Sau đây tôi sẽ kể những thông tin sau chiến tranh mới được mang ra ánh sáng
Là về hoàn cảnh của Quân đội Aerys trong Trận Argalia.
Đầu tiên, về Quân đội tình nguyện Arunoma đã đánh bại Quân đội miền Nam của Austin.
Vào thời điểm đó, Sylph đã yêu cầu Aerys và Flamel truy đuổi họ.
Sylph đang chỉ huy một nhóm lính dân sự thiếu cả sức bền lẫn huấn luyện, khiến họ khó có thể truy đuổi hiệu quả.
“Đây là cơ hội tuyệt vời để tấn công lực lượng chủ lực của Austin. Tôi trông cậy vào các anh.”
Tuy nhiên, Quân đội Flamel chính quy đang đóng quân tại thủ đô Pari.
Nếu cô không thể xử lý, thì cô sẽ để họ truy đuổi giùm.
Sylph nghĩ theo cách này và yêu cầu truy đuổi, với ý định trao lại công lao cho chiến thắng, nhưng…
“Tôi rất tiếc nhưng chúng tôi không thể thực hiện yêu cầu đó.”
“Cái gì?! Tại sao, cơ hội này cực kì hiếm có!”
Quân đội Flamel chính quy đã từ chối yêu cầu truy đuổi của Sylph.
Lý do là:
“Chỉ một lực lượng dân quân không thể nào đánh bại được quân đội chính của Austin.”
“Có lẽ chúng đang giả vờ rút lui để làm suy yếu khả năng phòng thủ của thủ đô.”
Bern Valou là một nhân vật phản diện tàn nhẫn, bất bại trong chiến trận.
Sự khét tiếng của hắn ta khiến Bộ Tổng tham mưu Flamel nghi ngờ.
“Không! Chúng ta đã chắc chắn chiến thắng. Đó không thể là diễn!”
“Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi không thể tin được.”
Quân đội Flamel chính quy, lo sợ thủ đô của mình sẽ bị chiếm, đã án binh bất động.
Câu trả lời này chắc hẳn khiến Sylph nghiến răng vì thất vọng.
Trong khi đó, Quân đội Aerys nói:
“Chúng tôi đã hiểu tình hình. Xin chúc mừng thành tích của cô, Sylph Nova.”
“…Cảm ơn.”
“Chúng tôi sẽ cử lực lượng truy đuổi ngay. Cô nên nghỉ ngơi đi.”
Họ đồng ý truy đuổi Quân đội miền Nam đang rút lui theo yêu cầu của Sylph.
Là một thế lực nước ngoài trong cuộc chiến, Aerys có lợi thế là nhanh nhẹn hơn.
Hai mươi vạn quân ban đầu hướng tới Engei đã được cử đến Argalia
Nghe vậy, Sylph hẳn đã thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đã giải thích kết quả Trận Argalia
Chiến hào này tỏ ra kiên cố hơn nhiều so với dự đoán của Quân đội Aerys.
Địa hình thắt cổ chai của thung lũng cũng ngăn cản họ tận dụng lợi thế về số lượng một cách hiệu quả, cũng thêm phần khó khăn cho họ.
Quân đội Aerys đã bị đánh bật khỏi Argalia mà không thể chứng minh được tiềm năng thực sự của mình.
Yếu tố quyết định có vẻ là cuộc đột kích ban đêm mà chúng tôi thực hiện vào ngày thứ hai.
Họ mất pháo binh ma thuật và quân nhu, bao gồm thực phẩm và đá ma thuật, phải vận chuyển từ xa.
Đây là tổn thất chí mạng. Đến lúc này, họ đã cạn kiệt lương thực cần thiết để hoàn thành cuộc truy đuổi Quân đội miền Nam.
Mặc dù vậy, chỉ huy Quân đội Aerys vẫn không bỏ cuộc và quyết định tiếp tục chiến dịch bằng cách phân chia lại lương thực.
Kết quả là, bầu không khí tiêu cực bắt đầu lan rộng trong quân lính Aerys.
Trong hai ngày qua, họ đã bị đẩy vào những tình huống nguy hiểm mà không có bất kỳ kế hoạch nào và không có kết quả rõ ràng nào.
Tệ hơn nữa, họ còn bị cho ít thức ăn hơn và bị buộc phải tham gia vào các cuộc tấn công suốt đêm.
