Khi mùa thu kết thúc với một làn gió mát rượi.
Đại đội Du kích Touri vẫn ngày ngày tập luyện.
“Thiếu úy Touri, của cô đây.”
“Cảm ơn anh.”
Quân đội miền Nam Austin đang xâm lược Flamel được cho là đang tiếp tục tiến quân nhanh chóng.
Thật khó có thể tưởng tượng được rằng họ sẽ thua khi Bern Valou chỉ huy.
Với tốc độ này, việc chiếm được thủ đô vào cuối năm không còn là giấc mơ nữa.
Nếu thủ đô Pari thất thủ, chiến tranh sẽ kết thúc và hòa bình cuối cùng sẽ đến.
Mặc dù chúng ta đã tập luyện rất chăm chỉ, nhưng vẫn có khả năng chúng ta không có cơ hội để hành động.
Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ.
“…Hmm, đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta nhỉ?”
Nếu có gì đáng ngại thì chính là lực lượng cựu chính phủ Sabbath do Sylph Nova chỉ huy ẩn náu trong mỏ.
Trên tiền tuyến mỏ, tình trạng bế tắc giữa vẫn tiếp diễn như thường lệ.
Vì sự hiện diện của lực lượng Sabbath nên mới có sự bế tắc này.
Nếu lực lượng Sabbath với những khẩu súng gió biến mất, chúng ta có thể dễ dàng chiếm được mỏ.
Đó là lý do tại sao Sylph Nova không thể rời khỏi khu vực mỏ.
Do đó, Bern quyết định chia quân đội thành hai cánh.
Kế hoạch là chiếm thủ đô trong khi Sylph bị kẹt trong mỏ.
Vấn đề là Sylph có khả năng cao sẽ thiết lập một loại bẫy nào đó ở Tiền tuyến Mỏ này.
Tôi không thể tưởng tượng được Sylph sẽ ngồi yên và chứng kiến cuộc chiến diễn ra.
Có lẽ cô ta sẽ nghĩ ra một chiến lược nào đó để xoay chuyển tình thế.
Ví dụ, cô ấy có thể phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào các tuyến đường tiếp tế hoặc tiến hành chiến tranh du kích xung quanh mỏ.
Verdi rất cảnh giác với hành động của Sylph.
Anh đã cẩn thận củng cố hệ thống phòng thủ của chúng tôi để đảm bảo Tiền tuyến Mỏ không bao giờ bị xuyên thủng.
Anh cũng thiết lập một mạng lưới trinh sát rộng khắp xung quanh mỏ để theo dõi chặt chẽ kẻ thù.
Với sự cảnh giác như vậy, Sylph hẳn phải rất khó khăn để hành động.
Mặc dù Verdi không có khả năng nghĩ ra những chiến lược thiên tài như Sylph, nhưng anh luôn làm mọi việc rất kĩ lưỡng.
Bằng cách hạn chế điểm yếu và gia cố hàng phòng thủ, Sylph sẽ không thể dễ tìm ra sơ hở nào.
Anh cũng rất cảnh giác với các cuộc đột kích vào tuyến hậu cần.
Xuyên suốt lịch sử, điểm yếu lớn nhất của mọi đội quân viễn chinh luôn là hậu cần.
Bất kỳ đội quân nào cũng sẽ sụp đổ nếu tuyến hậu cần bị cắt đứt.
Do đó, cơ hội chiến thắng lớn nhất của Flamel hiện nay là “cắt đứt tuyến tiếp tế”.
Nên Verdi thiết lập các trạm liên lạc và thiết lập một hệ thống để luôn có thông tin về các đơn vị vận chuyển.
Anh cũng lệnh cho các đại đội du kích có đủ sức mạnh để rút lui cùng hàng hóa khi bị đột kích thực hiện các nhiệm vụ vẩn chuyển.
Vì các lý do trên…”
“Trung sĩ Gavel, tôi được triệu tập đến Bộ Tổng tham mưu. Tôi sẽ giao cho anh nhiệm vụ giám sát huấn luyện.”
“Đã hiểu.”
Đại đội Du kích Touri của chúng tôi chính thức được lệnh thực hiện một nhiệm vụ… một “nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa”.
“Tôi là Chuẩn úy Gilveli từ Bộ Tổng tham mưu Austin. Rất vui được gặp cô.”
“Tôi là Thiếu úy Touri của Đại đội Du kích Touri, thuộc Tiểu đoàn Verdi. Hân hạnh được gặp anh.”
Nhiệm vụ của chúng tôi là vận chuyển hàng tiếp tế đến một thành phố tên là Engei trong lãnh thổ Flamel.
Nhiệm vụ gồm tiến qua vùng Austin kiểm soát trong khi hộ tống hàng tiếp tế.
