Cánh cửa lùa nhà bếp khẽ vang lên một tiếng.
Lộ Mãn rón rén bước vào. Cố Linh Y đang đứng trước bàn bếp chăm chỉ phụ việc bếp núc.
Cố Linh Y quay lưng về phía anh, dáng người mảnh mai xinh đẹp.
Mái tóc dài ngang vai đen nhánh và dày dặn buông xõa xuống. Vài sợi lòa xòa trên vai, vài sợi lại chui vào mũ áo khoác khiến Lộ Mãn không khỏi muốn gỡ ra chải chuốt cho cô.
Cố Linh Y đang thoăn thoắt thái khoai tây rồi cho vào đĩa chuẩn bị.
Vừa quay đầu lại thấy Lộ Mãn, khóe môi Cố Linh Y khẽ nở nụ cười rồi đưa mu bàn tay lên vuốt những sợi tóc mai lòa xòa trên trán.
"Anh vào đây làm gì vậy, thị sát xem tối nay ăn gì à?"
Trong bếp chỉ có một mình Cố Linh Y, Lộ Mãn nhìn quanh: "Chẳng phải còn có cô Tiểu Bối sao?"
"Cô Bối ra nhà để xe lấy rau rồi."
"Ồ, ra là vậy."
Vậy có nghĩa là trong thời gian ngắn sẽ không có người ngoài vào bếp à?
Mắt Lộ Mãn khẽ động. Anh quay người đi về phía cửa lùa nhà bếp rồi xoạch một tiếng đóng cửa lại.
Cố Linh Y lúc này vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, mở vòi nước vo gạo: "Anh ơi, vào rồi thì đừng có đứng không làm gì."
Cô chỉ tay, nói với Lộ Mãn: "Trong bồn rửa có rất nhiều hàu, vỏ khó cọ quá nên cô Bối mới cọ được một nửa."
"Anh có sức mà, cọ hết chỗ đó đi~"
Lộ Mãn khoanh tay sau lưng như một cán bộ về hưu mà ngó nghiêng khu gia vị và đi quanh bếp lò, ra vẻ nhàn nhã không có việc gì làm.
Cố Linh Y nghiêng đầu, thấy bộ dạng này của anh cũng không giống đến giúp đỡ: "Anh ơi, không làm gì thì ra ngoài chơi với Thục Hiền Thục Tuệ đi mà."
"To đầu rồi còn đứng trong bếp chiếm diện tích."
Nói xong thì Cố Linh Y tiếp tục xử lý một miếng thịt lợn, đổi tấm thớt và dao rồi thuần thục thái thành sợi nhỏ.
Lộ Mãn nhìn mà nghĩ ngợi. So với việc cô ở Yên Kinh trước khi trùng sinh thái thịt lợn thành những miếng còn to và xấu xí hơn nhiều.
Cái thứ nấu ăn này có thể thoái hóa sao?
Lộ Mãn tiến sát lại phía sau cô. Vẫn là mùi hương trái cây ngọt ngào hòa lẫn với mùi sữa béo nhè nhẹ.
Anh khẽ lên tiếng: "Em lừa anh."
"Hả?" Cố Linh Y có chút ngơ ngác dừng dao lại, "Anh ơi, em lừa anh chuyện gì chứ?"
Lộ Mãn nghĩ ngợi rồi cười nói: "Không có gì."
"Thật là kỳ lạ..."
Cố Linh Y vươn tay lấy cái đĩa trên giá: "Không với tới. Anh ơi, lấy giúp em với."
Lộ Mãn nghe lời lấy một cái. Cố Linh Y nhận lấy rồi giơ lên xem có còn sót lại vết nước hay không, có sạch sẽ không.
"Anh ơi, bây giờ anh giống hệt ba em đó."
Cố Linh Y lẩm bẩm than thở: "Ba em hay như anh bây giờ lắm. Mẹ em nấu ăn trong bếp, ba cứ vào rồi đi đi lại lại, có khi còn làm mẹ em giật mình."
"Chuyện này bình thường thôi, trong bếp tiếng thái rau và tiếng máy hút mùi đều là những tiếng ồn đều đều. Người ta chìm đắm trong những âm thanh đó nên bên ngoài đột nhiên có một tiếng động lạ xen vào thì rất dễ bị giật mình." Lộ Mãn vừa nói, mắt vừa dán chặt vào khuôn mặt nghiêng của Cố Linh Y.
"Anh biết rồi còn qua đây làm gì?" Cố Linh Y lại chỉ chỉ mấy quả dưa chuột trong sọt bên cạnh, "Nè, ở đó có đồ rửa xong là ăn được đó."
Lộ Mãn vươn tay lấy một quả dưa chuột: "Em ăn không?"
"Anh đi rửa đi, cắt cho em một nửa với."
Lộ Mãn đi đến bồn rửa để rửa sơ qua, sau đó bẻ bỏ đầu có hoa của quả dưa chuột và trực tiếp cắn một miếng.
Khá giòn.
Anh dựa vào bệ bếp, miệng nhai dưa chuột giòn tan, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Linh Y.
Cố Linh Y liếc nhìn anh: "Thật sự giống ba ghê..."
"Ba cũng vậy đó, cứ vào bếp là tiện tay lấy dưa chuột hoặc cà chua, vừa gặm vừa quấy rối mẹ."
"Có gì đâu." Lộ Mãn vừa ăn vừa nói, miệng còn lúng búng, "Chẳng phải vợ chồng bình thường đều như vậy sao?"
Vợ...vợ chồng?
Bàn tay đang cầm dao của Cố Linh Y siết chặt.
