Quân đội Aerys cuối cùng đã bắt đầu tiến quân vào khoảng giữa trưa.
Sau khi xác nhận, chúng tôi đã vào vị trí trong chiến hào.
“Thiếu úy Touri. Ngay bây giờ, Đội Phòng thủ Maeve sẽ bắt đầu nhiệm vụ.”
“Tôi tin tưởng vào anh.”
“Có lẽ hơi lạ khi tôi nói điều này, nhưng tôi chúc cô may mắn. Tôi tin cô sẽ làm tốt.”
Maeve, với nụ cười tươi tắn, bước vào pháo đài trên bãi cát cùng với cấp dưới của mình.
Cuối cùng, anh ấy trông không hề sợ hãi.
“Thiếu úy Touri, tôi xin lỗi vì mọi rắc rối mà tôi đã gây ra cho cô.”
“Hạ sĩ Ember… Cảm ơn lòng dũng cảm của anh.”
“Hẹn gặp lại trên thiên đường.”
Ngay trước khi tiến về pháo đài, Hạ sĩ Ember đưa tay ra để bắt tay.
Bàn tay anh hơi run.
“Chúng tôi, Đội phòng thủ Maeve, sẽ là những người đầu tiên bắt đầu cuộc hành trình vinh quang của mình.”
“…Những nỗ lực của các anh sẽ được báo cáo đầy đủ về quê hương. Hãy chiến đấu với danh dự trong tim.”
“Vâng, rất hân hạnh!”
Sau đó, mỗi người họ đưa tôi một mảnh giấy.
Đây là di chúc của họ. Những tờ giấy cỡ nửa tấm bưu thiếp này chứa đựng những tâm tư và ước nguyện của họ và sẽ được đưa đến gia đình họ.
“Xin hãy chuyển cho mẹ tôi.”
“Xin hãy nói với gia đình tôi rằng tôi đã chiến đấu rất dũng cảm.”
Tôi đã đóng gói 40 lá thư mang di chúc của những người lính vào ba lô.
Tôi sẽ chạy đi với chiếc túi này vào ngày cuối cùng.
“Xin hãy trao cho chúng tôi những hy vọng và di nguyện cuối cùng, vị chỉ huy mang lại may mắn.”
Tôi lần lượt chấp nhận những suy nghĩ và quyết tâm của từng người lính.
Tôi cẩn thận cất từng lá thư vào túi và tránh làm nhăn chúng.
“Puku puk puku…”
“Y tá Argie báo cáo rằng kẻ thù đang đến gần.”
“Cái gì, cô đã do thám thấy chúng à?”
Một giờ sau, chúng tôi chạm trán với kẻ thù.
Khi chúng đến gần hơn, trang bị của Quân đội Aerys trở nên rõ ràng hơn.
“Cái quái gì thế này? Mấy người này đùa à?”
“Tôi chỉ thấy các trang bị như thế trong các vở kịch.”
Trong số họ, một số vẫn mặc áo giáp, đội mũ lông vũ và mang cung tên giống như cung thủ của thế kỷ trước.
Thậm chí còn có một số binh lính cưỡi ngựa với giáo trên tay.
Có vẻ như họ vẫn chưa hiện đại hóa hoàn toàn.
“Nhưng cũng có những người lính bình thường.”
“Chúng đang hành quân theo nhịp điệu. Chúng muốn chúng ta bắn chúng sao?”
Tuy nhiên, nhiều đơn vị hiện đại được trang bị súng trường cũng có thể được nhìn thấy.
Những khẩu súng trường này không phải là súng hỏa mai mà là súng trường khóa nòng.
Họ hẳn đã chia sẻ thông tin về chiến tranh hiện đại với quân đội Flamel.
Có vẻ như hơn một nửa lực lượng địch được trang bị súng trường hiện đại.
“Nhưng quân địch xuất phát hơi muộn. Tôi cứ tưởng trận chiến sẽ bắt đầu vào buổi sáng chứ.”
“Có lẽ họ đang do thám chúng ta.”
“Hả? Cuộc phục kích của chúng ta đã bị phát hiện rồi sao?”
“Họ không thể không phát hiện ra vì chúng ta đã chiếm pháo đài rồi.”
Trên thực tế, thỉnh thoảng tôi nhìn thấy những bóng người trông giống như quân trinh sát của Aerys từ sáng.
Có thể họ đang thu thập thông tin về quy mô, đội hình và địa hình xung quanh của chúng tôi.
“Tôi ước gì họ bắt đầu bằng một cuộc tấn công của kỵ binh hoặc thứ gì đó tương tự.”