Những người lính của Quân đội Aerys sẽ nghĩ gì trong tình huống như vậy?
Tôi không thể tiếp tục chịu đựng chuyện này nữa.
Chúng tôi đến đây để chiến đấu, không phải để trở thành bia đạn.
Sự khác biệt về hiệu suất của súng lớn đến mức đây không phải là một trận chiến thực sự.
Nếu họ gặp khó khi chiến đấu với chỉ 150 người, họ không thể nào đuổi theo được Quân đội miền Nam gồm 30.000 người của Austin.
Đến đêm thứ hai, nhuệ khí đã suy sụp đến mức không thể chịu được.
Quân lính ở phía sau tỏ ra nghi ngờ, tự hỏi: “Chúng ta đang cố làm gì vậy?” và quân lính ở tiền tuyến không muốn tấn công vì sợ sẽ bị bắn thành tổ ong.
Cuối cùng, quân lính bắt đầu đào ngũ và các chỉ huyAerys buộc phải rút lui.
Hiện đã không chắc họ có thể đuổi kịp Quân đội miền Nam không
Tiếp tục chiến dịch sẽ làm cạn kiệt quân nhu của họ và chỉ làm tăng số lượng quân đào ngũ.
Trước hết, đây không phải là chiến dịch do Quân đội Aerys chỉ huy.
Đây chỉ mang tính hình thức, chỉ đơn thuần là đáp lại yêu cầu của Sylph.
Họ không còn động lực để tiếp tục chiến đấu nữa.
Vì vậy, Quân đội Aerys đã rút lui khỏi Argalia vào đêm thứ hai.
Thương vong được báo cáo của Quân đội Aerys như sau:
221 người chết, 547 người bị thương, 332 người đào ngũ, ngoài ra, 80% đá ma thuật và 40% lương thực bị thiêu rụi. (1100 thương vong và mất tích)
Ngược lại, thương vong của chúng tôi là:
76 người chết, 21 người bị thương và chỉ tiêu tốn số đạn dược đủ dùng trong một ngày.
Đây là một chiến thắng vĩ đại, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.
Kì tích này có được là nhờ những người đồng chí dũng cảm đã liều mạng sống của mình trong trận chiến.
…Tôi tự hào khi được chiến đấu cùng họ.
Sau khi Thiếu úy Albert hoàn tất việc kiểm tra chiến trường, chúng tôi cầu nguyện trước những ngôi mộ của những đồng đội đã hy sinh mà chúng tôi đã dựng lên ở Argalia rồi lên đường về nhà.
“76 sinh mạng đã mất ở Argalia đã trở thành nền tảng mới cho đất mẹ chúng ta. Nhờ lòng dũng cảm của họ mà hôm nay chúng ta mới có thể ngắm bình minh.”
“…Cảm ơn.”
“Hãy chào những người đồng chí dũng cảm của chúng ta!”
Thi thể của họ được hỏa táng và chôn cất trên đỉnh đồi có tầm nhìn tuyệt đẹp.
“Tôi sẽ đảm bảo để mang di chúc và thẻ quân nhân của họ về. Cầu mong họ được yên nghỉ sau khi chết.” [Thẻ quân nhân là tên chính thức cho các thẻ định danh mà được đeo bởi nhân viên quân sự hoặc binh lính. Dạng thẻ này được sử dụng chủ yếu cho việc xác định thông tin về số thương vong và y tế cơ bản cần thiết, ví dụ như nhóm máu và lịch sử tiêm chủng, cùng với việc cung cấp sở thích tôn giáo. Thẻ quân nhân thường được chế tạo từ kim loại chống ăn mòn dù được làm từ bất cứ thứ gì sẵn có.]
Sau khi chào những anh hùng đã hy sinh ở Argalia, chúng tôi được Thiếu úy Albert hộ tống trở về Engei.
Khi đến Engei,
“…Anh mừng vì em đã trở về, Touri.”
“Vâng”
Đầu tiên tôi đến thăm Verdi để báo cáo về kết quả của chiến dịch.
Báo cáo với cấp trên sau khi trở về là nhiệm vụ của người chỉ huy.
“Anh đã đọc báo cáo rồi. Em đã làm rất tốt.”
“Em rất vinh dự.”
“Thật tuyệt vời. Không có gì để phàn nàn cả.”
