Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 67

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 69

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 320

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3366

Toàn truyện - Chương 26: Cái này không gọi là yêu sớm

"Sao lại là hoa baby chứ?"

Lộ Mãn nghĩ bụng: chắc là vì bó này rẻ mà lại kín đáo, nói là tặng bạn cũng được.

Nguyên nhân chính thì là hoa hồng không thể tùy tiện tặng, tặng là phải tặng cho chị gái song sinh của em...

Lộ Mãn ngoài miệng nói: "Không thích à? Vậy anh đi đổi."

"Anh muốn đổi thành gì!" Cố Gia Nhi mở to mắt, đôi mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi.

"Anh thấy trong tiệm còn có lẵng hoa khai trương đón khách cũng đẹp lắm."

"Phì!" Cố Gia Nhi giơ tay đấm nhẹ một cái vào vai Lộ Mãn.

"Vậy em nói xem em muốn hoa gì."

"Nói ra thì còn gì là thú vị." Cố Gia Nhi hừ một tiếng, "Anh ơi, anh không hiểu đâu."

Lộ Mãn cười hì hì.

"Em muốn hoa nhưng em sẽ không nói cho anh biết em muốn hoa gì, vì em không muốn anh vì em muốn hoa mà tặng hoa cho em, em muốn anh vì tự mình muốn tặng hoa cho em mà tặng hoa cho em, anh nói đúng không?"

Cố Gia Nhi nghe ngây người. Đầu óc rối bời cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, hình như anh ta nói đúng thật?

"Anh ơi, bây giờ em muốn khâu cái miệng của anh lại lắm á." Cố Gia Nhi nghiến răng. Cô bây giờ dường như càng ngày càng hết cách với anh ta rồi.

"Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi nhà dì Phùng thôi."

Ánh mắt Cố Gia Nhi đảo qua đảo lại giữa bó hoa hồng tặng dì và bó hoa baby của cô.

Lộ Mãn nhắc nhở: "Em đừng có giở trò, đừng có nghĩ đến chuyện giữ lại hoa hồng rồi đem hoa Baby tặng cho dì Phùng đấy nhé?"

"Không đời nào!" Cố Gia Nhi phồng má, "Hoa hồng của người khác đẹp đến đâu cũng không phải anh cố ý tặng cho em, ý nghĩa hoàn toàn khác!"

Cố Gia Nhi ôm chặt bó hoa baby hơn.

Đây là hoa của cô.

...

Sáng sớm hôm sau, Cố Gia Nhi tỉnh dậy rất sớm.

Nhìn đồng hồ báo thức mới hơn năm giờ, Cố Gia Nhi cảm thấy có chút thiệt thòi.

"Thi xong Đại học cuối cùng cũng được ngủ nướng, nhưng ba ngày nay đều dậy sớm như vậy!"

Hôm kia năm sáu giờ đã phải đi đưa cho Lộ Mãn cuốn hướng dẫn điền nguyện vọng Đại học, về nhà lại ôm một bụng tức vì cái tên kia ngủ mơ mơ màng màng lại còn gọi cô là "Linh Y".

Hôm qua để đi cùng chuyến tàu với Lộ Mãn đến Hải Khúc Thị mà lại phải dậy từ sáu giờ sáng ăn cơm, bảy giờ vội vã ra ga tàu, đến cả vé giường nằm mềm cũng quên mua nên phải ngồi ghế cứng sáu tiếng đồng hồ với anh ta.

Cố Gia Nhi cảm thấy nên tính hết khoản ngủ nướng bị thiếu này lên đầu Lộ Mãn!

Hôm nay cũng không biết vì sao tự nhiên tỉnh giấc.

Cô rõ ràng không có thói quen kén giường, đi du lịch với mẹ ở khách sạn giường nào cũng có thể ngủ đến chín mười giờ, Văn Nghệ lay thế nào cũng không tỉnh.

Dụi dụi mắt, Cố Gia Nhi nhìn về phía tủ gỗ đầu giường. Bó hoa baby tối qua vẫn lặng lẽ nằm ở đó.

Cô cẩn thận đưa ngón tay ra như trêu chọc mèo con chó con, đầu ngón tay khẽ chạm vào một cụm hoa trắng nhỏ.

