Khi binh lính muốn mua xa xỉ phẩm, họ sẽ mua ở đâu?
Có một nơi gọi là “cửa hàng quân nhu” được thành lập trong căn cứ quân sự.
Cửa hàng quân nhu về cơ bản là một nơi bán lẻ nhiều mặt hàng khác nhau, không chỉ đồ xa xỉ mà còn có giấy và phong bì để gửi thư cho gia đình, đặc sản địa phương, và nhiều nữa.
Và cửa hàng quân nhu này không chỉ bán các mặt hàng mà còn quản lý cả “giải trí tình dục” – các cơ sở khiêu dâm.
Ban đầu, các cửa hàng liên quan đến tình dục được tách ra khỏi khu vực bán lẻ…
Tuy nhiên, do thiếu nguồn cung, không gian bán lẻ đã bị thu hẹp và chúng được kết hợp với các dịch vụ tình dục.
Rượu và đồ ngọt hiện nay có giá gần gấp mười lần so với thời bình.
Nguyên nhân là do lực lượng lao động đã bị chuyển qua tổ hợp công nghiệp quân sự, làm giảm sản lượng các mặt hàng xa xỉ.
Sự suy giảm của các ngành công nghiệp giải trí đã tác động đáng kể đến quân đội.
Khi con người không còn rượu và đồ ngọt, điều tiếp theo họ làm là mại dâm.
Những góa phụ mất chồng và đang phải vật lộn để kiếm sống sẽ đến cửa hàng quân nhu để bán thân lấy tiền nuôi con.
Kết quả là giá rượu tăng lên nhưng giá mại dâm vẫn tiếp tục giảm.
Không có gì ngạc nhiên khi phần lớn cửa hàng quân nhu chuyển qua ngành công nghiệp tình dục.
Tôi chưa bao giờ đến cửa hàng quân nhu trước đây.
Tôi vẫn còn quá trẻ để uống rượu và tôi quan tâm đến dịch vụ tình dục.
Và tôi không có ý định đến đó trong tương lai, nhưng…
“Một binh sĩ của Đại đội Du kích Touri đã gây ra một cuộc ẩu đả trong cửa hàng quân nhu, và có người bị thương. Chúng tôi yêu cầu sự hỗ trợ của cô.”
“Puku puku puku.”
“…Hiểu rồi. Tôi sẽ đến.”
Vào buổi tối của một ngày nghỉ.
Giữa buổi huấn luyện với Argie, tôi được người phụ trách cửa hàng quân nhu gọi đến.
“Này, cô sẽ thực sự đi à? Tôi có thể đi và làm trung gian cho.”
“Không sao đâu, Trung sĩ Gavel. Có người bị thương, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi.”
Trung sĩ Gavel có vẻ hơi lo lắng khi tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ đến cửa hàng quân nhu.
Tôi hiểu đó là nơi có dịch vụ tình dục, nhưng tôi không thấy khó chịu cho lắm.
Do ảnh hưởng của ký ức từ kiếp trước nên tôi có độ tuổi tinh thần cao.
Tôi cũng hiểu sở thích và nhu cầu của đàn ông.
“Nhưng mà, cô biết đấy, không tốt cho cô đâu.”
“Trung sĩ Gavel, anh quên rằng tôi lớn tuổi hơn anh à?”
“Nhưng, thôi… ổn thôi. Cô đã được cảnh bảo trước rồi đấy, được chứ?”
Trung sĩ Gavel ngây thơ đã liên tục cố gắng ngăn cản tôi đến cửa hàng quân nhu.
Anh ấy hẳn nghĩ rằng tôi không thể chịu đựng được những nơi như thế này.
“Trông không giống lắm vì vẻ ngoài của tôi, anh nên nhớ là tôi lớn tuổi hơn anh đấy, Trung sĩ Gavel. Nên tôi có hiểu biết về những thứ như thế này, và tôi đã đủ lớn để không xấu hổ.”
