Chỉ trong nháy mắt nửa phút trôi qua. Cố Linh Y và Bối Lệ Na vừa lấy một chai dầu hào ở khu gia vị thì xe đẩy của Lộ Mãn đã dừng ngay trước mặt họ.
Tiểu Thục Hiền ngồi trên xe đẩy múa tay múa chân trông như vừa ca khúc khải hoàn trở về sau chiến thắng.
Trong giỏ xe là hơn chục loại đồ ăn vặt khác nhau.
Ngoài ra, cả lớn lẫn bé còn chọn cho Bối Lệ Na một hộp mật ong, một hộp cao A Giao và cho Triệu Gia Toàn một hộp cà phê loại vừa.
"Đây là Thục Hiền chọn cho mọi người, nếu không hợp ý thì cứ trách bé nhé." Lộ Mãn cười nói, "Không liên quan đến con đâu."
"Lộ Mãn, con thật là..."
Đến cả cơ hội từ chối cũng bị anh chặn mất rồi, Bối Lệ Na đành phải miễn cưỡng nhận lấy: "Thục Hiền, con đã cảm ơn anh chưa?"
"Con nói rồi ạ."
"Cảm ơn lại lần nữa đi."
"Cảm ơn anh trai ạ!"
…
Vài phút sau, tại khu nhà ở của cán bộ.
Mở cửa bước vào nơi ở của Triệu Gia Toàn và Bối Lệ Na, một căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách được trang trí tinh xảo rộng hơn trăm mét vuông.
Cố Gia Nhi ngồi nghiêng người giữa phòng khách, trên sàn nhà trải một lớp bìa carton. Trên đó vương vãi những mảnh ghép, tàu hỏa nhỏ và một đống lính nhựa, còn có rải rác vài món đồ chơi khủng long.
Một mình ở riêng với một trong hai chị em song sinh rồi đột nhiên lại bắt gặp người còn lại, trong lòng Lộ Mãn vẫn thoáng qua một cảm giác sai lệch. Đây quả là một loại ảo giác tâm lý đặc biệt kỳ diệu.
"Anh ơi!"
Thấy Lộ Mãn đến, Cố Gia Nhi chống tay xuống tấm bìa và nhanh chóng gần như nhảy dựng lên.
Cố Gia Nhi nhào vào lòng Lộ Mãn, vùi khuôn mặt trái xoan vào vai anh mà nhẹ nhàng cọ cọ.
"Được rồi, được rồi."
Lộ Mãn nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng và xoa xoa mái tóc sau gáy được buộc thành đuôi ngựa dài.
Vừa buông cô ra, Lộ Mãn hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn buộc tóc đuôi ngựa vậy?"
"Để mọi người dễ phân biệt hơn mà." Khuôn mặt Cố Gia Nhi rạng rỡ niềm vui, "Hì hì, hôm nay nếu anh đoán sai nữa thì phải nhảy xuống biển tạ tội đó."
Lộ Mãn ngắm nghía Cố Gia Nhi. Ngoài mái tóc buộc đuôi ngựa ra, cô và Cố Linh Y mặc cùng một bộ quần áo.
Áo khoác đen, áo phông ngắn tay màu xanh navy, bên dưới là váy xếp ly ngắn.
Dáng người mảnh mai, liễu mềm nương gió, eo váy thon gọn, bắp chân săn chắc, những đường cong uyển chuyển cũng được phô ra đôi chút trong bộ trang phục bình thường này.
Điểm khác biệt là quần tất trên chân em gái Cố Gia Nhi màu da.
Ánh mắt Lộ Mãn đảo qua đảo lại giữa chân Cố Gia Nhi và Cố Linh Y.
Cố Gia Nhi nhìn thấy vẻ mặt của anh, cảm thấy có gì đó không đúng liền lập tức cảnh giác.
Cô đứng chắn trước mặt chị gái Linh Y để che đi ánh mắt sói dê của Lộ Mãn.
"Anh ơi, anh đang nhìn gì vậy?" Cô bé bất mãn nói.
"Anh chỉ cảm thấy..." Lộ Mãn trầm ngâm, "Màu đen quả thật làm cho người ta trông gầy hơn."
Hai chị em có vóc dáng và dáng chân hoàn toàn giống nhau.
Khi để chân trần so sánh thì cơ bản không nhìn ra sự khác biệt.
Còn bây giờ Cố Gia Nhi mặc quần tất màu da, chỉ bằng cảm giác thị giác cũng thấy chân của chị gái dường như trông thon thả hơn một chút.
"Đồ sói dê!"
