“Cảm ơn vì mọi thứ, Thiếu tá Touri.”
“Chiến đấu dưới sự chỉ huy của ngài là niềm tự hào của đời tôi.”
Sau lễ nhậm chức, tôi trở về trại cùng mọi người.
Ở đó, tôi chào tạm biệt các đồng đội trong khi thu dọn đồ đạc.
“Ugh, tôi không thể tin là tôi phải chia tay Thiếu tá Touri.”
“Thật là niềm an ủi hiếm có… Không có nhiều nữ quân nhân như ngài ấy.”
“Còn cô puku puku thì sao?”
“…Cô ta thực sự được tính à? Cái thứ đó à?”
Tôi bắt tay mọi người trong đơn vị lần cuối.
Tôi cầu nguyện cho họ được an toàn và may mắn.
“Thiếu tá, chúng ta hãy chụp ảnh tập thể trước khi đi nhé!”
“Đại đội Touri bất diệt!”
Mọi người ở đây đều rất tốt bụng.
Họ đã ấm áp ủng hộ tôi, một người có tính cách hơi nhút nhát.
Họ là những người quan trọng đối với tôi.
“…Vậy thì, Thiếu úy Gavel. Từ giờ trở đi, tôi sẽ giao đại đội này cho anh.”
“Ừ, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sau khi nói lời tạm biệt chân thành với những người đồng chí không thể thay thế này,
Tôi thu dọn đồ đạc và đi đến bộ tư lệnh ở Engei.
“…Thiếu tá Touri Lowe xin trình diện. Tôi đã đến Bộ tư lệnh theo yêu cầu.”
“Mời vào.”
Bộ tư lệnh chính được đặt tại một cơ sở được trưng dụng từ tòa thị chính cũ của Engei.
Đó là một tòa nhà có bầu không khí nghiêm trang, được trang trí bằng những tác phẩm điêu khắc Flamel.
“Lâu rồi không gặp, Touri. Kỳ nghỉ của em thế nào?”
“Rất thoải mái.”
“Anh rất vui khi nghe điều đó.”
Chào đón tôi ở lối vào tòa nhà với nụ cười bối rối là Verdi.
“Trung tá Verdi, anh khỏe không?”
“Thì cũng không tệ lắm.”
…Anh ấy thậm chí trông còn hốc hác hơn trước, khuôn mặt trông giống như một bộ xương.
Thành thật mà nói, tôi đã bị sốc.
“Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày NH được thảo luận công việc với Touri tại Bộ tư lệnh.”
“…Em cũng vậy.”
Tôi được dẫn đến văn phòng riêng của Verdi bên trong Bộ tư lệnh của Engei.
Căn phòng được trang bị đơn giản với một chiếc giường và một cái bàn, không phù hợp với một người có địa vị như anh.
“Em có ngạc nhiên khi đột nhiên được thăng chức lên Thiếu tá không?”
“Em cảm thấy em không đủ khả năng để đảm nhiệm chức vụ này.”
“Vượt quá khả năng của em nhỉ?”
Verdi cười nhẹ.
Tôi nhìn anh với vẻ bối rối, không hiểu chuyện này có gì buồn cười.
“Nếu chỉ nói về thành tựu quân sự, không có thiếu tá nào đạt được nhiều thành tựu hơn em.”
“…”
“Không sĩ quan nào có thể phản đối việc thăng chức của em sau khi nghe về những thành tích của em ở Argalia.”
Verdi nói điều này với một nụ cười tinh nghịch.
…Có lẽ do ảnh hưởng của tuyên truyền nên thành tích của tôi đã bị phóng đại.
“Dù vậy, thế này là quá đáng lắm mà nhỉ? …Em mới bắt đầu chỉ huy bộ binh cách đây vài tháng và thậm chí còn chưa từng học qua học viện quân sự nào.”
“Anh hiểu mà. Anh sẽ hỗ trợ em mọi điều có thể.”
Verdi thở dài.
“Chính quyền Austin đã gây áp lực rất lớn. Họ kiên quyết yêu cầu em tránh xa tuyến đầu.”
“Eh?”
“Thủ tướng Fogman Jr. sẽ rất lo lắng nếu em tử trận. Để tránh điều đó, em được bổ nhiệm vào cấp bậc không chiến đấu… Thiếu tá.”
Anh ấy giải thích với vẻ mặt bối rối.
“Touri, có chuyện gì giữa em và Thủ tướng Fogman Jr. không?”
