“Không, tôi đã quyết định rồi. …Tuy nhiên, vẫn có những lúc tôi cũng do dự.”

“Tôi xin lỗi…”

“Tại sao cô lại xin lỗi?”

Không muốn chết. Một cảm giác hoàn toàn tự nhiên.

Ngay cả một người có vẻ sáng suốt như Nauman cũng trở nên vô cùng đau khổ.

Không thể nào một cậu bé 15 tuổi như Trung sĩ Gavel lại không gặp rắc rối.

“…Sáng nay, Maeve đã gọi tôi và chúng tôi đã nói chuyện với nhau lần cuối.”

“Thật sao? Anh ấy nói gì thế?”

“Anh ấy nói rằng, vì Trung sĩ Gavel thích tôi đến thế, tôi nên hôn má anh trước khi anh chết.”

“Này!”

“Anh có cần thứ như thế không?”

“Sao bây giờ cô lại nhắc đến chuyện này!?”

Trung sĩ Gavel đã quyết tâm đối mặt với tử thần.

Thật là một quyết định cao quý và bi thảm.

Tôi muốn làm mọi điều có thể cho anh, và trước khi tôi nhận ra, tôi đã nói vậy.

“Không có gì đảm bảo rằng anh sẽ sống sót vào ngày mai.”

“Đừng nói những lời xui xẻo đó nữa. Ngày kia tôi mới chết.”

“Vâng…”

“Tôi quyết tâm làm cho nhiệm vụ này thành công. Vậy nên, hãy để dành chuyện đó cho tối mai nhé.”

Anh ta nói vậy rồi quay đi, tai đỏ bừng.

Tôi đoán là khả năng chịu đựng của anh ấy đối với những chuyện thế này thực sự rất thấp.

“Vậy thì, anh có muốn tôi làm gì vào tối mai không?”

“Để cô làm à?”

“…Đó là tất cả những gì tôi có thể đáp lại anh.”

“Có nhiều thứ, nhưng…”

Trung sĩ Gavel quay mặt đi khi nghe câu hỏi của tôi.

Sau vài giây im lặng, anh nhẹ thở dài.

“Thiếu úy Touri, cô có người thương rồi đúng không?”

“Thì…”

“Vậy thì tôi không cần gì đâu.”

Anh nhẹ búng vào chán tôi với chút bực bội.

Tôi nghiêng đầu, thắc mắc ý anh là gì.

“Thật là ngớ ngẩn khi chết và làm cho khuôn mặt của cô gái mình yêu trở nên buồn bã.”

“…”

“Nhìn cô bây giờ thì cảm giác cô có thể làm bất cứ gì tôi ép. Nhưng nếu cô làm thật thì có lẽ cô sẽ hối hận lắm.”

Trung sĩ Gavel nói.

“Nếu anh yêu cầu đến mức đó thì tôi sẽ từ chối đấy.”

“Này.”

“Tôi đã quyết định cả cơ thể tôi sẽ dành cho người đó rồi. Tôi nghĩ nhiều nhất tôi chỉ có thể cho anh một nụ hôn má thôi.”

“Chán thế…”

Những lời ngây thơ của Trung sĩ Gavel khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút.

…Nỗ lực nghiêm túc của anh ấy để cố giữ thể diện có phần đáng yêu.

“Cảm ơn. Tôi đã bình tĩnh lại một chút rồi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi sẽ đi trinh sát khu vực quanh Quân đội Aerys. Nếu thấy Hạ sĩ Nauman thì gọi tôi nhé.”

“Hiểu rồi.”

Nói xong, tôi lại quay mặt về phía trước.

Dưới bầu trời đầy sao, khi tiếng pháo đã im bặt, tôi ngắm nhìn dòng Argalia yên tĩnh.

Kẻ thù chậm chạm ngọ nguậy trong màn đêm đen.

Tôi chắc chắn chúng đang tiến tới pháo đài này từng chút một.

