Đã nhiều năm rồi tôi mới gặp lại Arunoma. Anh đã nuôi râu, trông có vẻ dữ dằn hơn.
Mặc dù đã già hơn một chút, nhưng mặt anh vẫn điển trai như ngày nào.
Anh sốc và nhìn chằm chằm tôi, mắt anh mở to khi nhìn tôi cười lớn sau khi bắn ngay giữa trán Đại Thuẫn.
“■■■!!”
“Hk!”
Ngay sau khi tôi bắn và giết chết Đại Thuẫn, một tên lính Flamel hét lên giận dữ và chĩa súng vào tôi.
Hắn ta gầm lên và bóp cò súng, mắt hắn tràn đầy sự hận thù như đang nhìn vào một con quỷ.
“■■!”
“…Mém chết.”
Có quá nhiều đạn để có thể chặn bằng [Shield] của tôi.
Nhận ra nguy hiểm, tôi liều lĩnh lăn ra sau tấm khiên sắt
Ngay lúc đó, vô số viên đạn bị tấm khiên Đức Mẹ Đồng Trinh làm chệch hướng và bật ra xa, kêu leng keng.
“D-Dừng lại! Đừng bắn! Để tôi nói chuyện với cô ấy!”
“■■, ■…”
“Trung đội trưởng nhỏ, là tôi đây! Arunoma!”
Tôi quá bất lợi về quân số; đấu súng với họ thì chắc chắn là nước đi tồi.
Khi tôi nghĩ vậy và đang trốn sau tấm khiên sắt, Arunoma nói với tôi.
“Em… sao em lại ở đây, Trung đội trưởng nhỏ?! Em là Trung đội trưởng Touri nhỉ!”
“Arunoma…”
“Anh biết là em mà. Thật là thần kig vì em vẫn còn sống, nhưng…”
Giọng nói của Arnonoma run lên vì kích động khi anh cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.
Chắc hẳn anh đã ra lệnh cho họ không được bắn tôi trước đó.
“Họ nói với anh rằng… em đã chết rồi.”
“…”
“Anh xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói gì với Trung đội trưởng đã luôn chăm sóc cho anh. Nhưng quan trọng hơn, em đáng lẽ là một quân y chứ.”
Những lời của anh đầy đau khổ và bối rối như thể anh vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được tình hình.
Nhưng anh không phải là người duy nhất thấy bối rối.
Tôi cũng vô cùng bối rối khi bị nhìn thấy trong tình trạng… mất phẩm giá như vậy.
“Làm ơn, Touri! Em có thể chữa cho Helens, người mà em vằ bắn không?”
“Helens là người cầm tấm khiên sắt này phải không?”
“Đúng vậy! Cậu ấy tốt bụng, dũng cảm và… là một chàng trai thực sự tốt! Làm ơn!”
Tôi liếc nhanh sang người đàn ông cầm khiên sắt mà Arunoma gọi là Helens.
Anh ta đã bị bắn xuyên qua hộp sọ, máu trào ra từ miệng—chắc chắn là đã chết.
“Anh có quan hệ với Quân đội Flamel! Nếu em chữa cho cậu ấy, anh hứa sẽ bảo vệ em. Vậy nên làm ơn...”
Phép thuật chữa lành không phải là toàn năng.
Không có phép màu nào trên thế giới này có thể khiến người chết sống lại.
“Làm ơn, chữa cho người bạn thân duy nhất của anh đi!”
Và theo anh thì…
Người đàn ông tôi giết là bạn thân của Arunoma.
“…”
Tôi cảm thấy choáng váng và hối hận như thể sắp nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra vậy.
Không, tôi phải giữ bình tĩnh.
Tôi là một kẻ sát nhân, thích giết chóc như thể đó là một trò chơi.
Điều kiện chiến thắng của trò chơi này là đánh bại Ace của địch, Đại Thuẫn. Điều kiện thất bại là tôi phải chết.
“Tôi là một người lính của Austin.”
“Không sao cả, có anh ở đây rồi. Anh sẽ bảo vệ em!”
Tôi đã thành công trong việc đánh bại Ace. Nhiệm vụ tiếp theo là tìm cách sống sót trong tình huống này.
…Vâng, tôi đang ở giữa một trò chơi—
“Ít nhất tôi cũng sẽ khám cho anh ta.”
