TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1485

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1193

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei - Chương 179

Sau một giờ kể từ khi bắt đầu trận chiến, hầu hết các chiến hào đã bị quân địch xuyên thủng.

Các chiến hào của Austin bị cô lập và sức mạnh phòng thủ của chúng tôi đang dần suy yếu.

Quân đội Austin bị lấy thịt đè người sẽ không có cơ hội chiến thắng nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này.

Tình hình đã rất hiểm ngèo; chúng tôi hoặc là rút lui, hoặc là bị hoàn toàn tiêu diệt.

“Đại úy Zieve, tôi nên chỉ huy đơn vị nào?”

“Huh, oh, uh…”

“Không còn nhiều thời gian đâu. Nhanh lên.”

Trong các khu, Khu vực B17, nơi có đơn vị Đại Thuẫn tinh nhuệ, đang bị đột phá sâu nhất.

Tuyến phòng ngự của chúng tôi sẽ sụp đổ như chuỗi domino nếu như vị trí này bị đột phá

Tôi tin rằng tôi cần phải hành động để cứu càng nhiều đồng minh của mình càng tốt.

…Không, không đúng cho lắm.

“K-Không, không thể nào. Thiếu tá Touri không biết gã đó đáng sợ đến mức nào đâu!”

“Ồ, tôi không biết hắn ta đáng sợ đến mức nào.”

Tôi chỉ phấn khích vì có cơ hội để giết một Ace bằng chính tay tôi.

“Nhưng tôi biết có một người còn đáng sợ hơn anh ta.”

“Cô đang nói gì thế…?!”

Tôi không thể chờ đợi để xuất kích và thách thức họ.

“…”

Đại úy Zieve có vẻ bối rối trước ý định xông lên của tôi.

…Chúng tôi không có thời gian để tranh cãi ở một nơi như thế này.

“Đây là lệnh của cấp trên. Cho tôi mượn quân của anh.”

“Xin hãy cân nhắc lại. Với tất cả sự tôn trọng, tôi e rằng Thiếu tá Touri không thể làm gì được.”

“Tôi có thể làm được hay không là do tôi quyết định.”

“…N-Nhưng… Không, tôi không thể, tôi không thể để cô kéo những cấp dưới quý giácủa tôi vào một cuộc tấn công tự sát—”

Đại úy Zieve không chịu nhượng bộ dù tôi có nài nỉ thế nào đi nữa.

Mặc dù đây là hành động từ chối mệnh lệnh của cấp trên, nhưng anh ấy thực sự đang nghĩ đến cấp dưới theo cách của mình.

Tôi nên làm gì đây?

“…Không còn cách nào nữa rồi, Thiếu úy Gavel!”

“Ừm, có chuyện gì thế, Touri?”

Thành thật mà nói, tôi không muốn những người lính của Đại đội Gavel, đa số là tân binh, đi cùng tôi.

Nhưng nếu Đại úy Zieve không đồng ý thì không còn lựa chọn nào khác.

“Thiếu úy Gavel, anh có thể cho tôi mượn một trung đội thiện chiến được không—”

“Chờ một chút, Thiếu tá Touri!”

Nghĩ vậy, ngay sau khi tôi gọi Thiếu úy Gavel…

“Đại úy Zieve, cứ để tôi lo! Trung đội Carol sẽ tình nguyện đi cùng ngài!”

“Cái gì? A-Anh?”

“Vâng!”

Một người lính trẻ với đôi mắt sáng ngời chạy đến chỗ tôi với giọng nói đầy nhiệt huyết.

“Chúng tôi có thể cùng ngài xuống địa ngục không, Thiếu tá Touri?”

“…! Anh là…”

Tôi nhận ra người đàn ông đang mỉm cười và chào tôi.

…Anh ấy là người sống sót đã chiến đấu cùng tôi trong Trận Argalia cách đây khoảng một năm.

“Có được không, Carol? Chúng ta đã cùng nhau vượt qua Argalia.”