Trận chiến ngày hôm nay hẳn đã dạy cho chúng sự nguy hiểm của chiến hào.

Ngày mai, có thể chúng sẽ dùng pháo binh ma thuật trước khi mở cuộc tấn công.

Đây là chiến thuật đơn giản và hiệu quả nhất để đột phá qua các chiến hào.

Chúng tôi không có nhiều thời gian, nên chiến hào của chúng tôi đào rất nông và hẹp.

Chúng tôi không thể làm gì nếu phải đối mặt với một cuộc pháo kích được chuẩn bị kĩ lưỡng.

Vì thế, tôi phân tán lực lượng chúng tôi.

Chúng tôi bố trí binh lính ngay cả ở những thung lũng núi hiểm trở để tránh bị tiêu diệt bởi hỏa lực pháo binh.

Pháo binh có tầm bắn xa hơn súng trường.

Họ sẽ pháo kích vào vị trí của chúng tôi từ khoảng cách mà súng trường không thể với tới.

Tuy nhiên, chúng tôi không thể để mất Pháo đài Argalia vào ngày mai.

Chúng tôi vẫn phải cầm cự thêm hai ngày nữa.

Sau lưng chúng tôi, là một đồng bằng rộng mở.

Ở đó, một lực lượng quy mô đại đội như chúng tôi sẽ không thể làm được gì.

Chúng tôi phải giữ chân kẻ thù ở Argalia.

Một số ánh sáng ma thuật lóe lên từ phía quân đội Aerys.

Khả năng là đơn vị pháo binh của Aerys đã bắt đầu vẽ những vòng tròn ma thuật.

Cuộc pháo kích chắc chắn sẽ bắt đầu ngay khi mặt trời mọc.

Tôi chắc chắn họ cũng thấy áp lực.

Họ không nên bị trì hoãn ở một nơi như thế này.

Nếu chúng không tiến quân nhanh, chúng sẽ không thể kịp thời phát động một cuộc tấn công bất ngờ.

Nên chúng không ngần ngại sử dụng đá ma thuật để tấn công chúng ta.

…Chúng tôi buộc phải liều mạng để cầm chân bọn họ.

Tôi phải giết 150 đồng đội của tôi để giữ bọn chúng lại.

Tôi sẽ khắc ghi hình ảnh dũng cảm của họ vào trí nhớ tôi, báo cáo lại thành tích của họ, và kể lại những tâm tư và hàng động dũng cảm của họ với gia đình.

Đấy là nhiệm vụ của tôi.

“…”

“Tôi không muốn chết…”

Nauman đã khóc và nói như vậy.

Trung sĩ Gavel cũng tỏ ra dũng cảm, nhưng sâu bên trong, anh hẳn phải khóc thầm với nỗi sợ.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Chỉ một thời gian ngắn trước thôi, chúng tôi còn đang hạnh phúc tập luyện cùng nhau.

Và chiến thắng của Austin đã trong tầm tay, và sĩ khí đang lên cao hơn bao giờ hết vì trận chiến cuối cùng.

“Sylph?”

Nhìn lên trời đêm, tôi thấy hình bóng của Sylph Nova với nụ cười mỉa mai giữa những vì sao.

Người từng là đồng đội đã cùng tôi chiến đấu trên chiến trường Sabbath như cấp trên của tôi.

Một cô gái tốt bụng, cô đơn, và là một thiên tài cứng đầu.

“Sylph Nova…”

Cô nhìn xuống tôi, với nụ cười toe toét thích thú trên khuôn mặt.

Cô đang lấy làm vui khi nhìn tôi phải vật lộn và đau khổ tại vùng đất Argalia.

Khi nhận ra, tôi tức đến sôi máu.

Kẻ thù đã lập nên kế hoạch mà đã hủy diệt quê hương tôi, thiêu rụi trại mồ côi Noel.

Người phụ nữ đã gây ra cái chết của Rodri.

