TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1485

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1193

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei - Nghệ sĩ rối thiên tài bí ẩn - Arc 9 Interlude 1

“Hình như ngày mai có một bữa tiệc tối giữa những người quan trọng.”

“Tiệc tối vào thời buổi này à?”

Thủ đô của Austin, Winn. Phingf ăn ăn của chính phủ.

Đây là nơi mà giới quý tộc hiểu rõ giới hạn của sự xa hoa được “tiếp đãi nồng hậu” mỗi ngày.

“Họ nói Tham mưu trưởng mới sẽ gặp Thủ tướng. Họ muốn chúng ta chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.”

“Thôi nào. Chúng ta gần hết nguyên liệu rồi.”

Phòng ăn chính phủ về cơ bản là một nhà hàng dành riêng cho giới quý tộc.

Chỉ có những người VIP thực sự mới có thể đến đây, nơi tụ họp của những đầu bếp và nguyên liệu cao cấp tốt nhất cả nước.

…Nhưng do chiến tranh đang diễn ra, nguồn cung cấp thực phẩm trở nên khan hiếm và phòng ăn của chính phủ rơi vào tình trạng không thể chuẩn bị được những bữa ăn tử tế.

“Chỉ cần trông có vẻ sang trọng là được rồi. Thịt bò nướng thì sao?”

“Làm như chúng ta có thể phục vụ được ấy! Đến bò sữa còn chẳng có nữa là.”

“Thế còn món salad rau củ nhiều màu sắc thì sao?”

“Rau củ duy nhất chúng tôi có là rau héo đóng lọ từ Sabbath. Quanh Winn chỉ trồng lúa mì và khoai tây.”

“Vậy thì chúng ta hãy trang trí và phục vụ một ít bánh mì nhé?”

“Ngay cả bánh mì cũng khan hiếm.”

Austin hiện đang phải đối mặt với tình trạng thiếu lương thực nghiêm trọng.

Đã không còn nguồn cung cấp xa xỉ phẩm từ các thành phố Flamel, và họ hầu như không có gì ngoài lúa mì và khoai tây.

“Tôi trông cậy vào anh đấy, bếp trưởng. Thủ tướng sẽ đến ăn vào ngày mai.”

“Anh không thể tạo ra thứ gì đó từ hư không.”

Vào thời điểm này, bánh mì khoai tây là thực phẩm chính của người dân Austin.

Làm bánh mì chỉ bằng lúa mì được coi là xa xỉ, vì vậy người ta thường trộn thêm khoai tây để làm bánh mì to hơn mặc dù hương vị sẽ bị ảnh hưởng.

Mọi người cũng gặm các loại cây dại ở khu vực lân cận và chia sẻ một số đồ hộp mà họ có để chống đói.

“Này đầu bếp. Bột này chưa được tinh luyện.”

“Cứ dùng như vậy đi. Bánh mì sẽ to hơn đấy.”

“Phải phục vụ quý tộc bằng bánh mì đen vụn cơ á?”

Thức ăn bị phân phối theo khẩu phần, bánh mì ngon không còn có sẵn trong các gia đình và bánh mì kém chất lượng chứa nhiều tạp chất ngày càng trở nên phổ biến.

Cá sông đã bị đánh bắt quá mức, động vật hoang dã trên núi đã bị săn bắt đến mức tuyệt chủng, và giờ đây con người bắt đầu chết vì đói.

Đây chính là thực tế ở Austin vào giai đoạn cuối của cuộc chiến.

“Liệu giới quý tộc có nổi giận nếu chúng ta phục vụ họ những món ăn như thế này không?”

“Vậy thì hãy kiếm thứ gì đó tốt hơn để phục vụ họ.”

“Nhắc mới nhớ, chúng ta vẫn còn một ít mứt và nước sốt từ Flamel. Dùng chúng để che đi đống hộn độn này vậy.”

“Thời nay ngay cả mứt phết lên bánh mì cũng là một món xa xỉ.”

Họ thậm chí không thể phục vụ một bữa ăn tử tế ngay tại nơi Thủ tướng sẽ dùng bữa.

Austin đang chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.

“Quá quắt lắm rồi. Ít nhất chúng ta cũng phải được phép giết một con bò sữa chứ?”

“Anh muốn tiếp tục giảm nguồn cung cấp sữa vốn đã khan hiếm ư?”

“Đúng rồi. Tôi nghe nói hôm nọ có một con bò sữa chết vì bệnh. Chúng ta có thể xẻ thịt nó không?”

“Đồ ngốc! Anh không biết rằng ăn thịt bò chết bệnh sẽ chết sao?”

Các đầu bếp đang vắt óc suy nghĩ, tuyệt vọng tìm cách phục vụ một món thịt nào đó mặc dù thiếu nguyên liệu.

“Chúng ta còn chút rượu nội nào không không?”

“Có rất nhiều Vok từ Sabbath trong kho.”

“Thứ đoa mà uống được à.”

