"Anh trai ơi, anh xem đĩa không?"
Cô em gái trong cặp song sinh Triệu Thục Tuệ không hiểu trò đùa của Lộ Mãn và Cố Gia Nhi, cô bé chỉ nghĩ đơn giản là đồ tốt thì phải chia sẻ với hai anh chị thân thiện này.
"Chúng em đang xem đĩa quang, xem được một nửa rồi. Em cho anh trai xem lại từ đầu nhé."
Lộ Mãn liếc nhìn chiếc TV trong phòng khách thấy thiết bị nghe nhìn của thầy Triệu rất đầy đủ và xịn sò. Bên trái, phải và dưới TV đều có ba loa nhỏ, hai bên ghế sofa đối diện lại có hai loa thùng lớn. Trên kệ TV còn có thêm một loa siêu trầm, đúng chuẩn hệ thống âm thanh vòm 5.1. Quả không hổ danh là giảng viên Khoa Báo chí Truyền thông, thiết bị âm thanh ở nhà được đầu tư ra trò.
Trên màn hình TV chiếu cảnh một đám người nước ngoài bắt khủng long.
Lộ Mãn nhớ lại, bộ phim này anh từng xem rồi nên ấn tượng khá sâu sắc, là một bộ phim tài liệu kỹ xảo có tên 《Công viên kỷ Jura》.
Bộ phim này có ý tưởng không tồi khi sử dụng chủ đề giả tài liệu. Bối cảnh phim là sau khi con người phát minh ra cỗ máy thời gian, nhân vật chính là giáo sư Nigel đã xuyên không về kỷ Jura và kỷ Phấn Trắng cứu một vài loài sinh vật đã tuyệt chủng về thế kỷ 21 rồi nuôi dưỡng trong một công viên thời tiền sử siêu lớn.
"Anh xem cùng các em, xem từ đoạn này là được rồi."
Tiểu Thục Tuệ vui vẻ reo lên rồi nhặt một con khủng long bạo chúa bằng nhựa trên sàn, giơ nanh múa vuốt về phía Cố Gia Nhi.
"Chị Gia Nhi ơi, em là khủng long bạo chúa, em cắn chị đây!"
"Haizz." Cố Gia Nhi thở dài bất lực rồi ngồi nghiêng người trở lại tấm bìa. Đối diện với Tiểu Thục Tuệ đang nhào tới đầy vẻ trẻ con, cô ôm lấy eo bé và phối hợp chơi trò chơi khủng long trên tay.
"Anh ơi, anh xem hai chị em nhà này kìa."
"Sao cùng một mẹ sinh ra mà lại còn là đôi lòng đỏ trứng non nữa chứ." Cố Gia Nhi cầu cứu nhìn Lộ Mãn, "Chị gái Tiểu Thục Hiền lúc nào cũng ngoan ngoãn, thầm lặng."
"Đôi lòng đỏ trứng non cơ đấy." Lộ Mãn cười. Dùng cách gọi này cho cặp song sinh nghe cũng hay đấy chứ, "Bình thường em cũng gọi em và Linh Y như vậy à?"
"Mẹ nghĩ ra cách gọi đó, mẹ hay gọi bọn em như thế." Cố Gia Nhi nhăn mũi.
"Lúc bọn em ngoan, mẹ cứ luôn miệng nói bọn em là cặp bảo bối của mẹ. Lúc chọc mẹ giận thì bảo đôi lòng đỏ trứng non này xuống lầu ăn cơm đi..."
"Ha ha ha ha."
Lộ Mãn cười lớn và thầm nghĩ mẹ vợ tương lai của mình thật thú vị.
Chỉ vì có mẹ vợ tài giỏi như vậy nên anh muốn làm con rể của dì Văn Nghệ để giao lưu học hỏi nghệ thuật ăn nói, vậy có quá đáng không? Không hề quá đáng!
Bên cạnh Lộ Mãn là Triệu Thục Hiền, chị gái trong cặp song sinh. Cô bé này cũng đang cầm một con khủng long đồ chơi.
