TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1485

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1193

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei - Chương 176

“Đùa à…”

“Chuyện này sao mà xảy ra được.”

Đã khoảng một tháng trôi qua kể từ khi tôi trở thành thiếu tá.

Bộ Tổng tham mưu sốc nặng mởi một tin:

“Thiếu tá Bern sẽ không quay lại…!?”

Rằng Tham mưu trưởng Quân đội Austin là Thiếu tá Bern Valou sắp nghỉ hưu.

Hắn vẫn tiếp tục điều trị tại thủ đô nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Hắn ta không thể làm việc tại tiền tuyến được nữa và sẽ dành phần đời còn lại ở Sabbath.

“Chuyện này nghiêm trọng đấy.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tôi khi tôi nghe về chuyện này, Bộ Tổng tham mưu đã náo loạn.

Chiến thắng của Austin cho tới nay đều nhờ vào tài năng của hắn ta.

Lý do họ tiếp tục cuộc chiến tiêu hao vô vọng này là vì hy vọng rằng, “Nếu Bern trở lại, anh ta sẽ làm gì đó.”

Hắn vẫn được nhiều người ủng hộ mặc dù cuộc viễn chinh Flamel đã thất bại

Với họ, tin Bern Valou nghỉ hưu giống như bị Chúa bỏ rơi.

Tuy nhiên, tôi nghĩ quyết định này là không thể tránh khỏi.

Khi tôi thăm thì hắn đã ở ngưởng cửa tử thần rồi.

Hắn còn không thể tự đi lại, bị mất nhiều cơ quan nội tạng và cần sự trợ giúp khi ăn uống và đại tiện.

Ngay cả ở một nơi bình yên, hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Việc ép buộc bản thân ra tiền tuyến chỉ làm rút ngắn thời gian còn lại của ông mà thôi.

Và thế là Thiếu tá Bern Valou, cái tên sẽ đi vào lịch sử của Austin, đã biến mất khỏi chiến trường.

Hắn được nhiều người hộ tống đến Sabbath và dành những ngày còn lại dưới sự bảo vệ của Remi.

Sau khi mất đi “quái vật” Bern Valou, Quân đội Austin buộc phải củng cố khả năng phòng thủ của mình.

Họ không tấn công mà ẩn núp trong chiến hào như rùa, tập trung vào việc chặn đánh và buộc quân Đồng minh phải đổ máu.

Nếu họ không thể thắng, ít nhất họ cũng cố gắng đạt được một trận hòa với Flamel và Aerys.

…Với tình hình đó, tôi không có nhiều việc để làm.

Quyền chỉ huy hàng ngày hoàn toàn được giao cho Đại úy Kennel và Đại úy Zieve.

Tất cả những gì tôi làm là đi đến tuyến đầu xử lý giấy tờ và đưa ra lời động viên thân thiện.

Tôi vẫn chưa quen với công việc giấy tờ.

Tôi kiểm tra các báo cáo chiến đấu, liệt kê quân nhu và điều tra xem lượng đạn tiêu thụ có khớp không.

Tôi chịu trách nhiệm phân bổ nhân sự thay thế cho các đơn vị, lưu trữ thông tin cá nhân của binh lính và xử lý các khoản bồi thường cho gia đình những người lính đã hy sinh trong chiến đấu.

Đây là công việc hậu trường của cuộc chiến mà ai đó phải làm.

“Thiếu tá Touri. Ngài được yêu cầu nộp đề xuất các biện pháp nhằm giải quyết tình trạng thiếu hụt tân binh cao vào tuần tới.”

“…Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Một trong những nhiệm vụ của tôi là đưa ra giải pháp cho những vấn đề được nêu ra trong các buổi họp.

Những vấn đề này thường rất khó, nhưng nếu nó dễ thì rất dễ.

“Đúng như dự đoán, tỷ lệ tân binh trong các đơn vị càng cao thì tỷ lệ tổn thất càng cao.”

“Vâng.”

“Thế còn giới hạn mỗi đơn vị chỉ có bốn tân binh thì sao?”