“Ừm, thì… ngài ấy đã yêu cầu em cho ngài ấy mượn tên.”
“Vậy thì chắc chắn là vậy rồi. Chắc chắn anh ta đang lợi dụng tên tuổi của em vì động cơ chính trị. Anh ước gì họ đừng lôi kéo quân đội vào chuyện chính trị.”
Verdi bực mình lẩm bẩm.
“Chúng ta, quân nhân, không thể chống lại các chính trị gia vì chính phủ kiểm soát ngân sách của chúng ta.”
“…Thủ tướng Fogman Jr..”
Tôi nhớ lại nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt của Thủ tướng Fogman Jr. khi tôi gặp anh ta lần cuối ở Winn.
Anh ta đã nói là hãy kỳ vọng cao vào quân hàm của tôi nhưng… Tôi không bao giờ ngờ rằng một sự thăng cấp vô lý như vậy lại diễn ra.
“Anh phản đối. Anh không nghĩ công việc này phù hợp với em.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”
“Touri, em là một chỉ huy xuất chúng, có khả năng phán đoán tình huống xuất sắc và kỹ năng vượt qua tình huống khó khăn. Anh không muốn đẩy em vào nguy hiểm, nhưng… dù nhìn nhận thế nào đi nữa, em vẫn là người phù hợp với tiền tuyến.”
Verdi nhấp một ngụm trà trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng.
“Anh có cảm xúc lẫn lộn. Một phần trong anh cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể giúp em tránh xa tiền tuyến.”
“Anh có nghĩ em phù hợp với tiền tuyến không, Verdi?”
“…Thật ra thì có. Chú rất muốn dùng em như một Ace và đã chuẩn bị sẵn sàng để tận dụng em tối đa.”
“Em muốn tránh chuyện như vậy.”
Tôi có thể chấp nhận đánh giá rằng tôi phù hợp với tuyến đầu.
Trên thực tế, tôi hoàn toàn không phù hợp với các công việc trí tuệ.
“Anh rất tiếc, nhưng Touri, em sẽ phải học cách làm việc ở Bộ tư lệnh. Đây là quyết định nằm ngoài thẩm quyền của anh.”
“Em hiểu rồi. Tuy em không có tài năng, nhưng em sẽ cố gắng hết sức để phục vụ đất nước.”
“Cảm ơn, Thiếu tá Touri.”
“…Nếu có thể, sẽ rất hữu ích nếu có ai đó có thể hỗ trợ em trong công việc.”
“Đương nhiên rồi, anh sẽ sắp xếp. Anh sẽ phân công cho em thư ký; họ sẽ có thể xử lý công việc trong một thời gian.”
Là một người lính, tôi phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.
Kể cả khi đó là điều bất khả thi, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân thủ.
“…Nhưng được gọi là Ace.”
“Ừ”
Nghe nói mình được đối xử như một Ace khiến tôi cảm thấy buồn.
…Đúng là tôi đã đạt được thành công với tư cách là một chỉ huy tiền tuyến.
Có lẽ là vì khi tôi rơi vào tình huống khó khăn và bắt đầu hoảng sợ, tính cách của tôi thay đổi và tôi trở nên “bình tĩnh”.
Chỉ cần điểm này thôi, tôi nghĩ mình có một tài năng hiếm có.
“Em không biết Trung đội trưởng Garback sẽ nói gì nếu nghe được chuyện này nhỉ?”
“Có lẽ anh ta sẽ bật cười đấy.”
“Em nghĩ ngài ấy sẽ hét lên là còn sớm một trăm năm đấy”
Tuy nhiên, khi nghe từ “Ace”, tôi lại nhớ đến Trung đội trưởng Garback.
Anh ấy là một Ace thực thụ. Tôi vẫn chưa đạt đến trình độ của anh.
…Tôi được coi là một Ace đã nói lên tình trạng hiện tại của Austin.
“Nhân tiện, nhiệm vụ của em với tư cách là Thiếu tá là gì?”
“Touri sẽ là trung đoàn trưởng của khu vực mà anh phụ trách. Anh đã chuẩn bị tài liệu bàn giao, xin em xem qua.”
“…Đã hiểu.”
“Anh sẽ để lại hai sĩ quan xuất sắc cho em. Em sẽ không gặp vấn đề gì nếu giao tiền tuyến cho họ đâu.”
Chức danh mới của tôi là Trung đoàn trưởng.
