Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 51

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3356

Toàn truyện - Chương 16: Cứu nguy

"Chắc bạn đói rồi nhỉ, bọn mình cũng đang định đi ăn đây." Cố Gia Nhi nghe xong liền nói, "Ăn cùng bọn mình cho no bụng nhé."

Triệu Hồng nép mình dưới bóng râm cầu vượt, nghẹn ngào ngập ngừng không dám đáp lời.

Cố Gia Nhi bèn nhìn Lộ Mãn cầu cứu.

Lộ Mãn đoán được lý do cô bé do dự, chẳng qua là do tính hướng nội và lòng tự trọng, bèn nói: "Bọn mình ăn chút gì đơn giản thôi, coi như tôi cho cậu mượn tiền ăn. Đợi về nhà có tiền rồi tìm cách trả lại bọn tôi là được."

"Vâng...vâng ạ." Nghe nói là mượn tiền ăn một bữa nên Triệu Hồng bỗng như có thêm dũng khí, bèn đi theo sau họ hướng về khu ẩm thực.

Đến trước một quán lẩu băng chuyền, Lộ Mãn vẫy tay gọi Cố Gia Nhi và Triệu Hồng vào quán.

"Ở đây đồ ăn tự chọn, muốn ăn nhiều ăn ít tùy ý."

Lộ Mãn nói câu này là để Triệu Hồng nghe. Với tính cách tiết kiệm của cô bé chắc chắn sẽ không nỡ ăn uống thả ga. Quả nhiên sau khi nghe xong, vẻ mặt Triệu Hồng rõ ràng an tâm hơn hẳn.

Khách ngồi quanh một chiếc bàn đặc biệt hình chữ U, đồ ăn được đặt trên băng chuyền chạy quanh bàn lần lượt đưa đến trước mặt từng người.

Vừa bước vào, Lộ Mãn đã nhanh tay lén giấu hai gói nước lẩu có sẵn trên bàn sang một bên. Sau đó gắp cho Triệu Hồng một phần mì sợi chan nước dùng thanh đạm trụng vào nồi.

"Bạn học Triệu Hồng." Trong lúc chờ nồi sôi, Lộ Mãn hỏi, "Bạn còn nhớ đề văn thi Đại học năm nay là gì không?"

"Nhớ ạ, là bài 'Những vì sao'." Kỳ thi Đại học mới diễn ra năm sáu ngày, nếu Triệu Hồng thật sự là thí sinh thì đương nhiên sẽ không quên. Cô đáp: "Ý chính tôi nhớ là người ngước nhìn những vì sao thì cho rằng chúng là bảo ngọc, còn người bay lên những vì sao thì biết rằng trên đó chỉ toàn bụi bặm và đá vụn."

Lộ Mãn quay sang hỏi Cố Gia Nhi: "Đúng là đề này phải không?"

"Đương nhiên rồi." Cố Gia Nhi khinh bỉ nhìn Lộ Mãn, "Anh thi Đại học môn Văn ngủ gật à, chuyện này cũng phải hỏi em hả?"

"Bạn Triệu Hồng học ban xã hội hay tự nhiên?"

"Xã hội ạ."

Lộ Mãn cố gắng lục lại những kiến thức thời trung học, những gì anh còn nhớ được đã chẳng còn bao nhiêu: "Chiến dịch chớp nhoáng Ba Lan diễn ra năm nào?"

"Năm 1939, khởi đầu Thế chiến thứ hai."

"Vô trung sinh hữu, câu tiếp theo là...à, cái này là Sinh học, ban tự nhiên. Sinh học Trung học Phổ thông chia vào ban tự nhiên đúng là vô lý."

"Gen lặn di truyền là bệnh nữ giới, hữu trung sinh vô là gen trội, di truyền gen trội là bệnh ở nam giới!" Triệu Hồng tuôn một tràng như súng liên thanh, "Cái đó, bọn tôi thi tốt nghiệp cũng thi cả Lý, Hóa, Sinh mà."

