TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1485

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1193

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Arc 9 - Trận phòng thủ Engei - Chương 170

Từ khi bị Bern gọi đi, tôi chưa được triệu tập trong thời gian nghỉ phép.

Tôi dành thời gian ở nhà Trung sĩ Gavel để học tập và rèn luyện.

“Chúng ta kết thúc buổi huấn luyện hôm nay nhé?”

“Vâng. Cảm ơn anh, Trung sĩ Gavel.”

Nhà của Trung sĩ Gavel có một cơ sở đào tạo nhỏ.

Bên trong có những chiếc ghế gỗ tập gập bụng, những hình nộm tượng trưng cho quân địch và mục tiêu để bắn cung.

Trung sĩ Gavel và anh chị em của anh ta đã được huấn luyện ở đây dưới sự giám sát của mẹ họ từ khi họ còn nhỏ.

“Bài tập này khá tốt phải không? Touri, tay cô còn khá mỏng manh đấy. Cô nên tập luyện thêm cho phần thân trên nhé.”

“Giờ anh nhắc mới nhớ, cho đến giờ tôi chủ yếu tập trung vào việc rèn luyện phần thân và chân.”

“Nếu cô không cần phải bắn súng thì thế là đủ.”

Tôi cũng học cách bắn cung từ Trung sĩ Gavel.

Tôi đã phải vật lộn để ngắm mục tiêu theo ý mình và gặp khó khăn trong việc bắn trúng mục tiêu.

Mặc dù tôi có lẽ sẽ không sử dụng cung trong chiến đấu thực tế, nhưng đây vẫn là một kinh nghiệm quý giá.

“Kỳ nghỉ của chúng ta sẽ kết thúc sau hai ngày nữa.”

“Đúng vậy.”

Khi tôi đang cố gắng tăng cường sức mạnh cho cơ thể nhão nhoét của mình,

Thì kỳ nghỉ đã sắp kết thúc.

“Touri, còn điều gì cô chưa hoàn thành không?”

“Tôi không nghĩ vậy…”

Vào buổi trưa ngày kia, Đại đội Touri sẽ tập hợp và khởi hành đến Engei.

Sau đó chúng tôi sẽ quay trở lại dưới sự chỉ huy của Verdi.

“Tôi hài lòng với kỳ nghỉ của mình vì được gặp Sedol. Trung sĩ Gavel, anh có hối tiếc điều gì không?”

“Ừ, tôi nghĩ là tôi có một ít, nhưng…”

Trung sĩ Gavel có vẻ mặt buồn bã khi chủ đề về việc kết thúc kỳ nghỉ được đưa ra.

Tôi không thể thoát khỏi cảm giác rằng thỉnh thoảng anh ấy lại liếc nhìn tôi.

“Tôi ổn, thật đó. Ừ.”

“Nếu anh vẫn còn điều muốn làm thì vẫn còn thời gian…”

“Như tôi đã nói, không sao đâu.”

Tôi nghĩ rằng nếu anh ấy có điều gì hối tiếc, anh ấy nên nói ra, nhưng…

Tôi quyết định không hỏi thêm nữa vì anh ấy có vẻ đang tránh chủ đề này.

Có thể đó là điều khó nói với phụ nữ, chẳng hạn như “Tôi sẽ đến một ‘cơ sở dành cho người lớn’”.

“Cô bình tĩnh thế, Touri.”

“Đúng vậy. Mọi người thường nói tôi không thân thiện lắm.”

“Ý tôi không phải vậy.”

Đột nhiên, Trung sĩ Gavel nói.

Không phải là tôi điềm tĩnh; tôi chỉ không giỏi nói chuyện và hơi kín đáo.

Ở trại trẻ mồ côi, tôi thực sự được biết đến là một đứa trẻ hiếu động.

“Cô vẫn như mọi khi, mặc dù chúng ta sắp quay lại chiến trường.”

“Oh, ý anh là thế à?”

Câu hỏi của Trung sĩ Gavel dường như muốn hỏi liệu tôi có sợ phải quay trở lại chiến trường không.

Tất nhiên, sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi không sợ chết.

…Nhưng tôi đã giết rất nhiều quân địch rồi.