Nhưng cô bé lại chơi trò nhập vai, đặt con khủng long ba sừng trên tay xuống đất rồi đắp khăn tay lên làm chăn, miệng lẩm bẩm "Bé ngoan đừng sợ, để chị chữa bệnh cho", tay thì vuốt ve cái đuôi đồ chơi mà đóng vai xử lý cầm máu.
"Cùng là xem phim khủng long, Tiểu Thục Hiền lại đóng vai nhân viên y tế của công viên giúp khủng long chữa thương."
Vừa nói xong, Cố Gia Nhi lại bị Tiểu Thục Tuệ cầm khủng long dí vào gặm mấy cái.
"Sao Tiểu Thục Tuệ lại nghĩ ra trò đóng vai khủng long nhỉ?"
Lộ Mãn cười: "Về khoản này, em phải là chuyên gia chứ. Chị em còn ngoan hơn em nhiều."
"Đâu có!" Cố Gia Nhi khinh bỉ liếc Lộ Mãn, "Anh không biết đâu. Linh Y ấy, chỉ giỏi bắt nạt người nhà thôi."
Lộ Mãn thầm kêu một tiếng trong lòng. Anh không biết á? Anh biết quá đi chứ.
"Trước mặt người ngoài thì nhát như thỏ đế." Cố Gia Nhi kể tội chị mình không chút nương tay, "Nhưng Linh Y ở nhà thì đúng là trùm bắt nạt, hết quản em lại còn hay quát em nữa. Cãi nhau với chị ấy vài câu là chị ấy lôi cả đống lý lẽ ra phản bác."
Lộ Mãn nhìn cô hăng hái hẳn lên khi nhắc đến chị. Cố Gia Nhi líu lo không ngừng: "Anh ơi, anh vẫn chưa thân với Linh Y lắm đâu, cái con người này chỉ thích giở trò với người thân thiết nhất thôi."
Lộ Mãn lườm cô một cái và không nói gì thêm.
Vừa mới ôm ôm ấp ấp với chị em xong mà còn chưa thân á?
Cũng được, sau này cố gắng thêm rồi sẽ thân hơn thôi.
"Cố Gia Nhi."
Giọng nói dễ nghe của Cố Linh Y vang lên từ phía sau.
"Chị nghe thấy em nói xấu sau lưng chị rồi đấy."
Cố Gia Nhi quay đầu lại lè lưỡi trêu: "Linh Y, em chỉ nói thật thôi mà. Thế cũng gọi là nói xấu á?"
Cố Linh Y và em gái nhìn nhau không ai nhường ai. Hai chị em này cãi nhau chỉ là trêu đùa nhau, chỉ càng làm tăng thêm sự thân thiết giữa họ mà thôi.
Chị gái Linh Y trên tay bưng một cái đĩa đựng một phần sandwich: "May mà chỉ làm có một cái. Không có phần của em đâu, không cho em ăn."
Bánh mì sandwich nướng kẹp phô mai cùng thịt nguội và rau xà lách làm thành một chiếc sandwich đơn giản.
Kích cỡ rất nhỏ, Lộ Mãn chỉ cần một miếng là nuốt xong.
"Cho anh ấy đi." Cố Gia Nhi nhìn Lộ Mãn, "Anh ấy làm việc cả buổi chiều ở trường nên chắc là đói bụng rồi."
Lộ Mãn và Cố Linh Y nhìn nhau, mỗi người đều có chút chột dạ.
Đi ăn hết món này món kia ở phố ăn vặt để lót dạ no căng rồi mới đến đây.
Chuyện này cả hai đều ngầm không nhắc đến với Cố Gia Nhi.
"Anh ơi, của anh nè."
Cố Linh Y đặt đĩa trước mặt anh, còn Lộ Mãn thấy có chút kỳ lạ. Đã ăn vặt rồi còn lát nữa còn ăn cơm, giờ làm sandwich cho anh làm gì.
Nhưng vợ mình làm thì phải ăn thôi. Lộ Mãn cầm lên rồi cắn một miếng.