Kẻ phản diện đã mang đến một cái chết tàn khốc cho Lenalee chỉ ngay sau khi bọn tôi vừa hòa giải.

“Kẻ thù” không đội trời chung với tôi, người đã lấy đi tất cả mọi thứ từ tôi.

Và bây giờ, cô ta có lẽ đứng sau tình hình này đây…

“Sylph… Nova!!”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã hét lên trời.

Hận, hận, hận

Tôi hận Sylph Nova từ tận đáy lòng.

Nếu không có cô ta, tôi sẽ không mất đi nhiều đến thế.

Và bây giờ, nếu không vì cô ta, tôi đã không mất già cả.

Có thể nói rằng đổ lỗi cho người khác về những thiếu sót của mình là điều không thể chấp nhận được.

Nhưng, tôi không thể không hận người phụ nữ đó.

Vì, giá như Sylph không ở đây…

Cuộc chiến này đã có thể đã kết thúc, và Rodri vẫn ở bên rôi.

Tôi còn có thể trở thành bạn với Lenalee và nhâm nhi tách trà cùng em ấy.

…Tôi biết là không thể suôn sẻ đến thế.

Nhưng tôi không thể không nghĩ.

Rằng giá như Sylph chưa từng tồn tại.

Giá như phụ nữ đấy chưa từng sinh ra tại Sabbath─

“…”

Sylph nhìn xuống tôi và cười khẩy.

Cô chế nhạo tôi vì không thể làm gì để cứu các đồng đội sắp chết.

Mặc dù bởi chính cô mà bọn tôi lâm vào cảnh ngặt nghèo này.

Có gì đáng cười thế, Sylph Nova?

“…Đừng cười.”

Tôi biết đó chỉ là ảo giác, nhưng tôi không thể không hét lên.

Tôi thất vọng.

Tôi nhận ra rằng tôi đã mở lòng với cô ấy, dù chỉ một chút.

Chỉ khi đối mặt cô ta trong với tình huống khốn khổ này như kẻ thù, tôi mới nhận ra điều đó.

Thật vậy, Sylph và tôi không hề hợp nhau.

Thật buồn, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Sylph và tôi là kẻ thù không đội trời chung.

“…”

Sylph tiếp tục cười khúc khích, khuôn mặt cô ấy vẫn bình tĩnh khi cười nhạo bản thân đang hoảng loạn và la hét của tôi.

…Đây là ảo tưởng do tôi tạo ra.

Không có lý do gì để tiếp tục đối mặt với bóng ma này.

Tôi cần phải bình tĩnh lại trước khi mọi người nghĩ rằng tôi bị điên.

Tôi nhắm mắt lại và hít thở thật sâu, cố gắng không nhìn thấy bất kỳ ảo ảnh nào nữa.

“Sao cô lại nhìn đi chỗ khác thế?”

“…!”

…Không ổn rồi. Ảo giác vẫn không biến mất.

Cô ta nói trong đầu tôi bằng giọng điệu vui vẻ và khiêu khích.

Tệ rồi đây. Đây là triệu chứng của giai đoạn cuối của việc đang trên bờ vực suy sụp tinh thần do căng thẳng.

“Cô thực sự bị dồn vào chân tường rồi, phải không, Touri?”

“…Câm miệng.”

“Khuôn mặt vô cảm thường ngày của cô đâu rồi? Sao không thử bình tĩnh lại đi?”

Dù tôi có quay mặt đi đâu chăng nữa thì ảo giác thính giác vẫn cứ nói chuyện với tôi.

Những lời của cô ta làm tôi vô cùng khó chịu và làm rối loạn tâm trí tôi.

Mất bình tĩnh vì bị khuấy động bởi ảo tưởng do chính mình tạo ra là đỉnh cao của sự ngu ngốc.

“Đúng vậy. Cô nên bình tĩnh lại đi.”

