"Hai con khủng long nhỏ này chắc không rẻ đâu nhỉ?"
"Cũng tàm tạm, cả hai cộng lại chưa đến bốn mươi tệ."
"Đắt thật..." Lộ Mãn lẩm bẩm, chỉ là hai món đồ chơi nhỏ thôi mà giá không hề rẻ.
Chắc còn đắt hơn cả con khủng long lớn trong tay Thục Hiền Thục Tuệ ấy chứ.
"Cái đó...anh là đàn ông con trai, mang cái kiểu dễ thương này không hợp tí nào."
Lộ Mãn thoái thác: "Em tự giữ mà buộc tóc đi, đẹp hơn nhiều đó. Lần sau anh sẽ nhớ trả lại cho em."
"Không chịu đâu, anh cứ giữ đi mà."
Cố Gia Nhi lắc lắc mái tóc đuôi ngựa dài đã buộc gọn: "Em dùng dây thun anh tặng để buộc tóc đó, anh xem này, anh xem này~"
Lộ Mãn nhìn về phía đuôi tóc của cô. Thứ buộc tóc chính là cái dây thun đen nhỏ rẻ tiền kia.
Cố Gia Nhi hơi ngẩng khuôn mặt lên, đường nét trên khuôn mặt nghiêng của cô mềm mại rõ ràng. Thế nhưng dưới ánh sáng trong phòng hơi tối của ngày mưa thì đường nét có chút mơ hồ.
Đồ mình tùy tiện cho, hơn nữa còn rất rẻ tiền, vậy mà lại được cô coi trọng và cẩn thận mang theo bên mình.
Trong lòng anh có chút khó chịu.
Lộ Mãn hơi đau đầu: "Dây buộc tóc vẫn là đừng dùng loại quá rẻ tiền... Đắt một chút có cái tốt của nó chứ..."
"Không thích."
Cố Gia Nhi lại hất đầu một cái, đuôi ngựa theo đó mà nhẹ nhàng lay động trông thật thanh thuần và tràn đầy sức sống.
Lộ Mãn bất đắc dĩ. Để Cố Gia Nhi đừng quá coi trọng cái dây thun anh tặng, chỉ có thể dùng đến tuyệt chiêu thôi.
"Dây thun kém chất lượng lắm, nguồn gốc có khi không đứng đắn đâu..."
"Hả?" Cố Gia Nhi vẻ mặt nghi ngờ "anh đang lừa em": "Dây thun bình thường như vậy còn có cái gì không đứng đắn chứ?"
Lộ Mãn đặt Tiểu Thục Tuệ xuống để cô bé tự chơi trên tấm bìa cứng trước.
Anh đi đến gần Cố Gia Nhi và hạ thấp giọng để đảm bảo chỉ có hai người họ nghe thấy: "Anh hỏi em, độ đàn hồi của cái này từ đâu mà ra?"
"Bên trong có vật liệu cao su mà." Cố Gia Nhi nói với vẻ đương nhiên.
"Nguyên liệu cao su đàng hoàng thì đắt, một số xưởng nhỏ để tiết kiệm tiền còn mua cao su là đồ thải của kế hoạch hóa gia đình..."
"Đồ gì cơ?" Cố Gia Nhi vẻ mặt không hiểu. Lộ Mãn nói không rõ ràng ngược lại khiến cô tò mò.
"Ờm... Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình không phát cho nhà em cái này à?"
"Cái gì cơ?"
Lộ Mãn nghĩ cái này những năm đầu đều là nhân viên đến tận nhà tuyên truyền rồi cưỡng ép nhét cho mỗi hộ gia đình, chắc là Văn Nghệ che chở tốt không để cô nhìn thấy.
"Không có gì... Em về tự tra Baidu đi."
Cố Gia Nhi chớp chớp đôi mắt to với vẻ mặt ngây thơ.
"Anh ơi, anh nói đi mà, khơi gợi sự tò mò của người ta rồi lại chỉ nói một nửa."
Cố Gia Nhi dậm chân: "Sao anh lại như vậy chứ."
"Nói rồi em cũng không hiểu."