“…Vâng, tôi sẽ chuẩn bị tài liệu theo chính sách đó.”

Tất cả những gì tôi phải làm là vắt óc suy nghĩ để giải quyết những vấn đề mà tôi được giao mỗi ngày.

Thành thật mà nói, công việc đó không phù hợp với tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục cố gắng hết sức theo cách của mình với sự giúp đỡ của thư ký.

“Một trung đội khác bị tiêu diệt bởi Đại Thuẫn à?”

“Phiền phức thật.”

Đặc biệt, một chủ đề được thảo luận thường xuyên là cách xử lý Ace.

“Đại thuẫn” là tên được đặt cho Ace tại khu vực của tôi, một tên lính xông lên với một cái khiên lớn.

Một con quái vật cầm một chiếc khiên quá nặng để con người dùng, có khả năng làm nảy đạn và xâm chiếm chiến hào.

Có một “câu trả lời” cho đạn, hắn ta xứng danh Ace.

“Bộ Tổng tham mưu đang yêu cầu nộp một kế hoạch để đối phó với Đại Thuẫn.”

“…Tôi sẽ tham khảo ý kiến của Verdi.”

Khi tôi hỏi Verdi về cách đối phó với Ace, anh nói rằng phương pháp chung để đánh bại họ là thông qua pháo binh.

Bất kể bạn là ai, bạn cũng sẽ chết nếu bị ăn một quả đạn pháo trực tiếp.

Có vẻ như chiến thuật thông thường là dụ Ace của đối phương vào một chiến hào trống, bao vây và bắn phá chúng cùng một lúc.

…Nghĩ lại thì, Trung đội trưởng Garback cũng đã làm điều tương tự.

“Đại úy Kennel báo cáo rằng một cuộc tấn công của địch đã bắt đầu ở Khu vực B.”

“Đã hiểu. Hãy phản hồi.”

“Báo cáo tiếp theo, Đại Thuẫn đã được phát hiện trong chiến hào của Khu vực B7.”

“Tiến hành dụ hắn ta như kế hoạch.”

Theo hiểu biết của tôi, tôi dụ Đại Thuẫn vào một chiến hào trống và thực hiện một cuộc oanh tạc.

Đây là một chiến thuật tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, nhưng sẽ chẳng sao nếu một Ace bị hạ.

“Đại Thuẫn đã bị dụ tới địa điểm mục tiêu.”

“Hãy tiến hành oanh tạc.”

Tuy nhiên, phép thuật pháo binh khá kém chính xác, chỉ bắn những phát đạn lung tung.

Bắn trúng hay trật còn tùy vào may mắn.

“Xin lỗi, chúng tôi đã để hắn chạy thoát. Tôi đã xác nhận Đại Thuẫn đã rút lui.”

“…Tôi hiểu rồi. Hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến những người ở tuyến đầu.”

Thật không may, hỏa lực pháo binh của chúng tôi thậm chí còn không sượt qua anh ta.

Mặc dù chúng tôi đã bẫy được hắn nhiều lần, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không thể đánh bại được Đại Thuẫn.

[Báo cáo trận chiến của: Đại úy Kennel]

Ngày 22, 05:03: Tiểu đoàn thuộc Flamel của địch tấn công Khu vực B06-B12, bắt đầugiao chiến.

Ngày 23, 15:09: Xác nhận có Đại Thuẫn ở Khu vực B07.

Ngày 23, 19:46: Địch đã chiếm được lớp chiến hào đầu tiên. Trung đội Moze và Trung đội Gulden được xác nhận đã bị tiêu diệt.

Ngày 24, 04:05: Quân địch rút lui khỏi khu vực B06-B09.

Ngày 24, 11:24: Quân địch rút lui khỏi khu vực B10-B12, kết thúc cuộc tấn công.

[Ước tính thiệt hại quân ta]

Số lượng quân lính được huy động: Khoảng 1.557, khoảng 354 người bị thương, khoảng 37 người tử trận.

[Ước tính thiệt hại cho Quân đội Flamel]

Số lượng quân lính được huy động: Khoảng 3.000, khoảng 1.000 người bị thương, khoảng 350 người tử trận.

