TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1485

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1193

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei - Chương 166

“Chị ngạc nhiên là em có thể về đây đó. Chị nghe rằng quân y không có ngày nghỉ.”

“Em đã đạt được một thành tích khá lớn nên em được về đây như một phần thưởng.”

Khi tôi bước vào nhà, Anita chào đón tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Tôi được dẫn vào phòng khách với Sedol trên tay.

“Chị mừng là em vẫn ổn. Chị chỉ mong em gửi thư về thôi.”

“Xin lỗi chị, nhưng em không có thời gian để viết.”

Đầu tiên, tôi xin lỗi chị vì chuyến thăm đột ngột này.

Đặc khu Kinh tế Sabbath nằm ở một khu vực hẻo lánh và không có phương tiện liên lạc nhanh chóng.

“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, nơi này giống như nhà em vậy.”

“…Cảm ơn chị.”

Anita nồng nhiệt chào đón tôi mặc dù tôi đến thăm đột ngột.

Chị ấy thực sự là một người tốt bụng.

“Em xin lỗi vì để chị chăm sóc mọi thứ cho Sedol.”

“Không sao đâu. Gomuji là một người bạn cũ của chị mà. Nếu không có em thì chị cũng sẽ chăm sóc Sedol à.”

Anita là một người y sĩ xuất sắc nhưng không tính nhiều tiền.

Tôi nghe nói danh tiếng của chị vang xa đến mức những người từ các ngôi làng khác để được chị khám.

“Những người nhập cư không muốn được khám bệnh bởi Austs đến chỗ chị. Nhưng cách làng xung quanh cũng có bác sĩ.”

Vì tôi gửi tiền về cho Anita nên chị có thể giữ chi phí y tế ở mức thấp.

Chị là rất được tôn trọng những người nhập cư nghèo.

“Nhờ có em, Touri, chi phí điều trị thấp hơn nhiều. Em nên tự hào hơn đi.”

“Không, nhờ chị Anita cả đấy.”

“Nhưng mà em gửi nhiều tiền về nhà như vậy có thực sự ổn không? Em không ép mình quá vì Sedol chứ?” [Thiếu úy, chỉ huy cả đại đội đấy chị ạ.]

“Không sao đâu. …Vì nhiều lý do, lương của em đã tăng lên khá nhiều, nên…”

Nhân tiện, tôi gửi một nửa tiền lương của mình vào tài khoản ngân hàng của Anita.

Do tình hình an ninh hiện tại, tôi gửi tiền qua ngân hàng vì có nguy cơ tiền có thể bị đánh cắp trong quá trình vận chuyển.

“Lương của em có thể tăng thêm một chút nữa đấy. Em nghe nói em có thể được thăng hàm.”

“…Touri, em đã làm gì thế? Vừa nãy em có nói là em đã đạ được một thành tựu rất ấn tượng.”

“Em vừa mới giành chiến thắng trong một trận chiến với sự giúp đỡ của đồng đội.”

Anita chắc hẳn chưa đọc bài báo về Argalia.

Có lẽ báo chí không đến được đặc khu kinh tế.

“Thôi được rồi. Dù sao thì, mai em rảnh chứ? Em có thể đi chơi với Sedol.”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

“Em ấy cứ làm phiền tôi, hỏi, ‘Khi nào Tou-chan về? Ngày mai ạ?’”

Anita liếc nhìn Sedol trong vòng tay tôi.

Mặt trời đã lặn và Sedol bắt đầu gật gù ngủ.

“Em chỉ có hai tuần nghỉ phép thôi phải không? Hãy tận dụng nó thật tốt để không phải hối tiếc nhé, Touri.”

“Vâng.”

“Tốt đấy.”

Tôi đã cố gắng bấy lâu để có được sự bình yên này

Tôi sẽ tận hưởng sự yên bình này trong một thời gian.

“Em hơi mệt vì đi đường dài. Em đi ngủ đây.”

“Được rồi, chúc em ngủ ngon.”