“Làm ơn! Helens có vợ con đang đợi ở Engei. Cuối cùng thì hôm nay cậu ấy cũng được đoàn tụ với gia đình rồi.”
“…”
“Giúp cậu ấy đi, Trung đội trưởng. Cậu rất mong được gặp lại con trai mình, người đang bị giam cầm ở Engei—”
Tôi đứng đó, mặt không biểu cảm, phía sau tấm khiên sắt.
Tôi nhìn xuống Đại Thuẫn, Helens, nằm sõng soài trên mặt đất.
“…”
Hộp sọ của Helens bị trúng đạn.
Viên đạn găm thẳng vào hộp sọ Helens.
Xương bị vỡ, não tràn ra ngoài và máu động mạch phun ra.
…Arunoma, là một quân y, hẳn phải hiểu điều này.
“[Shield].”
“Trung đội trưởng… bé nhỏ?”
Tôi đã tạo ra một điểm tựa từ [Shield] tại chỗ.
“Có vẻ như việc điều trị không còn khả thi nữa. Vậy thì.”
Sử dụng [Shield] làm điểm tựa, tôi lấy đà và nhảy khỏi chiến hào.
“Đợi đã! Đừng chạy trốn mà, Touri!”
Tiếng hét của Arunoma vang vọng từ phía sau tôi.
Giọng nói này khác với giọng nói trước đó, đó là giọng nói hung dữ chứa đầy sự oán giận và tức giận.
“Sao em dám. Sao em làm vậy với bạn thân nhất của anh.”
“Như nhau cả thôi, Arunoma.”
Một lần nữa, vô số viên đạn bay về phía tôi.
Trong quá trình đó, [Shield] của tôi bị vỡ và tôi bị thương ở cánh tay trái…
Nhưng bằng cách nào đó tôi đã tránh được chấn thương chí mạng và tiếp tục chạy về phía chiến hào nơi đồng đội của tôi đang ẩn náu.
“Người lính mà Helens đã nghiền nát trước đó cũng chính là một đồng đội quý giá của tôi.”
“……!”
Tôi thốt ra khi máu chảy ròng từ tay trái, và tôi chạy qua các chiến hào.
Đằng sau, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người đàn ông.
“Tại sao?! Tại sao một người tốt bụng như em lại tham gia vào một cuộc chiến tàn khốc như này!?”
“Cuộc chiến bắt đầu vì Flamer đã khơi mào trước!”
“Không! Các người không chỉ đuổi chúng tôi về mà còn xâm lược chúng tôi nữa!”
Arunoma hẳn phải biết.
Flamel và Aerys đã làm gì để Austin phải truyên chiến?
“Nếu ngay từ đầu các anh không khơi mào cuộc chiến!”
“….”
“Đây… đây không phải là điều anh muốn!”
Một lần nữa, một loạt đạn lại bắn vào tôi.
Tôi xoay người, triển khai [Shield], né tránh tất cả các viên đạn và lăn đi.
“Giá như Helens được đoàn tụ với gia đình! Giá như Austin rời khỏi Flamel! Chiến tranh đã kết thúc, và mọi người đều sẽ hạnh phúc!”
“…”
“Anh chỉ muốn thế thôi!”
Giọng của Arunoma vang rất xa.
Lúc này chắc hẳn anh khá xa phía sau tôi, nhưng lời nói đầy hy vọng ngây thơ của anh vẫn văng vẳng bên tai tôi như thể anh đang thì thầm bên tai.
Đúng như mong đợi của một diễn viên sân khấu.
“Sao em lại ở đây?! Sao lại cản đường anh thế?!”
Anh ta hét lên vì tức giận, đau buồn và bối rối.
Dù thế, anh vẫn không một lần chĩa súng vào tôi, chỉ tiếp tục khóc và la mãi.
“Đáng lẽ em là người tốt mà! Anh biết rõ vì anh đã làm việc với em!”
Tôi bỏ qua tiếng hét của anh.
Tôi cắn môi, cố gắng để không mất bình tĩnh.
“Tại sao em lại cho quân đội Austin mượn sức mạnh của em, những kẻ đang cướp Engei và đàn áp người dân?!”
Tôi tiếp tục chạy hết sức mình đến chiến hào an toàn do đồng đội tôi bảo vệ.
“Ace địch, Đại Thuẫn, đã bị hạ.”