"Có lẽ họ sẽ không điều kỵ binh ra vì địa hình thung lũng rất yếu. Họ có thể sẽ mang theo lính súng trường."
“Ừ, anh nói đúng.”
Hiệu suất của súng địch có lẽ tốt hơn súng hỏa mai, nhưng có lẽ cũng chỉ tương đương với súng trường thế hệ đầu tiên của chúng ta.
Họ sẽ không có cơ hội chống lại những khẩu súng tối tân của quân lính Austin phòng thủ trong pháo đài.
Chúng tôi dựng nhiều bẫy ở cả hai bờ sông để bảo toàn vũ khí và đạn dược.
Vào ngày đầu tiên, chúng tôi dự định sẽ sử dụng chủ yếu súng hỏa mai và cung tên.
Mặc dù chúng tôi chỉ có 150 người, nhưng chúng tôi rất khó đánh bại ở địa hình thắt cổ chai của thung lũng và sự chuẩn bị của chúng tôi.
Nhóm lính nghiệp dư của Aerys chắn gắn sẽ gặp khó khăn khi tấn công chúng tôi.
“Các đơn vị súng trường đang tấn công.”
“Chờ chúng đến gần hơn! Bắn tên lửa vào khu vực tập trung lính súng trường, đốt cháy thuốc súng trong súng của chúng.”
…Trong đại đội có những người có kinh nghiệm bắn cung nên chúng tôi đã chọn họ làm cung thủ tạm thời.
Hầu hết cung tên bị chiếm bởi chúng tôi đều không sử dụng được nên chúng tôi bọc chúng trong vải và dầu để làm mũi tên lửa.
Tôi không biết những mũi tên lửa sẽ hữu ích thế nào trong thung lũng, nhưng ít nhất chúng cũng có hiệu quả chống lại lính súng trường.
Khi quần áo của họ bắt lửa, họ buộc phải nhảy xuống sông.
Súng của họ sẽ không sử dụng được nếu bị ngâm nước, và nếu không may, họ có thể bị đâm bởi những thanh kiếm mà chúng tôi đặt dưới lòng sông.
Ngoài ra, hỏa lực của họ phần lớn bị chặn lại bởi hàng rào thép gai và chiến hào, và chúng tôi hầu như không bị trúng đạn.
Trong giai đoạn đầu của trận chiến, chúng tôi có lợi thế về mặt phòng thủ.
Dòng sông chất đầy xác lính của Aerys, nhuộm đỏ cả dòng sông.
“Cho đến giờ thì mọi thứ vẫn ổn.”
“Chúng sẽ không thể đột phá qua công sự này bằng súng trường.”
Trong nhiều giờ sau khi trận chiến bắt đầu, chúng tôi chỉ chịu rất ít thương vong và chỉ núi xác của Aerys càng chất chồng.
Nếu ba ngày tới cứ thế này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tất nhiên là đời đâu như là mơ.
“…Kẻ địch đang triển khai pháo binh của chúng.”
“Ồ, tôi đã tính trước rồi.”
Tất nhiên, kẻ thù cũng có đơn vị pháo binh ma thuật.
Pháo binh không được triển khai ngay từ đầu có lẽ là vì quân đội thời kỳ trước có xu hướng đánh giá thấp hỏa lực pháo binh.
Với họ, hỏa lực pháo binh là để “phá vỡ cổng thành”, chứ không phải để tấn công kẻ thù.
Có lẽ họ đã đánh giá thấp quân số nhỏ của chúng tôi và quyết định tấn công bằng súng trường.
Tuy nhiên, chiến hào của chúng ta rất kiên cố. Chắc độ lì lợm của chúng tôi đã vượt quá dự đoán của họ.
“Chúng đang chuẩn bị khai hỏa. Chúng ta có nên rút lui sớm hơn dự định không?”
“Không, việc thiết lập vòng tròn ma thuật sẽ mất thời gian. Chúng không thể khai hỏa ngay được. Đừng hoảng loạn và tập trung phòng thủ.”
Cuộc tấn công của quân đội Aerys sẽ không thể phá vỡ được công sự của chúng ta.
Nguyên nhân là vì có một khoảng cách rất lớn giữa chúng ta và họ về mặt hiệu suất sử dụng súng và hiểu biết chiến thuật.
Để phá vỡ phòng tuyến của chúng ta, kẻ thù không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng pháo binh.
…Tôi đã hy vọng họ sẽ hoãn việc sử dụng pháo binh ít nhất một ngày, nhưng họ đã không làm vậy.
“Bây giờ, chúng ta hãy tập trung vào việc duy trì phòng thủ, Trung sĩ Gavel.”
“Vâng.”