Tôi nói vậy rồi đặt Sedol xuống giường.

Tôi đặt cả hai chúng tôi vào cùng một chiếc giường và ngủ ngon suốt đêm.

“Tou-chan! Chúng ta hãy ra bờ sông, ra bờ sông đi!!”

“Được rồi, được rồi.”

Ngày hôm sau, Sedol đã đạt phong độ tốt nhất ngay từ sáng.

“Chị biết gì lhông, biết gì không! Có một con ếch to đùng ở gần tảng đá kia kìa. Lần trước em bắt được nó. Nó to thật đấy!”

“Thật sao? Nó lớn đến mức nào vậy?”

“Cỡ này nè!”

Sedol nhiệt tình chỉ cho tôi nhiều địa điểm thú vị xung quanh làng.

Chúng tôi đi bộ liên tục từ sáng sớm không ngừng nghỉ.

Tôi thực sự ngạc nhiên về độ năng động của những đứa trẻ [Vậy Touri già chắc!?]

“Người đàn ông ở ngôi nhà đó đôi khi cho em hạt dẻ.”

“Anh ấy tốt bụng quá.”

“Còn bà già ở ngôi nhà đó, em đã từng gặp bà ở Vanya rồi!”

“Em không nên gọi bà ấy là ‘bà già’ đâu.”

“Nhưng bà bảo gọi bà như thế cũng được!”

Có vẻ như cả làng đều đang giúp nuôi dạy Sedol.

Khá nhiều người lớn tuổi vẫy tay chào Sedol khi chúng tôi đi qua.

Tôi rất vui vì em được lớn lên trong một môi trường tốt như vậy.

“Em hơi mệt và đầy mồ hôi rồi.”

“Chúng ta về nhà thôi nhỉ?”

“Không! Em muốn đến Vanya.”

“Oh, Vanya à?”

Sau khi chơi với Sedol cả buổi sáng, em muốn đến Vanya.

“Chị cũng muốn đến Vanya, cũng đã lâu rồi chị chưa đến đó.”

“Đi thôi! Đi thôi!”

Tôi cũng có cảm giác muốn tắm ở Vanya lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Vào những ngày trong tuần, số lượng đàn ông ít hơn, khiến phụ nữ dễ dàng vào đây hơn.

Nếu chúng tôi định đi thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.

“Vanya này to lắm!”

“Chị hiểu rồi.”

Sẽ còn tuyệt vời hơn nữa nếu tôi có thể nói chuyện với dân làng và trở thành bạn của họ.

Yozack đề cập rằng một số người có thể có thái độ thù địch với người Austin.

Hãy làm sâu sắc thêm tình bạn với dân làng trước khi có bất kỳ rắc rối nào xảy ra.

“Yay…!”

“Sedol, đừng chạy. Nguy hiểm lắm.”

Nhà tắm Vanya ở ngôi làng này lớn hơn một chút so với nhà tắm ở Làng Othello.

Vì mới xây nên phòng thay đồ rất đẹp và sạch sẽ.

“Ở đây còn có người khác nữa. Đừng làm ồn quá nhé?”

“Em hiểu rồi!”

Khi bước vào, chúng tôi thấy một vài người đàn ông đứng gần lò sưởi.

Một nhóm thanh niên tụ tập ở trung tâm, trò chuyện và cười đùa.

Vào những ngày trong tuần, nên có ít đàn ông hơn ở đây…

Có vẻ hơi bất thường.

“Oh, một khuôn mặt mới. Lại còn là con gái nữa chứ, hiếm thật.”

“Chưa gặp cô bao giờ. Rất vui được gặp cô, cô gái trẻ.”

“Anh đang nói chuyện với tôi đấy à? Vâng, rất vui được gặp anh.”

Tôi lo lắng không biết họ sẽ phản ứng thế nào, nhưng họ thân thiện hơn tôi mong đợi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Cô đang chăm sóc em trai à? Cô chăm chỉ quá đấy.”

“Thì chúng tôi không phải chỉ em được, nhưng… chúng tôi là gia đình.”

