Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

42 557

Lại Bừng Cháy Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp

(Đang ra)

Lại Bừng Cháy Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp

Mật Trấp Cơ

Ây da, sống lại rồi, mấy cái chuyện này phải cần tay nghề cao lắm à nha.

2 3

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

(Đang ra)

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

ばーど

Vào khoảnh khắc bị giết, Frankel cố gắng thi triển một phép thuật cấm kỵ để trở thành “Tử linh Vương”. Nhưng phép thuật thất bại, và anh ta tưởng mình đã chết cho đến khi tỉnh dậy trong hình hài mới:

5 108

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

85 11649

Tôi trở thành nhân vật đeo mặt nạ tại học viện

(Đang ra)

Tôi trở thành nhân vật đeo mặt nạ tại học viện

Jin A-rin

Nhưng ôi thôi nào, đâu phải là tôi không thể nói đâu, đúng không ?

1 4

Toàn truyện - Chương 93: Nắm vuốt (Phần cuối)

Trên ghế sofa phòng khách, Cố Gia Nhi đặt laptop lên đùi, bên cạnh kê một miếng lót chuột. Đôi mắt cô dán chặt vào giao diện PS trên màn hình và tỉ mỉ chỉnh sửa từng tấm ảnh rồi lưu lại.

Lộ Mãn không lay chuyển được cô nàng này. Cố Gia Nhi cứ khăng khăng muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để chỉnh sửa thêm vài tấm ảnh.

Không cho cô USB thì cô còn dính lấy Lộ Mãn thiếu điều sờ soạng khắp người anh để tìm cho ra bằng được, nếu không thì nhất quyết không chịu thôi.

Lộ Mãn ngồi bên cạnh cô vẻ mặt như bị ép làm việc.

"Anh ơi, cái bóng dưới cánh mũi của cô ấy đậm quá, mình làm mờ đi một chút nữa nhé?" Cố Gia Nhi nghiêng đầu hỏi Lộ Mãn.

"Ừ, đúng vậy."

"Xem tấm này màu môi nhạt quá, mình tô cho đỏ hơn nhé?"

"Không sai."

Lộ Mãn không nhịn được nói: "Thẩm mỹ và kỹ năng của em đều ổn cả, đủ sức hướng dẫn người khác rồi. Đâu cần anh phải ngồi đây kè kè giám sát thế này chứ..."

"Anh giúp em kiểm tra kỹ càng đi mà, em làm vì anh đó——anh là đồ phụ bạc."

Công việc lặp đi lặp lại nhưng Cố Gia Nhi lại làm rất vui vẻ.

Cô xoay cái đầu và lại cười hì hì với Lộ Mãn.

Bàn tay trắng nõn vỗ vỗ lên miếng đệm bên cạnh.

"Anh ơi, nhích lại gần một chút đi mà, anh ngồi xa quá nhìn có rõ không?"

"Mắt anh tốt nên không cần ngồi gần quá."

Lộ Mãn cầm ly nước trước bàn trà lên: "Đây là ly của em đúng không?"

"Nước trà trong ly nguội hết rồi." Lộ Mãn kiếm cớ đứng dậy: "Anh đi đổi cho em ly khác nóng hơn."

"Không cần đâu, anh cứ ngồi đây đi mà~"

Cố Gia Nhi chỉ muốn giữ anh ở bên cạnh: "Em không khát, không uống đâu."

"Anh khát..." Lộ Mãn giật giật khóe miệng, thà rằng đừng làm lành còn hơn. Không có lý do để từ chối thẳng thừng, một khi Cố Gia Nhi đã bám riết lấy anh thì muốn từ chối khéo cũng khó.

"Ly thủy tinh của thầy cô để ở đâu nhỉ? Trong bếp à?"

Cố Gia Nhi lắc đầu: "Ở trong tủ TV đó, hướng mười một giờ trước mặt anh."

"Anh dùng ly của em là được rồi mà, hihi." Cố Gia Nhi lại cười híp mắt bổ sung một câu.

Lộ Mãn vội vàng lắc đầu và lập tức đứng dậy đi lấy một cái ly mới trong tủ.

"Sao thế, còn chê em à?" Cố Gia Nhi bĩu môi, "Ê, anh ơi rót cho em một ly nữa đi."

"Vừa nãy em còn bảo không khát mà..."

"Đổi ý rồi. Giây trước còn không khát nhưng giây sau bỗng dưng khát." Cố Gia Nhi hếch cằm, "Không được à!"

Lộ Mãn tiện tay cầm luôn ly của cô đi đến bên cạnh máy lọc nước.

Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa. Bối Lệ Na ôm một đống rau xanh và khoai tây đi vào, phía sau còn có hai bóng người.

"Lộ Mãn, đây là dì của Thục Hiền Thục Tuệ." Bối Lệ Na chỉ vào một người phụ nữ phía sau và giới thiệu, "Con cứ gọi cô ấy là cô Tiểu Bối là được."

"Chào cô ạ." Lộ Mãn gật đầu chào hỏi, Anh nhận ra em gái Bối Lệ Khiết của cô giáo Bối Lệ Na khoảng ba mươi tuổi, hai chị em có tướng mạo giống nhau khoảng hai ba phần.

Phía sau cô Bối lại ló ra một bóng dáng quen thuộc đang bưng bếp cồn, chiếc băng đô màu hồng sáng trên đầu vẫn bắt mắt như cũ: "Lộ Mãn, tan làm buổi chiều rồi à?"

"Chị Tiểu Ái." Lộ Mãn vội vàng nhận lấy bếp cồn trong tay Vương Học Ái, cằm hất về phía ghế sofa phòng khách, "Gia Nhi đang chỉnh ảnh, chị giúp em khuyên em ấy một tiếng với. Không vội vàng làm gì, bảo em ấy đừng làm nữa."

"Ồ?" Vương Học Ái ngó đầu vào phòng khách, "Lời em nói còn không ăn thua, lời chị nói càng vô dụng..."

"Anh ơi, anh mau lại đây đi. Em lại sửa phải một tấm ảnh khó nhằn rồi, sư huynh này mặt đầy vết rỗ!"

Lộ Mãn mặt mày bất đắc dĩ, còn Vương Học Ái lại cười trên nỗi đau của người khác: "Lộ Mãn, em đúng là hạnh phúc đến phiền não, gánh nặng ngọt ngào nhỉ."

Bối Lệ Na đặt thức ăn lên bàn ăn rồi đi xử lý cô con gái nhỏ hiếu động thái quá.

"Triệu Thục Tuệ, con xem con làm cái gì đây!"

Tiếng mẹ mắng luôn khiến người ta run sợ: "Bút màu lại vẽ lên quần áo rồi! Vào nhà thay đồ ngay!"

Hai phút sau, Thục Tuệ mặc quần áo mới chân trần chạy lon ton ra ngoài, nhào vào người Cố Gia Nhi trên ghế sofa.

"Chị Gia Nhi ơi, khủng long chị nuôi sắp bị người xấu bắt đi rồi, bảo vệ em với!"

"Con bé này cũng lanh lợi thật." Vương Học Ái đứng bên cạnh cười trộm, "Biết xáp lại gần khách là mẹ sẽ không tiện đánh mình."

Vỏ quýt dày móng tay nhọn, Cố Gia Nhi đáng thương nhìn sang: "Anh ơi, anh bế con bé đi đi mà..."

"Để anh nghĩ cách."

Lộ Mãn nhún vai. Lúc này trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Bối Lệ Na tiện tay vò quần áo bị Tiểu Thục Tuệ làm bẩn trong bồn rửa.

"Vết bút màu dùng bột giặt cũng không giặt sạch được, con bé này!" Bối Lệ Na lớn tiếng gọi dì của Thục Tuệ: "Lệ Khiết, ra bếp lấy cho chị ít baking soda."

Lộ Mãn thò đầu nhìn. Thấy Bối Lệ Na đang vò bọt xà phòng trên bồn rửa tay thì đầu óc anh nhảy số, trong lòng bỗng nảy ra một trò chơi nhỏ để dỗ trẻ con.

Anh lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần từ máy lọc nước rồi đi đến phòng vệ sinh: "Cô ơi, con làm ít nước xà phòng để dỗ trẻ con chơi nhé."

Bối Lệ Na nghe vậy có chút lo lắng: "Ôi, vậy con bảo cô Tiểu Bối của con giúp trông chừng, đừng sơ ý để Thục Tuệ nuốt phải..."

"Cô giáo yên tâm, không phải để chúng thổi bong bóng, không đưa lên miệng đâu ạ."

Lộ Mãn nói một câu khó hiểu, pha chế một cốc đầy bọt xà phòng rồi quay trở lại phòng khách.

Triệu Thục Tuệ lại giơ tay gào thét như rồng và đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình, nơi cô bé là một con khủng long nhỏ quấn lấy người nuôi dưỡng mình là Cố Gia Nhi.

Cố Gia Nhi không quen với sự ồn ào quá mức của lũ trẻ con nên có chút ngại ngùng mà nhẹ nhàng đẩy Thục Tuệ ra.