Cho đến bây giờ, tôi đã là một Đại đội trưởng với một đơn vị khoảng 150 người…
Tiểu đoàn gồm nhiều đại đội, và nhiều tiểu đoàn hợp thành trung đoàn.
Nói cách khác, quy mô lực lượng mà tôi chỉ huy đã tăng lên hai bậc.
“Anh có thể cho em biết quy mô của trung đoàn không?”
“Hiện tại, trung đoàn có 1986 quân. Đây là một trung đoàn tương đối nhỏ.”
“Cảm ơn anh.”
Số lượng binh lính dưới quyền chỉ huy của tôi sẽ vào khoảng 2000.
Đây là một con số lớn đến mức tôi không thể hiểu nổi.
“Anh cũng đã chuẩn bị bản sao hồ sơ quân sự của họ cho em, em vui lòng xem qua nhé.”
“Đã hiểu.”
“Anh cũng đã sắp xếp cho em một phòng rồi. Là phòng riêng đấy.”
Nói xong, Verdi mỉm cười đưa cho tôi một chồng tài liệu lớn.
Nó có vẻ nặng hơn cả chiếc ba lô đựng đồ của bộ y tế.
“Mà anh nói em sẽ tiếp quản công việc của anh nhỉ, có nghĩa là anh sẽ có nhiệm vụ khác phải không?”
“Đúng vậy. Từ giờ trở đi, anh sẽ toàn quyền chỉ huy Quân đội Austin.”
“Hả?”
“Anh sẽ không thể tiếp tục các công việc hiện tại, nên anh cần một người kế nhiệm. Và em là lựa chọn hoàn hảo đấy.”
Verdi nói một điều khó tin bằng giọng thản nhiên.
“Ừm, vậy thì chính xác ý của anh có nghĩa là gì?”
“Thì… Chú đột nhiên nói, ‘Ta đã lú lẫn rồi, ta sẽ để công việc lại cho thế hệ trẻ,’ rồi giao lại quyền chỉ huy cho anh.”
Anh nói điều này, hơi run rẩy.
…Có vẻ như anh đã bị đẩy vào một vị trí quan trọng hơn tôi gấp trăm lần.
“Chú thậm chí còn nói, ‘Ta sẽ chịu trách nhiệm, cứ để Verdi toàn quyền quyết định đi.’ …Ngày nào anh cũng đau bụng và buồn nôn. Anh bị đau đầu liên tục.”
“…Xin chia buồn.”
“Và Bern Valou đáng tin cậy của chúng ta không có triển vọng trở lại tiền tuyến. Anh phải làm gì đây?”
Lời nói của Verdi nghe như lời nguyền rủa mạnh mẽ.
Vị trí đó hẳn phải rất căng thẳng đối với một sĩ quan trẻ mới chỉ 21 tuổi.
“Còn nữa, Touri. Em có giỏi việc giấy tờ không?”
“Thật ra, em không giỏi việc này lắm. Cho đến nay thì Thiếu úy Gavel vẫn giúp em.”
“Anh hiểu rồi.”
Nhìn thấy núi giấy tờ khiến má tôi giật giật.
Verdi mỉm cười với vẻ mặt ma quái và nói:
“Từ giờ trở đi, em cần phải giỏi việc đó hơn.”
“…”
Anh nói điều đó với một chút hài hước.
“Về chuyện phòng thủ Engei, Trung đoàn Touri chịu trách nhiệm phòng thủ khu vực phía đông từ B5 đến B21…”
Các tài liệu Verdi chuyển cho tôi chứa đầy thông tin mật về quân đội Austin.
Nghiêm cấm mang tài liệu ra khỏi phòng; phải cất giữ tài liệu trong két an toàn khi rời khỏi phòng.
“Họ hiện đang cố thủ ở phía đông nam Engei và giao tranh với lực lượng Đồng minh vài ngày một lần.”
Trong khi chúng tôi đang ăn mừng chiến thắng và khải hoàn về thủ đô, 20.000 quân tiếp viện của Aerys đã đến.
Lực lượng Đồng minh ước tính có quân số hơn mười vạn người, khiến chúng tôi gặp bất lợi đáng kể về mặt quân số.
“Chúng ta đang bị đẩy lùi do bất lợi về quân số, và tiền tuyến đã rút lui một chút…”
Xét theo hồ sơ trận chiến, lực lượng của Austin dường như đang chịu áp lực.
Chỉ trong vài tháng, tiền tuyến đã rút lui gần một km.