"Đới gió hành tinh từ vĩ độ cao xuống thấp là gì... Nồi của bạn sôi rồi, ăn mì đi đã."

"Cảm ơn, đới áp cao cực, đới gió Đông, húp sùm sụp, á nóng quá!"

Lộ Mãn nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của cô bé, trong lòng đã chắc chắn nên lấy ra hai trăm tệ đưa cho cô.

"Đến đồn công an gần ga tàu báo số chứng minh thư, chắc là có thể làm giấy chứng nhận đi tàu tạm thời."

"Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm... Không cần nhiều đến thế đâu ạ..." Triệu Hồng lúng túng nhìn hai tờ tiền đỏ, đặt đũa xuống liên tục xua tay.

"Không sao, không dùng hết thì về nhà trả lại tôi. Có thể mua trước một cái áo khoác có túi trong, loại túi sâu sâu ấy. Đi đường cẩn thận nhé."

"Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!" Triệu Hồng cảm kích nói, "Về đến nhà tôi sẽ gửi tiền lại cho anh bằng đường bưu điện có bảo đảm."

"Tôi viết cho bạn số điện thoại, bạn cũng có thể nạp tiền điện thoại vào số này. Như vậy tiện hơn."

"Được ạ!"

Lộ Mãn và Cố Gia Nhi lên tàu lúc 7 giờ sáng, đến giờ đã là 2 giờ chiều, bụng đói meo cả rồi.

Quán lẩu nhỏ này có rất nhiều món, còn có cả các loại tôm cá sò hến.

Hai người ngồi rất gần khu pha chế nước chấm tự chọn, chỉ cần đi vài bước là tới. Cố Gia Nhi múc một bát nhỏ tương đậu phộng, Lộ Mãn tiện tay cầm chiếc muỗng dài trong hũ tương mè bên cạnh, cân đo đong đếm rồi múc một ít tương mè bỏ vào bát nước chấm của Gia Nhi.

Lộ Mãn lại dùng kẹp gắp một ít rau mùi. Làm những việc này một cách tự nhiên, mắt anh chạm vào mắt Cố Gia Nhi. "Bạn gái cũ" này của anh cười hì hì, nghiêng đầu đợi anh bỏ rau mùi vào bát của mình.

"Vãi chưởng, thành thói quen mất rồi." Lộ Mãn muốn đấm vào tay mình, "Tiện tay pha cho cô nàng chén tương nhị bát luôn rồi."

Nhị bát tương là công thức chấm thịt nướng yêu thích của người Yên Kinh. Vốn dĩ nó phổ biến vì thời kỳ vật chất khan hiếm, tương đậu phộng pha thêm 20% tương mè bán rẻ hơn tương mè nguyên chất. Sau này mọi người ăn quen lại thấy tương nhị bát có hương vị đặc biệt hơn.

Hai chị em song sinh nhà họ Cố đều rất thích loại nước chấm này khi ăn lẩu. Lộ Mãn hồi Đại học giúp em gái pha, khi bôn ba ở Yên Kinh lại giúp chị gái pha nên thói quen này khắc sâu vào DNA rồi.

"Ngoài rau mùi còn gì nữa không?" Cố Gia Nhi trưng ra vẻ "trong lòng anh vẫn còn em" mà nhìn Lộ Mãn chằm chằm.

"Còn vừng trắng, lạc rang giã nhỏ, dầu hoa tiêu, hành và tỏi băm, đúng không?" Lộ Mãn tiếp lời.

Anh tiện thể nhớ lại, Cố Linh Y thì thích chỉ cho một chút xíu dầu mè.

Anh tự nhủ, đúng là cái đầu của thằng cuồng si nhiều năm hồi Trung học Phổ thông và Đại học. Cách bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ rõ sở thích nhỏ nhặt này của Cố Gia Nhi.