“Vâng, đã lâu rồi không gặp.”

Không ai khác chính là Carol, một người lính từng là binh nhì trong Đại đội Touri.

Anh là một người đàn ông rất chu đáo và tuyệt vời, nhưng…

Ai có thể nghĩ rằng chỉ trong một năm, anh ấy đã được thăng chức lên vị trí chỉ huy một trung đội?

“Tôi đã sống sót được trong chiến hào này một năm. Tất cả là nhờ sự chỉ bảo của Thiếu tá Touri.”

“…!”

Anh ấy hẳn đã đạt được nhiều thành tựu trong năm qua.

Nhìn vào phù hiệu đeo trên cổ anh ta, Carol đã là hạ sĩ rồi.

So với năm ngoái, thân hình của anh đã cường tráng hơn, cao lớn hơn và khuôn mặt tràn đầy sự tự tin.

“Một lần nữa, tôi sẽ cho ngài thấy giá trị của tôi.”

Thật an tâm biết bao khi có một người đồng chí mà tôi có thể tin tưởng để bảo vệ mình.

“Tôi rất cảm kích lòng dũng cảm của anh, Hạ sĩ Carol. Tôi sẽ nhờ trung đội của anh đi cùng.”

“Đã hiểu, Thiếu tá Touri.”

“Tôi muốn các trung đội khác hỗ trợ. Tôi trông cậy vào anh, Đại úy Zieve.”

“Đ-Đã hiểu.”

Cảm thấy được Carol khích lệ, tôi kéo mũ bảo hiểm xuống thấp và kiểm tra vị trí của kẻ thù bên kia chiến hào.

“…Tôi sẽ hạ gục Ace.”

Tôi đá văng bức tường gỗ của chiến hào và lao vào chiến trường nồng nặc mùi tử khí.

Mặc dù tôi thấp nhưng một trong những điểm mạnh của tôi là cơ thể tôi khá nhẹ.

Chỉ cần có chỗ bám chắc, tôi có thể nhanh chóng leo lên chỗ cao hơn.

“Đừng nhìn lại! Cứ theo tôi!”

Tôi đặt chân lên thành gỗ của chiến hào và nhảy mạnh ra khỏi chiến hào.

Tôi rút con dao quân đội ra và cúi người chạy băng qua chiến trường.

Hướng tới khối sắt bí ẩn đang ngọ nguậy—Ace của địch—đang tiến lên từ vị trí của Flamel.

“Phía sau tôi rất an toàn!”

Vô số viên đạn đã bau vào tôi ngay khi tôi nhảy ra khỏi chiến hào và dẫn đầu.

Tôi điên cuồng dùng [Shield] của mình để tôi đứng loạt đạn.

“Guaah!”

“Đau quá! Đau quá!!”

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kêu của nhiều người phía sau.

Họ hẳn đã bị trúng đạn vì họ nằm ngoài phạm vi [Shield] của tôi.

“…Tôi xin lỗi.”

Có thể tôi sẽ cứu được họ nếu tôi quay lại.

Nhưng tôi thậm chí còn nhìn quay lại.

Khi tấn công thì không thể tránh khỏi thương vong.

“Mạng sống của các anh sẽ không bị lãng phí!”

Tôi phải hạ gục Ace của địch để cái chết của họ không vô ích.

Và cho phép càng nhiều đồng minh rút lui an toàn càng tốt.

Đó là nhiệm vụ hiện tại của tôi.

“Đúng như dự đoán, tốc độ di chuyển của hắn quá chậm!”

Ace của địch, Đại Thuẫn, di chuyển như rùa bò.

Hắn ta phòng thủ cứng như thép, nhưng đi chậm như rùa bò. [T28/T95, Maus]

“Tôi xông lên đây đây! Hỗ trợ tôi!”

“Đ-Đã rõ!”