Thấy Lộ Mãn đi ra, sắc mặt cô dành cho Lộ Mãn vô cùng thiếu sức sống.

"Anh ơi, cứu em..."

Lộ Mãn dùng tay trái vỗ vào cổ tay phải của mình để phát ra tiếng vang thu hút sự chú ý của khủng long con Thục Tuệ: "Này, con khủng long nhỏ kia, lại đây."

"Gào~" Thục Tuệ quay đầu lại nhe răng với Lộ Mãn nhưng mông vẫn không nhúc nhích.

Lộ Mãn cười đi tới: "Thục Tuệ, em trèo xuống khỏi người chị Gia Nhi trước đi. Bây giờ em không giống khủng long bạo chúa chút nào, anh cho em thêm một thứ hay ho."

Thục Tuệ chớp chớp đôi mắt tò mò, đứng thẳng người rồi nhảy đến bên chân Lộ Mãn.

"Đằng sau quay."

Để Tiểu Thục Tuệ khoe tấm lưng nhỏ, Lộ Mãn nhẹ nhàng úp chiếc cốc giấy lên rồi từ từ nhấc lên.

Một nhúm bọt xà phòng tạo thành chiếc gai nhọn nhỏ xíu lập tức hiện lên trên lưng Tiểu Thục Tuệ, trông như chiếc gai khủng long mọc ra từ lưng cô bé.

"Oa, hay quá!" Vương Học Ái đứng bên cạnh xem nãy giờ không khỏi thốt lên. Làm thế này thì nhóc con nghịch ngợm trông đáng yêu hẳn ra.

Lộ Mãn làm theo cách đó, dùng hết bọt xà phòng trong cốc tạo thêm cho cô bé hai chiếc gai nữa.

Vương Học Ái liền nói: "Thục Tuệ đừng động đậy nhé, chị chụp cho em một tấm ảnh."

Chụp xong cô đưa cho Tiểu Thục Tuệ xem, con bé "oa" một tiếng rồi ngửa cổ lên "gào" một tràng dài.

Càng nhập vai hơn nữa.

"Đừng chạy lung tung, cẩn thận đấy." Lộ Mãn nhắc nhở, "Bọt xà phòng dễ vỡ lắm, em cử động mạnh quá là chúng tan hết đấy."

"Dạ dạ dạ!"

Tiểu Thục Tuệ lập tức ngoan ngoãn như một em bé cương thi bị dán bùa đứng im như tượng.

Cô bé chậm rãi bước từng bước nhỏ, hai tay nắm lại thành hình nắm đấm và chậm như sên bò về phía bàn ăn: "Dì ơi~ gào~ dì xem con có giống khủng long không~"

Cố Gia Nhi thở phào nhẹ nhõm. Cô gập laptop lại rồi vui vẻ chạy đến chỗ Lộ Mãn.

"Hì hì, anh ơi, anh giỏi thật đấy."

Cô dang tay muốn ôm lấy cánh tay Lộ Mãn nhưng Lộ Mãn giả vờ đi về phía giữa phòng khách và lắc người tránh cái ôm của Cố Gia Nhi: "Thục Hiền, em có muốn mấy cái gai nhỏ không?"

Cô chị gái song sinh đang lặng lẽ chơi đồ chơi trên tấm bìa cứng lập tức gật đầu lia lịa: "Dạ dạ, cảm ơn anh trai!"

"Gia Nhi, em đi lấy thêm bọt xà phòng đi." Lộ Mãn sai khiến cô nàng đang lườm mình, "Sinh đôi thì không được thiên vị, em là người hiểu rõ chuyện này nhất mà."

"Biết rồi..." Cố Gia Nhi liếc xéo anh một cái, nhận lấy cốc giấy rồi nói với Tiểu Thục Hiền: "Chị đi một lát rồi quay lại ngay nhé."

Tiếng "gào" dài của Tiểu Thục Tuệ vừa rồi cũng làm kinh động đến Cố Linh Y đang bận rộn trong bếp.

Cô chị gái song sinh nhà họ Cố hé cửa lùa, thò đầu ra: "Anh ơi, Gia Nhi...cả chị Tiểu Ái cũng về rồi ạ? Mọi người đang làm gì thế? Em nghe thấy tiếng trẻ con kêu to lắm."

Vương Học Ái cười giải thích: "Linh Y, không sao đâu. Là Lộ Mãn chơi trò chơi vui với Thục Tuệ, con bé vui quá nên mới kêu như vậy thôi."

"Chắc em mệt rồi nhỉ?" Vương Học Ái đi về phía bếp muốn đổi ca với Cố Linh Y: "Ra phòng khách uống trà ăn hoa quả đi, việc bếp núc cứ để chị và cô Bối lo."