"Anh coi thường em à?" Cố Gia Nhi hơi lớn tiếng.
Lộ Mãn cười. Cô nàng này biết chân tướng rồi sẽ hối hận thôi: "Không phải coi thường em, nhưng...em biết Durex là cái gì không?"
Cố Gia Nhi lắc đầu.
"Không biết, nhưng em có thể học mà!"
Nói đến cái này, Cố Gia Nhi có chút tự hào. Ban đầu cô cũng không biết chỉnh sửa ảnh bằng PS đâu, nhưng để giúp Lộ Mãn nên cô học rất nhanh.
"Khụ khụ——" Lộ Mãn suýt chút nữa bị sặc nước bọt của mình.
"Em tự tìm đi, anh không nói nữa."
"Anh ơi!"
Sự tò mò của Cố Gia Nhi bây giờ giống như bị móng mèo cào ấy, cô đi về phía phòng đọc sách.
"Em đi đâu đấy?" Lộ Mãn gọi cô lại.
Cố Gia Nhi đang nóng lòng muốn biết sự thật nên không thèm ngoảnh đầu: "Laptop của em đang sạc trong phòng đọc sách."
Lộ Mãn nhìn theo bóng dáng cô nàng vào phòng đọc sách, rồi anh tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống.
Trên sofa còn có mấy chiếc gối ôm, Lộ Mãn tiện tay ôm lấy mấy cái đặt lên đùi và trước bụng.
Lát nữa chắc chắn dùng được.
Hai phút sau.
"Lộ Tiểu Mãn!"
Cố Gia Nhi lon ton chạy ra, mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Đôi mắt hạnh trừng lớn, cô vung cánh tay nắm chặt nắm đấm mà đấm túi bụi vào cánh tay Lộ Mãn.
Lộ Mãn nhấc gối ôm lên đỡ.
Đỡ hoàn hảo.
"Anh đã nói với em mấy cái gì vậy hả!"
Cô vừa tra xem Durex là cái gì, khi Baidu hiển thị tên sản phẩm này Cố Gia Nhi suýt chút nữa đã ném chuột đi...
Cố Gia Nhi lại nhẫn nhịn sự xấu hổ đến chết người, nhập từ khóa "dây thun" và "đồ dùng kế hoạch hóa gia đình" vào ô tìm kiếm.
Mấy mục và bài báo hiện ra, ngoại trừ tin tức đầu tiên hồi tháng một năm nay có một công ty liên quan đến "bao" đã táng tận lương tâm đăng ký thương hiệu "Kênh một Trung ương"...
Các tin tức còn lại đều là mấy xưởng sản xuất bị phanh phui dùng đồ thải của kế hoạch hóa gia đình để làm lõi dây thun buộc tóc.
Cố Gia Nhi kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Thứ mà con gái dùng với tần suất cao lại dùng thứ đó để làm ra.
Cái bọn xưởng sản xuất mất dạy nào vậy!
Tiếp theo, người phải tìm tính sổ chính là Lộ Mãn.
"Anh là đồ sói dê!"
Cố Gia Nhi giật giật tóc. Cô đưa tay ra sau gáy rồi nhanh gọn tháo chiếc dây thun buộc tóc nhỏ xuống.
Nắm dây thun trong tay, biểu cảm trên mặt Cố Gia Nhi rối bời, vừa xấu hổ vừa luyến tiếc.
Không chắc bên trong có phải là thứ đó không. Nếu phải thì Cố Gia Nhi muốn vứt đi nhưng không phải thì chắc chắn lại muốn giữ lại...
"Anh ơi...sau này lại tặng em một cái mới...tốt hơn một chút nhé."
Lộ Mãn lập tức gật đầu: "Anh trả lại cho em cái có con khủng long nhỏ kia."
"Không cần cái đó!" Cố Gia Nhi trừng mắt nhìn anh, "Anh ơi, cái loại dây thun màu đen này có phải bán mấy cái cùng nhau không?"
"Ờ..." Lộ Mãn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong.
"Trong túi anh chắc chắn còn cái khác."