[Đánh giá]

Mặc dù chúng ta mất một lớp chiến hào, chúng ta đã gây ra thiệt hại đáng kể cho kẻ thù, dẫn đến một chiến thắng chiến thuật.

Một báo cáo chi tiết về trận chiến sẽ được gửi cho tôi vào ngày sau khi trận chiến kết thúc.

Trong đó có thông tin chi tiết về thương vong của cả quân địch và quân ta.

Khoảng một nghìn người, cả ta lẫn địch, tử trận mỗi ngày trên Mặt trận Engei.

“Duyệt, duyệt, duyệt…”

“Thiếu tá Touri, đây là tài liệu tiếp theo.”

“Cảm ơn.”

Sau khi bị Đại úy Kennel khiển trách, tôi đã có thể bình tĩnh ký giấy báo tử cho gia đình những người đã hy sinh.

Nếu có thời gian để thương tiếc cái chết của họ, hãy dành thời gian đó cho những việc có ích hơn.

Tôi khắc ghi lời khuyên đó và tiếp tục làm việc với tâm trí minh mẫn.

“Ngài nên nghỉ ngơi khoảng hai tiếng đồng hồ sau khi hoàn thành các giấy báo tử, thưa Thiếu úy Touri.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ ghé bộ y tế một chút.”

Trong khoảng nghỉ, tôi thường ghé tiền tuyến và hỗ trợ bộ y tế nhiều nhất có thể.

Ngay cả khi không là một sĩ quan tham mưu bổ ích, tôi vẫn có thể làm vài thứ.

“Được rồi. Xin ngài hãy qua lại đúng giờ.”

“Tất nhiên tồi.”

Làm việc tại Bộ Tổng tham mưu không khó lắm khi đã quen.

Chỉ như cân đường hộp sữa sau khi học được cách xử lý giấy tờ.

Không có căng thẳng khi ở trong tình huống tính mạng nguy hiểm, cũng không cần phải lo lắng về các bệnh truyền nhiễm trong điều kiện khắc nghiệt.

Không cần phải thay quần áo trước mặt người khác nên sự riêng tư của tôi với như là phụ nữ được đảm bảo.

“Reitalyu, em đến để giúp chị đây.”

“Ôi, Thiếu tá. Em chắc là em trốn việc được chứ?”

“Vâng, em đang trong giờ nghỉ.”

“Nếu vậy thì chị sẽ vắt kiệt em luôn!”

Tôi dùng ma thuật ở bộ y tế và hồi phục khi làm việc ở Bộ Tổng tham mưu.

Cỗ vũ binh lính bằng nụ cười và nâng cao tinh thần của họ.

Và đấy là lịch trình công việc của tôi.

…Nói thật với bạn nhé, tôi vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận ngay cả sau bài giảng của Kennel.

Ngực tôi cứ bất ngờ bóp nghẹt và tim tôi lại nhói đau mỗi lần nhìn thấy giấy báo tử

Mỗi lần đọc báo cáo trận chiến, tôi lại có cảm giác như đang đi vào một hành lang vô tận.

Tôi thấy tôi như một tù nhân đi qua một mê cung không lối thoát, tìm kiếm đích đến.

Mặc dù vậy….

Tôi phải làm mọi thứ có thể bằng tất cả khả năng của tôi.

[Báo cáo trận chiến của: Đại úy Zieve]

Ngày 27, 13:00: Tiểu đoàn thuộc Flamel của địch tấn công Khu vực B06-B12, trận chiến bắt đầu.

Ngày 28, 02:15: Quân địch rút lui khỏi khu vực B13-B15.

Ngày 28, 03:30 Quân địch rút khỏi khu vực B16-B19, cuộc tấn công kết thúc.

[Ước tính thiệt hại của quân ta]

Số quân được huy động: Khoảng 804, khoảng 121 người bị thương, khoảng 14 người tử trận.

[Ước tính thiệt hại của Quân Flamel]

Số quân được huy động: Khoảng 2.000, khoảng 700 người bị thương, khoảng 100 người tử trận.