Verdi đã gặp tôi vào đúng ngày tôi hẹn gặp.
Anh nói rằng anh rất muốn được nói chuyện với tôi.
“Đây có lẽ là chiến thắng có sự chênh lệch lớn nhất về sức mạnh quân sự trong cuộc chiến này.”
“Vâng.”
“Chú (Renvel) cũng rất vui mừng. Đây quả là một thành tựu lịch sử.”
“Cảm ơn anh.”
Anh đã trở nên gầy gò và mệt mỏi sau một thời gian dài tôi không gặp.
Má anh hóp lại và làn da anh nhợt đi.
Tôi hơi sốc một chút.
“Thành tích của đại đội em vẫn chưa được công bố. Sẽ có một sự chấn động lớn đấy.”
“Thật vậy sao?”
“Thật vậy. …Chưa từng có chuyện phải giấu kết quả của một trận chiến vì quá vĩ đại đâu.”
Verdi nhìn tôi với vẻ mặt không tin nổi.
…Nghĩa là thông tin không được công khai cho đến khi tính xác thực được xác nhận sao?
“Báo cáo của em là chính xác phải không?”
“Vâng. …Đây là thành quả của nỗ lực của những cấp dưới dũng cảm của em. Không hề có sự bịa đặt nào cả.”
“…Anh hiểu rồi.”
Sau khi nghe báo cáo, Verdi thở dài.
Sau đó, anh từ từ đưa ngón tay lại gần trán tôi và—
“Ouch.”
Anh búng trán tôi.
“…?”
“Hah…”
Trong lúc tôi ngạc nhiên và ôm trán, Verdi cũng xoa ngón tay như thể nó đau lắm.
…Một bầu không khí rất kỳ lạ.
“Thiếu tá Verdi. Em có làm gì khiến anh phật ý không?”
“Không hề. Thành tích của em rất ấn tượng. Không có lý do gì để phàn nàn cả.”
“Vậy sao—”
“Em và tất cả những thành viên còn sống sót của Đại đội Du kích Touri sẽ được ghi danh vào lịch sử. Là sĩ quan chỉ huy của các em, tôi vô cùng tự hào.”
Ngay cả sau khi búng trán tôi, Verdi vẫn tiếp tục khen ngợi tôi không chút do dự.
Sau đó, tôi hỏi tại sao anh lại búng trán tôi, anh bảo:
“Anh không làm thế như một cấp trên, mà như một đồng chí của em, Touri ạ.”
“Verdi?”
“…Tại sao em không rút lui khi xác nhận sự hiện diện của Quân đội Aerys? Anh đã cho phép các em rút lui rồi mà nhỉ?”
Verdi trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.
“Khi xác định được địch ở Argalia, anh đã định thay đổi kế hoạch từ hậu phương, anh không có kế hoạch để em câu giờ.”
“Thật vậy sao?”
“Em chỉ nhận được lệnh trinh sát. Anh đã cho em rút lui rồi mà. Em nghĩ gì thế, sao lại tự nhốt em vào pháo đài và chống lại hai vạn quân?”
Verdi ngồi xuống, và nói ngày càng to hơn.
Biểu cảm dữ dội của anh khiến tôi không nói nên lời.
“Nhưng nhìn lại, anh đã không thuyết phục được Chú và không thể điều động được quân đội.”
“…”
“Nếu Touri không chiến đấu dũng cảm như vậy, chúng ta đã thua rồi. Cuối cùng em phải dọn dẹp đống hỗn loạn do Bộ Tổng tham mưu gây ra.”
“Verdi…”
“Anh không có quyền chỉ trích em. Anh hiểu.”
Anh cán môi và tự giễu rồi nói với giọng hờn dỗi:
“Nhưng, Touri. Anh có rất nhiều cấp dưới và đồng nghiệp, nhưng em là người duy nhất anh có thể gọi là đồng chí.”
“…”
“Xin đừng liều lĩnh như vậy nữa. Xin đừng bỏ anh lại một mình. …Chúng ta là đồng chí đã cùng nhau ngủ trong những chiến hào và cùng nhìn lên một bầu trời đêm.”
Verdi giàn dụa nước mắt và nói.
“Oh, cảm giác mâu thuẫn này là gì vậy? Anh rất biết ơn em, Touri.”