“…Đã khó khăn rồi, Thiếu tá Touri.”
Tôi chạy qua chiến hào và quay lại thì thấy không còn bộ binh nào ở xung quanh tôi nữa.
Tất cả các thành viên của Trung đội Carol đều đã hy sinh khi làm nhiệm vụ và đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Đúng như tôi đã ra lệnh cho họ.
“Lệnh rút lui sao rồi?”
“Trung tá Verdi yêu cầu chúng ta giữ vững tiền tuyến thêm một chút nữa. Anh ấy nói sẽ cho phép chúng ta rút lui sau khi Bộ Tổng tham mưu hoàn tất việc rút lui.”
“…Đúng như tôi mong đợi từ Verdi. Vậy thì, theo lệnh của anh, chúng ta hãy duy trì tuyến phòng thủ này thêm một thời gian nữa.”
Có vẻ như Bộ Tổng tham mưu của Austin đã quyết định rút khỏi Engei.
Kỹ năng ra quyết định vào phút chót của Verdi thực sự đáng tin cậy.
“Thiếu tá Touri… Tôi mừng là cô đã trở về.”
“Đúng vậy, tôi đã may mắn.”
Sau cuộc phản công của tôi, địch không còn tấn công dữ dội nữa và cả hai bên chỉ trừng mắt nhìn nhau
Tôi không chắc liệu có phải do mất “Đại Thuẫn” đã gây ra sự hỗn loạn hay do Arunoma đã ngăn chặn họ tiến quân.
“Đại úy Zieve, quân số còn lại của chúng ta là bao nhiêu?”
“Chỉ còn năm hoặc sáu trung đội có khả năng hoạt động bình thường…. Mất đi Trung đội Carol cực kỳ tài năng là một tổn thất lớn.”
“…Tôi đã bắt họ tham gia vào một việc liều lĩnh.”
Tuy nhiên, thiệt hại của chúng tôi không hề nhỏ.
Carol, người được kỳ vọng sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn, đã đi cùng tôi và đã trở thành tử sĩ.
Để cứu mạng tôi khi tôi mất cảnh giác.
…Không, bây giờ đừng nghĩ tới chuyện đó.
“Tin nhắn từ Bộ Tham mưu. Họ sắp hoàn tất việc chuẩn bị rút lui.”
“Được rồi.”
Nhờ nỗ lực của Trung đội Carol, đơn vị Ace đã bị đánh bật, giúp Bộ Tổng tham mưu có thời gian rút lui.
Việc còn lại là phối hợp với các đơn vị khác và rút lui an toàn.
“Rút lui! Đừng lơ là cảnh giác! Tập trung vào việc rút lui an toàn, không phải đánh bại kẻ thù!”
Để giữ cho mình luôn phấn khích, tôi liên tục lên tiếng và động viên những người xung quanh.
Vì bị cuốn vào trận chiến nên lúc đó tôi mới có thể giữ bình tĩnh.
“Thiếu tá Touri. Bất ổn dân sự đã bùng phát ở thành phố Engei. Sẽ phải đi đường vòng, nhưng chúng ta hãy rút lui bằng cách đi theo các con đường ra ngoại ô.”
“…Tôi hiểu rồi. Các trinh sát, hãy nhanh chóng kiểm tra đường rút lui.”
Có một lớp băng sâu trong trái tim tôi.
Khi sức nóng của chiến trường lắng xuống và tôi lấy lại được bình tĩnh.
Tôi không biết tôi sẽ thốt ra những điều vô nghĩa gì nữa.
“…Đã được phép rút lui.”
“Đi thôi.”
Như vậy, tại khu vực tôi phụ trách, tiền tuyến không bị xuyên thủng và chúng tôi đã có thể rút lui an toàn.
Mặc dù Tiểu đoàn Zieve chịu thiệt hại nặng nề nhưng không bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đại úy Kennel, đúng như mong đợi, đã ngay lập tức phản ứng với chiến thuật xâm nhập của Sylph bằng cách lệnh cho quân lính chia cắt chiến hào và phá hủy các lối đi, giữ tỷ lệ tiêu hao của đơn vị ở mức chỉ hơn 10%.
“Tất cả là nhờ quyết định nhanh chóng cho phép rút lui của Thiếu tá”, anh nói, nhưng tôi tin rằng việc duy trì tỷ lệ thưng vong 10% trong tình huống đó là một thành tựu phi thường.