Cố Gia Nhi nhào lên sofa đưa tay lục túi anh: "Cắt hết mấy cái còn lại ra xem có phải là..."
"Em đừng đè lên anh đã..."
Cố Gia Nhi nửa người đè lên người Lộ Mãn: "Nhanh lên đi mà."
Lộ Mãn vội vàng lùi về phía đầu kia của sofa. Cô nàng này tóc xõa tung mà náo loạn một hồi khiến quần áo có chút xộc xệch, vạt váy ngắn cũng bị vén lên một chút và đôi chân thon dài mặc quần tất màu da ẩn hiện.
Anh luôn cảm thấy kỳ lạ...
"Này." Lộ Mãn móc ra một chiếc dây thun cùng loại.
Cố Gia Nhi bĩu môi: "Anh đi cắt ra đi... Em...em không chạm vào thứ này đâu..."
Trong giỏ kim chỉ trên bàn trà có chiếc kéo nhỏ của Bối Lệ Na dùng để cắt chỉ thừa, Lộ Mãn thấy vậy liền cầm lấy mà cắt dây thun trước mặt Cố Gia Nhi.
Cố Gia Nhi hai tay che mặt.
Nhưng mắt lại hé từ kẽ ngón tay lén nhìn kết quả.
"Không phải thứ đó." Lộ Mãn đưa hai đoạn dây thun đã đứt cho cô xem, "Lõi đàn hồi bình thường thôi."
"Phù..."
Cố Gia Nhi thở phào nhẹ nhõm. Dây thun Lộ Mãn tặng cô có thể giữ lại được rồi.
Vui quá.
"Hừ, anh còn nợ em một cái dây thun nhỏ, nhớ đấy." Cố Gia Nhi hừ một tiếng rồi đeo dây thun lên cổ tay.
Lộ Mãn bất lực: "Cố Gia Nhi, em có nói lý không vậy? Cái em đang đeo chẳng phải còn nguyên vẹn đấy sao? Sao còn đòi mua nữa?"
"Anh vừa gật đầu đồng ý rồi mà."
"..."
Cố Gia Nhi túm tóc vuốt ngược ra sau rồi nghiêng người cho Lộ Mãn xem: "Buộc cao đẹp hơn hay buộc thấp đẹp hơn?"
"Phiền phức thật... Sao cũng được..."
Cố Gia Nhi liếc xéo anh một cái.
Cô nàng ưỡn ngực để buộc tóc, áo phông ngắn tay lập tức bó sát người khiến đường cong mềm mại dưới lớp áo hiện rõ mồn một.
Lộ Mãn khẽ hắng giọng hai tiếng rồi không tự nhiên dời mắt đi.
Anh đứng dậy rời khỏi ghế sofa, muốn đi trông chừng cặp song sinh họ Triệu.
"Anh ơi, anh đã sao chép ảnh chụp hôm nay của mọi người vào USB chưa ạ?" Cố Gia Nhi buộc lại tóc đuôi ngựa rồi lên tiếng hỏi.
Lộ Mãn quay lại, gật đầu: "Em hỏi cái này làm gì?"
Cố Gia Nhi cười hì hì chỉ vào phòng đọc sách: "Hôm nay em mang laptop đến chỉnh sửa nốt mấy tấm ảnh còn lại hôm trước nè."
Lộ Mãn ngẩn người: "Em mang laptop đến đây là vì cái này á?"
"Chứ còn gì nữa?" Cố Gia Nhi vẫy vẫy tay với anh, "Sao chép cho em một ít ảnh trong USB đi, đến lúc ăn tối em vẫn có thể chỉnh sửa thêm được."
"Gia Nhi, em..." Lộ Mãn chớp mắt, giọng nói dịu lại, "Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi đi, không cần phải gấp gáp như vậy đâu..."
[Bao trong bao cao su. Đây là sự việc có thật về một cá nhân tên Lý Chấn Dũng nộp đơn đăng ký từ khoá này làm nhãn hiệu bao cao su. Sự việc này gây tranh cãi vì từ đó là cách gọi kênh CCTV-1 của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, đã bị Cục Nhãn hiệu Quốc Gia bác bỏ vào 23/8/2006]