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi.”

Người đàn ông nói chuyện với tôi trông khoảng ngoài ba mươi.

Theo phép lịch sự của Vanya, tôi nên trò chuyện càng nhiều càng tốt, nhưng…

Chỉ có một điều khiến tôi hơi bận tâm.

“Ừm, anh đến từ Austin à?”

“Vâng, đúng vậy. Có vấn đề gì không?”

“Không, không hề.”

Chính giọng Austin lưu loát của họ đã khơi dậy sự tò mò của tôi.

Những người này có phải là người làng không…?

“Văn hóa Sabbath, như Vanya này, thực sự rất tuyệt vời.”

“Và các cô gái trẻ cũng đến nữa, thật là một bữa tiệc cho đôi mắt.”

“À, xin lỗi… Tôi tên là Touri, hiện đang ở phòng khám trong làng này. Xin hỏi anh là ai?”

“Oh, thất lễ rồi.”

Đây là Đặc khu kinh tế Sabbath, do đó không có người dân Austin nào sống ở đây.

Vậy tại sao lại có người Austin ở Vanya?

“Chúng tôi là những viên chức chính phủ quản lý khu vực này. Nhiệm vụ của chúng tôi là giúp các cô sống an toàn.”

“…Ồ, tôi hiểu rồi. Giờ tôi hiểu rồi.”

Khi tôi tò mò hỏi thì hóa ra họ là quan chức chính phủ.

Chỉ có dân làng và quan chức mới được phép vào làng.

Trong giây lát, tôi đã cảnh giác rằng họ có thể là những “kẻ cướp” được đồn đại.

“Này, cô dễ thương quá. Hay là chúng ta đi ăn sau nhé?”

“À, ừm… Tôi cho là thế thì hơi quá rồi.”

“Đi nào, chúng ta cũng có thể mua thứ gì đó ngon lành cho cậu bé đó.”

“Không, ừm…”

May mắn là họ không phải là bọn cướp, nhưng…

Khiến tôi kinh ngạc là một trong số họ lại liên tục tán tỉnh tôi.

Vanya cũng là nơi để mọi người gặp gỡ.

“Được rồi, bây giờ hãy đến đây và ngồi với chúng tôi.”

“Ừm… Tôi phải chăm sóc đứa nhỏ này, và tôi không muốn làm phiền anh.”

“Trông em ấy ngoan lắm, không sao đâu.”

“Không, tôi nghĩ em ấy sợ nói chuyện với người lạ.”

Từ trước đến nay, Sedol vẫn bám chặt lấy tôi và trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

Em ấy đang trong tình trạng cảnh giác cao độ.

“Đừng đến gần Tou-chan! Không!”

“Oh, chào mừng kiểu gì vậy.”

“Không! Tou-chan là của cháu!”

“Tôi không định làm gì kỳ quặc cả. Tôi chỉ muốn trò chuyện thân mật thôi.”

“…Cảm ơn lời đề nghị của anh, nhưng tôi e là em ấy đang dỗi.”

Tuy nhiên, việc Sedol cảnh giác cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù tôi cố tránh nhìn, nhưng người đàn ông đang tán tỉnh tôi lại tỏ ra khá kích động.

Ở Vanya, không có gì phải che giấu.

“Đủ rồi sếp ơi. Cô ấy có vẻ không hứng thú.”

“Chỉ là nói thôi mà. Vanya không phải cũng vậy sao?”

“Tôi nghĩ là đúng vậy, nhưng…”

Khi tôi đang xoa dịu con Sedol đang gầm gừ,

Nhận ra tôi đang gặp rắc rối, bạn bè anh ấy đã cố gắng làm trung gian, nhưng…

Người đàn ông đang tán tỉnh tôi có vẻ ở vị trí cao hơn nên họ chỉ nhẹ nhàng đề nghị anh dừng lại.

“Đủ rồi đấy. Vì chúng tôi là người Austin nên cô mới hành động như thế này, đúng không?”

“À, không. Không phải vậy.”

