“Rodri, tôi muốn quần áo của cậu.”
Cô quân y thản nhiên nói.
“Hãy nhìn xem tôi ăn mặc thế nào bây giờ.”
“Ồ? Cô dễ thương quá nhỉ.”
“Cảm ơn lời khen của cậu, nhưng ý tôi khác cơ.”
Với vẻ mặt không hài lòng, cô nheo mắt và liếc nhìn Rodri với ánh mắt khinh thường.
Ở phía bên kia, Rodri đáp lại cô gái bằng vẻ mặt bối rối và thái độ rõ ràng là khinh thường.
“Tôi bảo cô nhìn quần áo của tôi. Quần áo của tôi. Q-u-ầ-n á-o.”
“Ugh, cô phiền phức quá!”
“Hai người đang làm cái gì vậy, tiền bối…”
Bỏ qua sự căng thẳng ngày càng tăng giữa hai người, một người đàn ông thản nhiên xen vào cuộc trò chuyện.
Không ai khác chính là Gomuji, người lính đã được cô quân y cõng trên lưng với cả hai chân bị thương cách đây không lâu.
“Ồ, Gomuji? Như anh thấy đấy, tôi đang hỏi Rodri xem tôi có thể mượn đồng phục của cậu ấy không.”
“Tại sao em lại cần quần áo của cậu ấy?”
Với vẻ mặt lạnh như tiền, cô liên tục kéo tay áo Rodri.
Trong khi đó, Rodri vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và không hề có dấu hiệu dao động.
“Nhìn xem tôi đang mặc gì này. Thấy sao?”
“Không phải quá rõ ràng sao? Cô dính đầy máu và bụi bẩn.”
“Đúng vậy.”
Lúc này, cô quân y đang mặc một chiếc váy trắng đẫm máu và thịt.
Cách đây không lâu, Gomuji và cô gái vừa trốn thoát khỏi Marshdale đầy rẫy kẻ thù.
Vào thời điểm đó, cô đã bôi máu và máu me lên quần áo của mình để ngụy trang thành một xác chết.
“Tôi không muốn tiếp tục mặc chiếc váy đẫm máu này nữa.”
“Nhưng mà…”
“Rodri, cậu có đồng phục dự phòng mà nhỉ? Tôi thấy một bộ trong ba lô của cậu. Đưa cho tôi nhé.”
Tất nhiên, không ai thích mặc quần áo thấm đẫm máu và thịt của người khác.
Bây giờ họ đã trốn thoát khỏi Marshdale thành công, cô quân y chỉ muốn thay quần áo sạch.
“Sao cứ phải là tôi? Xung quanh còn nhiều lính khác mà.”
“Bởi vì…”
Khi người lính trẻ cố gắng trốn tránh trách nhiệm, Touri mỉm cười nhẹ với anh ta.
“Trong số tất cả mọi người tôi biết, anh là người thấp nhất.”
“Này, ý gì thế hả!?”, anh ta đáp trả.
Khách quan mà nói, Rodri không cao lắm. Cậu ấy hơi thấp so với mức trung bình của nhóm tuổi.
Và anh ta lập tức nổi giận ngay khi sự thật đó được nêu ra.
“Ít nhất thì tôi cũng cao hơn cô đấy, Lùn!”
“Đúng vậy. Nhưng dù sao thì cậu cũng là người cao gần bằng tôi nhất. Vậy nên, làm ơn cho tôi mượn đồng phục của cậu.”
“Chết tiệt, đừng có tỏ ra tự mãn như thế nữa!”
Rodri rõ ràng không thích bị kêu là lùn. Anh ta hờn dỗi và quay đầu đi, vẻ mặt rõ ràng là khó chịu.
“Sao cậu lại cứng đầu thê thế? Nói cho tôi biết đi.”
“Vì đó là đồng phục của tôi. Đồng phục. Của tôi!”
“Được rồi, được rồi, tiền bối. Có lẽ cũng nên bớt căng thẳng lại một chút? Cố gắng hiểu hoàn cảnh của cậu ấy nhé.”
Có vẻ như Touri thực sự không hiểu tại sao anh ta lại không muốn cho mượn bộ đồng phục của mình.
Cô không hiểu điều gì đang làm phiền lòng người lính trẻ.
“Ý anh là sao, Gomuji?”
“Ừ, Em thấy đấy. Tiền bối là con gái, còn Binh nhì Rodri thì đã là đàn ông ở độ tuổi đó rồi, cô biết mà,”
“Thì?”
“Về cơ bản, anh ấy xấu hổ.”