Nếu vậy thì tôi cũng sẽ phải chịu kết cục giống như họ, bị chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo, phủ đầy máu và bùn đất, và chết trong sự ô nhục.

Tôi không ngần ngại quay trở lại chiến hào với mùi tử khí nồng nặc.

“Tôi là một người lính. Tôi được nuôi dạy để hy sinh vì tổ quốc với nụ cười trên môi, và điều đó vẫn không thay đổi cho đến tận bây giờ.”

“Đúng vậy.”

“…Nhưng cô thấy đấy, khi ngày trở lại chiến trường đến gần, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.”

Khi Trung sĩ Gavel trả lời, anh ấy trông có vẻ không chắc chắn và lo lắng hơn tôi từng thấy.

“Anh sợ chiến đấu à?”

“Không, không phải vậy. Tôi là người chỉ biết chiến đấu. Chiến đấu là bổn phận của tôi. Tôi đã dành cả cuộc đời mình từ khi sinh ra để cố gắng trở thành một chiến binh vĩ đại.”

“…Tôi hiểu rồi.”

“Nhưng tôi đã chứng kiến con người chết ngay trước mắt mình trên chiến trường. Khi nghĩ đến chuyện đó có thể xảy ra với tôi… tôi bắt đầu sợ hãi.”

Anh ta tránh ánh mắt tôi và lẩm bẩm như thể đang đau đớn.

“Tôi không sợ chiến đấu, tôi chỉ sợ chết. Tôi không muốn bị phơi thây trên chiến trường với không một lòng tự trọng hay danh dự nào.”

“…”

“Mặc dù tôi được dạy rằng đạt được thành tựu quân sự và chết một cách vinh quang là điều đáng trân trọng… Rốt cuộc tôi là kẻ hèn nhát phải không?”

Đây chắc chắn là “cảm xúc thật” mà cuối cùng anh ấy đã cho tôi thấy.

…Tôi rất hiểu cảm giác của Trung sĩ Gavel.

“Đúng là như vậy, Trung sĩ Gavel.”

“Ý cô là gì?”

“Những kẻ tin rằng chết trong chiến trận là vinh quang là những kẻ không coi trọng mạng sống của mình.”

“…”

“Trung sĩ Gavel… Cái chết của những người đồng đội mà anh chứng kiến trên chiến trường có đẹp không?”

Những ai chưa từng trải qua chiến trường sẽ mơ về một cái chết vinh quang và dũng cảm khi nghe đến cái chết trên chiến trường.

Trên thực tế, hầu hết các xác chết đều bị phủ đầy đất, ngập trông dịch cơ thể và chết trong tình trạng bẩn thỉu.

Khuôn mặt của họ bị nghiền nát và biến dạng khủng khiếp vì bị giẫm đạp và đá, và mùi hôi thối của phân lan tỏa trong không khí.

Hơn nữa, nếu họ mất mạng ở tiền tuyến, chúng tôi sẽ không còn thời gian để quan tâm đến những người đã ngã xuống.

────Ah, anh ấy chết rồi.

────Chúng đang bắn từ đằng kia kìa. Cẩn thận nhé.

Những người bị bắn trên chiến trường chỉ được thương tiếc trong thời gian ngắn trước khi đồng đội của họ chuyển sang chiến hào tiếp theo.

Nếu ai đó cứ giữ mãi những cảm xúc như vậy thì cuối cùng họ sẽ chết.

Không có vinh quang nào khi chết trên chiến trường.

“Sợ chết là điều đương nhiên.”

“Nhưng như thế không phải là hèn nhát sao?”

“Không sợ chết không phải là dũng cảm. Sợ chết mà vẫn cố gắng hết sức mới là dũng cảm.”

Và chắc chắn, người chỉ huy phải hiểu được cảm xúc của người lính.

Ai lại muốn nghe theo một vị chỉ huy coi cái chết trong chiến trận là vinh quang?

“…Cô cũng vậy sao?”

“Đúng vậy. Tôi cũng sợ chết.”

Tốt hơn hết là có một người chỉ huy có thể hiểu được cảm xúc của những người lính sợ chết và có thể đưa ra những lời động viên để truyền cảm hứng cho họ.

Ví dụ, một người như Verdi, người tốt bụng và hiểu được những người lính.

“Tôi chắc Verdi cũng hiểu điều này mà vẫn ra lệnh cho chúng ta chiến đấu.”