Tôi nên báo cáo với Verdi và yêu cầu anh đưa ra đánh giá phù hợp.
Kết quả của trận chiến ngày hôm đó thật thảm khốc.
Sau khoảng sáu giờ chiến đấu, Trận phòng thủ Engei đã kết thúc.
Chỉ có một số ít chỉ huy, như Đại úy Kennel, có thể phản ứng lại chiến thuật xâm nhập, và lực lượng của Austin gần như bị tiêu diệt.
Tổng số thiệt hại do chiến thuật xâm nhập của Sylph, bao gồm cả tử vong, mất tích và đào ngũ, lên tới gần 10.000.
Đối với Quân đội Austin vốn đã nhỏ bé, thiệt hại này là một đòn chí mạng.
Mặt khác, lực lượng Đồng minh Flamel-Aerys đã thành công đạt mục tiêu dài hạn của họ là chiếm lại Engei.
Engei, nơi bị kẻ cướp tàn bạo Austin chiếm đóng và đã chống lại mọi nỗ lực giành lại, cuối cùng đã được giải phóng nhờ nỗ lực của người anh hùng Arunoma Diskens, người đã đi lên từ nhân dân.
Người dân Engei chào đón Arunoma bằng những tràng pháo tay và ca ngợi những thành tựu của anh.
Tuy nhiên, khuôn mặt của Arunoma tái nhợt và tràn đầy nỗi buồn khi bước vào Engei.
Khi vào Engei, điều đầu tiên anh làm là đặt thi thể người bạn thân nhất của mình, Trung sĩ “Đại Thuẫn” Helens, vào trong quan tài, xin lỗi gia đình Helens và khóc lóc thảm thiết.
Chứng kiến cảnh tượng đó, mọi người đều cảm động trước tấm lòng nhân hậu của Arunoma.
Arunoma Diskens đã trở thành anh hùng cứu Flamel.
Tuy nhiên, mặc dù đã trở thành anh hùng như nhân vật chính của một câu chuyện, anh trông không hề vui vẻ chút nào.
Trận chiến này đánh dấu sự khởi đầu cho hồi kết của chiến tranh.
Sau khi chiếm lại Engei, cuộc phản công của lực lượng Đồng minh, giờ đây được tiếp thêm sức mạnh, đã bắt đầu.
Vào tháng tiếp theo, lực lượng của Austin cũng bị đánh bại ở một mặt trận lớn khác, Mặt trận mỏ.
Tôi không tham gia vào trận chiến này, nhưng tôi nghe nói Arunoma và nhóm của anh đã có thể đột phá bằng chiến thuật xâm nhập.
Trong trận chiến này, lực lượng của Austin cũng chịu hàng ngàn thương vong và buộc phải rút lui về gần biên giới.
Hai thất bại này khiến Austin gần như không thể tiến hành chiến dịch trong Flamel.
Việc mất đi các thành trì quan trọng đã khiến tuyến đường tiếp tế của Austin sụp đổ.
Kết quả là chúng tôi cũng buộc phải từ bỏ những thành phố nhỏ ở Flamel mà chúng tôi đã chiếm đóng.
Và thế, lực lượng của Austin bắt đầu rút lui khỏi nhiều địa điểm khác nhau.
Khoảng sáu tháng sau khi Engei được giải phóng, Flamel đã thành công trong việc đánh đuổi quân Austin ra khỏi đất nước.
Vào ngày lãnh thổ Flamel được giải phóng hoàn toàn, quân Đồng minh tuyên bố chiến thắng hoàn toàn và tiếng reo hò vang lên khắp Flamel.
Trong khi đó, Austin đang bên bờ vực sụp đổ.
Nếu quân Đồng minh xâm lược lần nữa, Austin sẽ không còn lực lượng phòng thủ nào có khả năng chống trả.
Sự sụp đổ của Austin lúc này là điều không thể tránh khỏi.
Cho đến nay, Austin đã khắc phục được những bất lợi về sức mạnh quân sự bằng công nghệ vũ khí và chiến thuật vượt trội.
Khi đối mặt với đối thủ có ưu thế về cả quân số và chiến thuật, chiến thắng là bất khả.
Sau khi Flamel được giải phóng hoàn toàn, chính quyền Austin đề xuất đàm phán hòa bình với Đồng minh nhưng được trả lời rằng họ chỉ chấp nhận đầu hàng.
