"Chúng em muốn quay một cảnh rất đơn giản thôi."
Để hoàn thành bài tập cuối kỳ, đám sinh viên năm nhất Khoa Quảng cáo khóa 05 vây quanh chiếc máy quay, lên kế hoạch quay một đoạn phim quảng bá cho đội bóng đá. Nhưng vì mãi không đạt yêu cầu ở một cảnh quay nên tất cả đều lâm vào bế tắc.
"Chỉ là một nhân vật đi dọc hành lang này, từ đầu đến cuối quay chính diện trung cảnh và cận cảnh. Chúng em thậm chí không cần toàn bộ mà chỉ cần vài giây thôi."
Nhưng trớ trêu thay, chính vài giây này lại làm khó đám thanh niên đã học nhiếp ảnh cả một học kỳ.
"Chỉ là một cảnh quay theo thôi mà." Vương Học Ái, đội trưởng đội bóng đá nữ, cũng là sinh viên khoa Báo chí Truyền thông lên tiếng. Ở Đại học Sư phạm Tân Hải, nhiếp ảnh và quay phim là môn bắt buộc của các chuyên ngành Báo chí, Quảng cáo, Công nghệ Giáo dục... Cho nên Vương Học Ái không lạ gì các kỹ thuật và thuật ngữ cơ bản.
Vương Học Ái sờ vào màn hình máy quay và suy nghĩ: "Các cậu đứng trước người mẫu mà đi theo nhân vật và đồng bộ tốc độ lùi lại, đáng lẽ phải quay được dễ dàng chứ."
"Ban đầu chúng em cũng nghĩ ai quay cũng được, nhưng hiệu quả thực tế thì..." Một nam sinh khoa Quảng cáo gượng cười, "Tiểu Ái học tỷ cứ xem thử đi, toàn cảnh hỏng của bọn em đấy."
Mở màn hình xem lại của chiếc máy quay JVC đời cũ, Vương Học Ái càng xem càng nhíu mày.
Lý Triều Huy kéo Vương Hải Long và Lộ Mãn đến gần liếc vài cái.
"Rung quá." Không cần đến người khoa Báo chí như Vương Học Ái hay Lý Triều Huy, một khán giả ngoại đạo cũng thấy được sự bất thường, "Hình ảnh rung thế này thì người cũng mờ hết luôn."
"Vì nhân vật di chuyển nên chúng em cầm máy cũng phải di chuyển theo." Nam sinh Khoa Quảng cáo giải thích, "Chân vừa di chuyển là cả người cũng bị kéo theo nên không giữ được trạng thái quay ổn định."
Ánh sáng trong phòng lại yếu nên máy phải mở khẩu độ lớn và tốc độ màn trập chậm. Trong trạng thái này rung động nhỏ cũng trở nên vô cùng rõ rệt.
Thế là hình ảnh quay được cứ như góc nhìn của một gã say cận thị.
Vương Học Ái nghĩ ngợi hai giây: "Đã dùng tư thế kẹp ôm chưa?"
"Dùng rồi ạ, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, trên TV hay thấy người ta dùng. Nhưng chúng em không có trình độ điều khiển chuyên nghiệp như thế, quay ra vẫn vừa rung vừa nhòe."
"Trừ khi mượn được ray trượt chuyên nghiệp hơn."
"Ray trượt bị chủ nhiệm Đổng mượn đi dùng rồi, không có ở trường. Mà sinh viên năm nhất như bọn em cũng chưa chắc mượn được."
Cố Gia Nhi tò mò chọc vào eo Lộ Mãn: "Anh ơi, tư thế kẹp ôm là gì ạ?"
Lộ Mãn vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy quay và chân máy: "Là một tay kẹp máy vào nách hoặc ngực, tay kia đỡ lấy ống kính phía trước. Dùng phương pháp hạ thấp trọng tâm toàn thân để có thể thao tác máy ổn định hơn."
Vương Học Ái có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lộ Mãn: "Nói rất đúng."
Học sinh Trung học Phổ thông bình thường có gia cảnh khá giả thì mua máy ảnh phản xạ ống kính đơn và tìm hiểu chút kỹ năng chụp ảnh cũng thường thấy.
Nhưng cái loại máy quay phim này ít nhất cũng phải là thiết bị chuyên nghiệp từ một hai vạn tệ trở lên. Tuy sinh viên Khoa Báo chí của họ hay chê máy JVC đời cũ vừa nặng vừa phức tạp, hiệu ứng hình ảnh lại bình thường, nhưng phần lớn đài truyền hình vẫn dùng loại này chứ không phải đồ dùng trong gia đình.
"Cũng không thể trách các em được, kinh nghiệm đều phải tích lũy cả. Quay phim ấy mà, nói thật thì vừa là kỹ thuật vừa là thể lực." Vương Học Ái an ủi.
Các thầy cô trong khoa có thể vác máy trên vai cả tiếng đồng hồ không mệt không rung, kẹp máy vào người bước ngang mà quay ra hình ảnh không hề rung lắc. Đó là công phu và bản lĩnh luyện tập lâu năm.
Nếu bắt sinh viên làm được, ngay trong thời gian ngắn đạt đến tiêu chuẩn này thì quá là không thực tế.