Nếu tôi có thể hạ gục tên khốn này, tôi có thể giảm thiểu thương vong cho lực lượng của chúng tôi.

Sedol có thể gặp nguy hiểm nếu chúng tôi rút lui ngay bây giờ.

Nếu vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết kẻ thù ở đây.

“Ha ha, ha…”

Sát ý không chút tội lỗi tràn ngập tim tôi.

Tôi giết chóc và biện minh bằng chiến tranh, và phấn khích.

Thật là méo mó, nhưng đây chính là cách tôi phải sống từ bây giờ.

Tôi sẽ không thể sống sót trên chiến trường nếu tôi không bóp méo tâm trí tôi.

“Ngài định phá hủy khối sắt đó bằng cách nào?”

“Nếu chúng ta không thể tấn công hắn từ phía trước hoặc từ hai bên, thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.”

Tràn đầy sát ý, tôi chạy thẳng về phía Đại Thuẫn.

Chiếc khiên sắt khắc hình Đức Mẹ Đồng Trinh nhìn xuống tôi, cười như thể vì nó đã được tắm máu những người nó đã nghiền nát

“Ugh!”

“Theo sau Thiếu tá Touri! Đừng để đạn chỉ tập trung vào Thiếu tá!”

Tiếng súng ngày càng dữ dội hơn khi tôi tiến gần đến Đại Thuẫn.

Tôi xém chết, khi một viên đạn sượt qua hộp sọ tôi

Nhưng giờ thì không thể dừng lại được nữa.

“Chúc may mắn, Thiếu tá Touri!”

“Arghhh!!”

Nhờ sự hy sinh rất nhiều đồng đội, tôi đã an toàn đến được phía trước của Đại Thuẫn.

Ở khoảng cách này, trớ trêu thay, tấm khiên này lại che chắn cho tôi, giúp tôi an toàn hơn.

“…Mọi việc còn lại cứ để tôi lo.”

Ace của Flamel, Đại Thuẫn, kẻ đã giết rất nhiều đồng đội của tôi.

Bây giờ, hắn sẽ phải trả giá.

“[Shield]!!”

Chiếc khiên sắt quả thực rất đáng gờm.

Nó có thể chặn đạn, làm chệch hướng vụ nổ và thậm chí có thể nghiền nát hàng rào thép gai.

“Thiếu tá Touri! Ngài đang làm cái quái gì thế?!”

“Mặc dù trông thế này thôi, nhưng thực ra tôi khá dẻo dai và mạnh đấy!”

Tuy nhiên, tấm khiên sắt di chuyển rất chậm.

Chỉ cần có chỗ bám là tôi có thể leo lên như leo núi.

“Như thế này, tôi sẽ trèo lên và từ trên cao—!”

Tôi tạo một điểm tựa bằng [Shield] trước tấm khiên sắt.

“Và ném một quả lựu đạn vào bên trong tấm khiên!”

Cầm một quả lựu đạn đã rút chốt, tôi giẫm lên mặt bức tượng Đức Mẹ Đồng Trinh.

Từ trên đỉnh khiên, tôi đập quả lựu đạn xuống Ace của địch ở bên dưới.

“Whoa!”

“Thiếu tá Touri!”

Ngay sau đó, một vụ nổ khủng khiếp làm rung chuyển tấm khiên sắt.

Tôi trượt khỏi tấm khiên và bị đập xuống đất từ độ cao gần hai mét.

“Ngài ổn chứ?!”

“Đau quá… nhưng tôi có thể chịu được.”

Ném một quả lựu đạn qua tấm khiên để thiêu cháy Ace ở bên trong.

Đó là chiến thuật của tôi để hạ gục Đại Thuẫn.

“…Xong rồi.”

Ngay từ lúc nhìn thấy Đại Thuẫn, tôi biết đây là cách duy nhất để đánh bại hắn.

Tấm khiên sắt có hình dạng giống hình bán nguyệt và được thiết kế để phản đòn tấn công từ phía trước sang hai bên.