Để cố gắng giúp đỡ, Gomuji nghiêng người và thì thầm vào tai Touri lời giải thích.
Việc để người khác giới mặc quần áo của bạn chắc chắn có thể gây xấu hổ, đặc biệt khi đó là một cô gái trạc tuổi bạn.
“Binh nhì Rodri đang bắt đầu để ý đến em… em biết đấy, kiểu như thế.”
“…À, tôi hiểu rồi. Có lý đấy.”
“Không phải vậy đâu, đồ khốn nạn!!!”
Thật không may cho Gomuji, Rodri đã nghe được mọi chuyện.
Một lần nữa, mặt Rodri đỏ bừng vì tức giận. Không quan tâm đến việc Gomuji lớn tuổi hơn mình, Rodri liền đá anh ta.
“Xin lỗi, chắc tôi hơi vô ý. Dù sao thì Rodri cũng đã ở độ tuổi đó rồi.”
“Tôi đã nói là không phải rồi mà! A, phiền phức quá! Được rồi! Đây! Cầm lấy đi!”
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Cô tra tấn tôi…”
Rodri càu nhàu và thở dài khi miễn cưỡng đưa bộ đồng phục cho anh với vẻ mặt vô cùng hối tiếc.
Quan sát mọi chuyện diễn ra ở gần đó, một người tiền bối khác, Allen, tiến lại với nụ cười trên môi.
“Touri, em nên biết ơn đi, được chứ? Quân phục là rất quý giá.”
“Thật vậy sao?”
“Gomuji, cậu vẫn là lính mới. Cũng dễ hiểu tại sao cậu không biết.”
Đương nhiên, Gomuji rời mắt khỏi Touri đang thay đồ để bắt chuyện với Allen.
“Gomuji, ví dụ như, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu không thể nhịn giữa trận chiến?”
“Thì tất nhiên rồi, tôi sẽ…”
“Trước sức nóng của trận chiến, khi cậu không thể rời mắt dù chỉ một giây, bụng cậu đột nhiên quặn lên vì đau đớn. Chỉ có một điều cậu có thể làm vào lúc đó.”
Khi nói vậy, Allen véo mũi như thể anh ấy cảm thấy buồn nôn.
“Cậu phải đi nặng ngay.”
“Whoa…”
“Sau đó, cậu không thể để chúng nằm rải rác trong chiến hào vì chúng sẽ bốc mùi hôi thối. Vậy nên, việc cậu cần làm là ném thẳng chúng vào kẻ thù. Nó được gọi là ném phân và là thứ vũ khí kinh tởm nhất.”
Anh ấy giải thích như thể đang trêu chọc Gomuji.
“Chuyện này thực ra xảy ra rất nhiều. Tất cả những người lính có chút kinh nghiệm chiến đấu chắc hẳn đều đã tè ra quần một hoặc hai lần.”
“Ugh…”
“Ngoài ra, việc bị chìm trong dịch cơ thể hoặc nôn mửa từ cả kẻ thù lẫn đồng minh cũng không phải là chuyện hiếm. Nói cách khác, việc binh lính cảm thấy lo lắng khi không có quần áo dự phòng là điều bình thường.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy đó là lý do tại sao Binh nhì Rodri lại miễn cưỡng như vậy.”
“Nhưng tôi không nghĩ đó là lý do duy nhất.”
“Được rồi, tôi thay đồ xong rồi.”
Trong khi hai người tiếp tục cuộc trò chuyện kinh tởm này, Touri quay lại với bộ đồng phục quá khổ của Rodri.
Mặc dù kích cỡ hơi lệch một chút, nhưng cô ấy đã xắn tay áo lên, khiến cô trông đủ lịch sự.
“Chiến hào là như thế đó sao? May mà tôi chưa bao giờ phải ra tiền tuyến.”
“Đúng vậy, không thể phủ nhận rằng vấn đề vệ sinh ở đây rất tệ.”
“Tiền bối đã bao giờ ị chưa?”
“…Quân y không tham gia chiến đấu. Hơn nữa, giữ gìn vệ sinh cũng là một phần công việc của chúng tôi. Gomuji, tôi khuyên anh nên học chút phép tắc trong tương lai.”
“À, xin lỗi. Tôi suýt quên mất tiền bối là con gái.”
Touri rõ ràng cảm thấy khó chịu vì câu hỏi thẳng thừng của anh ta.
Nhận ra lỗi lầm của mình, Gomuji nhanh chóng đổi chủ đề.
“Dù sao thì, Binh nhất Allen. Anh có nhắc đến việc Rodri còn có lý do khác để không muốn cho mượn quân phục không?”