Nhiệm vụ này có độ khó phù hợp với lần thực chiến đầu tiên của chúng tôi
“Chúng tôi đã chuẩn bị lịch trình. Hãy sử dụng tài liệu này để chuẩn bị cho nhiệm vụ.”
“Cảm ơn Chuẩn úy. Tôi có thể xin thông tin địa hình của tuyến đường tiếp tế không?”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô.”
Việc vận chuyển hàng tiếp tế được lên lịch trình tỉ mỉ và chúng tôi được cung cấp mốc thời gian chi tiết.
Kế hoạch hoạt động của chúng tôi đã được thiết lập đến từng phút.
Ngoài ra còn có các quy trình khẩn cấp chi tiết để đề phòng.
“Nhiệm vụ được coi là thành công nếu chúng tôi hoàn thành việc vận chuyển trong vòng 14 ngày và trở về căn cứ quân sự trung tâm?”
“Đúng.”
Sổ tay hướng dẫn ứng phó với các cuộc tấn công của kẻ thù khá đầy đủ.
Nếu địch tấn công bằng lực lượng cấp trung đội, tôi phải giao chiến. Nếu địch tấn công bằng lực lượng cấp đại đội, ta phải ưu tiên bảo vệ hàng hóa và câu giờ. Nếu địch tấn công bằng lực lượng cấp tiểu đoàn, ta được phép bỏ hàng hóa và rút lui.
Sự tỉ mỉ này đảm bảo rằng sai sót sẽ không thể xảy ra.
“Thật vinh dự khi được Lucky Carry lừng danh giám sát việc vận chuyển! Không có đơn vị vận chuyển nào may mắn hơn thế này!”
“Ha ha ha…”
Nhân tiện, Chuẩn úy Gilveli là một sĩ quan trẻ có bộ râu thưa.
Ông có vẻ là một người lịch thiệp và dễ mến, có trạc tuổi Verdi.
“Chúng tôi trông chờ vào sự hỗ trợ của cô, Thiếu úy Touri.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vị Chuẩn úy này rất tử tế và đã cho chúng tôi lời khuyên chi tiết, chẳng hạn như “Chiến thuật bình thường ở đây là đột kích từ phía nam, nên hãy tăng cường lực lượng ở phía nam,” và “Con đường này rộng nhưng khó phản ứng trước một cuộc tấn công bất ngờ, vì vậy tôi khuyên cô nên đi theo tuyến đường này"”
Lời khuyên của anh không hề có vẻ coi thường chúng tôi; mà giống như anh ta đang quan tâm đến chúng tôi vậy.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cung cấp cho chúng tôi nhiều tài liệu như vậy, Chuẩn úy Gilveli.”
“Không, tôi rất vui vì có thể giúp được cô!”
Hiện tại, anh sẽ là người liên lạc giữa chúng tôi với Bộ Tổng tham mưu.
Tôi nhẹ nhõm khi biết anh ấy không phải là người đáng sợ.
“Chuẩn úy Gilveli là người phụ trách nhiệm vụ vận chuyển. Anh ta là một người rất thông minh.”
“Thật vậy, anh ấy có vẻ rất thông minh.”
“Nếu anh ta đã lên kế hoạch như này mà thì tôi nghĩ chúng ta nên áp dụng nó.”
Đêm đó, tôi giải thích chi tiết nhiệm vụ cho Trung sĩ Gavel.
Trung sĩ Gavel trông có vẻ vui vẻ khi nhìn thấy lệnh thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi.
“Cuối cùng cũng đến lúc Đại đội du kích Touri bước vào trận chiến đầu tiên.”
“Trận chiến đầu tiên của chúng ta…”
“Đó là động lực tốt cho những tân binh. Đây là cơ hội để xóa tan huyền thoại rằng chúng ta là đơn vị tuyên truyền.”
…Trung sĩ Gavel không tin rằng đại đội chúng tôi chỉ hoạt động vì mục đích tuyên truyền.
Tôi giữ sự thật đó cho riêng tôi.
“Được, hãy thể hiện giá trị của chúng ta.”
“Chắc chắn rồi. Cuối cùng, chúng ta sẽ trở thành một đơn vị Ace.”
Trung sĩ Gavel nói với sự háo hức tột độ.
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ chúng tôi có cơ hội được giao bất kỳ nhiệm vụ quan trọng nào vì chúng tôi chỉ là một đơn vị huấn luyện.
“Cố gắng hết sức nhé. …Tôi cũng hơi ngưỡng mộ danh hiệu ‘Ace’.”
“Ồ, vậy là cô cũng nghĩ như vậy à?”
Tôi mỉm cười và gật đầu đồng ý với Trung sĩ Gavel.