[Đánh giá]

Chiến hào đã được bảo vệ thành công và được xem là chiến thắng.

…Trên thực tế, trận phòng thủ Engei này kéo dài suốt một năm.

Mỗi ngày, các cuộc tấn công đều diễn ra ở nhiều địa điểm khác nhau, dẫn đến những trận chiến kinh hoàng.

Ngày qua ngày, những trận chiến giành giật một mảnh đất nhỏ gây ra vô số thương vong cứ tiếp diễn.

────Như một cối xay thịt.

Đại tá Renvel thốt lên khi quan sát tiền tuyến lúc quân Flamel liên tục bị đánh bật.

Hàng phòng ngự của Austin rất mạnh.

Với những bãi mìn ma thuật, nhiều lớp dây thép gai và súng máy tiêu diệt kẻ thù, tuyến phòng thủ này thực sự rất đáng gờm.

Những người lính Flamel lao vào bức tường phòng ngự này theo hàng dài lịch sự, và trở thành một khối thịt giữa các chiến hào.

Tuy nhiên, quân đội Flamel không hề do dự mà vẫn cử đơn vị tiếp theo tấn công theo cách tương tự.

Một lần nữa, họ lại bị chặn lại bởi hàng rào thép gai và nhuộm đỏ mặt đất bằng máu thịt.

“Thịt băm lại sắp tới rồi.”

“Chúng đang mớm cho chúng ta bánh hamburger người à?”

Tại sao quân lính Flamel lại trật tự tấn công như vậy?

Có vẻ như, là do niềm tin rằng có đồng chí ở gần sẽ giúp họ có thêm dũng cảm.

Thật sự thì họ là một mục tiêu tập bắn tốt

“Được rồi, chúng ta cũng sẽ nấu mẻ này thật ngon.”

“Nhìn kìa, bọn lính Flamer vấp phải xác của những đồng bọn chúng kìa.”

“Thật đáng thương.”

Họ coi mạng sống như cỏ rác, lao vào hàng phòng ngự với không một chiến lược.

Giống như băm thịt tại các hiệu thị vậy.

Thế nên Đại tá Renvel chế nhạo tình trạng thảm hại của họ và so sánh họ với cối xay thịt.

“Này, nhìn kìa. Thịt sắp tới rồi.”

“Tôi chán ngấy thịt Flamel rồi. Tôi đã ăn đủ lắm rồi.”

“Có lẽ chúng đang xuất khẩu cho chúng ta chúng cũng chán ngấy rồi.”

Hằng ngày, xác quân Flamel tiếp tục chồng chất trước vị trí chúng tôi.

Một số người, có lẽ không được huấn luyện bài bản, đã chạy và la mà không hề giơ súng.

Chúng tôi chỉ cần bắn chúng từ chiến hào của mình.

“Cuộc tấn công này cũng thất bại. Bọn lính này cũng thiếu sĩ khí chiến đấu và tinh thần élan.”

Cảnh tượng kinh hoàng đến mức bất kỳ ai có thần kinh bình thường cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

Tuy nhiên, Tổng tư lệnh Flamel, Tướng Forvis, không hề tỏ ra hối hận và tiếp tục ra lệnh tấn công.

“Chìa khóa để chiến thắng trong một cuộc chiến là ý chí chinh phục. Một tinh thần tấn công mạnh mẽ là yếu tố then chốt để đẩy lùi Austin.”

Vào thời điểm đó, Quân đội Flamel đã bám sâu vào lối suy nghĩ này.

Chỉ huy của họ thực sự tin rằng ý chí mạnh mẽ sẽ vượt qua mọi trở ngại.

Tướng Forvis sử dụng tinh thần élan để khích lệ binh lính của mình, buộc họ phải liên tục tấn công.

Ông tin rằng cuối cùng, một người lính có ý chí đủ mạnh mẽ sẽ phá vỡ được hàng phòng ngự của Austin.

Những lính nghĩa vụ Flamel buộc phải nghe theo sự vô lý này và nhanh chóng bị đưa ra tiền tuyến.