Trước đây, nếu xem anh như là anh trai thanh mai trúc mã, anh nói câu này nghe chỉ như một lời kể bình thường nên không để tâm.
Nhưng bây giờ biết Lộ Mãn có ý đồ xấu với mình...
Sao câu nào nghe cũng giống như anh đang trêu chọc mình vậy?
Cố Linh Y có chút ngượng ngùng.
"Hít..." Cô điều chỉnh nhịp thở và ổn định tâm trạng rồi rút một tờ khăn giấy lau tay.
Sau đó Cố Linh Y kéo tay áo cởi áo khoác ngoài, gấp vội chiếc áo hoodie lại rồi đưa cho Lộ Mãn và ra hiệu anh cầm lấy.
Trong bếp rất nóng, cô chuẩn bị đồ ăn mà cũng thấy nóng.
Lộ Mãn khoác chiếc áo hoodie của cô lên cánh tay.
"Linh Y, em cởi áo khoác ngoài không sợ làm bẩn áo phông và váy bên trong à?"
"Ở nhà cô giáo có tạp dề mà." Cố Linh Y chỉ vào tủ bên kia trong bếp, mấy chiếc tạp dề hoạt hình được xếp ngay ngắn.
Lộ Mãn đi lấy một chiếc tạp dề hình gấu Pooh, cái túi nhỏ phía trước còn có hình hũ mật ong.
Anh đi đến sau lưng Cố Linh Y, cô nàng vừa nắm lấy một góc tạp dề thì Lộ Mãn đã nhanh miệng nói: "Quay người lại đi, anh mặc cho em."
"Anh...không được giở trò xấu." Cố Linh Y cực kỳ không tin tưởng nhìn anh nhưng vẫn quay lưng lại.
Không giở trò xấu? Sao có thể chứ, vậy anh vào đây làm gì?
Lộ Mãn khoác tạp dề lên người Cố Linh Y rồi thắt dây sau cổ cho cô: "Linh Y, mặc tạp dề được không?"
"Bây giờ...chẳng phải đang mặc sao?" Cố Linh Y có chút khó hiểu trước câu nói đột ngột của anh.
Lộ Mãn cười xấu xa, ghé miệng vào tai Cố Linh Y, vừa nói vừa kéo kéo vạt áo phông của cô để ra hiệu thứ này rất vướng víu: "Vậy...có thể chỉ mặc tạp dề không?"
"Ưm..."
Khuôn mặt trái xoan của Cố Linh Y lập tức đỏ bừng.
Anh...anh ta đang nói cái gì với mình vậy!
Nghĩ đến câu trêu chọc đầy mùi dê xồm này của anh, tim Cố Linh Y đập nhanh hơn, toàn thân như có dòng máu đang dồn lên.
Cô xấu hổ đến cực điểm. Dù là Cố Linh Y vốn dễ nói chuyện lúc này cũng giận dỗi giơ khuỷu tay lên tung một cùi chỏ đầy xấu hổ về phía sau.
"Phản ứng mạnh vậy." Lộ Mãn nghiêng người tránh né và đồng thời nói, "Khả năng liên tưởng của em mạnh thật đó, trong đầu toàn nghĩ gì vậy."
"Là trong đầu anh...trong đầu anh đang nghĩ gì..."
Cố Linh Y đặt dụng cụ nấu ăn xuống, bàn tay che trước mặt.
Tay chỉ dừng hờ trước má, nhưng lòng bàn tay lại cảm nhận được từng đợt nóng ran truyền đến.
Khuôn mặt cô như bốc lửa vậy.
"Anh đúng là đồ...đồ dê xồm..."
"Đúng...đúng là miệng Hàm Hàm...chẳng nhả ra được ngà voi..."
Chuyện trai gái ngày thường không nhắc thì thôi, hễ có ai khơi mào để người ta nghĩ lệch lạc một chút thì khó lòng mà quay về quỹ đạo ngay được. Những ý nghĩ không phù hợp với trẻ em cứ thế mà trào ra.
Cố Linh Y bây giờ là như vậy. Bị Lộ Mãn trêu chọc một câu, trong đầu cô không tự chủ được mà thỉnh thoảng hiện lên cảnh tượng thân thể trần trụi, toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề.
"Anh mau ra ngoài đi!" Cố Linh Y che mặt, giọng đầy bực bội.
Lộ Mãn giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: "Anh không nhắc đến chuyện đó nữa, được chưa?"
"Em không tin anh đâu!"
Cố Linh Y lập tức quay lưng lại. Đối diện với bức tường treo đầy dụng cụ nhà bếp, bóng lưng xinh đẹp kia viết rõ ràng "Em giận rồi".
Lộ Mãn đâu dễ dàng rút lui vào lúc này. Anh mặt dày tiến tới tiếp tục ngoan ngoãn thắt lại dây tạp dề sau eo Cố Linh Y.
Thắt xong nơ bướm, Lộ Mãn vừa định chọc chọc vào eo của cô nàng thì Cố Linh Y dường như cảm nhận được mà quay đầu lại vung vẩy chiếc muôi trong tay.
"Anh ơi, ngoan ngoãn một chút đi!"
Gò má cô nàng ửng hồng đẹp đến nao lòng, phơn phớt như ráng chiều lộng lẫy.
"Còn dám miệng hoa hoa và tay hoa hoa là em đánh anh đó."
[Miệng chó chẳng nhả được ngà voi là thành ngữ Trung Quốc mang nghĩa mỉa mai những kẻ thô tục, hèn kém không thể nói ra điều cao quý và lịch sự] [Ăn nói lung tung] [Tay nghịch ngợm]