Mọi “Ace” mà tôi từng gặp cho đến nay đều tuyệt vời.
Trung đội trưởng Garback, Aria, ông Gorski và ông Zafqua.
Cảm thấy ngưỡng mộ họ cũng là bình thường.
“Hãy trở thành anh hùng của thời đại mới.”
“Ừ.”
Ai cũng đều khao khát được như họ.
Ace xuất sắc như thế đấy.
Tuy nhiên, tôi không nhắm tới việc trở thành một anh hùng.
Tôi không xứng đáng được công nhận, được tung hô, hay là tâm điểm.
Tôi chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ những con người tuyệt vời ấy, nhưng tôi không hứng thú với vinh quang.
Ở kiếp trước, tôi đã từng giành chức vô địch thế giới trong một giải đấu FPS và giành được danh hiệu vô địch thế giới.
Đúng là vào ngày hôm đó, vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cảm giác thành tựu không gì có thể thay thế được, nhưng…
Ngay cả sau khi trở thành nhà vô địch thế giới, cuộc sống của tôi vẫn không thay đổi chút nào.
Cuối cùng, danh dự cũng chỉ là sự mở rộng của tự thỏa mãn bản thân.
Vậy tôi chiến đấu làm gì?
Tôi muốn giết kẻ thù tôi hận.
Tôi muốn chúng phải trả giá cho những gì Lenalee phải chịu.
Tôi muốn sống sót để trở về với Sedol.
Tôi muốn mở một phòng khám nhỏ ở một Austin yên bình và sống một cuộc đời bình dị nhất có thể.
Chỉ đơn giản thế thôi.
Những lời tôi nói với Trung sĩ Gavel chỉ để ủng hộ cảm xúc của anh.
Tôi thực sự biết rằng tôi không phù hợp làm một “Ace”.
Tôi không nghĩ bản thân có thể sánh ngang những người đáng kinh ngạc ấy.
Đó là lý do tại sao tôi mỉm cười ấm áp với Trung sĩ Gavel, khi anh nói về mong muốn trở thành một Ace.
Chỉ nghĩ rằng anh ta rất thẳng tháng và đáng ngưỡng mộ, và cho rằng nó không liên quan đến tôi.
Và cứ thế, Đại đội Du kích Touri đã bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Chúng tôi được giao nhiệm vụ vận chuyển gần năm tấn vật tư từ khu vực mỏ đến thành phố Engei ở Flamel.
Trong khi sĩ quan quân nhu vận chuyển hàng tiếp tế, bộ binh sẽ trinh sát và do thám địa hình để theo kịp tốc độ.
“Hướng 11 giờ, điểm D, đã xác nhận địa hình.”
“Hướng 2 giờ, điểm C, không có dấu hiệu của kẻ thù.”
“Đã rõ. Tiếp tục tiến lên.”
Thành thật mà nói, tôi đã đánh giá thấp nhiệm vụ vận chuyển.
Vì nghe nói đây là nhiệm vụ được giao cho những đơn vị ít được huấn luyện nên tôi đã lầm tưởng rằng đây là một nhiệm vụ dễ dàng.
…Trên thực tế, chỉ riêng việc tiến lên phía trước cũng là một nhiệm vụ vô cùng căng thẳng và mệt mỏi.
Vật tư quân sự rất quý giá, vì vậy chúng tôi không thể để chúng bị kẻ thù hoặc bọn cướp lấy.
Chúng tôi cần cử trinh sát đi trước để xác nhận không có kẻ thù trước khi tiến lên.
Chúng tôi không thể tiến quân nếu chưa xác nhận được sự an toàn.
Nếu việc trinh sát bị trì hoãn, chúng tôi phải dừng lại, và sẽ làm gián đoạn lịch trình.
Vì vậy, chúng tôi phải lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước về việc cử trinh sát đến đâu, tiến bao xa trong khi họ đang trinh sát và thời điểm chúng tôi cần đến đích.
Không cách nào một người nghiệp dư như tôi có thể xử lý một nhiệm vụ phức tạp như vậy ngay lập tức.
Nếu Chuẩn úy Gilveli không chuẩn bị tài liệu cho chúng tôi, rất có thể chúng tôi đã thất bại trong nhiệm vụ vận chuyển.
Việc lập kế hoạch cho các nhiệm vụ vận chuyển này cũng được dạy trong các học viện quân sự.
Thật vậy, người ta cần phải rất thông minh mới có thể trở thành ứng viên sĩ quan.
“Thiếu úy Touri Lowe. Cảm ơn cô vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Sau khoảng một tuần di chuyển, chúng tôi đã thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Chúng tôi đến Engei sớm hơn dự kiến 12 giờ mà không gặp bất kỳ sự chậm trễ đáng kể nào trong quá trình vận chuyển.