Cố Gia Nhi không dùng sức, nhẹ nhàng vỗ hai cái vào cánh tay anh: "Anh không có việc gì thì nhìn chân chị em làm gì!"
Cố Linh Y liếc nhìn em gái mình. Cố Gia Nhi chỉ cấm Lộ Mãn nhìn chân của cô.
Không được nhìn chân chị gái, vậy nhìn chân em gái thì được sao?
Cố Linh Y bất lực. Chẳng lẽ cô cảm nhận sai sao? Em gái cô chẳng phải đã làm rõ với Lộ Mãn rồi sao? Sao ngược lại có xu hướng ngày càng không biết giữ ý tứ thế này?
"Gia Nhi, em vào bếp phụ chị một tay đi. Ở phòng khách có anh ấy chơi với Thục Hiền Thục Tuệ rồi"
"Em không muốn phụ bếp..." Cố Gia Nhi ôm lấy cánh tay chị gái Linh Y, "Để anh ấy chơi với Thục Tuệ đi, em muốn chơi với Tiểu Thục Hiền."
"Vậy em đừng vào bếp nghịch ngợm phá phách đấy." Cố Linh Y dặn dò em gái một câu.
Sau đó, ánh mắt cô liếc về phía Lộ Mãn và làm một động tác nhấn mạnh bằng cách giơ ngón tay lên.
Ý là, đối với em gái em thì tém tém lại một chút!
Lộ Mãn ngược lại cũng giơ ngón tay ra chạm vào đầu ngón tay cô: "Là như thế này hả?"
"Á." Cố Linh Y giật mình rụt tay lại như bị điện giật.
Cô bực bội nhìn Lộ Mãn rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ xấu xa."
Cố Linh Y đi vào bếp, còn Tiểu Thục Hiền vừa bước vào cửa đã ôm một đống đồ ăn vặt, đang ngồi ở phòng ăn bóc hộp giấy.
Cố Gia Nhi chạy đến bàn ăn nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Thục Hiền: "Thục Hiền, chị Gia Nhi chơi với em có được không~"
"Chị ơi lấy bút màu cho em với~" Thục Hiền giơ hộp bánh quy đã bóc ra, "Em muốn vẽ lên trên này."
Lộ Mãn đi đến bên cạnh hai người: "Gia Nhi, còn một bé nữa đâu?"
"Thục Tuệ đang ở trong phòng tìm đĩa quang."
Giọng điệu của Cố Gia Nhi đột nhiên trở nên khó chịu.
"Cái con bé Thục Tuệ này, chẳng giống em gái song sinh gì cả!" Cô tức giận bất bình. Dường như cảm thấy cùng là em gái song sinh, cô rất cạn lời và xấu hổ không muốn chung thuyền, "Chẳng đáng yêu chút nào."
"Em chấp nhặt với một đứa nhóc làm gì?"
Lộ Mãn buồn cười. Chơi với trẻ con một lát mà cũng chọc giận cô nàng này rồi à?
"Ít nhất Thục Hiền không hiếu động quá mức."
Cố Gia Nhi đưa bút màu cho Thục Hiền, chị gái trong cặp song sinh.
"Trong tên của hai bé đều có chữ Thục mà. Anh xem, chị gái Thục Hiền đang vẽ tranh ngoan ngoãn và tĩnh lặng chưa kìa."
Cô lại chỉ vào đống bìa carton và đồ chơi vương vãi trên sàn nơi cô vừa ngồi.
"Thục Tuệ chỉ thích những thứ của con trai, lại còn nghịch ngợm nữa."
Cố Gia Nhi ấm ức nói: "Con bé còn đòi thả khủng long cắn em."
"Ha ha ha." Lộ Mãn cười lắc đầu, "Thì ra vẫn có sinh vật khắc chế được em, là lũ nhóc con."
Vậy thì dễ rồi. Sau này cùng chị gái Linh Y sinh mấy đứa, chọn một đứa nghịch nhất quậy nhất để Cố Gia Nhi làm dì út trông trẻ.
May mà Cố Gia Nhi không biết suy nghĩ của Lộ Mãn, nếu không người muốn thả khủng long cắn người chính là Cố Gia Nhi rồi.
Thậm chí còn đích thân ra tay cắn cho hả giận.
"Chị Gia Nhi ơi, em tìm thấy đĩa quang rồi!"
Một bé gái giống Thục Hiền như đúc chạy chân trần ra.
"Ơ? Anh trai ơi, anh cũng là học sinh của ba ạ?"
"Chào em, Thục Tuệ." Lộ Mãn mỉm cười gật đầu và đánh giá cô em gái trong cặp song sinh.