“Ừ. Đơn giản thôi. Cậu thấy chúng ta toàn thân dính đầy bùn không?”
“À, vậy thì Binh nhì Rodri cũng muốn một bộ quần áo sạch à?”
“Không, không phải vậy. Chúng tôi không ngại bùn đất đâu.”
Allen im lặng trước khi liếc nhìn Rodri một cách đầy ẩn ý.
“Cậu có biết đôi khi người ta bị từ chối vào nhà thổ nếu họ đến trong tình trạng đầy bụi bẩn không?”
“À…”
“Tên đó chắc định đến đó ngay khi về thủ đô. Nhưng giờ bộ quân phục dự phòng của hắn đã mất rồi, nên đành chịu. Thế nên hắn mới ngần ngại như vậy.”
“…Oh?”
Sau khi nghe lời giải thích của Allen, Touri nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Rodri.
Nghe vậy, Rodri chẳng hề tỏ ra tội lỗi chút nào. Thay vào đó, anh ta tự tin phản công.
“Đây chính là màn giải trí sau trận chiến mà tôi hằng mong đợi. Cô có vấn đề gì không, Lùn?”
“Không hẳn. Tôi chỉ nghĩ anh thật vô tư khi ở trong tình huống nguy hiểm như thế này.”
“Phải không? Thái độ vô tư đó là một trong những phẩm chất tốt nhất của tôi đấy. Hahaha!”
“Hmph…”
“Giờ thì sao? Tôi đã cho cô mượn bộ đồng phục rồi mà nhỉ?”
Tâm trạng của Touri ngày càng tệ hơn trong khi Rodri vẫn tiếp tục khiêu khích cô.
Gomuji không khỏi lo lắng rằng mọi chuyện sẽ trở thành một cuộc chiến nếu cứ thế này.
“Cậu nghĩ sao? Hai người đó khá hợp nhau đấy chứ, phải không?”
“Anh gọi đây là hòa thuận à?”
“Đừng để bị lừa bởi bộ dạng của họ bây giờ. Trò chuyện với các em ấy lúc đầu thực sự là một nỗi đau đấy. Các em ấy không nói một lời nào với đồng đội và chỉ biết thu mình trong vỏ bọc của chính mình.”
Allen nói với nụ cười hoài niệm.
“Các em có lẽ đã không sống quá một tháng nếu cứ tiếp tục như vậy. Nhưng rồi, dường như có một công tắc được bật lên. Họ đột nhiên bắt đầu cởi mở hơn với trung đội.”
“Ừ… giờ nhắc mới nhớ, Tiền bối có vẻ không phải là người dễ gần.”
“Nhưng người khơi mào sự thay đổi lại là một tay chơi chính hiệu bị ám ảnh bởi phụ nữ. Rodri cũng bị ảnh hưởng bởi anh ta và cuối cùng đã thả lỏng hơn.”
“Ah.”
Khi Touri trừng mắt nhìn anh trong im lặng, Rodri bắt đầu tỏ ra hơi xấu hổ.
Cho dù có xem họ diễn hài bao lâu cũng không chát
“Sâu bên trong Rodri là một chàng trai nghiêm túc. Cách em ấy cố gắng hành động như một tay chơi mặc dù bản tính nghiêm túc của em ấy cũng khá buồn cười theo cách riêng.”
“Khá hài hước đấy. Ý tôi là, anh không thể trở thành một tay chơi chỉ bằng cách cố gắng. Đó là bản chất con người.”
“Sau cùng thì Rodri vẫn còn trẻ. Chắc hẳn cậu ấy không muốn những ham muốn hoang dại của mình vượt khỏi tầm kiểm soát và làm tổn thương cô em gái đang ngủ cạnh mình.”
Nhìn lại, họ thấy Rodri liên tục búng vào trán Touri với những tiếng búng lớn để đuổi cô đi.
Ánh mắt của cô gái ngày càng trở nên lạnh lùng.
“Hiểu ý tôi chứ? Cấu không thấy hai em ấy khá thân nhau sao?”
“Cảm giác như họ là một cặp anh em vậy.”
“Chính xác.”
Đây là khoảnh khắc thoáng qua, yên tĩnh trong cuộc sống thường ngày giữa những người lính, diễn ra trong quá trình rút lui khỏi Marshdale, khi họ đang trên đường tiến về Winn.
Yeah, vẫn là fan art của Zhaoyi @khrysallise
-----------------------------
Sau cùng thì những nhân vật thân thiết với Touri từ những arc đầu chỉ còn Verdi là sống sót.