“Giờ thì, hãy thể hiện quyết tâm đi! Xông lên với niềm kiêu hãnh của Flamel!”

Tại sao Tướng Forvis của Flamel không chuẩn bị biện pháp đối phó với các chiến hào kiên cố?

Phải chăng bộ não của ông đã bị nuốt chửng bởi cái lý tưởng ấy mà không nghĩ được gì khác?

Trên thực tế, Forvis hiểu rõ tình hình khó khăn của Austin và cố tình chọn cách tiếp cận này.

Lực lượng Đồng minh vẫn còn khả năng bổ sung quân số.

Chỉ riêng Flamel đã có thể huy động được 100.000 người, và nếu tính cả đồng minh của họ là Aerys thì con số này sẽ lên tới hơn 200.000 người.

Tuy nhiên, Austin gần như không còn chút quân dự bị nào.

Nếu gần 40.000 binh lính hiện đang ở tiền tuyến tử trận, sẽ không có cách nào để thay thế họ.

Kịch bản tệ nhất mà Forvis hình dung ra là Austin sẽ phục hồi sức mạnh quốc gia trong khi chiến tranh vẫn đang kéo dài và sẽ tái xâm lược Flamel cùng với Sabbath.

Có vẻ như với sự giúp đỡ của Sabbath, Austin có thể phục hồi trong vòng vài năm.

Vì vậy, Forvis tập trung vào tối đa hóa sát thương lên quân Austin cho dù có phải mất quân theo cách không hiểu quả.

Cho dù có 10 người lính hi sinh, cũng chả sao nếu hạ được một người lính Austin.

Mặc dù chiến lược này không hiệu quả và sẽ bị chỉ trích sau chiến tranh, Forvis tin rằng phải tiêu diệt Austin trước khi quốc gia này có thể phục hồi.

Đó là lý do tại sao Forvis sử dụng thuật ngữ “tinh thần élan” để khích lệ mạnh mẽ binh lính, đưa họ ra tiền tuyến từ ngày này qua ngày khác.

Ở Mặt trận Engei, trung bình 7,5 người lính Flamel sẽ hạ được 1 người lính Autin

Đây là tỷ lệ tử trận trung bình của hai quốc gia.

Quân Đồng minh, đổ rất nhiều xương máu, đã từ từ dồn lực lượng Austin vào thế bí.

“Ôi, những chiến hữu Flamel dũng cảm, những hiệp sĩ tràn đầy tinh thần élan. Chắc chắn thiên đường đã chào đón họ sau khi hi sinh.”

Trên Mặt trận Engei, lính Flamel vẫn tiếp tục tiếc thương cái chết của đồng đội.

Tuy nhiên, Tướng Forvis không cảm thấy tội lỗi về cái chết của những người lính.

Bởi vì ông coi rằng một người lính được chết trong chiến trận là vinh dự.

Ông tin rằng những người hi sinh khi nhận lệnh xung phong đã mãn nguyện.

Vì vậy, ông không có ý định dừng các chiến dịch tấn công, cho rằng: “Vì những người đã ngã xuống, chúng ta không được dừng bước tại đây.”

Forvis tiếp tục tuyển quân từ khắp Flamel và yêu cầu Aerys tăng viện, đồng thời phát động các cuộc tấn công vào vị trí của Austin.

Như một cỗ máy đã hỏng, luôn tuyển thêm tân binh và liên tục tấn công không ngừng nghỉ.

Ông đã buôn máu thịt Flamel cho Austin

…Sau cuộc chiến, ông bị khinh miệt gọi là gã “đồ tể”.

[Báo cáo trận chiến của: Đại úy Kennel]

Ngày 16, 12:03: Tiểu đoàn thuộc Flamel của địch tấn công Khu vực B05-B10, bắt đầu giao chiến.

Ngày 17, 19:56: Tiểu đoàn thuộc Flamel của địch chiếm được chiến hào Khu B07. Quân ta rút lui và từ bỏ chiến hào.