Vì vậy, nếu tôi né tránh đạn của kẻ thù, trèo lên khiên và ném quả lựu đạn từ trên xuống, nó sẽ gây ra một đòn chí mạng.

“Thiếu tá! Chân của ngài… xương—”

“Đúng, gãy rồi.”

Tuy nhiên, trèo qua tấm khiên sắt dưới làn mưa đạn và ném lựu đạn từ trên cao xuống không phải là nhiệm vụ dễ dàng.

Đây là chiến lược mà chỉ một người lính như tôi, người có thể làm chệch hướng đạn ở một mức độ nào đó bằng [Shield] mới có thể thực hiện được.

Thế nên tôi chấp nhận rủi ro và tiến ra tiền tuyến.

…Nếu Austin có một Ace thực thụ, Đại Thuẫn đã có thể bị hạ gục sớm hơn nhiều.

“…Thiếu tá Touri, ngài có thể đi được không?”

“Xin lỗi Carol, nhưng việc này hơi khó khăn. Xin hãy để mắt đến khu vực xung quanh trong khi tôi tự trị thương cho tôi.”

“Đã hiểu.”

Đúng như dự đoán, Carol vẫn còn sống và tiếp tục đi cùng tôi.

Tôi sẽ để anh ấy bảo vệ tôi cho đến khi tôi hồi phục bằng [Heal].

“Không có viên đạn nào bay về phía chúng ta… Đau quá.”

“Tấm khiên sắt lớn đang bảo vệ chúng ta.”

Tôi nắn thẳng xương gãy, cố định nó vào đúng vị trí và kích hoạt [Heal].

Bây giờ tôi có thể đi lại được rồi─

“Cẩn thận, Thiếu tá!”

“Cái—! Carol?!”

Nghĩ vậy, ngay lúc tôi sử dụng [Heal] vào chân mình…

Với vẻ mặt quyết tâm, Carol đẩy tôi ra khỏi tấm khiên sắt.

“Cái─?!”

“Làm ơn, hãy sống sót.”

Ngay sau đó, Carol có vẻ nhẹ nhõm.

Anh bị đè bẹp bởi tấm khiên sắt và nghiền nát như một quả cà chua.

“────”

Tôi thấy anh lần cuối với nụ cười nhẹ nhõm trên môi anh

Trung đội trưởng Carol đã bị một tấm khiên sắt đè bẹp khi đang bảo vệ tôi và hét lên một tiếng kêu thảm thiết trong vũng máu.

“■■■!”

Ace của Flamel, Đại Thuẫn, vẫn còn sống.

Bằng cách nào đó, hắn đã tránh được chấn thương chí mạng trong vụ nổ, mặc dù quân phục của hắn bị cháy xém.

“Ngươi vẫn còn sống…”

“■■■!”

Gã ta trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn và giơ súng lên.

Hắn có phần giống Arunoma.

“…!”

Tôi không thể để mạng sống mà Carol đã cứu bị lãng phí

Tôi với cái chân lành lăn của tôi đạp mạnh xuống đất.

Rồi tôi lăn vào một chiến hào Austin gần đó.

“■■■■■─”

Tuy nhiên, chiến hào mà tôi rơi vào đã bị quân lính Flamel chiếm đóng.

Đồng minh của tôi ngã trên mặt đất, không ai còn sống.

“Hỗ Thiếu tá Touri!”

“Bắn! Bắn! Giết chết Đại Thuẫn!”

Vẫn còn bị những lính Flamel đang vây quanh.

Chúng tôi sẽ bị bao vây và biến thành pho mát Thụy Sĩ nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này.

Tôi cần phải chữa lành chân mình nhanh chóng.

“[Heal]…”

“■■■■!”

…Phải mất khoảng mười giây để sử dụng phép thuật chữa lành.

Trong tình huống bị kẻ thù bao vây, mười giây là khoảng thời gian không thể tưởng tượng nổi.