“Chúng ta nên rút lui vào ban đêm để khiến chúng lãng phí đạn dược.”
Tôi đã đoán hành động của Quân đội Aerys vào ban đêm.
Khá chác họ sẽ bắn phá cả hai bờ sông trong khi mở cuộc tấn công vào pháo đài vào ban đêm.
Pháo binh thời kỳ này không chính xác, nghĩa là chúng không thể nhắm chính xác vào các mục tiêu ở xa.
Nếu họ nhắm vào pháo đài, nhiều quả đạn sẽ rơi xuống sông và trở nên vô dụng.
Tôi khá chắc họ sẽ bỏ qua pháo đài và tập trung bắn phá vào các chiến hào ở cả hai bờ.
Vậy thì họ sẽ cố gắng chiếm pháo đài bằng cách nào?
Rất có thể họ sẽ bất ngờ tấn công vào ban đêm.
Đội quân Aerys cổ lỗ sĩ sẽ giỏi chiến đấu cận chiến hơn là đấu súng.
Tầm nhìn ban đêm thấp, làm mất đi lợi thế về tầm bắn của súng trường Austin.
Chiến hào của chúng tôi sẽ bị bắn phá và pháo đài sẽ bị tấn công vào ban đêm.
Tôi dự đoán của Quân đội Aerys sẽ có chiến lược như thế.
“Cuộc tấn công của kẻ thù sẽ dừng lại ngay khi mặt trời bắt đầu lặn.”
“…Có vẻ như cuộc pháo kích sắp bắt đầu. Hãy ra lệnh cho tất cả binh lính ở hai bờ rút lui.”
Kẻ thù có thể sẽ dành cả đêm để tỉ mỉ bắn phá cả hai bờ sông.
Chúng tôi sẽ rút quân khỏi chiến hào khi trời tối, để chúng ta có thời gian nghỉ ngơi.
…Nhờ vậy chúng tôi sẽ câu thêm được nửa ngày.
Tuy nhiên, những người lính bảo vệ pháo đài không thể rút lui vì chiến lược này.
Việc chúng tôi rút lui sẽ bị phát hiện nếu quân địch đột kích vào pháo đài và thấy nó trống không.
Để duy trì ảo tưởng rằng chúng tôi vẫn đang ẩn náu trong chiến hào, những người lính trong pháo đài phải tiếp tục kháng cự cho đến cùng.
Tôi đang giữ bốn mươi tờ giấy trong cặp tôi.
Chồng giấy này được giữ trong một túi nhỏ.
…Khi chúng tôi rút đi, giữa âm thanh bắn phá của bom đạn, tôi có thể nghe thấy những tiếng hét xung trận và tiếng súng từ phía pháo đài.
Họ tuân thủ theo kế hoạch, giao chiến với lực lượng Aerys mà không rút lui.
Maeve và Ember đang chiến đấu quên mình theo chiến lược của tôi.
Đến khi người cuối cùng ngã xuống, họ sẽ cho chúng ta thêm một ngày.
Tôi phải mang “thứ này” ư”
Tôi phải mang chồng di chúc cao lên mỗi ngày trong cặp ư?
Tôi phải bỏ chạy mang theo 150 bức thư vào hôm sau ư?
“Thiếu úy Touri, đội hình ngày mai nên sắp xếp như thế nào?”
“…Xin hãy cho tôi một chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ, Trung sĩ Gavel ạ.”
“Ah, tôi hiểu rồi.”
Tôi muốn nôn, nhưng đã nhịn được.
Dù tôi có khóc lóc, có thét gào bao nhiêu, cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi phải tận dụng mọi mạng sống mà mọi người đã tin tưởng giao cho tôi.
“Chúng ta hãy rút lui khoảng một cây số. Chúng ta sẽ đào chiến hào mới. Xin thông báo cho mọi người chuẩn bị xẻng.”
“Đã hiểu.”
Sau khi ra lệnh cho Trung sĩ Gavel, tôi chào nhẹ về phía pháo đài.
Từ phía pháo đài nhỏ trên bãi cát, có những tiếng gầm rú và la hét vẫn còn vang vọng.
“Sau ngày đầu tiên, mọi thứ vẫn theo kế hoạch chứ?”
Các chiến hào ở cả hai bên bờ sông đều không có thương vong vào ngày hôm đó.
Như kế hoạch, chỉ có 40 thương vong, bao gồm cả Maeve, là những người đã tình nguyện bảo vệ pháo đài.
“…Hạ sĩ Nauman, tôi có thể nói với anh đôi lời được không?”
Ngày mai, chúng tôi sẽ phải hết sức bảo vệ sáu chiến hào được bố trí trước Pháo đài Argalia.