“Hahh…”
“Nếu nghi ngờ thì đi theo tôi đi. Đi và dọn dẹp đống rắc rối mà cấp dưới đã bày ra cho chúng ta đi.”
“O-Oh.”
Tôi thở dài lặng lẽ rồi đi đến cửa hàng quân nhu cùng Trung sĩ Gavel, người đang có vẻ mặt nghi ngờ.
“Wow…”
“Thấy chưa, tôi đã bảo cô rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên tôi đến cửa hàng quân nhu.
Cửa hàng quân nhu đã là… một trải nghiệm.
“Cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ từ mọi nơi.”
“Ừ, có lẽ họ đang làm vậy.”
Giờ tôi đã hiểu tại sao Trung sĩ Gavel lại trở về từ cửa hàng quân nhu với khuôn mặt đỏ bừng.
Không có chỗ nào trong cửa hàng quân nhu mà không bị lộ da thịt.
Trên một bục thu hút ánh nhìn, những người phụ nữ bán khỏa thân tạo dáng quyến rũ trước những người lính đang tụ tập.
Từ phía sau những vách ngăn mỏng manh, những âm thanh gợi cảm vang vọng.
“Um, người lính của Đại đội Du kích Touri… Hạ sĩ Ember, phải không? Anh ta có thể ở đâu được nhỉ?”
“Khu E. Ngay giữa phố đèn đỏ.”
Biển báo gần lối vào có hình một người phụ nữ khỏa thân được vẽ trên đó.
Tại trạm cấp nước phía sau, những người đàn ông và phụ nữ có lẽ đã hành sự xong đang xếp hàng.
Có một mùi hăng nồng, và mùi đặc trưng bao trùm khu vực đó khiến tôi muốn nôn.
“Giải quyết nhanh thôi, Trung sĩ Gavel.”
“Vâng.”
Thật dễ hiểu tại sao Trung sĩ Gavel lại muốn né khỏi một nơi như thế này.
Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn ở lại lâu.
Cho dù là do lỗi của cấp dưới thì bị gọi đến một nơi như thế này cũng…
“Hắn ta trộm hàng rồi bỏ chạy kìa!”
“Bắt hắn ta lại.”
“Tsk.”
Có vẻ như tình hình an ninh không được tốt lắm, có nhiều vụ móc túi và trộm cắp.
Tình hình sẽ tốt hơn nếu họ nỗ lực duy trì trật tự hơn nhỉ?
Không, có lẽ họ không có đủ nhân lực để làm điều đó.
“Mày! Trả tiền lại cho tao.”
“Tao sẽ giết mày!”
Đột nhiên bên đường xảy ra một cuộc ẩu đả, và mọi người xung quanh đều giả vờ không nhìn thấy.
…Chất lượng binh lính của chúng tôi rõ ràng đã suy giảm.
Đây là dấu hiệu cho thấy quân đội Austin đã trở nên tuyệt vọng như thế nào.
Thật khó để mong đợi tính kỷ luật và đạo đức từ những tân binh bị ép buộc nhập ngũ.
“Nơi này là khu ổ chuột của quân đội.”
Một nơi tồi tàn đầy rẫy trộm cắp và mại dâm.
Xung quanh, những người đàn ông phát ra những tiếng động hoang dã trong khi nhấp hông.
Quả thực như Trung sĩ Gavel đã nói, nơi này giống như một khu ổ chuột.
Cửa hàng quân nhu đáng lẽ là một cơ sở giống như một khu chợ, nơi mọi người có thể mua bán nhiều loại hàng hóa khác nhau, nhưng giờ đây…
“Giờ ở cửa hàng quân nhu chỉ có dịch vụ tình dục thôi à?”
“Còn có bán hàng nữa. Nhìn kìa, đằng kia.”
Nhìn theo ngón tay, tôi thấy một người đàn ông đang đưa cho tôi một chai chất lỏng nhỏ với nụ cười toe toét.