“■■■■-!”

“■■!”

Khoảnh khắc tôi cố gắng kích hoạt phép thuật chữa lành:

Quân địch tràn vào chiến hào để kết liễu tôi.

Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy căm thù và tức giận.

────Ah, tôi chết mất.

Tôi mơ hồ cảm thấy điều này khi niệm phép chữa lành.

Bạn không thể niệm hai phép thuật cùng một lúc.

Vì tôi đang sử dụng [Heal] nên tôi không thể chuyển sang [Shield] ngay lập tức.

Tôi nên thực hiện điều trị ở một địa điểm và thời gian an toàn hơn.

Vô số nòng súng chĩa vào người tôi.

Khả năng thoát khỏi tình huống này sống sót là bao nhiêu?

Nếu tất cả đạn của chúng bắn trượt và tôi có thể sống sót cho đến khi phép thuật chữa lành hoàn tất thì vẫn còn cơ hội.

Nói cách khác, không còn cách nào khác để tôi có thể sống sót.

Tôi chỉ có thể cầu nguyện trời ban cho phép lạ như vậy.

“…Đây cũng có thể là sự trừng phạt.”

Tôi đã chiến đấu trong trận chiến này vì tôi “thấy thích thú khi bắn kẻ thù”.

Điều đó khiến tôi trở thành một kẻ giết người hoan lạc giống như Bern Valou, kẻ đã thực hiện các vụ thảm sát dưới danh nghĩa chiến tranh.

Đây là số phận của những kẻ từ bỏ nhân tính, lấy cớ rằng họ phải làm vậy để có thể sống sót trên chiến trường.

…Một kẻ độc ác như tôi chắc chắn phải chết trên chiến trường.

“Tôi xin lỗi, Sedol.”

Tên tôi sẽ xuất hiện trong bản báo cáo trận chiến tối nay.

Như một tử sĩ, và một tờ giấy báo tử sẽ được gửi đến Anita, có chữ ký của Verdi.

Sedol nhỏ tuổi thậm chí còn chưa hiểu được ý nghĩa cái chết của tôi.

Trên chiến trường mờ tối, cơ thể tôi sẽ bị quân lính Flamel giẫm đạp và bỏ mặc thối rữa trong bùn.

Đó là số phận của tôi.

“…Rodri. Tớ đến gặp cậu đây.”

Tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết và nhắm mắt lại.

Tôi không còn gì hối tiếc. Tôi đã sẵn sàng để chết trên chiến trường và thối rữa trong lòng đất.

“Đợi thêm chút nữa nhé.”

Trong lòng tôi hình dung ra nụ cười ấm áp của cậu.

Và tôi chờ cái chết đến.

────Chân tôi đã lành.

“…?”

Không hiểu sao lại không có tiếng súng nào từ phía lính Flamel.

Họ chỉ chĩa súng vào tôi mà không bắn.

“■■■■ー!”

“■■■?”

Có vẻ như chỉ huy của họ đã ngăn họ bắn.

Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Có lẽ hắn ngần ngại bắn vì tôi trông giống một cô gái trẻ?

“Được rồi.”

Chân tôi cử động. Tôi dồn sức vào đó.

Bằng cách này, tôi có thể trốn thoát. Tôi vẫn còn rất nhiều sức mạnh ma thuật.

Nếu tôi có thể chạy qua các chiến hào trong khi vẫn cẩn thận tránh sự truy đuổi của kẻ thù─

…Ngay sau khi nghĩ vậy, tôi ngước nhìn bầu trời.

Với một tiếng ầm ầm, một khối sắt lớn lao về phía tôi.

“Đại Thuẫn?!”

“■■■!!”

Gã ta vô cùng tức giận.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi sau khi đã hoàn tất việc điều trị, với vẻ mặt giận dữ.

“ta sẽ không mắc lừa cùng một trò lừa hai lần đâu!”

Chiếc khiên sắt vẫn còn nhỏ giọt máu đỏ.