“Không, ừm…”
“…Nếu chúng ta đi xa hơn nữa, mọi chuyện sẽ trở nên quá xấu hổ. Anh xin lỗi vì đã nói những điều phiền phức này, Thiếu úy Touri.”
Anh quay mặt đi và dụi mắt.
Trên bàn có một bình hoa bồ công anh.
“Giờ thì, anh xin nhắc lại. Thiếu úy Touri, thành tích của em trong chiến dịch này là vô cùng to lớn.”
“Em rất vinh dự.”
“Đại đội của em sẽ được nghỉ một thời gian. Trong thời gian đó, chúng tôi dự định sẽ bổ sung nhân lực và trao thưởng.”
“Cảm ơn anh.”
Verdi nghiêm túc trở lại và chào tôi.
Từ đây trở đi, có lẽ đây là vấn đề giữa “cấp trên và dưới”.
“Ngoài ra, anh sẽ yêu cầu em quay trở lại Winn.”
“Về Winn?”
“Mặc dù là một nhiệm vụ chính thức, nhưng đây chỉ là cái cớ để các em có thể về nhà. Anh yêu cầu em thực hiện các nhiệm vụ tuyên truyền, như diễu hành và lễ mừng chiến thắng.”
“Em hiểu rồi”
“Em ở lại tiền tuyến là vô nghĩa vì đại đội của em đã bị tiêu diệt một nửa quân số.”
Có lẽ nhận ra cảm xúc thật của tôi, Verdi mỉm cười gượng gạo.
Thành thật mà nói, tôi không thích những hoạt động hình thức như thế…
Nhưng cũng đúng là không có việc gì để làm cho đến khi đơn vị được tái tổ chức.
Ban đầu tôi cũng chỉ là chỉ huy của một đơn vị tuyên truyền, nên tôi cho rằng đã đến lúc tôi được sử dụng cho mục đích đó.
“Anh muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với những nỗ lực và thành tích của em. Cảm ơn em đã thực hiện chiến dịch khó khăn này, Thiếu úy Touri.”
“Cảm ơn anh.”
Sau khi cúi chào kính cẩn và ngay trước khi rời khỏi phòng của Verdi…
“…À, đúng rồi, Thiếu tá Verdi. Còn một điều cuối cùng em muốn nhờ anh.”
“Oh? Có chuyện gì thế?”
Sực nhớ ra nó, tôi nhờ Verdi giúp một việc.
“Thực ra─”
“Heh, một chuyến khải hoàn về Winn trong kỳ nghỉ ư? Cũng được đấy.”
“Trung sĩ Gavel, anh đến từ Winn nhỉ?”
“Ừ. Tôi tốt nghiệp Học viện Quân sự Winn.”
Vì vậy, chúng tôi đã sẵn sàng trở về Winn trong chiến thắng.
Ngoài ra, chúng tôi còn nhận được tiền thưởng đặc biệt và khoảng một tháng nghỉ phép.
…Nếu Rodri vẫn còn sống, tôi muốn được đi hẹn hò với cậu thêm lần nữa.
“Tôi rất mong được nhìn thấy gương mặt của mẹ tôi. Tôi không nghĩ bà ấy kỳ vọng gì nhiều ở tôi.”
“Thật ư?”
“Trong trường hợp của tôi, anh chị em họ của tôi quá tài năng… Nhưng với thành tích này, tôi đã chứng minh được bản thân.”
Trung sĩ Gavel nở mũi lên vì vui sướng khi nghe tin chúng tôi sẽ có một chuyến khải hoàn về Winn.
Với anh, nó giống như một giấc mơ thành sự thật.
“…Và Hạ sĩ Nauman.”
“Có chuyện gì vậy, Thiếu úy Touri?”
Sau khi mỉm cười đáp lại Trung sĩ Gavel đang vui mừng, tôi quay sang Nauman.
Và với vẻ mặt nghiêm túc…
“Nếu muốn, anh có thể về quê trong thời gian nghỉ phép này.”
“…”
Tôi nói với anh.
Đây là điều tôi đã nhờ Verdi thực hiện.
Được về quê trong thời gian nghỉ phép làm một quyền lợi chính đáng của quân nhân.
Tôi hiểu cảm giác của Nauman nên đã đưa ra một yêu cầu đặc biệt.