Quả nhiên đúng như Cố Linh Y nói, tuy rằng cặp song sinh nhà thầy Triệu có đến chín phần giống nhau về ngoại hình.
Nhưng độ đầy đặn của cằm hai bé khiến người ta dễ dàng nhận ra sự khác biệt rõ rệt. Khóe mắt của em gái Thục Tuệ cũng thực sự có đặc điểm là hơi xếch lên cho cảm giác như một con hồ ly nhỏ có đôi mắt lá răm.
Lộ Mãn nghĩ bụng: hai cô bé song sinh này dù có dùng đến cấp độ khó thứ tư để phân biệt song sinh là "Chân Giả Kính Hoa", tức là cố tình đóng vai đối phương, thì cũng hiếm ai nhầm lẫn được.
"Vậy nên Linh Y và Gia Nhi thật sự là bảo vật hiếm có trong số các cặp song sinh cùng trứng."
Ánh mắt Lộ Mãn dừng trên vai Cố Gia Nhi.
Như thể xuyên qua lớp áo khoác và áo phông, anh có thể thấy được nốt ruồi kia.
"Nếu nốt ruồi của Gia Nhi mà mọc ở chỗ dễ thấy, ví dụ như gần mắt mà thành nốt ruồi lệ..." Lộ Mãn mở toang trí tưởng tượng, "Vậy thì dễ phân biệt hai người quá rồi."
"Anh ơi."
Cố Gia Nhi lay lay cánh tay anh: "Thục Tuệ giao cho anh đó, nếu anh thấy phiền quá thì đổi lại cho Linh Y."
"À, đúng rồi, tuy chỉ là phụ bếp nhưng..." Lộ Mãn chợt nhớ ra điều gì đó nên lên tiếng nhắc nhở: "Tay nghề nấu nướng của chị em mà em cũng dám tin à?"
Anh nhớ trước khi trùng sinh, anh đã nếm đủ khổ sở vì món ăn do Linh Y làm rồi.
Tay nghề của Linh Y không đến mức kinh khủng làm nổ tung bếp nhưng món cô làm ra chẳng lúc nào liên quan đến hai chữ ngon miệng.
Một nồi cơm hầm cho quá nhiều muối và nước tương, ăn xong mặn chát phải uống ba bình nước...
Cần tây còn nguyên lá đã cho vào xào cùng thịt, thịt cũng có vị đắng...
Ngay cả buổi tối trước khi trùng sinh, cháo bột sắn dây Linh Y làm cho anh còn thêm cả trái cây khô để nêm nếm cũng không che giấu được vị hơi khó nuốt của bát cháo, nhưng vì là vợ làm để giải rượu dưỡng dạ dày nên anh đã ăn một hơi hết sạch.
Vậy nên sau khi thử vài lần tay nghề của Linh Y, Lộ Mãn quả quyết nắm quyền đứng bếp trong nhà.
Những lúc anh lười nấu cũng cố gắng không để Linh Y đụng vào bếp núc, trực tiếp gọi đồ ăn ngoài cho xong.
"Không sao đâu, em và Linh Y đều học nấu ăn từ bà ngoại mà."
Lời nói của Cố Gia Nhi khiến Lộ Mãn khựng lại.
"Anh ơi, hồi Trung học Cơ sở em từng nấu cơm cho anh ăn đó, anh còn khen em nấu ngon nữa mà."
"Trình độ của Linh Y hoàn toàn giống em nên anh cứ yên tâm đi nha~"
Món ăn do Cố Gia Nhi làm, Lộ Mãn cũng từng ăn một hai lần. Trong ký ức của anh, hương vị món cô làm hoàn toàn vượt xa Cố Linh Y không biết bao nhiêu bậc!
Bây giờ, Cố Gia Nhi lại nói trình độ nấu nướng của chị cô giống hệt cô á?
Lộ Mãn có chút ngơ ngác.
"Tay nghề nấu nướng của hai người chúng em là kẻ tám lạng người nửa cân đó." Cố Gia Nhi cười hì hì nói, "Anh ơi, anh vẫn là lần đầu nếm món Linh Y làm đúng không? Thật ra món hai chúng em làm mà trộn lẫn vào nhau thì có khi anh cũng chẳng nếm ra là ai làm đâu. Nhưng mà chắc chắn sẽ ngon thôi, em có thể đảm bảo cho Linh Y."
Lộ Mãn im lặng một lát rồi đột nhiên đứng dậy đi về phía nhà bếp.
"Anh ơi đừng đi mà, anh đi đâu vậy?"
"Anh tìm chị em nói chuyện chút."
Nói vậy là cô nàng Linh Y này trước khi trùng sinh là cố tình nấu ăn dở tệ à?!