"Không được thì đổi sang lia máy đi." Vương Học Ái đề nghị, "Hiệu quả kém hơn nhưng cũng là biện pháp bất đắc dĩ thôi."
Lia máy là cố định máy ở một chỗ, theo sự di chuyển của vật thể được quay mà ống kính sẽ lia theo góc độ và biên độ nhất định, đoạn phim quay ra ổn định nhưng sẽ mất đi cảm giác chuyển động.
Lộ Mãn ngắm nghía cái máy quay. Anh không xuất thân từ chuyên ngành báo chí nhưng may mà từng làm ở công ty lớn và gặp đủ loại người, trải nghiệm nhiều nên kiến thức cũng tăng lên.
Khi công ty quay vlog nội bộ, có người để quay ổn định bằng điện thoại đã khoét một tấm xốp lớn vừa vặn với điện thoại mà nhét điện thoại vào rồi cầm tấm xốp đó quay, đồ vật cùng chất lượng mà càng to thì cầm càng chắc tay.
Còn có người để quay những cảnh tương tự đã buộc một viên gạch men dưới máy quay rồi bôi chút nước rửa chén và trực tiếp trượt trên mặt đất...
"Trượt?"
Ánh mắt Lộ Mãn đảo qua đảo lại giữa máy quay và chân máy: "Máy quay, ray trượt, trượt..."
Anh đột nhiên nói: "Chị Tiểu Ái, túi trái cây ở trong tay ai thế?"
"Hả? Lộ Mãn gọi chị à?" Giọng nói mơ hồ của Nghê Hiểu Vũ vang lên. Cô đang cắn một quả chuối, trên tay xách đúng cái túi trái cây kia.
"Vừa hay, vỏ chuối của Nghê học tỷ đừng vứt. Tốt nhất chị xử thêm hai quả nữa đi..."
"Gì gì gì?"
Nghê Hiểu Vũ không hiểu gì nhưng vẫn nuốt vội quả chuối rồi đưa vỏ chuối trên tay cho Lộ Mãn.
"Chị Tiểu Ái, các chị thử lót vỏ chuối dưới chân máy rồi đẩy máy quay từ từ xem sao."
Vừa nói xong, Vương Học Ái và đám sinh viên năm nhất Khoa Quảng cáo đồng loạt ngây người.
"Vị sư huynh này đừng có đùa chứ." Có người lên tiếng phản bác, "Cái thứ hoang đường này...vỏ chuối, sao lại có cái ý tưởng này chứ..."
Vương Học Ái dậm chân xuống nền gạch. Gạch đá hoa cương bản thân đã có độ trơn nhất định: "Đợi đã, cái ý tưởng quỷ quái này nghe thì hoang đường hết chỗ nói nhưng biết đâu lại thật sự có tác dụng."
"Không phải chứ..."
"Cái này cũng được á?"
Ngồi chờ không bằng hành động, Vương Học Ái vuốt lại cái băng đô màu hồng trên đầu rồi làm theo lời Lộ Mãn nói, ngồi xổm xuống lót vỏ chuối dưới chân máy.
"Hiểu Vũ ăn thêm hai quả chuối nữa đi. Mấy người quay phim lắp máy quay lên chân máy đi, cố định cho chắc vào."
Sau một hồi luống cuống tay chân.
Mấy cậu sinh viên Khoa Quảng cáo nơm nớp lo sợ từ các hướng giữ chặt cái chân máy dài ngoằng.
"Thật sự làm theo cách này sao?"
"Quá đáng, thật sự quá đáng... Lót vỏ chuối dưới máy quay... Đầu óc người Trái Đất nghĩ ra được à..."
Khi diễn viên đã vào vị trí, sau tiếng "action" thì mọi người chậm rãi đẩy máy quay và chân máy theo sát bước chân diễn viên.
"Dừng!"
"Mau xem thử hiệu quả thế nào."
Nút phát lại được nhấn.
"Má ơi!"
"Kinh ngạc!"
"Hoàn toàn không rung!"
"Còn mượt mà nữa chứ!"
Những sinh viên tự tay quay được cảnh này có lúc không dám tin vào mắt mình.
"Đây là hiệu quả mà ba cái vỏ chuối làm được á?"
"Theo tôi thấy, thậm chí còn sánh được với ray trượt chuyên nghiệp..."
Nhân lúc đám sinh viên Khoa Quảng cáo còn đang phấn khích, Vương Học Ái vẫy tay với các thành viên đội bóng: "Xong việc rồi, chúng ta mau rút thôi."
Cô chụm hai ngón tay lại chỉ vào Lộ Mãn: "Đặc biệt là em đấy, bạn học Lộ Mãn."
"Không đi nhanh thì chị sợ hôm nay em bị đám học đệ Khoa Báo chí giữ lại uống thêm một trận ấy chứ."
"Ấy, đợi đã, chị Tiểu Ái!" Một nam sinh Khoa Quảng cáo cố gọi với theo các thành viên đội bóng, nhưng dân thể thao chạy nhanh thế nào, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
"Em muốn hỏi sư huynh vừa nãy giúp chúng em nghĩ ra ý tưởng là ai..."