Tuy nhiên, Bộ Tư lệnh dường như không coi đây là vấn đề lớn.
“Kế hoạch của Bộ Tổng tư lệnh là kéo dài chiến tranh càng lâu càng tốt để làm cạn kiệt nguồn lực của kẻ thù.”
Vì mục tiêu không còn là chiếm thủ đô nữa nên việc đẩy tiền tuyến về phía trước cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mục đích là kéo dài chiến tranh và làm lực lượng Đồng minh kiệt sức.
“…Vậy thì nhiệm vụ của tôi là duy trì địa ngục này?”
Năng lực sản xuất của Flamel cũng giảm do Cuộc tiến công Bern.
Hiện tại, Quân đội Austin chỉ có dưới 40.000 quân, chi phí duy trì sẽ rẻ hơn so với lực lượng Đồng minh đang huy động hơn 100.000 quân.
Sau khi làm cạn kiệt nguồn lực của lực lượng Đồng minh, con đường sống sót của Austin là đàm phán hòa bình vào thời điểm thích hợp.
Để đạt được điều này, nhiệm vụ của tôi là đưa những người lính trẻ có tương lai tươi sáng vào chiến hào.
“…”
Không thể nào hành vi như thế lại đúng được, nhưng…
Tôi không biết như thế nào mới là đúng nữa.
Tương lai của Austin sẽ bị hủy diệt nếu chúng tôi không câu giờ bằng cách hy sinh những người lính trẻ của mình.
Có thể có cả Sedol nữa.
“Tôi phải hi sinh.”
Bị bao quanh bởi vô số tài liệu, mí mắt nặng trĩu của tôi bắt đầu sụp xuống.
Tôi nằm xuống chiếc giường ấm áp trong căn phòng mờ tối.
…Từ hôm nay, đây là nơi làm việc của tôi.
Công việc của tôi là ra lệnh cho những người lính trẻ đi chết ở một thành phố xa xôi nơi tiền tuyến.
“Chúc ngủ ngon…”
Tôi có thể ngủ trong nệm ấm chăn êm giữa thời chiến khiến tôi không hề thoải mái.
Ngay khi tôi nằm xuống, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
“Thiếu tá Touri. Đại úy Kennel yêu cầu gặp ngài.”
“Được rồi. Mời anh ấy vào.”
Ngày hôm sau.
Ngay sau khi mặt trời mọc, một sĩ quan nam đã đến thăm phòng tôi.
“Tôi yêu cầu vào.”
“Đã được phép. Mời vào.”
Tôi đã nghe tên Đại úy Kennel từ Verdi.
Anh ta là sĩ quan sẽ điều hành các hoạt động tiền tuyến với tư cách là chỉ huy tiểu đoàn.
Tôi nghe nói anh ta là một người đàn ông 48 tuổi, có nhiều kinh nghiệm, nổi tiếng là người thông minh và giỏi sử dụng các chiến thuật xảo quyệt.
Việc câu nói này không được nói theo giọng khen ngợi khiến tôi có chút lo lắng…
“…”
“Xin lỗi. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là Đội trưởng Kennel.”
“V-Vâng, rất vui được gặp anh.”
Người đàn ông bước vào phòng có cá tính khá mạnh mẽ.
Bụng anh ta khá phệ, khá bất thường ở Austin vì tình trạng thiếu lương thực hiện nay.
Anh ta có làn da nhợt nhạt, bóng loáng; mắt híp, sụp xuống và sắc lẹm; và tóc hơi thưa.
Anh ta có râu ở cằm và da có vẻ nhờn.
“Phù, đi bộ cả quãng đường đến đây mệt quá. Cho tôi mượn ghế nhé?”
“Hãy vui lòng làm vậy.”
“Xin lỗi, bắt đầu thôi…”
Đại úy Kennel cũng có cách nói chuyện kỳ lạ.
Anh ta có phương ngữ đặc trưng với giọng lên dần ở cuối câu.
…Anh ấy quả là một nhân vật có cá tính.
“Rất vui được gặp anh, Đại úy Kennel. Tôi là Thiếu tá Touri Lowe. Tôi đã nhận được quyền chỉ huy của anh từ Trung tá Verdi.”
“Tôi đã nghe rồi. Rất vui được gặp cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Khi tôi cúi đầu, Đại tá Kennel cũng cúi đầu đáp lại.