Tuy nhiên, mặc dù các yêu cầu bao gồm quyền kiểm soát quân đội, nhượng bộ lãnh thổ và trở thành một quốc gia chư hầu, nhưng các yêu cầu này không quá khắc nghiệt.
Các điều khoản đầu hàng bao gồm các điều khoản đảm bảo sự tồn tại của hoàng gia Austin và duy trì các khu tự trị, vốn khá có lợi cho một quốc gia bại trận.
Đồng minh không áp đặt những điều kiện vô lý, có thể cho thấy mong muốn chấm dứt chiến tranh của họ.
Tuy nhiên, Thủ tướng Fogman Jr. đã bác bỏ các điều khoản đầu hàng.
────Chính họ là những người đầu tiên khơi mào cuộc chiến này.
────Nếu chúng ta đầu hàng, người dân sẽ bị đối xử như thế nào?
────Họ đã quên những gì quân Flamel đã làm khi xâm chiếm các ngôi làng biên giới Austin rồi sao?
Chính quyền Austin đã không còn niềm tin vào bất kỳ lời hứa nào từ các quốc gia khác.
…Có lẽ cũng có sự oán giận cá nhân của ông đối với Flamel vì đã giết cha mình.
Trong mọi trường hợp, ông đã từ chối các sứ giả, nói rằng việc đầu hàng là không thể, mặc dù hòa bình vẫn có thể chấp nhận được.
Thủ tướng Fogman Jr. đã ra lệnh cho quân đội sử dụng thủ mạng lưới phòng thủ của thủ đô Winn để chặn đứng lực lượng Đồng minh.
“Sự chênh lệch về lực lượng là hơn mười lần.”
“Họ sử dụng những chiến thuật khó hiểu để phá vỡ chiến hào như thể có phép thuật.”
“Không thể nào. Chúng ta không thể thắng được.”
Thực tế là Austin trước đó đã sử dụng hệ thống phòng thủ của Winn để đẩy lùi lực lượng Đồng minh.
Ký ức đó chắc hẳn cũng đã thoáng qua tâm trí của thủ tướng.
Bởi vì Austin đã bị đánh bại ngay tại Flamel.
Nếu trận chiến quyết định diễn ra ở đất nước chúng ta thì vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Đúng, có lẽ ông ta đã nghĩ thế.
Tuy nhiên, tình hình đã khác rất nhiều so với trước đây.
Austin gần như hết quân lính, quân nhu và đạn dược.
Và con quái vật Bern, người đã dẫn dắt quân đội đến “chiến thắng”, đã rời khỏi đất nước.
Đó là một trận chiến liều lĩnh và không có cơ hội chiến thắng.
“Oh, tôi hiểu rồi.”
“Vậy nghĩa là chúng ta đã thua rồi?”
Không giống như các chính trị gia ở thủ đô Winn, những người không cảm nhận được bầu không khí của chiến trường…
Những người lính ở tuyến đầu, chạy trốn khỏi lực lượng Đồng minh đang tiến đến, đã dần nhận ra điều đó.
Rằng thực sự không có cơ hội chiến thắng.
…Và tôi cũng thế.
“Từ Remi Ulyakov, Chủ tịch Hội đồng Công nhân. Kính gửi Hoàng đế Austin.”
Giữa tình hình thảm khốc của Austin, một tin tức bi thảm và một lá thư đã được gửi đến chính quyền Austin.
Đó là lá thư của Remi Ulyakov, người đứng đầu Liên Bang Sabbath.
“Tôi đã do dự khi gửi bức thư này trong thời điểm khó khăn hiện tại. Tuy nhiên, vì đây là nguyện vọng của người đã khuất và liên quan đến vị anh hùng của đất nước ngài, tôi đã thay mặt ông chấp bút.”
…Trong đó viết gì vậy?
Nội dung của bức thư khiến chính quyền Austin bị sốc.
“Bern Valou cũng giống như một vị cứu tinh cho đất nước chúng tôi.”
Theo bức thư, Bern Valou đã chuyển đến Josegrad sau khi rời quân đội.
Hắn đã yên bình trải qua phần đời còn lại dưới sự bảo vệ của Remi Ulyakov.
“Tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tới sự ra đi của chiến binh vĩ đại này─”
Có báo cáo cho rằng Bern Valou đã qua đời vào tuần trước vì nhiễm trùng huyết do sức khỏe suy yếu.
Cái chết của Bern Valou.
Tôi đã rất sửng sốt khi nghe tin này giữa lúc cuộc rút lui.
…Tôi ghét Bern. Hắn ta là người duy nhất tôi thực sự không muốn gặp, người mà tôi mang trong mình mối ác cảm sâu sắc.
Tuy nhiên, đồng thời, đúng là ở đâu đó sâu thẳm bên trong tôi vẫn hy vọng rằng hắn sẽ làm điều gì đó ở Sabbath.
Sau khi chuyển đến Josegrad, Bern dường như đã dành phần đời còn lại của hắn để kết thân với Remi Ulyakov và những người khác.
Tuy nhiên, công nghệ y tế của Sabbath kém xa so với Austin.
Có vẻ như dây chuyền sản xuất thuốc kháng sinh do bác Kuma phát triển vẫn chưa được triển khai ở Sabbath.
Nguồn lực y tế của họ phụ thuộc rất nhiều vào nhập khẩu từ Austin.
Kết quả là họ không thể cung cấp phương pháp điều trị đầy đủ cho bệnh nhiễm trùng huyết của Bern Valou.
Khi nghe về hoàn cảnh của Austin, hắn ta đã ho ra máu và tình trạng của hắn nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn.
Quái vật huyền thoại Bern Valou đã qua đời ở tuổi 24.
Trong một thời gian sau khi nghe tin, tôi đã rất hoài nghi về cái chết của Bern.
Có phải Bern giả chết vì sẽ tiện hơn nếu hắn ta chết không?
Hoặc có lẽ đó là tin đồn do Đồng minh lan truyền nhằm làm giảm tinh thần?
…Nhưng cuối cùng, cái chết của Bern thực sự là sự thật.
Trong khi Austin bị đánh bại ở Mặt trận Engei và phải chạy trốn khỏi Flamel,
Hắn bị nhiễm trùng huyết và mặc dù đã được điều trị khẩn cấp, bệnh viện Sabbath vẫn xác nhận hắn đã qua đời.
Cái chết của Bern Valou được báo Sabbath đưa tin rộng rãi và Remi được cho là đã khóc khi thương tiếc cái chết của hắn.
“Tôi là kẻ ác. Tuy nhiên, là kẻ ác mà Austin cần”
Đây là lời của Bern Valou được đăng trên tờ báo Sabbath ngay trước khi hắn qua đời.
Hắn được cho là đã nói rất tự hào điều này trong một cuộc phỏng vấn khi hấp hối.
“Tôi không thể không thấy vui khi bẫy người khác và giết chết họ. Thật là niềm vui tột độ khi thấy kẻ địch phải chịu đựng thương vong khủng khiếp do chính chiến lược của mình nghĩ ra."
“…… Vậy ý muốn nói, là anh thích giết người à?”
“Đúng vậy. Không, mà dù không nói thì hẳn ai cũng biết rồi. Đó là một điều cực kì xấu xa”
Hắn ta thích giết người.
Hắn kể lại câu chuyện này với một nhà báo Sabbath, mà những người đồng hương của nhà báo ấy đã bị hắn thảm sát diện rộng.
“Vậy thì những người lính Sabbath dũng cảm đã bị giết vì thú vui của anh sao?”
“Đúng vậy. …Thế nên nhân dân Sabbath hận tôi đến mức nào cũng được.”
Có lẽ đó là cách Bern thú nhận tội lỗi của mình.
Nhà báo Sabbath được cho là đã nhăn mặt khi nghe những lời hắn nói.
“Nhưng dù tôi có là ác đến đâu, nhân dân Austin cũng không thể trách tôi được. Bởi vì quân đội Austin cần một vị chỉ huy xuất sắc, và tôi tình cờ đáp ứng được nhu cầu đó.”
“…Vậy nó có liên quan gì đến sở thích giết người của anh?”
“Anh không hiểu sao? Để tôi cho anh một phép so sánh nhé. Anh nghĩ ai sẽ là một cầu thủ giỏi hơn: một người ghét bóng đá hay một người yêu bóng đá?”
Tuy nhiên, Bern không hề tỏ ra hối hận với nhà báo.