“Hôm nay Đại đội Du kích Touri được nghỉ. Vui lòng tập trung trước nhà kho lúc 10 giờ sáng mai.”
“Đã hiểu.”
Nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi là vận chuyển hàng tiếp tế từ Engei trở lại khu vực mỏ.
Những vật tư này bao gồm các xa xỉ phẩm, hàng hóa lấy được và thiết bị bị hư hỏng.
Vì vậy, ngày mai chúng tôi cần phải đến kho lần nữa.
“Tuyệt! Vậy là tôi có thể tham quan Engei cả ngày rồi.”
“Chúng ta hãy mua một ít rượu Flamel và mang về nhà nhé.”
“Nhớ tự mang theo đấy. Đừng để nó lên xe hàng.”
Nói cách khác, hôm nay là ngày duy nhất chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Engei là thành phố thương mại lớn nhất của Flamel, nhưng hiện tại thành phố này đang nằm dưới sự kiểm soát hiệu quả của quân đội Austin.
Là một trung tâm hậu cần, nơi đây có rất nhiều hàng hóa giải trí và thực phẩm.
Tham quan Engei chắc chắn sẽ rất thú vị.
“Tuy nhiên, chúng ta sẽ phải kẹt với đống giấy tờ.”
“Thực vậy.”
Tuy nhiên, chỉ có những người lính bình thường mới có thể tận hưởng ngày nghỉ của mình.
Là người chỉ huy, tôi phải ghi chép và nộp tất cả thực phẩm, thuốc men, v.v. đã tiêu thụ trong suốt nhiệm vụ.
Có cả núi tài liệu cần phải nộp, bao gồm đánh giá hoạt động và các điểm cần suy ngẫm.
Tôi không thể cứ chơi bời như khi còn là một người lính cấp thấp được.
“Ít nhất tôi sẽ nhờ Maeve lấy cho chúng ta ít bánh và trà.”
“Nghe có vẻ ổn đấy.”
Nhân tiện…
Vào thời điểm đó, Engei là thành phố mà Austin đã “chiếm đóng bằng vũ lực”.
Quân lính của Austin đã trưng dụng hàng hóa do người dân Engei sản xuất và phân phối cho quân đội.
Nghĩ đến những người dân Engei bị buộc phải làm việc trong khi gia đình họ bị bắt làm con tin, thật không thích hợp khi đi lang thang trong thành phố như một khách du lịch.
Tôi đang bận rộn với công việc giấy tờ và trốn trong lều, nhưng chắc chắn tôi sẽ bị nhìn với ánh mắt khinh thường nếu tôi đi dạo quanh thị trấn.
Đúng như câu “gieo gió gặt bão”.
Những kẻ “ác” cuối cùng sẽ phải chịu sự trừng phạt.
Vào thời điểm đó, Austin chắc chắn là “ác quỷ” đối với người dân Flamel.
Một cuộc xâm lược nhằm thảm sát dân thường với mục đích gây ra sự tàn phá đến mức Flamel sẽ không bao giờ có thể xâm lược Austin nữa.
Quân đội Austin, vốn đã áp dụng một số chiến lược tàn bạo nhất trong lịch sử, chắc chắn là một đội quân mang tiếng xấu là “ác quỷ”.
Arunoma, nhân vật chính của Flamel, người đã đứng lên chống lại Austin với tư cách là một thường dân.
Bern, anh hùng của Austin, một kẻ phản diện theo đuổi ham muốn khi phục vụ lợi ích của đất nước.
Kết quả sẽ ra sao nếu một nhóm nhỏ “anh hùng” đối đầu với một nhóm lớn “kẻ phản diện”?
Trên thực tế, trên thế giới này thường xảy ra tình trạng số ít bị số đông chà đạp.
Nhưng Arunoma mới là vấn đề chính.
Người đã viết thực tế thành một “vở kịch”.
Nên nếu số ít “anh hùng” và nhiều “kẻ xấu” va chạm trong vở kịch, chuyện gì sẽ xảy ra?
Cuộc đối đầu hoành tráng ấy sắp diễn ra.
Và tôi, đang nhàn nhã thực hiện nhiệm vụ vận chuyển, không thể không nghĩ nó không liên quan đến tôi,
Tôi vẫn thong thả nghĩ ràng tôi sẽ vướng vào cuộc chiến thay đổi cả số phận của Austin và Flamel.
Và từ ngày đó, tôi đã bị kéo vào trung tâm của “vở diễn” mang tên lịch sử.
--------------------------------
Sắp tới “vở kịch” này sẽ peak cực kì.
quên bà Reitalyu rồi à =))