Mặc dù tôi có cấp bậc cao hơn anh ấy, nhưng anh ta là một sĩ quan kỳ cựu đã phục vụ từ trước chiến tranh.
Tôi nên đối xử với anh ấy một cách tôn trọng.
“Vâng, tôi đã nghe chuyện rồi, nhưng Thiếu tá Touri trông còn trẻ hơn khi tôi nhìn trực tiếp. Quá trình trẻ hóa Bộ Tư lệnh đang diễn ra nhanh chóng.”
“…Thực vậy.”
“Tôi thật may mắn khi có một sĩ quan cấp trên dễ thương như vậy.”
Người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, xoa hai tay vào nhau.
Lời nói của anh ta thì thân thiện, nhưng ánh mắt anh ta thì không hề cười.
“Anh lo lắng vì tôi còn trẻ à?”
“Ồ, cô nhận ra à? Tôi xin lỗi. Tôi đoán là tôi không thể giấu cô điều gì được, Thiếu tá ạ.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Cô có đôi mắt sáng suốt đấy. Hahaha”
Có vẻ như những lời nói trước của Đại tá Kennel mang tính mỉa mai.
Anh ấy đi thẳng vào vấn đề mặc dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
“Chỉ với vài năm kinh nghiệm chiến đấu và hầu như không được đào tạo tại học viện quân sự, tôi chắc rằng cô có thể hiểu tại sao tôi lại cảm thấy không thoải mái khi một người như vậy làm cấp trên của mình.”
“Đúng như lời anh nói. Tôi vẫn còn non kinh nghiệm, xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của anh.”
“Hoh? Đạt được thành tích lớn như vậy mà vẫn bảo mình thiếu kinh nghiệm sao? Thật khiêm tốn.”
“Những kết quả đó là do may mắn thôi. Nếu tôi được lệnh phải làm điều tương tự thì tôi không nghĩ tôi có thể.”
“Hmm…?”
“Và Đại tá Kennel, anh cũng nghĩ như vậy, phải không?”
“…”
Tôi hiểu quan điểm của Đại tá Kennel.
Với một người đã sống cả một đời quân nhân, cũng dễ hiểu khi họ cảm thấy không thoải mái khi dưới quyền một phụ nữ trẻ như tôi.
Giao tiếp với người thẳng thắn bày tỏ mối lo ngại của mình sẽ dễ hơn nhiều.
“Thiếu tá, cô thật sự mười tám tuổi sao?”
“Đúng vậy. Trông tôi trẻ hơn à?”
“Không, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi.”
Khi tôi trả lời một cách bình tĩnh, biểu cảm của Đại tá Kennel trở nên phức tạp.
…Có lẽ anh ta mong đợi một phản ứng khác.
“Được rồi, miễn là cô đừng tỏ ra kiêu ngạo là được. Lời nói trước của tôi hơi lạc đề một chút; tôi xin lỗi.”
“Ah.”
“Được rồi, từ giờ trở đi chúng ta hãy hợp tác với nhau nhé. Nếu có vấn đề gì thì cứ nói chuyện với tôi nhé.”
Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi vài giây, anh ta đứng dậy với nụ cười rạng rỡ.
Như thường lệ, đôi mắt anh ấy không hề cười chút nào.
“Anh đi rồi à?”
“Vâng, đồng đội của tôi đang đợi tôi ở tiền tuyến.”
“Tôi hiểu rồi. …Vậy thì, hãy bảo trọng nhé.”
“Vâng. Chúc Thiếu tá một ngày tốt lành.”
Anh ta trang trọng hành lễ rồi cúi đầu.
Cứ như vậy, anh ta rời khỏi phòng với nụ cười trên môi.
Sau khi chào hỏi, anh lập tức quay trở lại bãi chiến trường để tiếp tục công việc của anh.
Với tư cách là một người lính, đó là điều cần làm.
“…Tôi đã chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ phòng khi cần.”
Việc mời trà và đồ ngọt cho một chỉ huy tiền tuyến có thể bị coi là không phù hợp.
Có lẽ tôi không nên đưa chúng cho vị chỉ huy tiểu đoàn khác đến sau nhỉ?
Tôi không chắc về những việc như này.
“Thiếu tá Touri có yêu cầu gặp mặt. Từ Đại úy Zieve.”
“Hãy cho anh ta vào.”
Vào giờ ăn trưa, một phụ tá khác đến thăm tôi.
Người này là một sĩ quan nam ngoài 30 tuổi, là thành viên của gia tộc Renvel.