…Ngay cả khi điều đó có nghĩa là biết được một sự thật tàn khốc.
“Oh, đúng là giấc mơ đã trở thành sự thật.”
“Đúng vậy”
“…Tôi hiểu rồi, vậy thì tôi có thể về với gia đình rồi.”
Nauman chìm vào suy tư khi nghe tôi nói.
Những suy nghĩ và sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh.
“Tôi không biết khi nào anh mới được nghỉ phép lần nữa nếu bỏ lỡ cơ hội này. Tôi nghĩ điều đó có thể tốt cho anh.”
“Đúng vậy.”
“…Tôi có can thiệp không cần thiết không?”
“Không, không hề.”
Tôi nghĩ anh ấy sẽ hài lòng vì điều này.
Tuy nhiên, Nauman chỉ mỉm cười gượng gạo khi nghe lời đề nghị của tôi.
“Ah, tôi phải làm gì đây?”
“…”
Nauman có vẻ như đang suy ngẫm trong vài giây.
Cuối cùng, như thể đã quyết định, anh ngẩng đầu lên.
“Không, tôi sẽ không về nhà.”
Anh ta nói một cách chắc chắn.
“Thật à?”
“Vâng. Sau chiến tranh, tôi sẽ kiểm tra gia đình tôi sau.”
“Không có gì đảm bảo là đến lúc đó anh vẫn còn sống đâu, Nauman.”
“Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ phải hối hận và chết trong cô độc.”
Mặc dù Trung sĩ Gavel đã cố gắng thuyết phục, Nauman chỉ kéo mũ quân đội xuống và mỉm cười gượng gạo.
Anh quyết tâm không trở về quê hương.
“Nếu anh phải hối hận thì tốt hơn hết là anh nên về nhà…”
“Thiếu úy Touri. Nếu tôi không kiểm tra, có khả năng vợ và con gái tôi vẫn còn sống.”
“…”
“Thật thảm hại, nhưng tôi không còn đủ tự tin để tiếp tục chiến đấu khi biết vợ con đã chết. Tôi có thể liều mạng sống của mình vì tôi còn gia đình ở phía sau.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Để phục vụ đất nước, tốt hơn hết là tôi không nên biết gì cả.”
Với những lời đó, tôi không thể nói thêm được gì nữa.
Miễn là anh ấy không xác nhận số phận của gia đình mình thì vẫn còn hy vọng rằng “họ có thể còn sống”.
Chính “hy vọng” ảo tưởng này đã thúc đẩy Nauman chiến đấu.
“Thiếu úy Touri. Tôi cũng muốn xin lời khuyên của cô về việc chọn quà cho Anna vào năm sau.”
“…Được thôi, nếu anh không phiền.”
“Lần này. Tôi sẽ đảm bảo chọn quà để khiến con bé muốn viết thư trả lời.”
Anh đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ trước sự thật để không đánh mất lý do chiến đấu của mình.
Đấy cũng là một hình thức của sự can đảm đấy.
“Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời ở Winn nhé, Thiếu úy.”
Tôi chỉ có thể đáp lại Nauman bằng một nụ cười lịch sự.
“Chúng ta sẽ khởi hành tới Winn trong một tuần nữa.”
“Đã hiểu.”
“Chúng ta sẽ được đơn vị của Thiếu úy Albert hộ tống trên hành trình tới Winn.”
“Vậy thì tôi phải đi chào hỏi thôi.”
Ngày hôm sau, chúng tôi được thông báo về lịch trình cho chuyến đi đến Winn.
Có vẻ như chúng ta sẽ lại được đơn vị của Thiếu úy Albert hộ tống.
“…Này, Touri. Với một chuyến trở về vẻ vang như vậy, họ phải mang theo một khối lượng hàng khá lớn, đúng không?”
“Vâng, khá nhiều.”
Vì vậy, chúng tôi quay lại để chào Đại đội Albert một lần nữa.
Trung sĩ Gavel chỉ vào khối hàng lớn mà họ đã chuẩn bị.
“Ồ, chào mừng các anh hùng trẻ tuổi. Đây là quân nhu chúng tôi đang vận chuyển.”
“Này Touri, có thể là…”
“Vâng. Chúng ta đang hỗ trợ Thiếu úy Albert trong nhiệm vụ vận chuyển của anh.”
