Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 69

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 73

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 323

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3373

Toàn truyện - Chương 34: Cố Linh Y và đồ ăn vặt

Đại học Sư phạm Tân Hải, phòng chiến thuật ở tầng hai, phòng nghỉ của đội bóng.

"Linh Y, như vậy được chứ?"

"Ừm."

"Anh sợ có vị học trưởng nào đó bước vào thấy cảnh này lại bảo anh ngược đãi em."

Ngồi đối diện với Cố Linh Y, Lộ Mãn nhìn cô nàng ăn từng miếng nhỏ, vẻ mặt tập trung cao độ, dáng vẻ ăn uống tao nhã mà vẫn toát lên vẻ đáng yêu.

Trên bàn trước mặt Cố Linh Y là một lọ tương ớt, một phần đậu phụ cay, một túi bánh bao nhỏ làm từ ngũ cốc thô thủ công.

Đây chính là cái gọi là bào một bữa no nê.

Cố Linh Y hai tay cầm bánh bao nhỏ chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm, thoạt nhìn cứ như một chú sóc nhỏ đang mút tay.

"Đi chơi tất nhiên phải ăn những thứ ở nhà không có rồi." Cô nàng nói một cách đương nhiên.

Đôi môi căng mọng của Cố Linh Y bị cay đến đỏ ửng. Chiếc lưỡi nhỏ khẽ thè ra, nhanh chóng liếm nhẹ lên môi rồi lại rụt vào.

Đạo lý là vậy, nói rất đúng. Lộ Mãn buồn cười nghĩ vậy. Nhưng vấn đề là...

"Ở nhà em không được ăn những thứ này sao?"

Cố Linh Y gật đầu: "Ừm. Thực đơn của mẹ và Gia Nhi giống như thức ăn cho thỏ vậy."

"Salad rau củ quả à?" Lộ Mãn đoán, anh dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"Cũng gần như vậy, cũng có rau xào ở nhà, nhưng mẹ không ăn được đồ quá mặn nên rất thanh đạm."

Cố Linh Y lại vươn tay lấy một chiếc bánh bao nhỏ làm từ ngũ cốc thô.

"Ở nhà nếu mẹ lười không muốn nấu cơm thì Gia Nhi sẽ chiên cá, nướng bít tết, luộc ức gà. Chỉ biết làm mấy món đó thôi."

Cố Linh Y đưa cho Lộ Mãn một miếng đậu phụ cay, ý bảo anh có muốn ăn không.

"Em gái em làm cũng rất ngon, nhưng khẩu vị thanh đạm nên ăn mãi cũng ngán."

Lộ Mãn cúi đầu há miệng muốn cắn, Cố Linh Y vội vàng rụt miếng đậu phụ lại.

"Không cho anh ăn đâu, anh không thành thật." Đôi mắt hạnh to tròn của Cố Linh Y trừng anh, khi giận dỗi lại càng thêm linh động.

Cô nàng tiếp tục kể khổ với Lộ Mãn: "Buổi tối ba thường viện cớ ra ngoài tìm hàng xóm hút điếu thuốc, thực ra là lén đi ăn đồ nướng."

"Ôi trời, nói cho đến cùng vẫn là mẹ quản quá chặt."

"Đồ ăn không lành mạnh đều không được ăn ở nhà. Đồ ăn vặt đóng gói không được, đồ muối và mứt không được, bánh ngọt quá nhiều đường cũng không được, càng đừng mơ đến mấy gói cay cay!"

Cái gì càng ngon, cái đó càng bị cấm. Trái tim tham ăn bé nhỏ của Cố Linh Y hôm nay nhân lúc đi xa cuối cùng cũng được thỏa mãn.

"Lần trước anh mua cho em gà xiên que em cũng ăn hết trên đường rồi, mang về nhà sẽ bị mẹ mắng."

Cố Linh Y vừa nói chuyện với Lộ Mãn đôi tay vừa không ngừng nghỉ, lại xé một gói đậu phụ cay.

Lộ Mãn khoanh tay chống lên bàn, lặng lẽ nhìn cô nàng tiêu diệt hết đống đồ ăn này.

Thảo nào trước khi trùng sinh, Cố Linh Y sau khi trở thành vợ anh thì đồ ăn vặt dự trữ trong nhà chưa bao giờ hết.

Hóa ra là khi chưa đi lấy chồng ở nhà bị quản quá chặt.

Phong cách của Cố Linh Y ở nhà tại Yên Kinh chính là mặc đồ ngủ đi dép lê, trong lòng luôn ôm đủ loại đồ ăn vặt.

Vào cuối tuần, giữa họ có vài câu đối thoại lặp đi lặp lại với tần suất khá cao.

"Chồng ơi, cái này ngon lắm nè, anh ăn thử đi, há miệng ra nào~~"

"Đừng chơi game nữa, anh giúp em xem chọn vị khoai tây chiên nào đi, em bị chứng khó lựa chọn rồi..."

"Chồng ơi, cái này không ngon, đắng quá, trúng mìn rồi. Nè, phần còn lại anh xử lý đi, đừng lãng phí!"

Vậy nên Cố Linh Y sau khi kết hôn đặc biệt dễ dỗ. Không cần sợ cô ấy buồn bã, lúc này chỉ cần một câu: "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn ngon!"

Cơm đến là khỏi bệnh.

……

"Anh ơi, mở giúp em lọ tương ớt đi, em vặn không được~"

Lộ Mãn nhận lấy lọ thủy tinh trong tay cô, dốc ngược lại rồi một tay vỗ bộp bộp mấy cái vào đáy lọ.