Tuy chỉ là một bó hoa rẻ tiền bình thường nhưng cô vừa vuốt ve lá hoa vừa ngắm nhìn mãi không thôi.

Cố Gia Nhi say sưa ngắm nhìn một hồi, dứt khoát ôm hoa vào lòng. Không có hương hoa thơm ngát, chỉ có mùi cỏ cây nhàn nhạt thoang thoảng.

Cô vươn tay sờ lấy chiếc điện thoại trên tủ tìm đến mục Lộ Mãn trong danh bạ, nhưng lại do dự.

Trước đây cô sẽ gọi điện trực tiếp cho anh, nếu Lộ Mãn còn thức chắc chắn sẽ bắt máy ngay, nếu không thì tiếng chuông sẽ đánh thức anh dậy.

"Làm phiền anh ấy như vậy có phải là quá tùy hứng không?" Cố Gia Nhi lần đầu tiên nghĩ đến chi tiết này, "Hôm qua anh ấy cũng mệt mỏi, chắc cũng muốn ngủ nướng một chút chứ?"

Cố Gia Nhi chuyển sang QQ trên điện thoại.

【Gia Nhi】:Anh ơi, nếu tỉnh rồi thì nhớ trả lời em nhé.

"Giọng điệu cứng nhắc quá..." Cố Gia Nhi lắc lắc đầu cân nhắc từng chữ, "Nghe như ra lệnh cho anh ấy vậy."

Ngập ngừng một chút, cô phá lệ gửi thêm hai biểu tượng cảm xúc.

【Gia Nhi】:(ôm trái tim)(ôm trái tim)

Ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Cố Gia Nhi xuống giường đi đến cửa phòng ngủ rồi thò đầu ra nhìn.

"Dì Phùng, chào buổi sáng ạ~"

"Gia Nhi dậy sớm thế, có phải tối qua ngủ không ngon không, gối có cao quá không?"

Phùng Văn Thu xách một túi đồ ăn sáng vào nhà, bà đã ra ngoài tập thể dục từ sớm. Mái tóc đuôi ngựa dài buộc cao và mặc áo croptop với quần yoga màu hồng cùng giày chạy bộ, chỉ nhìn từ phía sau thì người đi đường có thể nhầm bà là sinh viên Đại học.

"Dạ không dì ơi, tối qua con ngủ rất ngon."

"Ồ, bó hoa này quý giá thế cơ à?" Phùng Văn Thu nhìn thấy Cố Gia Nhi ôm bó hoa đi ra, "Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã ôm khư khư không rời tay rồi sao?"

"Dạ..." Cố Gia Nhi ngượng ngùng cúi đầu, "Một bạn trai tặng ạ."

"À, cậu bé tối qua đưa con về hả? Hình như tên là Lộ Mãn phải không?"

"Hả?" Cố Gia Nhi ngạc nhiên. Theo cô biết thì Phùng Văn Thu đã mấy năm không về Hà Thị rồi, "Sao dì biết ạ?"

"Cô giáo dạy văn thời Trung học Phổ thông của các con là Cao Tuyết Xuân kể cho dì nghe." Phùng Văn Thu cười nháy mắt với cô, "Cô ấy là học tỷ của Văn Nghệ, các dì hồi còn ở Đại học Sư phạm Tân Hải chơi thân lắm."

"Cô Cao ạ?" Cố Gia Nhi càng khó hiểu. Cô biết cô giáo dạy Văn của mình là bạn thân của mẹ, nhưng vấn đề là "Sao cô Cao lại biết anh trai và con..."

"Ồ? Con không gọi cậu ấy là Lộ Mãn, mà thường gọi là anh trai à? Chậc chậc chậc~~"

Phùng Văn Thu dùng ánh mắt trêu chọc đánh giá Cố Gia Nhi. Nhắc đến chuyện tình cảm của giới trẻ, dường như bà cũng trẻ ra.

"Năm con học lớp mười một, trường kiểm tra chuyện yêu đương nghiêm lắm, loa phát thanh ngày nào cũng kêu gọi học sinh chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm thú tội. Anh trai Lộ Mãn của con chắc cũng có chút u uất tuổi dậy thì muốn có người tâm sự nên đã tìm Tiểu Cao thú thật."