“Nhìn không, đây là V.”
“Cảm ơn trời đất. Tôi không thể sống thiếu nó được.”
Dưới cửa hàng không có biển hiệu, những người trông có vẻ mờ ám đang thực hiện các giao dịch bí mật.
Chất lỏng trong một chai nhỏ không có nhãn… Không phải là ma túy đâu, đúng không?
“Họ đang buôn bán cái gì vậy? Chúng ta có nên thẩm vấn họ không?”
“Đó chỉ là rượu rẻ tiền thôi. V là loại rượu nhạt, không có vị.”
“Nó thay thế cho rượu phải không?”
“Rượu quá đắt nên mọi người mua V.”
Hạ sĩ Nauman nói với vẻ mặt khó chịu: “Tôi không hiểu tại sao mọi người lại uống thứ như thế.”
Cửa hàng quân nhu đang lưu hành một loại rượu rẻ tiền, kém chất lượng có tên là “V”.
Rõ ràng là hương vị nhạt, kiểm soát chất lượng kém và thậm chí một số người còn bị ốm vì nó.
“Rượu đó là hàng cứu trợ của Sabbath.”
“Rượu của Sabbath?”
“Đúng vậy. Rượu chưa pha loãng quá mạnh, nên họ pha loãng trước khi bán.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chắc hẳn đó là ý tưởng của họ. Họ vận chuyển rượu ở dạng cô đặc rồi pha loãng với nước để tăng thể tích. Nghe có vẻ hợp lý.”
Tôi liếc nhìn những chai lọ nằm gần đó.
Tôi nhận ra thương hiệu đó.
Đây là loại rượu Vok đặc trưng mà chú Gorski thích uống.
…V hẳn là viết tắt của Vok.
“Tôi nghĩ họ chỉ đơn giản là thích rượu mạnh.”
“Thật ư”
“Ít nhất là tôi chưa từng thấy ai uống Vok pha loãng.”
Họ sẽ đổ Vok thẳng vào những chiếc mũ bảo hiểm lật ngược, đầy đến tận vành.
Uống rượu mạnh là biểu hiện của sự nam tính.
Có lẽ họ thậm chí còn không nghĩ đến việc pha loãng nó với nước.
“Tôi nghe nói nó có thể được dùng làm chất khử trùng.”
“Nhân tiện, nguyên nhân gây tử vong đứng thứ ba đối với binh lính Sabbath là ngộ độc rượu đấy.”
“Họ bị ngu à?”
Việc rượu chưng cất là mặt hàng đầu tiên được gửi đi viện trợ cho chúng tôi cho thấy rõ bản sắc dân tộc của quốc gia đó.
“Cuộc ẩu đả này có phải do Hạ sĩ Ember gây ra không?”
“Rõ ràng là anh ta đã đánh một cô gái mại dâm.”
Khi chúng tôi đến Khu E, chúng tôi thấy Hạ sĩ Ember ngồi khoanh chân với khuôn mặt sưng húp.
Tôi nhận ra khuôn mặt anh ấy.
Anh ta là người lính khiến tôi nhớ đến Trung đội trưởng Garback, người đã tấn công tên lính đào ngũ trước mặt kẻ thù.
“Thiếu úy Touri, tôi xin lỗi vì những rắc rối tôi đã gây ra cho cô.”
“Không sao đâu. Anh có thể giải thích tình hình được không?”
“Tất nhiên, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của cô.”
Anh ta đứng dậy và nghiêm nghị chào. Thái độ của anh ta rất tự tin, không hề có chút tội lỗi nào.
“Hả? Hai nhóc đang làm gì ở đây thế?”
“Xin chào. Tôi là Thiếu úy Touri, sĩ quan cấp trên của anh ta.”
“…Cô là cấp trên của hắn à?”
Một ông già thô lỗ trừng mắt nhìn tôi từ phía sau Ember.