Sau đó từ từ vặn nắp "póc" một tiếng, nắp lọ bật ra.

"Còn nhớ loại tương ớt này không?"

Cố Linh Y nhận lấy lọ tương ớt và cười híp mắt hỏi Lộ Mãn.

"Hồi lớp sáu, anh bảo chưa bao giờ được ăn KFC nên em năn nỉ mẹ chở chúng ta đến khu Mẫu Đơn mời anh một bữa KFC no nê."

"Anh còn thề son sắt đảm bảo cũng sẽ mời em ăn hamburger."

Cố Linh Y bẻ một cái bánh bao nhỏ rồi quệt một ít tương ớt vào, cười tủm tỉm đưa cho Lộ Mãn.

"Kết quả là anh mời em ăn bánh bao hấp thủ công phết tương ớt Lão Can Ma nữa chứ!"

"Hóa ra là anh dạy hư em à." Lộ Mãn cũng cười ha ha.

"Nhưng mà ngon thật!"

Cố Linh Y mười tám tuổi vẫn còn chia sẻ với anh những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống lại kéo dòng suy nghĩ của Lộ Mãn trở về thực tại.

"Mẹ và Gia Nhi chú ý ăn uống nhưng lại không chịu vận động, hình như đối với việc giảm cân mà nói thì chẳng có tác dụng gì cả."

Vừa nói, miệng Cố Linh Y cũng không ngơi nghỉ, bánh bao nhỏ điểm xuyết một chút tương ớt ăn rất ngon lành.

"À, đúng đúng đúng." Lộ Mãn liên tục gật đầu, "Mặt em với em gái em gầy y hệt nhau, hoàn toàn không có gì khác biệt."

Cố Linh Y liếc xéo anh một cái đầy vẻ ghét bỏ.

Cái gã đàn ông này chẳng qua là đang tìm cớ cho việc vừa nãy nhận nhầm người thôi.

Hừ.

Cố Linh Y nghĩ ngợi rồi nói: "Cởi hết quần áo giày dép ra không mặc gì cả thì Gia Nhi và em đều cao 168.3cm và nặng 49kg, chính xác đến sau dấu phẩy, không sai một ly."

Đôi khi Cố Linh Y cũng tò mò, mức độ đồng bộ giữa em gái và cô ấy quả thực quá cao. Chỉ có thể nói là có duyên với em gái quá, đã định trước cái đứa em nghịch ngợm này sẽ dây dưa không dứt với mình.

Sự chú ý của Lộ Mãn lại đặt ở một chỗ kỳ lạ: "Sao hai em lại nghĩ đến chuyện cởi truồng cân ký vậy?"

Tốc độ ăn của Cố Linh Y khựng lại.

"Anh ơi, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì không vậy!"

Cố Linh Y bĩu môi nhưng vẫn giải thích.

"Ở khu suối nước nóng, trong phòng thay đồ có cân..."

"Ồ, mặc quần áo toàn là trọng lượng cả bì, vừa hay có cơ hội cân trọng lượng tịnh à?" Lộ Mãn vuốt cằm.

"Trọng lượng cả bì với trọng lượng tịnh là để hình dung anh đấy anh ạ." Cố Linh Y lẩm bẩm, "Nghe cứ như đang nói con heo con."

"Thật sự có thể chính xác đến sau dấu phẩy mà vẫn y hệt nhau sao?"

"Anh không tin, anh có thấy đâu." Lộ Mãn lắc đầu nói một cách vô lại, "Trừ khi để anh tận mắt nhìn thấy."

Cố Linh Y giật mình. Cô vội vàng đặt đồ ăn trong tay xuống, hai tay ôm trước ngực, thân mình nhỏ bé nghiêng về phía sau.

Một bộ dạng như nha hoàn thông phòng trong truyện ngôn tình cổ đại sắp bị ác thiếu gia ức hiếp.

Cô lại liếc xéo Lộ Mãn một cái.

"Đồ dê xồm..."

Cố Linh Y nửa oán trách nửa nũng nịu: "Anh ơi, trước đây anh đâu có như vậy."

"Có phải anh vẫn nghi ngờ em là Gia Nhi nên mới trêu chọc em không, đúng là đồ dê xồm."

Lộ Mãn toát mồ hôi hột.

Trêu chọc em vì em là vợ anh thôi. Anh thầm nghĩ.

Nếu là em gái em thì anh còn lâu mới trêu.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói oang oang.

"Ơ? Phòng chiến thuật mở cửa à?"

Nghê Hiểu Vũ xông vào như một cơn gió, vừa thấy Lộ Mãn liền lập tức phấn khích.

"A, Lộ Mãn và Gia Nhi à? Đi, đi uống rượu không?"

Cô liếc nhìn mấy món ăn vặt trên bàn.

"Tiền đi du lịch của hai người tiêu hết nhanh vậy cơ à?"

Nghê Hiểu Vũ tưởng rằng hai người nghèo đến mức phải ăn cả đất.

"Vừa hay, chị đây bao! Go go go!"

"Không phải, Nghê học tỷ..." Lộ Mãn bật cười, "Là Linh...là 'Gia Nhi' thèm món này."

"Thôi đi, có phải có bầu đâu mà thèm chua thèm cay."

Nghê Hiểu Vũ ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ.

"Chú keo kiệt quá đấy, chỉ mời Gia Nhi ăn bánh bao nhỏ thủ công thôi à?"

Cô lập tức quay sang hỏi Cố Linh Y.

"Gia Nhi, chị ăn một cái được không?"