Đúng vậy, Đại đội Albert sẽ không đến Winn chỉ vì chúng tôi.
Họ có nhiệm vụ vận chuyển quân nhu đến Winn, và chúng tôi chỉ đi ké thôi.
“Nhân tiện, chúng ta cũng sẽ hỗ trợ trinh sát và tuần tra.”
“Vậy thì đây không phải là nghỉ phép, mà chỉ là nhiệm vụ hộ tống thôi.”
“Anh có thể nói như vậy.”
Có làm thì mới có ăn, không dưng ai dễ đem phần đến cho.
Nên chúng tôi cũng được mong đợi sẽ giúp đỡ họ thực hiện nhiệm vụ.
Vậy nên, tôi cho rằng có thể gọi đó là một nhiệm vụ.
“Ít nhất thì họ không thể giao bớt việc cho chúng ta được sao?”
“Họ không có đủ nhân lực vì họ còn phải vận chuyển cả dân thường nữa.”
“Thường dân?”
“Họ là người Austin bị bắt và đưa đến Engei.”
Nhiệm vụ lần này không chỉ liên quan đến việc vận chuyển vật tư mà còn cả “con người”.
Vì chúng tôi sẽ di chuyển cùng hai đại đội nên chúng tôi cũng sẽ xử lý cả khâu “vận chuyển dân sự” tốn nhiều nhân công.
Nhiệm vụ của chúng tôi là đưa những người dân Austin bị bắt làm nô lệ đến Winn.
“Việc vận chuyển người rất khó khăn, và việc vận chuyển binh lính bị thương phải được ưu tiên. Cơ hội để người dân trở về quê hương là vô cùng quý giá.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi cũng đã từng là người tị nạn ở Sabbath, vì vậy tôi hiểu cảm giác đau đớn khi ngày khởi hành bị hoãn.”
Tôi phải đợi hơn sáu tháng mới có thể trở về Austin từ trại tị nạn Sabbath.
Mặc dù tôi có khoảng thời gian vui vẻ khi sống cùng Sedol, nhưng tôi cũng lo lắng rằng tôi đã bị lãng quên.
“Chúng ta nhất định phải giúp đỡ họ.”
“Hiểu rồi. Dù sao thì đó cũng là bổn phận của một quân nhân.”
“Cảm ơn.”
Nên đây thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“…”
Sau khi chào Đại đội Albert, chúng tôi đến thăm trại của những thường dân bị bắt cóc.
Họ sống trong một khu nhà ở tại Engei và dường như sống nhờ khẩu phần ăn do quân đội cung cấp.
Khi chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi sẽ khởi hành sau một tuần nữa, họ đã vỡ òa trong niềm vui.
“Này, không thể nào.”
Trong số những người bị bắt cóc đang reo hò…
Chỉ có Nauman đứng đó, sững sờ.
“Chẳng lẽ là… Papa?”
“───!”
Theo hướng ánh mắt của anh là một cô gái trẻ.
Cô ấy là một cô gái dễ thương trạc tuổi tôi, có mái tóc nâu và đôi mắt to, sáng.
“Không thể nào. Oh, thật sao? Không, nhưng mà…”
“Bố ơi! Oh, bố đến rồi!”
“Anna, có thật là con không? Con lớn quá…”
Cô gái đang quét lối vào khu nhà ở.
Cô ấy có vẻ ngoài rất giống cô gái trong bức ảnh mà Nauman chụp.
“Con đã lớn thế này rồi… Con còn sống và khỏe mạnh…”
“Oh, thật bất ngờ!”
Nauman loạng choạng bước đến chỗ cô gái đang bối rối.
Sau đó, anh ôm chầm lấy cô trong nước mắt.
“Sao, sao Anna lại ở đây?”
“Con bị địch bắt cùng với mẹ. Nhưng trên đường đi, bọn con được các anh lính cứu.”
“Bố hiểu rồi… Vậy, mẹ đâu rồi?”
“Có lẽ mẹ ấy đang giặt đồ trong phòng.”
“Thật ư…”
Cô gái cứ để cho Nauman ôm vào lòng.
Nauman, với đôi vai run rẩy, ôm chặt không buông cô con gái.
“Đây thực sự không phải mơ chứ…”
Anh vẫn ôm cô như để xác nhận hơi ấm của cô.
“Lúc bị địch bắt, con sợ lắm. Lần sau, con muốn bố đến cứu con.”