“Chúng tôi đã cố gắng chấp nhận văn hóa của Sabbath và cởi mở, nhưng…”

“Umm…”

Viên chức trở nên cáu kỉnh và khó chịu.

Tuy nhiên, nếu ai đó tiếp cận bạn với động cơ rõ ràng, hầu hết phụ nữ sẽ từ chối cuộc trò chuyện.

Người Sabbath coi Vanya là thiêng liêng, có nghĩa là họ che giấu ý định của mình.

“Nói như thế chỉ gây thêm rắc rối thôi.”

“Mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức với nguồn lực hạn chế, nhưng tất cả những gì chúng tôi nhận được chỉ là những lời phàn nàn về việc không có đủ thức ăn và quá nhiều việc.”

“Vâng, nhưng thưa Sếp…”

“Ngay cả khi chúng tôi cố gắng thông cảm, chúng tôi vẫn bị đổ lỗi cho mọi chuyện là do lỗi của Austin.”

Các quan chức Austin có lẽ cũng đang chịu rất nhiều áp lực.

Nghiến răng, anh ta bắt đầu càu nhàu.

“Chúng ta đang cố gắng đối xử tốt với người Sabbath!”

“Được rồi, được rồi.”

Qua cuộc trò chuyện của họ, tôi bắt đầu cảm nhận được mối quan hệ thường thấy giữa các viên chức và dân làng.

Có vẻ như các quan chức đang cố gắng giải quyết vấn đề người nhập cư theo cách riêng của họ…

Cách tiếp cận của họ có phần hống hách, thậm chí là hạ cố, như thể họ đang ban ơn.

Đây có phải là nguyên nhân gây ra xung đột không?

“Tôi tin rằng có một chút hiểu lầm ở đây.”

“Có chuyện gì vậy, cô gái trẻ?”

“Tôi không phải người Sabbath. Tôi là người Austin đến thăm một người quen ở ngôi làng này.”

“Ồ, thật sao? Tôi còn nghĩ cô khá giỏi tiếng Austin đấy.”

Không muốn để mọi chuyện như thế này và gây thêm rắc rối, tôi quyết định giải quyết hiểu lầm ngay lúc này.

Đó chỉ là một nỗ lực thất bại nhằm tán tỉnh một người Austin khác, và nó không liên quan gì đến văn hóa Sabbath hay bất cứ điều gì tương tự.

“Tôi đang tuân theo quy tắc của Vanya bằng cách cởi đồ, nhưng tôi không thoải mái khi đến quá gần những người đàn ông khỏa thân…”

“À, tôi hiểu rồi, nếu vậy thì cũng không còn cách nào khác. Cũng đúng thôi, tôi xin lỗi.”

Khi viên chức đó phát hiện ra tôi đến từ Austin, ông ta nhanh chóng thay đổi thái độ và xin lỗi.

Tôi rất vui vì sự hiểu lầm đã được giải tỏa.

“Và, nếu tôi được phép… Việc tiếp cận phụ nữ với động cơ thầm kín rõ ràng như vậy cũng sẽ khiến phụ nữ Sabbath sợ hãi.”

“Oh…”

“Anh không thể giấu Vanya điều gì cả. Cách tiếp cận của anh cũng khá đe dọa và hơi đáng sợ. Tôi cho anh điểm 0 khi mời như thế này.”

“Thưa sếp, cô ấy nói đúng đấy.”

“Ugh, im đi.”

Nhân tiện, tôi thấy cách anh ta tán tỉnh con gái có thể gây ra rắc rối. Tôi nghĩ mình nên cảnh báo anh ta một chút.

Có lẽ nếu tôi chỉ trích họ với tư cách là người Austin thay vì là người Sabbath, anh ta sẽ sẵn lòng lắng nghe hơn.

“Cuối cùng, đây là thời điểm trẻ em sử dụng cơ sở vật chất. Nếu bạn anh giao lưu, đến vào buổi tối có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Cái gì, có quy định như vậy sao?”