"Không...không cần đâu ạ."

Đôi mắt hạnh dịu dàng của Cố Linh Y thoáng chút hoảng hốt, cô liếc nhìn kẻ đầu sỏ Lộ Mãn gây ra chuyện này.

"Chị Tiểu Ái, em ở trong bếp là được rồi ạ..."

Có trời mới biết sau khi ra ngoài và lại ở chung một phòng với tên dê xồm Lộ Mãn này, anh ta có lại giở trò sàm sỡ gì không.

Cố Linh Y thở dài trong lòng. Hai ngày trước quan hệ giữa hai người còn trong sáng, hôm nay đã bị ôm ấp thân thiết...

"Thân" hiện tại tạm thời chỉ là thân mật thôi, nhưng với cái đức tính không đáng tin của Lộ Mãn...

Vương Học Ái đi đến trước cửa lùa đẩy Cố Linh Y ra ngoài: "Nghỉ ngơi đi, người trẻ tuổi phải biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi chứ."

Lộ Mãn thật muốn giơ ngón tay cái với Vương Học Ái.

Cố Linh Y nhìn quanh phòng khách, thấy hai chị em song sinh nhà họ Triệu đang chơi đùa, trong phòng tắm còn vọng ra tiếng em gái Gia Nhi và cô giáo nói chuyện.

Lộ Mãn chắc sẽ không dám làm càn đâu. Cố Linh Y nghĩ vậy.

Chắc là vậy...

Cô miễn cưỡng bước đến trước mặt Lộ Mãn, ấp úng: "Cái...này...không được thù dai, không cho trả thù..."

Vừa dùng bánh mì kẹp mù tạt chơi xỏ Lộ Mãn xong.

Cố Linh Y phải ra tay trước để ngăn anh ta thừa cơ giở trò.

"Được thôi." Lộ Mãn cười tươi rói, "Em cũng đâu có cho nhiều mù tạt lắm, vẫn là hướng về anh mà."

"Đồ tự luyến." Cố Linh Y liếc xéo và nghiến răng, "Ai thèm hướng về anh."

Lộ Mãn và Cố Linh Y đứng trò chuyện một lúc. Tiểu Thục Tuệ thì khoe cái gai bong bóng sau lưng với dì Bối Lệ Khiết, cô Bối vỗ đầu bé rồi đi vào bếp nấu cơm.

Tiểu Thục Tuệ hết đối tượng để khoe lại rón rén bước về phía Lộ Mãn và Cố Linh Y.

"Gào~"

Tiểu Thục Tuệ tự mình lồng tiếng: "Chị Y Y ơi, em có giống khủng long không ạ~"

"Phụt ha ha ha." Cố Linh Y lúc này mới để ý đến cái bong bóng sau lưng Tiểu Thục Tuệ và cười không ngậm được miệng, "Anh ơi, anh nghĩ ra hay thật đó."

Lộ Mãn ngắm nhìn Cố Linh Y cười duyên dáng. Nụ cười của cô thanh tú như hoa phù dung, xinh xắn lại thêm phần quyến rũ. Nhìn cô cười, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.

Ánh mắt trượt xuống nhìn đôi tay trắng mịn che bên môi Cố Linh Y, Lộ Mãn lại rục rịch trong lòng.

Cô nàng này coi trọng việc nắm tay lắm. Ngày đầu tiên cô mới đến Đại học Sư phạm Tân Hải, Lộ Mãn còn cùng cô đi dạo hóng gió, hai người vẫn còn là bạn bè bình thường. Cố Linh Y không hề phòng bị anh mà để mặc kệ hai bàn tay vô tình chạm vào nhau khi đi bộ.

Nhưng sau khi Lộ Mãn để lộ ý đồ không trong sáng, cô nàng bắt đầu cảnh giác Lộ Mãn, phòng bị còn hơn cả trộm cướp.

Lộ Mãn tơ tưởng đến việc nắm bàn tay của cô không phải mới chỉ một hai ngày.

Bàn tay của vợ tương lai nhà mình mà, nắm một chút cũng hợp lý chứ sao!

Vừa nghĩ đến đây, Lộ Mãn liền nảy ra một kế.

Anh cười nói với Tiểu Thục Tuệ đang đóng vai khủng long: "Ê, con khủng long nhỏ kia, anh có thể véo mũi khủng long của em không?"

"Gào——" Tiểu Thục Tuệ giả vờ gầm một tiếng rồi gật đầu.