Với vẻ mặt tỉnh táo, hắn tiếp tục nói bằng giọng thì thầm trong khi vuốt ve cơ thể bị thương của hắn.
“Tôi có năng khiếu để trở thành một kẻ phản diện. Chiến tranh và đất nước cần tôi phải trở thành một kẻ phản diện.”
“…”
“Thế nên phải tránh chiến tranh. Chiến tranh là thứ tôn vinh những kẻ phản diện như tôi.”
Hắn ta vẫn có thường thức. Hắn vẫn biết rằng nhừng điều ác thì ác.
Tuy nhiên, bất kể hắn có biết, hắn vẫn chọn trở thành một kẻ ác.
“…Anh có nghĩ rằng chiến tranh phải được ngăn chặn không?”
“Hmm? Sao cơ, rõ ràng thế mà.”
Bern rõ ràng tỏ ra ghê tởm trước câu hỏi này của nhà báo và thốt ra câu đó một cách khó chịu.
“Nếu không có chiến tranh, tôi đã sống lâu hơn.”
Hắn ta chỉ thích giết người.
Và nơi duy nhất hắn có thể sử dụng tài năng giết chóc của hắn là chiến tranh.
Hắn ta là hưởng thụ việc thảm sát người khác từ nơi an toàn.
Có vẻ như hắn đã chán ngán với hệ thống “chiến tranh”, nơi mà chính hắn có thể bị tổn thương.
Tôi không nghĩ mọi lời hắn nói với phóng viên đều hoàn toàn chân thành.
Tôi không nghĩ Bern có chút hối hận nào với nhân dân Sabbath.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng quan điểm “chiến tranh phải được ngăn chặn” có lẽ là cảm xúc thực sự của hắn.
Trước khi được công nhận là một chiến lược gia tài năng, Bern Valou thực sự là một kẻ lười biếng.
Hắn là một người lính luôn đùn đẩy những nhiệm vụ khó khăn cho người khác và lười biếng làm công việc của mình.
…Ban đầu, hắn không chủ động tìm cách tham gia vào cuộc chiến.
Có lẽ lý do khiến hắn bắt đầu nghiêm túc dấn thân vào cuộc chiến là vì hắn sẽ phải chịu đau khổ nếu không làm vậy.
Nếu Austin đầu hàng vô điều kiện, Bern đã tham gia chiến tranh với tư cách là một người lính, sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Vì vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc can thiệp vào lịch sử, mặc dù biết rằng điều đó sẽ gây ra rất nhiều thù hận cho các thế hệ tương lai.
Tất cả những gì hắn muốn là sống và chết theo ý mình.
Bern cũng là một trong những người đã bị bóp méo bởi chiến tranh.
Tại sao hắn lại đến Sabbath?
Ở Sabbath, không có thuốc kháng sinh, tình trạng của hắn có nguy cơ trở nên tồi tệ hơn và hắn có thể tử vong.
Liệu hắn có vô tình bỏ qua sự thật này không?
Không. Tôi không thể tưởng tượng một người thông minh như hắn ta lại bỏ qua khả năng đó.
Vậy thì Bern Valou lại tìm đến cái chết?
Liệu hắn ấy có bị dằn vặt bởi niềm vui khi giết người, giống như tôi, và tìm đến cái chết không?
Hay hắn trở nên chán nản sau một thất bại lớn và muốn được chết trong tuyệt vọng?
…Cũng có khả nhăng đấy.
Ba ngày trước khi qua đời, người ta kể rằng hắn đã khóc trước mặt Remi từ giường bệnh ở Sabbath.
Người ta đồn rằng hắn đã rơi nước mắt tiếc nuối, nói rằng hắn vẫn còn nhiều điều phải hoàn thành và hắn ước mình sống lâu hơn.
Nói cách khác, hắn đã không đạt được mục tiêu của mình.
…Hắn ta muốn làm gì?
Lý do gì khiến hắn chuyển đến Sabbath?
Tôi sẽ không biết câu trả lời cho những câu hỏi này cho đến khi rút lui về thủ đô Winn.
----------------------
Eng TL: Toàn bộ cuộc phỏng vấn ở chương 64
----------------------
Bất ngờ chưa.
Chưa bất ngờ thì đợi đấy.
Mà tác lại cho Touri gặp lại Arunoma ngay lúc Touri chấp nhận “cái ác” của bản thân. Quá vô đạo bất lương.