Vì Trung sĩ Gavel và tôi sẽ hỗ trợ từ phía sau tại Pháo đài Argalia, nên tôi phải để quyền chỉ huy tiền tuyến cho Nauman.
“Ah, Thiếu úy Touri. Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Vâng, tôi muốn có một thảo luận ngắn với anh.”
Tôi đã gọi anh đến để trò chuyện một chút.
Tôi dự định sẽ giải thích các quy trình chỉ huy cho ngày hôm sau cùng với Trung sĩ Gavel.
Trung sĩ Gavel và tôi sẽ xem xét lại các quy trình chỉ huy vào ngày mai.
“Được rồi, đi thôi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều. …Nếu anh đã viết di chúc, tôi sẽ nhận.”
“Oh, được thôi.”
Nauman đứng dậy với vẻ mặt cam chịu và gãi đầu, nở một nụ cười buồn.
“…Tôi không có ai để gửi đến cả.”
“Thật vậy sao?”
“Vâng.”
Không có ai để nhận…
Những lời của anh khiến tôi khá day dứt.
Tôi chắc rằng anh từng nói anh có một người vợ và một đứa con gái.
Anh đã khoe về gia đình với tôi rất nhiều lần.
“Ừm, anh không định gửi nó cho vợ hoặc con gái anh sao?”
“Tôi không thể.”
Tôi quá tò mò để không hỏi.
Nghe vậy, Nauman ngoảnh mặt đi và nói:
“Tôi đã không nghe tin tức gì từ vợ tôi kể từ cuộc tấn công Sabbath năm ngoái.”
Anh nói điều này với vẻ buồn khó tả trên mặt.
“Vợ tôi là một người phụ nữ rất ân cần. Mỗi lần tôi gửi thư cho vợ, vợ tôi ấy luôn trả lời trong vòng một tháng.”
“…”
“Nhưng không biết cô ấy quên trong lúc hỗn loạn hay đang ở trong tình huống không thể viết thư, tôi đã gửi hết lá thư này đến lá thư khác kể từ năm ngoái, nhưng không có lá thư nào được hồi âm.”
“…”
“Chắc cô ấy bận lắm. Đó là lời giải thích duy nhất.”
Giọng Nauman khàn khàn khi anh quả quyết điều này.
Tôi không thể nói gì để trả lời sự đau khổ tột cùng của anh.
“Năm nay tôi cũng tặng quà cho con gái. Theo lời khuyên của Thiếu úy, tôi đã mua cho con bé một con búp bê Flamel.”
“…”
“Tôi muốn biết con bé có thích nó không. Anna đã lớn rồi, nên con búp bê này có thể hơi trẻ con. Nhưng tôi không thể tìm thấy thứ gì khác trên chiến trường.”
“…”
“Tôi muốn được hồi đáp. Bất kì cách nào cũng được, kể cả một lời phàn nàn. Tôi muốn thấy chữ viết của con gái tôi”.
…Hầu hết các ngôi làng của Austin đều bị thiêu rụi trong Cuộc tiến công Sylph.
Hầu như không còn ai sống sót ngoại trừ những người sống gần thủ đô.
Trong trường hợp đó, gia đình Nauman có thể…
“Nhưng ngay cả những lá thư tôi gửi cũng quay trở lại với tôi.”
“…”
“Con búp bê và lá thư tôi gửi hôm nọ đều bị từ chối kèm theo ghi chú nói rằng địa chỉ không còn tồn tại nữa.”
Nauman đưa cho tôi bản di chúc trống và nói:
“Cái này chắc cũng sẽ bị trả lại thôi, phải không? Thế thì viết gì cũng vô ích.”
“Nauman…”
“Tôi chẳng còn gì nữa rồi, thưa Thiếu úy. Không còn gì cả…!!”
Anh khóc thảm thiết, răng va vào nhau lập cập.
“Ah, thật thảm hại.”
Không biết phải nói gì, tôi chỉ đứng yên và nhìn vào Nauman.
“Thiếu úy Touri, đâu đó trong tim tôi, tôi vẫn tin rằng gia đình tôi vẫn còn sống. Tôi không thể ngừng nghĩ rằng họ có thể sống sót nhờ một loạt phép màu.”
“Nó… Chắc chắn có thể xảy ra.”
“Nên tôi không muốn chết.”
Nauman cười, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết.
“…Sau cùng, tôi vẫn không muốn chết.”
“…”
“Nực cười lắm phải không? Dù tình hình quốc gia ngặt nghèo thế này, tôi vẫn báo cáo với quân đội rằng tôi muốn về nhà để xem gia đình có an toàn không. Nhưng cuối cùng, tôi không được nghỉ phép.”