“Tôi hiểu rồi.”

…Trung sĩ Gavel chắc chắn sẽ trở thành một chỉ huy giỏi.

Ngay cả quân nhân cũng sợ chết. Có rất nhiều vị chỉ huy không hiểu được sự thật hiển nhiên này.

“À, Touri, về chuyện đó…”

“Có chuyện gì vậy, Trung sĩ Gavel?”

Ngày hôm sau.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài.

“Hôm nay cô rảnh không? Cô có kế hoạch gì không?”

“Có, hôm nay tôi định ra ngoài. Chiều tối tôi sẽ về.”

“Eh?”

Tôi nghĩ lại xem còn việc gì cần làm không, và tôi nhớ ra một điều.

Tôi đã muốn làm điều này khi có thời gian từ lâu rồi.

“Ah, vậy là cuối cùng cô cũng có kế hoạch rồi.”

“Đúng vậy, tôi nhớ ra có việc cần phải xử lý.”

“Tôi hiểu rồi.”

Trung sĩ Gavel tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.

Anh ấy trông có vẻ hơi chán nản.

“Tôi có thể hỏi anh định làm gì không?”

“Chắc chắn rồi, chẳng có gì đặc biệt cả.”

Tôi nở một nụ cười nhẹ, trưởng thành và quay sang đối mặt với Trung sĩ Gavel với chiếc ví đầy tiền trên tay.

“Tôi đang định uống rượu với một người.”

“Eh?”

Đúng.

Ở Austin, bạn có thể uống rượu khi đủ 18 tuổi.

Vừa tròn 18 tuổi vào ngày kia, giờ đây tôi có thể hợp pháp thưởng thức đồ uống có cồn.

“Trung sĩ Gavel, anh mới chỉ 16 tuổi phải không?”

“Ah…”

“Nên hôm nay tôi sẽ ra ngoài một mình.”

Đối với những người lính, rượu là một hình thức giải trí có giá trị và cũng đóng vai trò như chất bôi trơn cho các mối quan hệ giữa con người.

Tuy nhiên, khi tôi uống Vok vào Sabbath, tôi đã mất trí nhớ và tự biến mình thành trò hề.

Vì vậy, tôi quyết định dùng thời gian rảnh rỗi để làm quen với việc uống rượu.

“Tôi hiểu rồi. Cô có người như vậy sao, Touri?”

“Đúng, chúng tôi là người quen cũ.”

Chiếc ví tôi cầm chứa số tiền thưởng còn lại. Tôi sẽ không gặp rắc rối về tiền bạc.

Lòng tôi tràn ngập một chút mong đợi.

Đứng dậy, trang bị một khẩu súng lục để tự vệ và đeo ba lô trên lưng, tôi chuẩn bị rời đi.

“Đừng về nhà quá muộn.”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi chưa bao giờ thích rượu, ngay cả trong kiếp trước.

Nên hãy giữ mức độ vừa phải cho ngày hôm nay.

“…”

“Trung sĩ Gavel?”

Không hiểu sao Trung sĩ Gavel lại có vẻ như đang choáng váng.

“…”

Nơi đầu tiên tôi đến là cửa hàng rượu mà tôi đã từng ghé thăm cùng Rodri.

Chính cửa hàng đó đã giảm giá hậu hĩnh cho chúng tôi.

Tuy nhiên, cửa hàng có vẻ đã đóng cửa, chỉ còn lại một tòa nhà trống rỗng.

“Rượu rẻ tiền! Chúng tôi có một số loại rượu địa phương rất hiếm!”

Gần đó có một cửa hàng rượu khác.

Một người đàn ông có giọng đặc trưng đang mời gọi những khách hàng tiềm năng.

“Rượu này rẻ hơn bất cứ nơi nào khác, chất lượng cao và ngon phải không?”

… Nghĩ lại thì đó là cửa hàng đầu tiên tôi đến cùng Rodri.

Tôi nhớ mình đã suýt bị lừa ở đây.

“Xin chào.”

“Ồ, chào mừng! Cô là khách hàng à?”

“Đúng.”

Cảm thấy hoài niệm, tôi quyết định vào cửa hàng đó.

Có nhiều loại rượu khác nhau được bán trong cửa hàng.