Lộ Mãn nghĩ lần sau phải giữ chặt tay mình mới được. Giúp Cố Linh Y làm những việc này nhờ có tiền đề hai người yêu nhau thì gọi là dịu dàng chu đáo, ngọt ngào như rót mật vào tai.

Giúp Cố Gia Nhi thì đúng là hành vi liếm chó, tuyệt đối không được.

"Không cần hành tỏi đâu." Cố Gia Nhi không định ăn đồ có mùi hăng, "Chiều còn phải nói chuyện với anh, sợ anh ngửi thấy."

Lộ Mãn ngược lại gắp một nắm hành to: "Thích ăn thì cứ ăn đi, nói cứ như lát nữa ai muốn hôn môi em ấy."

OK, dùng quy tắc chia tay của nhà họ Lộ để triệt tiêu hành vi liếm chó vừa rồi.

Cố Gia Nhi bưng bát nước chấm nhỏ và nhẫn nhịn, có chút muốn hắt nước chấm vào mặt anh ta thì phải làm sao?

Hai người trở về chỗ ngồi, Lộ Mãn và Cố Gia Nhi ăn. Triệu Hồng giải quyết xong một phần mì sợi thì không động đũa nữa mà ngồi thẳng lưng trên ghế cao nhìn họ, hai tay lúng túng kẹp giữa hai chân.

Thấy vậy, Cố Gia Nhi nói với Lộ Mãn: "Anh ơi, ghé tai lại đây."

Lộ Mãn đang vật lộn với một con hàu khó mở nên không có thời gian để ý đến cô.

Cố Gia Nhi bĩu môi. Khuôn mặt trái xoan thanh tú chủ động tiến lại gần, vì quá sát nên mấy sợi tóc rủ xuống tai Lộ Mãn ngứa ngáy khó chịu.

"Em đừng có nhích lại gần thế."

Lại đẩy Cố Gia Nhi ra một đoạn. Dưới ánh mắt oán trách của cô, Lộ Mãn mới hơi cúi người xuống nghe cô nói nhỏ vài câu.

Họ trao đổi xong, nhìn nhau một cái rồi ăn ý lấy từ băng chuyền trên bàn trứng chiên, thịt nhúng, tôm lớn, vẹm xanh, sò điệp và các loại thức ăn khác.

"Bạn học Triệu Hồng, bạn lại gần đây một chút." Cố Gia Nhi vẫy tay với cô, "Chúng mình lỡ lấy hơi nhiều nhưng không thể để lại được, nhanh giúp chúng mình chia sẻ bớt đi nào~"

"A..." Triệu Hồng ngập ngừng ngẩn người, "Cảm...cảm ơn các bạn rất nhiều."

Chẳng mấy chốc, trước mặt ba người chất đầy vỏ sò và kẹp để đếm sò.

Gọi nhân viên phục vụ tính tiền thì tổng cộng 45 tệ, khá là phải chăng. Lộ Mãn nói với Triệu Hồng: "Chiều nay chúng tôi còn có việc nên không tiễn bạn được, chúc bạn thượng lộ bình an."

Triệu Hồng liên tục gật đầu, hai trăm tệ bị cô gấp thành một cục nhỏ và nắm chặt trong tay.

Cô vừa định rời đi thì Lộ Mãn lại gọi cô lại: "Đợi đã!"

Câu nói này khiến cô giật mình, Triệu Hồng quay người lại, sợ Lộ Mãn đổi ý.

"Suýt quên đưa bạn tiền lẻ đi xe." Lộ Mãn đưa tiền lẻ và cả cái ghế gấp cho cô, cuối cùng cũng vứt được cái gánh nặng này, "Còn cái này nữa, tiện thể ngồi nghỉ ngơi lúc nào cũng được."

Đợi bóng dáng Triệu Hồng đi xa thì Cố Gia Nhi nhích người lại gần một chút, vai chạm vào vai Lộ Mãn: "Hì hì, dì Tĩnh bảo anh mang nhiều đồ như vậy thật có tầm nhìn xa đó nha."