Ngay cả khi đồ ăn tệ, miễn là rượu ngon… hoặc nếu họ có thể trang trí nó cho trông sang trọng…

Các đầu bếp tiếp tục thảo luận trong khi chuẩn bị cho bữa ăn của Thủ tướng.

Trong bối cảnh thực phẩm khan hiếm, các đầu bếp cũng đang phải chiến đấu hết sức mình.

“…Umm, xin lỗi.”

“Hả?”

Trong lúc các đầu bếp đang trao đổi ý kiến, một cô gái mặc váy trắng xuất hiện ở một chiếc bàn trong phòng ăn.

“Có chuyện gì vậy, thưa cô? Rất tiếc, hiện tại chúng tôi đã đóng cửa.”

“Vâng, tôi biết mà.”

Đó là một cô gái nhỏ nhắn, vô cảm và có vẻ ngoài lặng lẽ.

Vì không có vẻ kiêu ngạo đặc trưng của một quý tộc, có lẽ cô ấy chỉ là một cô gái thường dân.

“Vậy chúng tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi được lên lịch biểu diễn tại tiệc tối ngày mai. Như anh thấy đấy, tôi đã được cho phép rồi.”

“Oh?”

“Tôi muốn xem qua sân khấu một chút.”

“Ah, tôi hiểu rồi.”

Các đầu bếp lắng nghe lời giải thích của cô và gật đầu hiểu ý.

Giấy tờ cô ấy trình lên để kiểm tra sân khấu cũng hợp lệ.

“Cô định biểu diễn để chiêu đãi khách à?”

“Đó có thể thực sự là một ý tưởng hay.”

Phòng ăn của chính phủ có một sân khấu nơi các đoàn kịch có thể biểu diễn.

Trong bối cảnh thiếu lương thực hiện nay, nâng cao sự hài lòng thông qua các biện pháp khác ngoài thức ăn là một bước đi thông minh.

Không biết ai đã nghĩ ra kế hoạch này nhưng thực sự đây là một kế hoạch tuyệt vời.

“Cô định biểu diễn gì vậy? Nếu cần nhạc cụ gì thì báo trước nhé.”

“Tôi định biểu diễn một tiết mục múa rối nên tôi có đủ rồi.”

“Oh, một buổi biểu diễn múa rối nhỉ…”

Với vẻ mặt hơi tự hào, cô gái lấy ra một con rối cáo có hình dạng kỳ lạ từ trong túi.

Có vẻ như nó đã được sử dụng khá nhiều và có dấu vết của thời gian.

Tuy nhiên, thành thật mà nói thì…

“Hơi… đơn điệu nhỉ?”

“Đơn điệu?”

“Ồ không. Cô thấy đấy, sân khấu của chúng tôi khá lớn. Tôi chỉ nghĩ một con rối cầm tay có lẽ sẽ không nổi bật.”

Nghe thấy từ “đơn điệu”, khuôn mặt cô gái lộ rõ vẻ sốc.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, các đầu bếp vội vàng chuộc lỗi.

“K-Không, thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng…”

“Ừ-Ừ, ổn thôi. Đừng lo, chắc chắn sẽ thành công thôi.”

“Ừ! Em đáng yêu quá! Chắc chắn mội người sẽ nhiệt liệt vỗ tay cho mà xem.”

“Cảm ơn. Tôi khá tự tin vào màn trình diễn này nên tôi tin là nó sẽ được đón nhận nồng nhiệt.”

Họ không muốn hạ thấp một nghệ sĩ đã dành thời gian đến đây.

Ngay cả một chương trình múa rối cũng có thể thú vị nếu nội dung đủ hay.

Trước hết, hiện tại rất khó để tìm một đoàn kịch trong thời điểm hiện tại.

Các đầu bếp sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy cảm thấy bị xúc phạm.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho sự kiện ngày mai thêm sôi động. Mong các anh chiếu cố.”

“Được rồi, cứ để chúng tôi lo! Chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để phục vụ món ngon.”

“Cảm ơn. Bây giờ tôi sẽ xem qua sân khấu.”

“Được thôi, cứ tự nhiên.”

Nói xong, cô bước lên sân khấu.

Sau đó, cô bắt đầu kiểm tra cẩn thận chiều rộng và chiều cao của sân khấu, cũng như xem sàn nhà có kêu cót két không.

Người ta nói rằng những nghệ sĩ hàng đầu thường điều chỉnh màn trình diễn của mình tùy theo sân khấu.

Các đầu bếp cho rằng cô là một nghệ sĩ khá tỉ mỉ.

“Tôi cũng sẽ tập dượt một chút. Xin đừng để ý đến tôi.”

“Được thôi, cứ tự nhiên.”

Cuối cùng, sau khi kiểm tra sân khấu xong, cô gái tự hào đứng ở giữa sân và chuẩn bị con rối của cô.

Các đầu bếp dự định tiếp tục thảo luận về thực đơn cho ngày mai mà không để ý đến cô.

.

.

.

“Chuyện xảy ra trong một sâu thăm thẳm trong một khu rừng tối, xa khỏi tầm với con người.”