Một mùi cay xộc thẳng lên mũi, từ cổ họng trào lên rồi trong nháy mắt xông thẳng lên khoang mũi.
Lộ Mãn cố nghiến răng nhịn không lộ ra vẻ gì.
Cố Linh Y tươi cười rạng rỡ, hai tay đặt trước bụng giống như một cô hầu gái đang hầu hạ anh vậy.
Trả mối thù vừa nãy trong bếp.
"Cô nàng này đúng là đáng đánh đòn..."
Lộ Mãn suýt sặc chảy cả nước mắt. Cố Linh Y đã phết một lớp mù tạt vào trong sandwich.
"Anh ơi, anh ăn từ từ thôi."
Ánh mắt Cố Linh Y lóe lên vẻ tinh ranh mang theo một chút đắc ý.
Cô vừa bưng chiếc sandwich có thêm gia vị ra, đúng lúc nghe thấy em gái nói mình là trùm bắt nạt người nhà.
Cố Linh Y tức lắm, đã có lúc muốn nhét cái sandwich vào mồm em gái.
Nhưng nghĩ lại thì Lộ Mãn đáng ghét hơn nên vẫn là kế hoạch không đổi, hố anh ta trước đã!
"Haizz, cả anh lẫn em, chẳng ai khiến người ta bớt lo lắng được." Đây chính là tâm trạng thật sự của Cố Linh Y lúc này.
Lộ Mãn mặt không cảm xúc nuốt vội miếng bánh mì sandwich rổi liếc Cố Linh Y một cái với ánh mắt "cứ chờ đấy".
Có em gái ở bên cạnh trông chừng, Cố Linh Y không tin Lộ Mãn còn dám giở trò. Tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên, bước chân nhẹ nhàng quay người trở về bếp. Còn nồi cơm đang chờ cô nấu nữa.
Sau khi chị gái rời đi, Cố Gia Nhi ôm lấy Triệu Thục Tuệ: "Chúng ta đi cắn anh trai, được không?"
"Gào——" Tiểu Thục Tuệ cầm con khủng long bạo chúa nhắm ngay Lộ Mãn mà cất tiếng kêu nho nhỏ.
Lộ Mãn bế Tiểu Thục Tuệ từ tay Cố Gia Nhi. Cố Gia Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng được giải thoát.
"Trẻ con thật phiền phức..."
Cố Gia Nhi lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy, khẽ rên một tiếng rồi vươn vai.
Cô đánh giá Lộ Mãn: "Anh ơi, sao anh không mặc cái áo kia?"
"Áo nào?" Lộ Mãn nhất thời không hiểu.
"Cái áo lần trước tay áo bị rách ấy." Cố Gia Nhi nghiêng nghiêng đầu nhỏ, "Cái áo có cái dây buộc tóc hình khủng long xanh xanh đó."
"À..."
Lộ Mãn nhớ ra rồi, Cố Gia Nhi còn dùng kẹp giấy ghim cái dây buộc tóc của cô lên cái áo đó của anh.
"Em đã bảo nó bị rách rồi, anh còn mặc làm gì nữa." Lộ Mãn chống chế, "Giặt rồi chưa khô."
"Ừm, thật ra cái dây buộc tóc nhỏ đó, anh có thể ghim lên áo khác mà." Cố Gia Nhi có chút ngượng ngùng đề nghị.
"Anh ơi xem này, tèn tén ten~" Cô lấy điện thoại từ trong áo khoác ra. Trên đó có một cái móc khóa nhỏ, cũng là một con khủng long màu xanh lục.
"Mua cùng dì Phùng khi đi dạo phố đó, có cả dây buộc tóc lẫn móc khóa luôn."
"Như vậy cũng tính là đồ đôi..." Cố Gia Nhi nhanh miệng suýt buột miệng nói ra nhưng lại cố gắng kìm lại. Cô dừng một chút rồi nhỏ giọng sửa lại, "Đồ anh em, ừm, đồ anh em..."