Mặc dù cách sắp xếp các kệ đã thay đổi kể từ lần cuối tôi ghé thăm, nhưng những mảng rượu đầy màu sắc vẫn còn đó.

“Cô có tiền không? Ở đây hơi đắt đấy.”

“Vâng, tôi có một ít.”

…Tôi biết rằng bây giờ rượu rất có giá trị ở Austin.

Rượu được bày bán trong cửa hàng đắt hơn gần mười lần so với lúc tôi đến đó cùng Rodri.

Chắc chắn mức giá này là quá cao.

“Bình này không phải chỉ còn một nửa sao?”

“Chỉ là cô tưởng tượng thôi. Ngay từ đầu nó đã như vậy rồi.”

“…Có vẻ như nhãn niêm phong đã bị bóc.”

“Đừng làm ồn nữa. Nếu không thích thì không cần mua đâu.”

Khi tôi chỉ ra điều này với chủ cửa hàng, anh ta tỏ ra hờn dỗi và có vẻ không hài lòng.

Nơi này vẫn mờ ám như mọi khi.

Nhìn vào thì có vẻ như rượu bên trong đã bị thay thế bằng thứ gì đó khác.

“Ah.”

“Gì nữa đấy?”

“Không, tôi chỉ tìm thấy một thương hiệu mà tôi đang tìm kiếm.”

Nhưng chính xác là vì đây là một cửa hàng mờ ám.

Có lẽ loại rượu quý của Austin vẫn được giữ nguyên.

“Có vẻ như niêm phong vẫn còn nguyên …”

“Muốn mua bình đó à? Đắt lắm đấy.”

“Tôi sẽ lấy nó.”

Đây là một loại rượu chưng cất đựng trong một chai nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.

Mức giá này đủ để mua thực phẩm cho một tháng.

“Đủ tiền rồi chứ?”

“…! Cảm ơn cô đã đến!”

Khi tôi trả tiền theo đúng giá ghi trên nhãn, chủ cửa hàng đã thay đổi thái độ.

Với nụ cười rạng rỡ trên môi, anh ta bắt đầu cúi chào tôi.

“Rượu này cũng ngon lắm.”

“Không, hôm nay thế là đủ rồi.”

“Tôi hiểu rồi…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có được loại rượu mình muốn.

Tôi đã lo lắng không biết tôi sẽ làm gì nếu không kiếm được nó.

“Vậy thì tôi đi đây.”

“Hẹn gặp lại quý khách lần sau.”

Tôi gật đầu với chủ cửa hàng rồi bắt đầu bước đi với chai rượu trên tay.

Sau khi đi bộ khoảng nửa ngày,

“Xin chào, tôi là Thiếu úy Touri Lowe.”

“Tôi đã nghe rồi. Mời vào.”

Tôi đã có thể đến đích theo đúng kế hoạch.

“Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này.”

“Không, tôi rất vinh dự khi được gặp ngài, thưa Thiếu úy.”

Một số người lính ở đó nghiêm chào tôi.

Tôi nhanh chóng chào lại và bước vào tòa nhà.

“Đài tượng niệm nằm ở phía sau.”

“Cảm ơn.”

Pháo đài được xây bằng đá đã phủ rêu phong, án ngữ cửa vào thủ đô. [Ý là hai bên pháo đài là hai dãy núi.]

Đây từng là tuyến phòng thủ cuối cùng ngăn chặn lực lượng Sabbath để bảo vệ thủ đô Winn.

“…Đã lâu rồi, Trung đội trưởng Garback.”

Đây là nơi an nghỉ của những anh hùng từng chống lại vô số quân Sabbath chỉ với 54 người.

Tôi đã đi khoảng nửa ngày để thăm đài các ngôi mộ ở Pháo đài Muson.

“Trung đội trưởng Garback thật tuyệt vời.”

Sau khi mở chai rượu, tôi chuẩn bị hai chiếc ly và lần lượt rót rượu vào mỗi cái.

“Bây giờ khi tôi đã ở vị trí mang trách nhiệm chỉ huy và có nhiệm vụ xông pha qua chiến trường, tôi nghĩ tôi đã hiểu được ngài tuyệt vời đến mức nào.”

…Mùi thơm quen thuộc tỏa ra từ chiếc ly.