Ngày 17, 21:13 Yêu cầu tiếp viện từ Tiểu đoàn Zieve

Ngày 18, 02:15: Trung đội Thiel chiếm lại chiến hào Khu vực B07. Địch rút lui.

Ngày 18, 03:30: Quân địch ở khu vực B05-B10 rút lui, kết thúc cuộc tấn công.

[Ước tính thiệt hại của ta]

Số quân được huy động: Khoảng 1.405, khoảng 326 người bị thương, khoảng 39 người tử trận.

[Ước tính thiệt hại của Quân đội Flamel]

Số quân được huy động: Khoảng 5.000, khoảng 2.000 người bị thương, khoảng 300 người tử trận.

[Đánh giá]

Chiến hào đã được bảo vệ thành công và được tuyên bố là chiến thắng.

Tôi phải đối mặt với chiến trường này bao lâu nữa đây?

Trên lý thuyết, có vẻ như đây là một chuỗi chiến thắng quyết định. Lực lượng phòng thủ Austin đã đẩy lùi quân địch thành công với thương vong tối thiểu.

Tôi không thể hiểu nổi chiến lược chất đống xác chết theo cách máy móc và vô nghĩa như vậy của Flamel.

Số thương vong được ghi trên giấy tờ thể hiện số sinh mạng đã mất đi.

Bao người đang hi sinh ở tiền tuyến, và bao gia đình đang khóc trong lầm than đau khổ.

…Tuy nhiên, cảm giác phải giữ những cảm xúc này của tôi đang dần phai nhạt theo từng ngày.

Những chồng giấy báo tử bắt đầu trông như khối lượng công việc còn lại.

Các báo cáo chi tiết về trận chiến gửi cho tôi chỉ còn là tài liệu để xác định các vấn đề về chiến thuật và triển khai.

Khi một năm đã trôi qua, tôi đã đủ bình tĩnh để phân tích tình hình thiệt hại.

Nếu có nhiều người tử vong, tôi sẽ tạo tài liệu để thảo luận về các vấn đề và tài liệu để thảo luận.

Tôi cũng đã trở nên giỏi hơn trong việc tính toán quân nhu, cho phép tôi chỉ huy các nhiệm vụ vận chuyển quân nhu hiểu quả hơn.

Tôi học được rằng trong bất kỳ chiến lược nào, thất bại là không thể tránh khỏi, vì vậy quan trọng là phải lập kế hoạch với giả định rằng mọi việc đều không diễn ra tốt đẹp.

Mặt trận Engei giống như Chiến tuyến Phía Tây trước đây, cả hai bên đều đào chiến hào và đổ vô số máu thịt.

Địa ngục này sẽ kéo dài bao lâu? Chỗ quái nào là đích đến vậy?

“Thiếu tá Touri, báo cáo trận chiến đã đến.”

“Tôi sẽ kiểm tra.”

Tôi sẽ còn bồn chồn hơn nếu địa ngục này cứ kéo dài mãi.

Nhưng thực tế thì “đích đến” đã gần kề rồi.

Tôi nghe ở Bộ Tổng tư lệnh rằng các cuộc hội đàm giữa chính phủ Đồng minh và chính phủ Austin đã diễn ra.

Trong vài tháng tới, một lệnh ngừng bắn được hi vọng là sẽ được kí.

…Hoặc là chúng tôi không ngừng đổ máu khi cố gắng tiêu diệt lẫn nhau, hoặc là lập lại hòa bình và hứa không xâm phạm lẫn nhau.

Nếu chúng ta đưa ra lựa chọn này với phe Đồng minh, rất có thể họ sẽ mang lại hòa bình.

Chỉ cần thêm một chút nữa là chiến tranh sẽ kết thúc.

Tôi liên tục tự nhủ và tiếp tục động viên những người lính.

“Mặc dù chúng ta chịu nhiều thương vong, bọn Đồng Minh cũng chịu nhiều thương vong.”

“Có vẻ như mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.”

Chỉ cần thêm một chút nữa, một chút nỗ lực nữa thôi.