“…”

“Bây giờ, hãy hít thở thật sâu.”

Ảo ảnh về Sylph tiếp tục trêu chọc tôi với vẻ mặt vui vẻ.

Bóng ma này muốn gì?

Trong đầu tôi đang nghĩ gì vậy?

“Cô đã bình tĩnh lại chưa, Touri?”

Đã có lúc tôi nghĩ rằng tôi có thể là bạn với cô ấy.

Đó là lý do tại sao nó lại kinh tởm và đáng giận đến vậy.

Trong tình huống nguy nan này của tôi, đối mặt với hai mươi vạn quân, Sylph vẫn cười vào mặt tôi

“Thật đấy. Cô hẹp hòi quá đấy.”

Bất cứ khi nào tôi cảm thấy bị dồn vào chân tường, tôi luôn nhìn thấy ai đó trong ảo giác.

Có lẽ đây là cơ chế phòng thủ cần thiết để duy trì sự tỉnh táo.

Bây giờ tôi đang trên bờ vực bị nghiền nát vì căng thẳng.

Nên tôi đang tưởng tượng ra ảo ảnh về Sylph Nova trong hư không và buông lời lăng mạ nó.

Thật thảm hại─

“Nhìn kỹ đi, Touri.”

Trong khi chế nhạo ảo ảnh của Sylph, cô ta quay lại trong bộ quân phục Sabbath và chỉ tay phải về phía Quân đội Aerys ở đằng xa.

“Hãy nhìn vào toàn cảnh, chứ không chỉ những gì ở trước mắt cô.”

“…?”

Sylph Nova nói, như thể đang phê bình tôi.

Giọng cô ấy nhẹ nhàng cô và nhìn vào mắt tôi.

“…”

Bị thu hút bởi ảo ảnh, tôi nhìn vào trại địch trước mặt.

Vô số vòng tròn ma thuật xuất hiện trong bóng tối của màn đêm.

Nhiều đơn vị pháo binh đang chuẩn bị khai hỏa ngay bên ngoài tầm bắn của súng chúng tôi.

Một số lượng pháp sư pháo binh khổng lồ. Vị trí của chúng tôi chắc chắn sẽ bị san phẳng chỉ trong vòng nửa ngày.

…Vấn đề là sau đó.

Sau khi chúng ta mất chiến hào vì pháo binh.

Trận chiến thực sự sẽ bắt đầu khi họ phát động cuộc tấn công.

Chiến lược chính cho ngày mai là cuộc tấn công gọng kìm của những người lính Austin ẩn náu trên núi.

Chúng tôi cũng đã thiết lập các chiến hào trên núi và các vị trí mồi nhử ở lòng sông─

“Sai bét.”

Khi tôi xem xét lại chiến lược cho ngày mai, Sylph lắc đầu:

Ánh mắt cô không chỉ chứa đựng sự chế nhạo mà còn chứa đựng điều gì đó khác.

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không sử dụng chiến lược tệ hại như vậy.”

“…Chiến lược tệ hại?”

“Nghĩ xem. Tôi sẽ làm gì?”

…Nghe những lời đó, tôi ngước nhìn khuôn mặt của Sylph.

Cô ấy sẽ làm gì?

Sylph thích tấn công bất ngờ và là chuyên gia về chiến tranh du kích.

Một vị chỉ huy cực kỳ táo bạo, có thể nhìn thấu điểm yếu của đối thủ và quyết định trận chiến chỉ bằng một đòn duy nhất.

Sylph có thể làm gì trong tình huống mà chúng tôi buộc phải phòng thủ như thế này─

“Chúng có vẻ rất mạnh, nhưng chúng rất bất cẩn.”

Sylph đứng cạnh tôi.

Với nụ cười quyến rũ, cô ấy chỉ thẳng về phía trước.

“Nếu làm tốt, cô có thể dồn kẻ thù vào chân tường.”

“…A.”

Tôi nhìn vào nơi Sylph đang chỉ.