“Ngay tại Sabbath, mọi người đều biết rằng đàn ông và phụ nữ chỉ nên nói chuyện vào ban đêm. Đây là một sự hiểu ngầm.”

“Tôi hiểu rồi, thì ra là vậy.”

“Còn nữa, tôi đã kết hôn rồi. Xin đừng lại gần tôi, kể cả khi có gặp nhau vào ban đêm.”

“Đã kết hôn!?”

Để tránh mọi sự tiếp cận sau đó, tôi cũng đề cập rằng tôi đã kết hôn.

Với điều kể trên, tôi không nghĩ sẽ có thêm bất kỳ lời phàn nàn nào nữa.

“À… Tôi không biết. Tôi xin lỗi vì mọi chuyện, cô gái trẻ ạ. …Umm, có phải Touri không?”

“Vâng. Tôi mừng là anh đã hiểu.”

Sau khi giải tỏa được hiểu lầm, người đàn ông tỏ ra khá hối lỗi.

Một trong những điều tốt ở Vanya là chúng tôi có thể hiểu nhau khi nói chuyện như thế này.

“À mà, Touri phải không? Gần đây tôi có nghe cái tên này ở đâu đó. Một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương như búp bê…”

“Một con búp bê?”

“Ồ, không, xin lỗi. Chỉ là… có gì đó đang khớp.”

Đột nhiên, người đàn ông cụp mắt xuống và bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó.

Có vẻ như đây là phần kết thúc của cuộc trò chuyện.

“Tou-chan, nhột, nhột. Ahahahaha!”

“Thế nào?”

“Ahahahaha!”

Đã đến lúc tôi phải chú ý đến Sedol.

Tôi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng hai bên hông em khi em ôm tôi.

“Ồ, Touri? Nếu cô không phiền, tôi có thể hỏi tuổi của cô được không?”

“Tôi sắp 18 tuổi rồi.”

“Eh, 18 tuổi…?”

Viên chức trông có vẻ tái nhợt và hỏi tôi lần nữa.

Tôi trông không đúng tuổi của mình. Có lẽ anh ấy nhận ra rằng đối xử với tôi như một đứa trẻ là bất lịch sự.

“Ừm, cô làm nghề gì vậy?”

“Nghề nghiệp của tôi ư? Tôi là một người lính trong quân đội Austin.”

Sedol cười không ngừng, run rẩy vì bị nhột.

Tôi cũng nên lau mồ hôi cho em ấy khi đang nói truện.

Nhưng dù sao thì trẻ con vẫn thực sự thích được cù—

“Này, có lẽ…”

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

“Cô có phải là Thiếu úy Touri Lowe không?”

“Hả? Đúng, là tôi.”

Khi anh ấy đột nhiên đoán được tên đầy đủ của tôi, tôi quay lại ngạc nhiên.

Trán người đàn ông đổ mồ hôi như thác, mắt mở to, run rẩy.

“Tôi…”

“Tôi?”

“Tôi xin lỗi rất nhiều!!!”

Sau đó, tất cả các quan chức đều đứng thẳng dậy và nghiêm trang.

Trước sự ngỡ ngàng của tôi và Sedol, họ chào kiểu quân đội và hét lớn.

----------------------

Chọc nhầm người rồi mấy anh ạ.

Để Đại đội Touri biết thì khéo mấy anh chỉ còn tro để gia đình phúng điếu =))

Mà giờ nghĩ lại cơ Touri to phết. Bản thân là Thiếu úy, thân thiết với gia tộc Renvel, quen biết Thủ tướng Fogman + Lãnh tụ Remi, thân thiết với Thiếu úy Reitalyu trưởng bộ y tế, có Trung tá là người giám hộ, đồng chí duy nhất của Thiếu tá Verdi (khéo Verdi coi Touri là em gái luôn chứ đùa), là anh hùng của Austin.

Mấy ổng không sợ mất mật mới lạ.

Sau này cơ còn to nữa.

BTW, “Salute” nên dịch như nào nhỉ?