“À, vâng, bố xin lỗi.”
“Thật à bố, bố ơi, bố đang làm gì vậy?”
“Bố xin lỗi. Bố sợ quá, và bố xin lỗi vì đã đến muộn.”
Cuối cùng, giọng nói của anh trở nên khàn khàn.
Anh ôm chặt con gái, kéo cô bé lại gần để cô bé không nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của anh.
“Bố đã cố gắng hết sức, mặc dù có vẻ như không phải vậy.”
“Thật vậy sao?”
“Vâng. Bố thực sự đã cố gắng hết sức rồi…”
Những giọt nước mắt lớn của người lính kỳ cựu nhỏ xuống đất.
“Bố bị kẻ thù bao vây đến mức tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc. Có rất nhiều lúc bố nghĩ mình có thể chết.”
“Con hiểu rồi… Chắc hẳn là khó khăn lắm.”
“Nhưng khi bố sắp chết, hình ảnh Anna luôn hiện lên trong tâm trí bố. Bố vẫn chưa thể chết, nên bố tìm thấy sức mạnh để tiếp tục…”
Tôi nhìn Trung sĩ Gavel và quyết định rời khỏi chỗ này.
Tôi cảm thấy không thích hợp khi tiếp tục xem một khoảnh khắc dịu dàng như vậy.
“Bố thực sự đã bỏ cuộc rồi. Bố đã cam chịu sự thật rằng mình sẽ chết. Nhưng dù thế nào đi nữa, bố vẫn không thể chấp nhận được!”
“Bố?”
“B-Bố mừng lắm. Mừng lắm. bố cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa. Bởi vì, sâu thẳm trong tim bố…”
Một tiếng kêu khàn khàn như tiếng trẻ con vang vọng khắp khu nhà ở Engei.
Tiếng nức nở vì vui sướng của người đàn ông kéo dài rất lâu.
…Nhìn lại, trận chiến này, được gọi là “Kì tích Argalia”, là một chuỗi các sự kiện may mắn.
Nhờ nhiều sự hy sinh và một loạt những may mắn bất ngờ, chúng tôi đã đạt được những kết quả kỳ diệu.
Có lẽ vẫn còn sót lại chút may mắn phi thường nào đó.
“Bố rất mừng vì con còn sống, Anna!”
“…Trời ạ.”
“Mọi nỗ lực tôi bỏ ra cho đến bây giờ đều xứng đáng!”
Nauman đã nhận được món quà cuối cùng từ nữ thần may mắn.
Anh đã đoàn tụ an toàn với vợ và được cho là đã khóc suốt đêm.
Kết thúc Arc 8
---------------------------
Eng TL: Thật vui khi thấy một Arc kết thúc bằng một nốt nhạc vui vẻ.
Tôi thực sự nghĩ rằng tất cả mọi người trong đại đội của Touri đều sẽ chết, ngoại trừ cô ấy. Tôi mừng là điều đó đã không xảy ra, vì nếu thế thì quá đáng lắm.
Ngoài ra, phần kết Interlude tiếp theo cũng khá liên quan đến cốt truyện. Nếu bạn đã bỏ qua chúng, tôi thực sự khuyên bạn nên đọc ít nhất Interlude tiếp theo.
--------------------------
Arc này peak. Dịch Arc này thoải mái hơn hẳn. Mình đã đọc hết truyện rồi nên mình biết kiểu gì Lenalee và Gorski cũng sẽ chết nên dịch Arc trước tramcam vcl. Giống như là khodam tự hành hạ bản thân ấy. Ngược lại, Arc này thì có một cái kết cực kì vui, khiến việc dịch dễ hơn hẳn.
Không ngờ ông tác lại tốt bụng thế đúng không?
Sau Arc này Sylph tức ói máu.
Kể cũng tội, Sylph chẳng còn ai dựa vào, quân Đồng minh nghi ngờ, cấp dưới không phục, gia đình + chú Gorski chết hết, bạn bè (Touri) phản bội (bức thư Bern mạo danh). Thêm quả này nữa thì chưa tăng sông là may rồi =)). À quên, icon buồn chứ =((
Và vẫn câu nói cũ, các bạn thấy Arc này mình dịch như thế nào, có chỗ nào cần cải thiện không, có sai sót nào không?