Tôi chắc chắn rằng chỉ cần thêm một cú hích nữa, chiến tranh sẽ kết thúc.

Tôi nói vậy và tiếp tục gửi những người lính trẻ ra tiền tuyến.

“…Tại sao Flamel vẫn tiếp tục tấn công?”

Bên phòng thủ luôn có lợi trong chiến trnah chiến hào, và quân Đồng Minh chắc chắn cũng có kết luận tương tự.

Dù vậy, quân Đồng minh không hề có biện pháp đối phó nào và thay vào đó lại ngu ngốc để binh lính của mình chết vô ích, khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Tôi không biết rằng liệu họ vẫn còn dựa vào những niềm tin lỗi thời, và tôi không thể hiểu được ý định của kẻ thù khi họ tiếp tục chất đống thi thể của chính công dân mình một cách đáng sợ, vì vậy chỉ đơn giản là lạnh sống lưng.

…Tôi đoán là tôi hơi tự tin thái quá.

Có lẽ tôi đã mất cảnh giác vì tôi biết chiến hào kiên cố đến mức nào và chúng đáng sợ đến mức nào.

Không có cách nào để trực diện đột phá chiến hào.

Không có phương pháp nào có thể phá vỡ các vị trí của Austin được trang bị súng máy.

“Oh, các ngươi thật bất cẩn, lũ quỷ của Austin.”

Có lẽ cũng chính vì mồi nhử treo lơ lửng trước mặt mà chúng tôi mới có thể tìm thấy sự bình yên.

Sau một năm và chiến trường vẫn giữ nguyên, tôi hẳn đã phải tự mãn.

Mặc dù tôi biết kẻ thù có một thiên tài phi thường, Sylph Nova, người chuyên lợi dụng sự bất cẩn như vậy.

“Giờ là lúc tàn phá Austin và khôi phục lại chính quyền hợp pháp của Sabbath.”

Lúc đó là đông chí, lúc giao mùa đông-xuân, đặc trưng bởi ba ngày lạnh và bốn ngày ấm.

Đây là thời điểm trong năm mà những người lính bắt đầu cởi bỏ trang phục mùa đông và ra chiến hào chỉ với đồ lót và xẻng trên tay.

Trong thời tiết ấm áp đó, quân địch vẫn phát động cuộc tấn công như thường lệ.

“Hôm nay, bọn lính Flamel lại đến nữa rồi.”

“Được rồi, vào vị trí. Hãy chào đón chúng bằng một loạt đạn.”

Kẻ thù đã liên tục mở các cuộc tấn công vô nghĩa và bị tiêu diệt hoàn toàn trong sáu tháng qua.

Đó là lý do tại sao tôi quá tự tin rằng cuộc tấn công này cũng sẽ như vậy.

“Hmm? Cái gì vậy, kẻ thù hôm nay à...?”

“Họ không xếp hàng như thường lệ.”

“Có lẽ cuối cùng họ đã nhận ra nó ngu ngốc đến mức nào chăng?”

Tuy nhiên, vào ngày hôm đó, Forvis không phải là người chỉ huy cuộc tấn công như thường lệ.

Thay vào đó, người nắm quyền chỉ huy là Sylph Nova, người đã khoe khoang trong các cuộc họp rằng cô sẽ “chấm dứt chiến tranh”.

Cô đã tổ chức lực lượng của mình, Quân đội tình nguyện Arunoma, thành một đội tấn công và thực hiện một chiến thuật mới.

Cùng lúc với những cuộc tấn công ngu ngốc thường thấy, với những cuộc oanh tạc mở màn tương tự.

“Hả, đây là cái gì thế?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Có ít bọn Flamel ở đây hơn bình thường─”

Quân đội Austin đã hoàn toàn mất cảnh giác.

Từ đó bắt đầu một trận chiến khốc liệt cho Austin, đưa Arunoma lên vị thế anh hùng.

------------------------

Đại Thuẫn là Ace được nhắc đến trong chương 173

Bern đã rút lui khỏi cuộc chiến.

Và Sylph đã hành động.

Tương lai nào cho Austin?