Nauman giữ trên tay bức ảnh gia đình.
Bức ảnh chụp Nauman bế một cô gái trẻ có đôi mắt sáng.
“Tôi không muốn chết mà không biết gia đình tôi còn sống hay không… Tôi tuyên bố những điều lớn lao ấy, nhưng tôi còn không có gia đình để bảo vệ. Tôi thực sự cảm thấy hối tiếc!!”
“…”
“Thật thảm hại, nhưng tôi không thể làm gì khác. Thiếu úy, thật sự không còn cách nào sao? Chúng ta thực sự phải chết ở đây, đúng như Chỉ huy lâm thời đã nói sao?”
Anh nắm chặt vai tôi với hai dòng nước mắt.
Anh tuyệt vọng khóc khiến tôi không thể phản ứng gì.
“Tôi có bao giờ được gặp lại gia đình mình nữa không?”
Nauman là người già nhất ở đây, già hơn cả Maeve, nhưng vẫn khóc lớn. Mặt anh đầy nước mắt nước dãi.
Anh còn không cố gắng giữ thể diện của mình.
“…Tôi xin lỗi, Thiếu úy. Tôi đã nói điều gì đó không hay.”
“Không, …”
“Tôi hơi mất bình tĩnh. Chúng ta đang bàn chuyện ngày mai phải không? Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Sau vài giây giao tiếp bằng mắt, Nauman quay đi với vẻ mặt xấu hổ.
“Tôi sẽ đợi. Cứ từ từ bình tĩnh lại nhé.”
“Vâng, tôi xin lỗi.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa khi nhìn anh như thế.
Tôi bắt đầu đi về phía lều, như thể đang cố trốn khỏi thực tại.
Tôi thấy thật buồn nôn.
Chỉ có tôi được an toàn khi mọi người phải đối mặt với tử thần.
Tôi ghê tởm chính bản thân mình, người chỉ có thể đẩy toàn bộ cấp dưới đến chỗ chết.
Và trên hết, sự thật đáng ghê tởm là…
Những suy nghĩ của tôi khi nghe Nauman khóc.
────Ah, tôi mừng là tôi không phải chết.
Một suy nghĩ đáng khinh sượt qua tâm trí tôi.
Lắng nghe cảm xúc thực sự của Nauman về việc không muốn chết…
Tôi thấy mình nhẹ nhõm vì tôi có thể sống sót trở về.
“…”
Tôi không thể tin tâm hồn tôi.
Tôi ghê tởm chính bản chất tôi.
Vì nghĩ như thế, khi đối mặt với người đang khóc với giọng bi thương đến thế.
Thật ác quỷ, chính bản thân tôi ơi.
Tôi chưa từng nghĩ tôi là người tốt, nhưng tôi không nghĩ mình tàn nhẫn đến mức này.
“…”
Tôi xứng đáng được sống sao?
Một người vô dụng như tôi xứng đáng được sống sao?
Tôi loạng choạng, cắn môi và đi về phía lều—
“Này, mặt xô thế là sao thế?”
“…Trung sĩ Gavel.”
Trung sĩ Gavel, người cũng đang đi dọc bờ sông, nắm lấy vai tôi.
-------------------------
Eng TL: Chương này thật khó tin. Tôi thực sự không ngờ Touri qua từ tiếng khóc nức nở của Nauman, nghĩ rằng cô ấy vui khi có thể sống sót một mình.
-------------------------
Mình thấy Eng TL sai rồi. Touri mừng vì có thể sống, chứ không phải “sống sót một mình”.
Touri sẵn sàng hi sinh cho tổ quốc, nhưng đây Touri chỉ quá hợp để chạy thoát thôi.
Ở Arc 4 làm minh chứng rõ nhất. Touri có thể bỏ mặc Rodri và Alan để chạy trốn cùng Đâị đội Verdi, nhưng vẫn quyết định theo Rodri dù biết mình sẽ chết.
Ai cũng muốn sống mà. Đó không phải ác độc đâu. Theo truyện thì người dùng được [Heal] muốn cứu người mà Touri. Mà có ai muốn cứu người mà ác độc đâu.
Bolt-action rifle là một loại súng cầm tay được vận hành bằng cách trực tiếp điều khiển khóa nòng thông qua tay cầm khóa nòng, thường được đặt ở phía bên phải của súng (vì hầu hết người dùng đều thuận tay phải). Phần lớn súng khóa nòng là súng trường, nhưng cũng có một số biến thể của súng ngắn là loại khóa nòng. là tên được đốt cháy chứ chưa có tên lửa hiện đại đâu