Vô số đơn vị pháo binh di chuyển loạn xạ. Ánh sáng ma thuật phát ra, mở rộng phạm vi bố trí pháo binh.

Có lẽ có rất nhiều quân nhu đang được vận chuyển.

Cuộc chiến đã kết thúc và vô số đống lửa trại được thắp lên ở cả hai bên bờ sông.

────Nhưng không thể

Không thể nào…

Không thể nào mà một đội quân hiểu biết về chiến tranh hiện đại lại có thể làm điều như vậy.

“Tại sao quân đội Aerys lại không đào chiến hào…?”

Vì một lý do nào đó, kẻ thù đã đẩy lực lượng pháo binh, “điểm yếu” của chúng, ra phía trước.

Và thay vì bảo vệ pháo binh bằng chiến hào, chúng đã đặt pháo binh ở ngay phía trước đội hình của họ.

“Tại sao? Không thể nào.”

“Họ không có văn hóa đào chiến hào. Họ tin rằng bên tấn công không cần chiến hào.”

“…Ah, ah, ah.”

“Nhìn kìa. Aerys đang để lộ những điểm yếu của chúng.”

Quân đội Aerys thậm chí còn không hiểu những điều cơ bản nhất, như đào chiến hào trước khi ăn.

Những điều kiện để chiến thắng bắt đầu thay đổi trong tâm trí tôi.

Nếu làm tốt, chúng tôi có thể tiêu diệt các đơn vị pháo binh của địch. Nhưng sau đó thì sao?

Liệu việc tiêu diệt bớt pháo binh có làm thay đổi tiến trình của trận chiến không?

Tôi có thể tận dụng tình huống này như thế nào?

“Được rồi, bây giờ chỉ còn phải gói ghém đồ đạc thôi.”

“Syl—hả…?”

“Touri, điểm yếu của một đội quân lớn là gì?”

Ngay khi tôi nhận ra, một luồng máu dâng trào khắp cơ thể tôi.

Một cơ hội chiến thắng chưa từng tồn tại trước đây chạy qua tâm trí tôi như dòng nước lũ.

“Chỉ một thời cơ duy nhất thôi, Touri.”

Sau khi nói những lời táo bạo như vậy, Sylph nở một nụ cười tự tin.

Và rồi, cô ấy biến mất như giọt sương vào bóng tối của màn đêm Argalia.

“Touri, cô đã sắp xếp được suy nghĩ của cô chưa?”

Tôi hẳn đã nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm trong vài phút.

Cuối cùng, Trung sĩ Gavel gọi tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Nauman rõ ràng cũng đã chuẩn bị tinh thần.”

“…Trung sĩ Gavel.”

“Touri?”

Tôi tự hỏi lúc đó tôi có biểu cảm gì.

Có phải là biểu cảm buồn cười như lúc tôi hét vào ảo ảnh của Sylph không?

Hay đó là biểu cảm ngây thơ như một đứa trẻ được soi sáng trong màn đêm u tối?

Tôi không soi gương nên tôi cũng không chắc chắn.

Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn.

“…Tập hợp binh lính. Không chỉ Hạ sĩ Nauman, mà còn tất cả những người sống sót còn lại.”

“C-Có chuyện gì vậy?”

“Cuộc họp bị hủy. Không cần xẻng nữa. Mọi người, tập trung lại trước mặt tôi, mang theo súng.”

Tôi chỉ biết rằng cảm xúc của tôi đang dâng trào không kiểm soát và khóe miệng tôi đang nhếch lên.

“Chúng ta sẽ tiến hành một cuộc đột kích ban đêm.”

--------------------------

Eng TL: Điều tôi rút ra được từ chương này là Touri đang rất cần được trị liệu.

--------------------------

Nội tại ẩn “Lucky Carry” được kích hoạt.

BTW, mình đồng tình với Eng TL, có ai đó cần chữa lành Touri