Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

42 556

Lại Bừng Cháy Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp

(Đang ra)

Lại Bừng Cháy Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp

Mật Trấp Cơ

Ây da, sống lại rồi, mấy cái chuyện này phải cần tay nghề cao lắm à nha.

2 1

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

(Đang ra)

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

ばーど

Vào khoảnh khắc bị giết, Frankel cố gắng thi triển một phép thuật cấm kỵ để trở thành “Tử linh Vương”. Nhưng phép thuật thất bại, và anh ta tưởng mình đã chết cho đến khi tỉnh dậy trong hình hài mới:

5 108

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

85 11647

Tôi trở thành nhân vật đeo mặt nạ tại học viện

(Đang ra)

Tôi trở thành nhân vật đeo mặt nạ tại học viện

Jin A-rin

Nhưng ôi thôi nào, đâu phải là tôi không thể nói đâu, đúng không ?

1 2

Toàn truyện - Chương 90: Ôm từ phía sau

"Tay hoa hoa là cái quái gì vậy?"

Lộ Mãn bật cười. Cô nàng này lại còn tự chế ra một từ mới dựa theo "miệng hoa hoa" nữa.

Anh lại ngứa tay nghịch nghịch dải yếm trên cổ Cố Linh Y.

"Đừng...đừng đứng sau lưng em."

Cố Linh Y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ xấu xa, đáng ghét chết đi được."

Lộ Mãn cầm quả dưa chuột vừa nãy lên tiếp tục gặm rôm rốp.

"Ra ngoài mà gặm." Cố Linh Y liếc anh một cái. Vốn định bảo anh cắt một nửa cho mình, nhưng bây giờ cô cũng không dám nhắc nữa.

Chỉ muốn đuổi cái tên xấu xa đầu óc toàn những ý nghĩ đen tối này đi cho khuất mắt.

"Đây là ở nhà cô giáo, anh sẽ không làm gì em đâu."

Lộ Mãn tiện tay với lấy thêm một quả dưa chuột và một quả cà chua để rửa sơ qua.

Anh nghênh ngang đi đến sau lưng cô, tay phải vòng qua eo cô mà đặt quả dưa chuột lên thớt.

Cố Linh Y còn chưa kịp nói gì, tay trái của Lộ Mãn cũng đã từ phía sau vòng ra giữa thớt.

Như vậy liền biến thành Lộ Mãn đứng sau lưng cô, hai cánh tay ôm lấy Cố Linh Y, còn Cố Linh Y thì bị kẹp giữa anh và bàn bếp không thể di chuyển thoát thân.

Có chút giống động tác ép tường của thế hệ sau này.

"Anh...anh ơi?" Giọng Cố Linh Y căng thẳng đến lạc cả đi.

"Anh cắt quả dưa chuột này, vừa nãy em chẳng phải nói muốn ăn sao?"

"Em...em không muốn ăn nữa." Cố Linh Y mếu máo, "Anh mau đi đi mà..."

"Anh chỉ dùng một phần nhỏ phía trước thớt thôi." Lộ Mãn dỗ dành cô, "Em dùng phần lớn còn lại đủ để tiếp tục thái rau mà."

Cố Linh Y run rẩy thân mình. Đây là vấn đề thái rau có tiện hay không sao?

Lộ Mãn bắt đầu hành động. Anh cắt bỏ đầu đuôi quả dưa chuột rồi rắc một tiếng bẻ đôi ra.

Cố Linh Y yếu ớt nói: "Xong chưa...được rồi chứ..."

"Còn cà chua nữa." Lộ Mãn khoét bỏ cuống xanh của quả cà chua, "Để anh cắt thành lát rồi trộn đường, lát nữa bưng ra dỗ trẻ con."

Cố Linh Y vừa nghe đã không chịu nổi nữa. Còn phải lâu như vậy à!

"Để em giúp anh cắt..."

"Không cần, em cứ làm việc của em đi." Lộ Mãn cúi đầu thổi một hơi vào vành tai cô, "Không ảnh hưởng gì đâu."

Vành tai bị tấn công khiến Cố Linh Y phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Anh thấy vành tai Cố Linh Y càng đỏ hơn một tầng. Cô dường như đứng không vững nữa, lưng hơi nghiêng và nhẹ nhàng dựa vào người Lộ Mãn.

Cô lắc lư thân mình muốn rời khỏi Lộ Mãn. Thế nhưng Lộ Mãn lập tức đưa hai cánh tay từ hai bên khép vào, phía trong hơi chạm vào eo Cố Linh Y.

Cố Linh Y không dám cử động nữa.

Cô gắng gượng chống đỡ sự mềm nhũn vô lực của cơ thể, bất đắc dĩ chậm rãi thái tỏi trên thớt.

"Anh ơi, anh tránh ra một chút đi, em...chúng ta đứng cạnh nhau thái đồ cũng được mà..."

"Chuyện này không cần thương lượng, nghe anh."

Động tác cắt cà chua của Lộ Mãn cực kỳ chậm chạp khiến Cố Linh Y muốn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lộ Mãn.

Anh dứt khoát buông một câu uy hiếp: "Em mà không ngoan là anh không cắt cà chua nữa, trực tiếp ôm eo em luôn."

Thân thể cô nàng khựng lại rồi lập tức ngoan ngoãn.

"Lắng nghe động tĩnh ngoài cửa đi..." Cố Linh Y yếu ớt, giọng điệu như cầu xin anh, "Nhỡ đâu cô giáo và cô Bối vào thì..."

"Yên tâm, anh đang nghe ngóng đây." Lộ Mãn nói, "Nếu không em tưởng anh đóng cửa để làm gì?"

Cố Linh Y chỉ hận không thể giẫm cho tên giò heo này mấy phát. Ai mới là người không đứng đắn chứ!