Có vẻ như ông già này chính là người gây ra rắc rối.
“Các người huấn luyện lính kiểu gì thế? Làm hại một cô gái điếm như thế!”
“Tôi xin lỗi vì những rắc rối mà anh ấy đã gây ra.”
“Chuyện này không thể giải quyết chỉ bằng lời xin lỗi được đâu, đồ ngốc!”
Ông già túm lấy cổ áo tôi và hét lên, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
“Này, anh đang làm gì Thiếu úy thế?!”
“Câm mồm đi lại đồ khốn nạn! Này cô kia, tôi không biết cô là Thiếu úy hay gì, nhưng cô phải trả giá cho chuyện này!”
“Uh…”
Ông già vừa khạc nhổ vừa hét vào mặt tôi.
Sau khi sắp xếp lại những lời lăng mạ của anh ta, rõ ràng anh ta là một tên ma cô kiếm sống bằng nghề môi giới mại dâm.
Những tên ma cô này hiện đang kiểm soát các cửa hàng quân nhu.
“Tên lính đó đã đánh một cô gái của chúng tôi. Tội nghiệp, giờ mặt cô ta bầm tím to đùng. Cô ta không thể làm việc trong tình trạng này được.”
“…Tôi rất xin lỗi vì điều đó.”
“Thật là bất tiện, chết tiệt!”
Ember đã cãi nhau với gái mại dâm và đấm vào mặt cô ta.
Khi tôi xác nhận với anh ta, anh ta thừa nhận đó là sự thật.
Nếu đúng như vậy thì lỗi thuộc về chúng tôi.
“Hạ sĩ Ember. Việc tấn công dân thường bị nghiêm cấm theo quân luật.”
“Tôi biết điều đó, thưa Thiếu úy.”
“Vậy tại sao anh lại đánh con điếm đó?”
“Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi thành thật xin lỗi và sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào.”
Ember cúi đầu thật sâu trước tôi.
Anh ta có vẻ hối hận và có thái độ rõ ràng, không hề có dấu hiệu muốn bào chữa.
“Cô có thể trừng phạt anh ta thế nào cũng được, nhưng vấn đề là những tổn thất mà chúng tôi phải gánh chịu. Cô sẽ phải trả tiền điều trị cho cô ấy và bồi thường cho thời gian cô ta nghỉ việc.”
“Nhưng…”
“Này Thiếu úy, nếu cô là tay to như vậy thì cô phải có tiền chứ? Trả tiền đi.”
Tên ma cô dường như không quan tâm đến hình phạt dành cho Ember.
Điều duy nhất hắn ta quan tâm là hắn có thể lấy được bao nhiêu tiền từ chúng tôi.
Tuy nhiên, nếu lỗi thuộc về chúng tôi, tôi cần phải giải quyết.
“Được rồi, nhưng trước tiên chúng ta hãy nói về cách điều trị…”
“Xin lỗi, Thiếu úy Touri. Về chuyện đó…”
“Cái gì thế, Hạ sĩ Ember?”
Tôi dự định sẽ bồi thường và thảo luận về cách giải quyết.
Nếu một người lính tấn công thường dân, cần phải có sự bồi thường thích đáng.
Tôi không thể trả lời anh ấy ngay lập tức, bao gồm cả số tiền bồi thường phải trả.
“Không cần bồi thường. Tôi đánh cô ta vì cô ta định lừa tôi. Tôi sẽ chấp nhận hình phạt cho hành vi tấn công, nhưng tôi sẽ không bồi thường cho họ.”
“Cái quái gì vậy!?”
Đó là điều tôi đang nghĩ, nhưng Ember đã ngắt lời cuộc trò chuyện và đưa ra gợi ý này.
Tên ma cô nổi cơn thịnh nộ, nhưng Ember vẫn giữ vững lập trường.
“…Anh có thể vui lòng cho tôi biết chi tiết hơn về trò lừa đảo này không?”