Là mùi hương phát ra từ Trung đội trưởng Garback say xỉn ở Chiến tuyến Phía Tây.

Hương thơm độc đáo kết hợp giữa rượu mạnh và vị ngọt như mật ong.

“Ba năm đã qua kể từ khi ngài chết. Và cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn.”

Tôi từ từ nhấp một ngụm rượu từ ly của mình.

Lưỡi tôi nóng đến nỗi suýt nghẹn, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng và nuốt xuống.

“Tôi đã 18 tuổi rồi. Tôi đã đủ tuổi uống rượu hợp pháp.”

…Một loại rượu rất mạnh.

Rượu này mạnh như Vok vậy.

Đây là thức uống mà Trung đội trưởng Garback ưa thích.

“Khi tôi nghĩ về người đầu tiên tôi muốn cùng uống rượu, khuôn mặt của ngài hiện lên trong đầu tôi.”

Rodri và Allen đang an nghỉ ở Dokupori.

Có vẻ như tôi sẽ không thể đến thăm mộ họ trong kỳ nghỉ của mình.

Tuy nhiên, vì Trung đội trưởng yên nghỉ tại Pháo đài Muson nên tôi có thể đến thăm mộ anh chỉ trong một ngày.

…Tôi muốn nhân cơ hội này mời anh một ly rượu.

“Tôi còn xa mới bằng được Trung đội trưởng Garback. Nếu ngài ở đây thì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều rồi.”

Khi tôi rót ly rượu thứ hai,

Tôi nói chuyện với tượng đài và phàn nàn về chính tôi.

“Tôi yếu đuối quá. Ngài có thể nghe tôi than vãn một chút được không?”

Sau đó, tôi đổ một ít rượu ngon mà tôi đã mang đến cho Trung đội trưởng Garback lên tượng đài.

Mùi rượu nồng nặc lan tỏa xung quanh tôi.

“Tôi sợ phải trở lại tiền tuyến. Sau khi gặp Sedol và sống những ngày tháng yên bình này, tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi tràn ngập mong muốn chạy trốn.”

Nói xong, tôi uống cạn ly thứ hai.

Tôi bị bao trùm trong cảm giác tê liệt của cơn say.

“Tôi vẫn chưa thể quen với cái chết của đồng đội. Mỗi khi có người tôi từng trò chuyện qua đời, tôi luôn cảm thấy buồn bã.”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã lảo đảo, đầu óc quay cuồng.

Những giọt rượu ngọt ngào chảy ra từ môi tôi như nước dãi.

“Tôi biết một người trong số quân Flamel mà chúng ta đang chiến đấu. Nếu tôi vô tình bắn Arunoma trên chiến trường mà không nhận ra đó là anh, tôi không chắc tôi có thể hồi phục.”

Không ổn rồi. Tôi đang nói gì với Trung đội trưởng Garback vậy?

Tôi không biết anh sẽ làm gì nếu đang đứng trước mặt tôi.

“Oh, tôi say rồi.”

Sẽ là một ý tưởng tồi nếu uống nhiều hơn thế này.

Tôi đặt cốc xuống và đổ phần rượu còn lại lên đài tượng niệm.

“Ngay cả sau khi nói những điều trẻ con như vậy, ngài cũng sẽ không đánh tôi chứ?”

Và sau khi đặt chai rượu lên đài tượng niệm đá,

Tôi ngồi xuống đất và lặng lẽ rơi nước mắt.

“Đã ba năm trôi qua kể từ những ngày ấy…”

Khi tôi ngồi xuống, tôi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo của sỏi cát Austin.

Vẫn như hồi tôi ngủ trong chiến hào ở Mặt trận Phía Tây.

---------------------

Eng TL: Đây là một trong những chương tôi thích nhất Arc. Thật tuyệt khi thấy Garback được tưởng nhớ.

--------------------

Ba năm trôi qua và người duy nhất ở lại với Touri là Verdi.

Press F to respect.

BTW, khi ngủ trên đất cát như trong chiến hào thì khéo Touri lại mơ thấy Garback hiện hồn về đấm cho vài cú =)).

Mà Touri giàu thật. Mua rượu bằng tiền ăn cả tháng hơn mà vẫn còn tiền.