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ lại một lần nữa bắt đầu rơi lộp độp vào lưới chống trộm trên lan can.

Lộ Mãn đã thái xong cà chua, bày ra đĩa còn rắc thêm đường. Cố Linh Y cũng đã băm xong gừng tỏi nên hai người đều hết việc.

Nhưng Lộ Mãn vẫn không buông tha mà bỏ dụng cụ làm bếp xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, hai tay chậm rãi đặt lên bụng của cô.

Anh chỉ cảm thấy cả lồng ngực mình tràn ngập hương thơm từ thân thể mềm mại của Cố Linh Y. Có lẽ vì cô đang ngượng ngùng nên thân thể tỏa ra hơi nóng ấm áp vô cùng. Cảm giác và hơi ấm này càng thêm tuyệt vời dưới cơn mưa.

Ngọc mềm thơm ấm, quế hương thoang thoảng.

Qua lớp tạp dề, Cố Linh Y không cảm thấy gì nhiều. Thế nhưng hai tay giò heo của Lộ Mãn đang ở trên bụng mình giờ còn ngoan ngoãn nằm yên, ai biết lát nữa anh ta còn giở trò gì nữa.

Đợi một hồi lâu, Cố Linh Y lại cảm thấy tim mình không đập nhanh như vậy nữa, ngược lại có cảm giác thư thái dễ chịu và cả người thả lỏng.

"Đồ dê xồm, anh còn muốn ôm đến bao giờ nữa?" Cố Linh Y nhỏ giọng nói. Cô thật sự sợ có người đột nhiên đẩy cửa vào.

Nếu là cô giáo và cô Bối thì không sao, nhưng nếu là em gái Gia Nhi...

Lộ Mãn cười thầm trong lòng, quá ngây thơ rồi.

Anh đặt cằm lên bờ vai thơm tho của Cố Linh Y, chỉ cần động đậy môi là có thể chạm vào vành tai trắng nõn của cô.

Hơi thở phả vào sau tai Cố Linh Y khiến cô nàng lắc lắc đầu.

"Nhột..."

Bàn tay của Cố Linh Y nắm lấy cái muôi trên thớt.

"Lộ Mãn..."

Cố Linh Y mười bảy mười tám tuổi rất ít khi gọi thẳng tên anh. Cô nhịn cơn ngứa ran ở vành tai: "Em đánh anh thật đó."

"Em đánh đi." Lộ Mãn khẽ nói bên tai cô, "Thà bị em đánh cho một trận cũng được, ôm vẫn chưa đủ."

"Keng" một tiếng. Cố Linh Y ném cái muôi xuống, một tay nhấc con dao nhọn cạnh thớt lên.

"Ấy, đừng mà..."

Lộ Mãn giật mình, hình như sự nhẫn nại của cô nàng đã đến giới hạn rồi.

"Linh Y, em bình tĩnh."

"Buông em ra."

Cố Linh Y giơ cao lưỡi dao.

Lộ Mãn lập tức buông cô ra.

Cảm giác hơi ấm bao bọc phía sau biến mất khiến Cố Linh Y thở phào một hơi rồi vội vàng ném dao đi.

Cô cúi đầu vội vã lướt qua Lộ Mãn rồi dùng sức kéo cửa lùa nhà bếp ra.

"Bưng cà chua đi, ra ngoài."

Một tay Cố Linh Y chống nạnh, tay kia chỉ ra phòng khách.

Tuy rằng cô cúi gằm mặt nhưng Lộ Mãn thấy vành tai cô đỏ bừng, chắc chắn cô đang vừa ngượng ngùng vừa giận dữ.

Lộ Mãn bưng đĩa cà chua đường bên cạnh đi ra ngoài, Cố Linh Y đột nhiên gọi anh lại: "Anh đợi đã."

Cô bước tới, nhón chân lên rồi giẫm một cái lên giày của anh cho hả giận.

"Được rồi, đi thôi."

Lộ Mãn cười hì hì bước ra khỏi bếp.

Trong phòng khách, một cặp song sinh nhà họ Triệu đang nằm sấp trên tấm bìa carton ở giữa nhà.

Cố Gia Nhi ở bên cạnh khổ não vò đầu, hai chân và bàn chân đặt bên ngoài đùi, mông chạm đất ngồi.

Đó là tư thế ngồi hình chữ V khiến Lộ Mãn cảm thấy khó chịu.

"Đừng ngồi kiểu đó, đứng lên đổi tư thế khác đi." Lộ Mãn tiến lại, khẽ đá vào giày Cố Gia Nhi, "Không tốt cho chân đâu."

"Không cần anh quản." Cố Gia Nhi hừ hừ, "Anh ơi, con trai mà hay lên mặt dạy đời là chán nhất đó, anh đừng có mà..."

"Không thích thì thôi."

Lộ Mãn ngắt lời cô. Anh lo lắng cho cô còn cô lại không thích.

"Sau này dễ bị chân vòng kiềng, còn ảnh hưởng đến xương chậu nữa."

"Hừ..."

Cố Gia Nhi đang ngồi kiểu vịt con vẫn còn mạnh miệng. Lộ Mãn nói đúng, nhưng cô không muốn nhận sai.

"Được thôi, cứ ngồi như vậy đi."

Lộ Mãn đảo mắt, giả vờ nói vu vơ: "Ngồi lâu một chút để chân thành hình chữ bát, mông cũng lệch luôn..."

"Sau này em và chị gái em cũng có một điểm khác biệt rõ rệt tiện cho anh nhận ra ngay."

Sắc mặt Cố Gia Nhi cứng đờ. Sau đó cô chống tay xuống tấm bìa carton trên mặt đất rồi đứng phắt dậy.

"Anh!"