“Vâng, thưa Thiếu úy.”
Lúc đó tôi mới được nghe toàn bộ câu chuyện từ Ember.
Tóm lại lời khai của Ember là có vẻ như nhóm ma cô này đã thực hiện hành vi lừa đảo hôn nhân một cách có tổ chức.
Mọi chuyện bắt đầu khi một người quen của Ember thông báo với đơn vị rằng anh đã đính hôn với một cô gái điếm.
Có vẻ như cô gái điếm này có một số khoản nợ, nhưng anh ta đồng ý sẽ trả hết nợ để đổi lấy việc cưới cô ta.
Người lính rất vui mừng và đồng đội cũng chúc mừng anh.
Tuy nhiên, Ember đã nghe những câu chuyện tương tự nhiều lần ở các đơn vị khác.
Cảm thấy nghi ngờ, anh đến cửa hàng quân nhu và hỏi về tình nhân của người lính.
Khi họ gặp nhau, cô ta kể lại câu chuyện về khoản nợ của mình và mong muốn kết hôn sau chiến tranh.
Khi anh hỏi cô tình nhân: “Cô có hôn phu chưa?”, cô ấy ngay lập tức trả lời: “Chưa”.
Tức giận, Ember gặng hỏi chi tiết, và cô thừa nhận họ được chỉ thị lừa đảo binh lính bằng cách hứa hôn và lấy tiền của họ.
Cô ấy không hề hối hận, nói rằng, “Những lời đó nói ra vì chúng tôi bị ra lệnh,” và “Tôi đang để họ mơ mộng,” rồi đe dọa anh ta rằng, “Đừng nói bất cứ điều gì không cần thiết cản trở công việc kinh doanh,” và, “Tôi sẽ đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ bén mảng đến cửa hàng quân nhu nữa.”
“Làm sao tôi có thể im lặng khi trái tim của đồng đội tôi bị đùa giỡn? Tôi phải đánh cô ta.”
Đó là lý do tại sao Ember đánh cô gái điếm.
Ra trận một mình và tử trận mà không có ai nhớ đến rất đáng sợ.
Thật an ủi biết bao khi có vị hôn thê của bạn đợi bạn khi trở về nhà?
“Chuyện đó không liên quan đến tôi! tôi không quan tâm đến chuyện gái mại dâm và lính tráng có đính hôn hay không. Trả tiền cho tôi đi!”
“Sao mày dám nói thế khi mày đã lừa tiền của đồng đội tao! Mày nên tự biết mà xấu hổ đi!”
“Tôi không quan tâm đến những lời thề hẹn giữa họ. Sự thật vẫn là lính của cô đã đánh một trong những cô gái của tôi!”
…Giờ tôi đã hiểu tại sao Ember lại tức giận.
Anh đã lên tiếng bảo vệ một người đồng chí khỏi bị lừa đảo hôn nhân.
Nếu câu chuyện này là sự thật thì vẫn có chỗ cho sự thông cảm.
“Tôi hiểu rồi, ma cô. Trước tiên đưa tôi đến chỗ gái mại dâm đã.”
“Cái gì? Cô định thẩm vấn cô ấy sao? Không đời nào, tôi không cho cô xen vào chuyện của chúng tôi.”
“Tôi là quân y và có thể sử dụng phép thuật chữa lành. Hãy bắt đầu bằng việc xử lý vết thương cho cô ấy.”
Tôi nghĩ người phụ nữ đó có lẽ cũng có lý do riêng để tham gia vào những hoạt động như vậy.
Nếu không thiếu tiền, họ đã không phải hành nghề mại dâm ở vùng chiến sự.
Tuy nhiên, nếu đúng là tình trạng lừa đảo đang lan rộng thì cần phải giải quyết.
“Tôi sẽ xử lý việc này. Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên và đảm bảo có biện pháp xử lý thích hợp.”
“Quên chuyện đó đi, trả tiền ngay! Nếu không tao sẽ đánh mày!”