Tuy nhiên, khi cô gái bắt đầu màn trình diễn của mình như một buổi diễn tập, các đầu bếp đã không thể tiếp tục cuộc họp nữa.

“Các loài động vật bắt đầu cuộc phiêu lưu theo nhịp điệu. Nào, bắt đầu nào, điệu nhảy Động vật Rondo!”

“Wow, cái gì thế kia?!”

“Tuyệt vời!?”

Phần giới thiệu câu truyện rất khiêm tốn, dẫn vào một buổi múa rối đầy động vật.

Bản thân câu chuyện thì bình thường, nhưng mức độ biểu cảm thì thật đáng kinh ngạc.

Những chuyển động của con rối mà cô điều khiển rất mượt mà, như thể chúng có ý chí riêng vậy.

“Chúng di chuyển nhiều hơn bình thường.”

“Không thể nào…”

Cô gắn dây vào những con rối của mình, khiến chúng nhảy múa và chuyển động theo nhịp điệu.

Thật không thể hiểu nổi làm sao cô ấy có thể thực hiện được những chuyển động phức tạp như vậy chỉ bằng mười ngón tay.

Chương trình múa rối hài hước, sôi động và kịch tính đã thu hút sự chú ý của các đầu bếp.

Có thể nói đây thực sự là đỉnh cao của nghệ thuật múa rối.

“Tỏa sáng rực rỡ, mùa hè quê hương tôi~”

“Cô ấy tự hát à…?!”

“Tôi chưa từng giờ thấy trò nào như vậy!”

Màn trình diễn của cô không chỉ dừng lại ở đó. Không hiểu sao, cô gái lại tự mình bắt đầu hát.

Các loài động vật tiếp tục nhảy múa sôi động, gần giống như một vở nhạc kịch, đồng bộ với bài hát của cô.

Và cuối cùng, các đầu bếp đã nhận ra.

Cô gái này chắc chắn là một trong những nghệ sĩ tài năng nhất của Austin.

Đúng thật là vậy, vì cô đã rèn luyện kỹ năng điều khiển rối của mình từ khi còn nhỏ để trở thành một nghệ sĩ thực thụ.

Từ khi còn nhỏ, cô đã chơi và điều khiển búp bê bất cứ khi nào có thời gian rảnh.

Kỹ năng của cô tinh tế đến mức ngay cả Arunoma, diễn viên ngôi sao của Flamel, cũng phải thừa nhận cô là đối thủ xứng tầm.

“Tất nhiên rồi. Không có nghệ sĩ giải trí kém cỏi nào được gọi đến phòng ăn chính phủ.”

“Chúng ta không thể chỉ ngồi yên và không làm gì sau khi chứng kiến một màn trình diễn tuyệt vời như vậy.”

“Chúng ta phải chứng minh rằng ngôi sao của phòng ăn này là đồ ăn, chứ không phải là giải trí.”

Các đầu bếp rất ấn tượng với tài năng biểu diễn tuyệt vời của cô.

Và đồng thời, họ cảm thấy muốn cạnh tranh.

“Chúng ta không thể sử dụng bột mì trắng, nhưng nếu trộn mứt vào bột, chúng ta có thể thêm một chút hương vị cho bánh mì.”

“Nếu cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ lò nướng, chúng ta có thể tạo ra loại bánh mì mới nướng tuyệt hảo…”

“Tôi ra ngoài một chút để hái ít thảo mộc tươi. Ít nhất thì tôi cũng muốn làm một đĩa salad ngon lành.”

Thật là một màn trình diễn tuyệt vời từ cô gái trẻ, là đầu bếp chính phủ, họ không muốn chỉ cô gái ấy thành điểm nhấn chính của bữa tiệc.

“Nhờ cô gái mà chúng ta lại cháy ngọn lửa trong tim.”

“Niềm đam mê của tuổi trẻ đáng kinh ngạc.”

Và đó là cách cô nghệ sĩ và các đầu bếp đã gặp nhau.

Mặc dù nghề nghiệp và mục tiêu của họ khác nhau nhưng họ đều có chung một mục đích: đảm bảo bữa tối ngày mai thành công nhất có thể.

“Được rồi, chúng ta hãy chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai nhé.”

“Đúng vậy! Mọi người đừng để thua cô gái đó nhé!”

“Ohhhh!!”

Các đầu bếp hò reo, tràn đầy năng lượng.

Cô nghệ sĩ nhìn họ với vẻ tò mò.

.

.

.

Và rồi, ngày hôm sau.

Ngày diễn ra bữa tối thực sự cuối cùng cũng đã đến.

“Xin chào, tôi là Thiếu tá Iris Valou, mới được bổ nhiệm làm Tham mưu trưởng. Rất vui được làm quen với anh.”

Cô gái đã tập luyện trên sân khấu ngày hôm qua bước vào, đi cùng với rất nhiều vệ sĩ.

“Xin mời, ngài Iris. Mời ngồi.”

“Cảm ơn.”

Cô là VIP sao!?

Tất cả các đầu bếp có mặt đều chung một suy nghĩ.