Tôi nghe nói anh ta là tài năng trẻ triển vọng nhất cho đến khi Verdi nổi lên.
Nghe nói rằng anh ta đã nhanh chóng bảo đảm một tuyến đường rút lui trong Cuộc tiến công công của Sylph và hộ tống Đại tá Renvel đến Marshdale.
“Rất vui được gặp Thiếu tá Touri. Tôi là Đại úy Zieve.”
“Rất vui được gặp anh. Tôi là Touri Lowe.”
…Ấn tượng đầu tiên của tôi về Đại úy Zieve là anh là một người đàn ông trầm tính và có năng lực.
Anh ta có cái nhìn sắc bén và sâu sắc.
“…Xin mời dùng trà và đồ ăn nhẹ.”
“Cảm ơn.”
Vì đã chuẩn xong nên tôi nhanh chóng dọn bánh quy và trà ra.
Đó là bánh quy và trà từ Engei.
“…”
“…”
Mỗi người chúng tôi lấy một chiếc bánh quy và ăn trong im lặng, nhìn nhau chằm chằm.
Các cuộc chào hỏi có diễn ra như thế này không?
“Umm, Đại úy Zieve.”
“Vâng?”
“Anh có điều gì muốn hỏi tôi như một người cấp trên mới của anh không?”
“Không có gì đặc biệt cả.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vì sự im lặng này khiến tôi bối rối nên tôi cố gắng bắt chuyện nhưng câu trả lời của anh ta rất ngắn gọn.
…Là sao nhỉ? Anh ta không thích tôi sao?
“…”
Nghĩ về lý lịch của Đại úy Zieve, tôi hiểu tại sao anh ta có thể không hài lòng khi nghe lệnh một cô gái trẻ như rôi
Anh ta có thể ở vị trí của Verdi nếu hoàn cảnh khác đi.
Trên thực tế, anh ta là một sĩ quan cấp cao, với địa vị như vậy, tôi thường cảm thấy tự phụ khi nói chuyện với ông ta.
“Vậy thì, Đại úy Zieve. Tôi rất mong được hợp tác với anh.”
“Tôi cũng vậy.”
Có lẽ anh ấy đang kìm nén rất nhiều sự thất vọng.
Trong trường hợp đó, tôi nên lịch sự và xây dựng mối quan hệ một cách cẩn thận.
Tôi muốn duy trì mối quan hệ tốt nhất có thể với cấp dưới của mình.
“Vậy thì, đã đến lúc tôi phải…”
“Thiếu tá Touri, Verdi đây. Anh có thể vào được không?”
“Trung tá Verdi?”
Sau khi ăn đồ ngọt xong, Đại tá Zieve định đứng dậy khỏi ghế.
“Đại quý Zieve đang ở đây, và─”
“Anh biết, anh có việc với anh ta. Hơi xấu hổ nhưng anh đã quên đưa tài liệu cho anh ta rồi.”
“Oh, em hiểu rồi. Mời vào.”
Verdi đeo kính, bước vào, mang theo nhiều tài liệu.
Đại úy Zieve đã nói chuyện với Verdi trước khi gặp tôi và Verdi vô tình quên đưa tài liệu cho anh ta.
“Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, Thiếu tá Touri, Đại úy Zieve.”
“Không sao đâu. Cuộc trò chuyện đã kết thúc rồi.”
Verdi gãi đầu xấu hổ khi đưa các tài liệu.
Sau khi nhìn giữa tôi và Đại tá Zieve…
“K-Ku…”
“…?”
Anh đột nhiên bật cười.
----------------------------
Cái truyện này nó ít Trung úy lắm. Tìm mỏi mắt mới thấy Trung úy Verdi từ Arc 3 hay 4 gì đó.
Có lẽ vì Trung úy là một bước đệm? Dạng như là chỉ là một chức trong thời gian ngắn để chờ lên Đại úy? Ai rành hơn có thể trả lời chứ truyện này ít thấy hai chữ “Trung úy” xuất hiện quá.
Theo lời Trans trước thì Quân đội Austin dựa trên Lục quân Đế quốc Nhật Bản, mà một trung đoàn Lục quân Đế quốc Nhật Bản thì có cỡ 3800 quân lận. LOL, sợ quá hoang tưởng luôn rồi. Sedol mới cớ 7-8 tuổi là lớn lắm rồi. Còn phải đợi gần 8 năm nữa Sedol mới đi lính được, lo gì.