“Tôi xin lỗi, nhưng nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ coi đây là hành vi tống tiền và sẽ duy trì trật tự. Anh có sẵn sàng để quân đội quay lưng lại với mình không?”
“Tch…”
“Trước tiên, tôi sẽ chữa trị cho người phụ nữ bị thương. Sau đó, chúng ta sẽ xác minh sự việc và bàn bạc phương án xử lý tiếp theo.”
Nhận ra tôi sẽ không lùi bước, ông già lè lưỡi tỏ vẻ bực bội.
Anh ta nghĩ tôi sẽ khuất phục trước những lời đe dọa sao?
Một người lính không thể nào có thể bị đe dọa chỉ bằng vũ lực.
“Hạ sĩ Ember. Lẽ ra anh nên báo cáo ngay cho tôi thay vì dùng đến bạo lực. Anh sẽ bị trừng phạt thích đáng vì tội hành hung thường dân.”
“Đã hiểu.”
“Tôi sẽ cảnh báo Đại đội Du kích Touri về vấn đề này…. Tôi cũng sẽ liên lạc với cấp trên.”
Việc duy trì an ninh trong cửa hàng quân nhu là rất quan trọng.
Nếu chúng ta bỏ qua vấn đề an ninh tại những cơ sở này, chúng sẽ trở thành ổ rắc rối.
Tôi nên đề cập vấn đề này với Verdi với tư cách là một Thiếu úy.
“Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng xin hãy nghĩ đến cả những người dân thường nữa, Hạ sĩ Ember.”
“Nghĩ đến chúng à?”
“Mọi người đều đang phải vật lộn để sinh tồn.”
Ở Austin hiện tại, không có gì đảm bảo thức ăn cho ngày mai.
Sẽ có những người lừa dối và lợi dụng người khác để tồn tại.
Tất cả là vì cuộc chiến này.
“Tôi đã nhớ tên anh rồi đấy. Tôi sẽ nộp đơn khiếu nại lên quân đội mỗi ngày.”
“…Cứ làm thỏa thích.”
Cảm thấy không thoải mái dưới cái nhìn soi mói của tên ma cô, tôi đi theo hắn đến chỗ cô gái mại dâm và chữa lành vết thương cho cô.
…Cô ấy cũng mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục nên tôi cũng cho cô ấy uống thuốc điều trị bệnh đó.
“Uuuuuuuuuuuh!!!”
Sau đó…
Sau khi báo cáo sự việc cho Verdi, một cảnh báo đã được đưa ra cho toàn bộ quân đội.
“Tôi không tin, tôi không thể tin được!!!”
Khi đại đội của tôi được cảnh báo, một người lính đã bật khóc và khuỵu xuống đất.
Có khả năng đây chính là người lính bị lừa mà Ember nhắc đến.
“Ugh, uuuhh!”
Chứng kiến kiến một người đàn ông trưởng thành mất bình tĩnh và khóc lóc trong cơn hoảng loạn là rất khó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người lính xung quanh dường như trở nên cảnh giác và thận trọng hơn.
“Hạ sĩ Ember, người lính đó là…”
“Đúng vậy. Anh ấy là người mà tôi từng có cuộc ẩu đả trước đây.”
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là…
Người lính bị lừa chính là người đã từng ẩu đả với Ember và có xu hướng bỏ chạy khỏi trận chiến.
Với những lần cãi vã trước đây, tôi cho rằng họ không có quan hệ tốt.
“Tôi vẫn không thể hòa hợp với anh chàng đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Nhưng cho dù có tính cách như vậy, anh ta vẫn là đồng chí tôi. Tôi không thể chịu đựng được cảnh họ đùa giỡn với trái tim anh ấy.”
Nói xong, Ember cười toe toét với khuôn mặt bầm tím vì bị đánh.
------------------------------------------
Thấy gì không, 10 chap bình yên đấy.