Lộ Mãn khẽ véo mũi cô bé và tiếp tục nói: "Vậy anh có thể véo gai trên lưng khủng long nhỏ không?"

"Gào gào~"

Lộ Mãn lại sờ lưng cô bé, nhẹ nhàng chọc vào những chiếc gai làm bằng bong bóng.

Cố Linh Y cũng hứng thú đưa tay ra: "Chị cũng muốn sờ gai khủng long."

Khóe miệng Lộ Mãn lộ ra một nụ cười. Cố Linh Y liếc anh một cái, luôn cảm thấy Lộ Mãn không có ý tốt gì.

Giống như nụ cười tà mị trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, Cố Linh Y nghĩ vậy.

Tuy rằng cô chưa từng thấy người thật cười tà mị trông như thế nào.

Nhưng theo cảm giác thì chính là cái vẻ mặt kỳ quái hiện tại của Lộ Mãn.

Có gì đó không ổn.

Cố Linh Y cảnh giác rụt người lại.

Trực giác mách bảo cô là không đúng.

Lộ Mãn tiếp tục nói với Tiểu Thục Tuệ: "Vậy anh có thể nắm vuốt không?"

Tiểu Thục Tuệ nhập vai quá rồi. Cô bé lắc lắc cái đầu bé tí, vui vẻ xoay một vòng rồi đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra.

Thật sự có dáng vẻ của một con khủng long bạo chúa tay ngắn.

Cố Linh Y bị đôi tay nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Thục Huệ thu hút, mắt không chớp nhìn cô bé.

Lộ Mãn chớp lấy cơ hội, đột nhiên vươn tay ra.

Nắm lấy bàn tay trắng nõn đang buông thõng của Cố Linh Y, làn da mịn màng mềm mại chạm vào ấm áp dễ chịu.

Cố Linh Y không ngờ tới nên ngây người không kịp phản ứng.

Lộ Mãn dứt khoát biến từ nắm tay thành đan tay vào nhau.

Đầu óc Cố Linh Y trống rỗng. Cô cảm thấy một luồng điện giật chạy dọc từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cơ thể.

"Ưm..."

Cố Linh Y khẽ rên một tiếng rồi cắn chặt răng, cố gắng không để mình kêu thành tiếng.

"Á! Anh nắm vuốt của em ấy đi kìa!" Cố Linh Y ngượng ngùng vội vàng hạ thấp giọng, "Không phải vuốt của em!"

Lộ Mãn không nhịn được bật cười: "Ha ha ha ha."

Trong lòng cô rối bời, đến cả tay mình cũng gọi thành "vuốt".

Cô nàng đáng yêu thật.

Lộ Mãn mỉm cười nơi khoé miệng và nhìn cô, không hề có ý định buông tay.

Cố Linh Y lo lắng nhìn quanh phòng rửa mặt và bếp. Ngoài cặp song sinh họ Triệu còn chưa hiểu chuyện gì thì những người khác đều bận rộn ở chỗ khác, không ai trực tiếp nhìn thấy phòng khách.

"Anh ơi!"

Cố Linh Y nhỏ giọng: "Không được nắm tay, còn chưa đến..."

Cô theo bản năng muốn nói "còn chưa đến lúc", nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị cô chặn lại nhất quyết không nói tiếp.

Không thể nói cho cái đồ dê xồm này biết được, nói ra anh ta lại càng được nước lấn tới!

"Cái này không gọi là nắm tay." Lộ Mãn nói một cách chính đáng, "Cái này gọi là nắm vuốt!"

"Hôm nay anh bắt nạt em còn chưa đủ sao..." Cố Linh Y sắp khóc đến nơi.

Thấy vẻ mặt yếu đuối của cô, Lộ Mãn mềm lòng và lập tức nới lỏng tay. Thế nhưng bàn tay của Cố Linh Y động đậy, thậm chí không có sức tự rút tay ra.

"Em phải thừa nhận trước, đây là nắm vuốt chứ không phải nắm tay."

Lộ Mãn ghé sát tai Cố Linh Y: "Em thừa nhận đi, anh lập tức buông tay."

Trong khoảnh khắc, Lộ Mãn cảm thấy bàn tay của Cố Linh Y mà anh đang nắm chặt hơn cũng bóp nhẹ tay anh hai cái.

Im lặng vài giây, Cố Linh Y khẽ đáp lời như tiếng muỗi kêu: "Ừm...không phải nắm tay, là nắm vuốt..."

[Thân được nhắc trong câu là thân mật (亲昵), nhưng vế sau mà các bạn đoán được thì là chữ thân đứng lẻ có nghĩa là hôn hít]