Có lẽ đó là máu của Carol.

Một người bạn tốt bụng và tài năng đã sống sót sau Trận Argalia, và thậm chí đã tỏ tình với tôi.

Ngay khi nhận ra, một cơn thịnh nộ trào lên khắp người tôi

“■■■!!”

“…Chậm!”

Chuyển động của Đại Thuẫn rất chậm và dễ đọc.

Điều đáng sợ ở gã này là sức mạnh thể chất vô biên của hắn ta, cho phép hắn ta vung tấm khiên sắt một cách dễ dàng, và khả năng sinh tồn, cho phép hắn ta thậm chí chịu được cả vụ nổ.

Khi tôi nhìn thấy, hắn ta đang cầm tấm khiên sắt với bờ vai đầy máu trong cơn tức giận.

…Khác xa chuyển động của một Ace.

“■■■■!!”

Gã ta lao thẳng về phía tôi để nghiền nát tôi.

Có vẻ như hắn ta đang cố nghiền nát tôi bằng cách đè bẹp tôi giữa bức tường chiến hào.

“Thật ngu ngốc.”

Nếu hắn ta có ý định giết tôi thì hắn chỉ cần chĩa súng vào tôi là được.

Gã này đã luôn tránh được hiểm nguy bằng cách xung phong với tấm khiên.

“…[Shield]”

Tôi nâng mặt đất lên để tạo thành một [Shield] hình tam giác.

Thứ như thế này thông thường sẽ bị tấm khiên sắt đấy nghiền nát, nhưng…

“■■■!?”

“Tất nhiên nó lớn như vậy thì trọng tâm sẽ không cân bằng rồi.”

Tôi tạo ra [Shield] để va chạm với cạnh phải của lá chắn sắt.

Đúng như dự định, cạnh phải của tấm khiên bị kẹt lại, khiến nó mất thăng bằng và nghiêng.

“Di chuyển một vật lớn như vậy cần rất nhiều sức lực.”

Tôi vòng qua tấm khiên sắt và chuẩn bị súng trường.

Bên trong tấm khiên sắt, một người đàn ông khổng lồ đang nằm trên mặt đất, nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngốc.

“Đừng ra chiến trường nếu ngươi không đủ can đảm để bắn.”

“■■■!!!”

Tôi đã thắng. Bây giờ tôi có thể giết hắn.

Tôi quá phấn khích khi hạ gục được Ace của địch đến nỗi môi tôi cong lên thành một nụ cười toe toét.

À, xong rồi. Người này chắc hẳn cũng có gia đình và bạn bè.

Tôi chĩa súng vào Ace, nở một nụ cười sung sướng.

“Dừng lại! Đợi đã, đừng giết cậu ta!”

“Tạm biệt, Ace.”

“Đợi đã─”

Tôi nói với Đại Thuẫn, đang điên cuồng với lấy bao súng của hắn ta.

Tôi bắn thẳng vào trán người đàn ông với độ chính xác hoàn hảo.

“Ha ha♪”

Máu bắn tung tóe và mắt gã ta trợn ngược.

Hắn ta ngã xuống đất, mất ý thức, máu động mạch tuôn ra từ vết thương do súng bắn trên trán.

Tôi chắc chắn đã hạ gục Ace, Đại Thuẫn.

“A ha ha─”

Khi tôi tận hưởng niềm vui khi giết được Ace, giống như thưởng thức rượu vang ngon…

“────Trung đội trưởng bé nhỏ?”

“Hả…?”

Ở đó, trước mắt tôi, sững sờ…

Trong chiến hào, Arunoma đứng nhìn tôi với vẻ không tin nổi.

------------------------

Eng TL: RIP Carol. Anh ta là người lính xuất hiện trong Arc 8 Interlude 2

------------------------

Touri gặp lại Arunoma tại một thời điểm không thể tệ hơn.

Trùng phùng nhưng không hề vui vẻ.