Hai chị em song sinh và Lộ Mãn học ở hai lớp cạnh nhau. Lớp năm và lớp sau cũng gọi là lớp đối khẩu, dùng chung một đội ngũ giáo viên, giáo viên dạy Văn và Toán lần lượt là giáo viên chủ nhiệm của hai lớp.

"Đồ ngốc này!" Cố Gia Nhi cạn lời.

Anh ấy lại đem chuyện hai người yêu đương mà trút hết ruột gan cho cô giáo dạy Văn!

Cô giáo dạy Văn còn là bạn thân của mẹ mình!

"Nhưng con có biết cô Cao của con đã làm gì không?"

Phùng Văn Thu nhịn cười: "Sau khi nghe Lộ Mãn thú nhận chuyện tình cảm, cô ấy không những không trách mắng mà cũng không can thiệp."

"Cô Cao ngược lại còn ôm Lộ Mãn, cô ấy đặc biệt thương cảm nói: 'Chuyện này không gọi là yêu sớm, cô còn thấy thương con nữa cơ.'"

Cố Gia Nhi: "..."

Cô dùng hoa baby che mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Phùng Văn Thu.

Lúc đó mình đối với Lộ Mãn thật sự tệ đến vậy sao? Hai má Cố Gia Nhi nóng bừng.

"Nhưng mà dì thấy bây giờ hai đứa sống chung vẫn tốt mà." Phùng Văn Thu đến gần rồi dùng ngón tay vuốt mái tóc đen dài của Cố Gia Nhi.

"Ăn sáng xong đi tìm thằng bé à? Muốn ăn gì thì nói với dì. Dì mua mấy cái bánh bao mà sợ con ăn không quen, trong tủ lạnh còn có đồ ăn khác, dì có thể làm ngay."

"Vậy thì phiền dì quá." Cố Gia Nhi ngượng ngùng vặn vẹo hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, "Con muốn...ra ngoài ăn cùng anh ấy."

"Ồ~ vậy được." Phùng Văn Thu cười tươi hiểu ý nói.

Vù vù - Ting tong!

Rung và âm báo đặc biệt, là Cố Gia Nhi cài đặt theo dõi đặc biệt trên QQ cho Lộ Mãn.

【Lộ Mãn】:Vừa tỉnh, mấy giờ anh qua đón em được?

【Gia Nhi】:Bây giờ luôn đi~ Chúng ta ra ngoài ăn sáng~

【Lộ Mãn】:(Biểu tượng OK)

Cố Gia Nhi về phòng thay quần áo, lấy mấy bộ váy áo từ trong túi ra.

Váy áo mùa hè của con gái vừa nhẹ vừa nhỏ, đặc biệt là chất liệu lụa gấp lại còn bé hơn một cuộn khăn mặt.

"Mặc cái nào thì đẹp nhỉ?"

Cô cầm quần áo ra ngoài, đột nhiên phát hiện cái túi nhỏ đựng đồ lót thay của mình bên trong lại là loại bán trong suốt.

Mặt Cố Gia Nhi lại đỏ lên, cầm điện thoại nhắn tin cho Lộ Mãn.

【Gia Nhi】:Anh ơi, tối qua anh bỏ hoa vào túi em có thấy gì không?

【Lộ Mãn】:Em mất đồ à? Túi trang điểm hay là laptop? Tối qua anh thấy đều ở trong túi em mà.

【Gia Nhi】:Đồ lót trong túi em màu gì?

【Lộ Mãn】:Màu trắng, màu đậu nành, màu xanh hồ.

【Lộ Mãn】:Em làm mất đống này rồi á???

Cố Gia Nhi ngửa cổ lên, hít sâu một hơi.

Anh ta dùng từ miêu tả màu sắc thật chính xác!

【Gia Nhi】:Quả nhiên là anh thấy rồi, đồ sói dê.

【Lộ Mãn】:……

【Gia Nhi】:Lát gặp mặt, chịu chết đi!

[Lớp đối khẩu là kiểu lớp ghép cặp để học chung giáo viên ấy. Hồi cấp hai trường mình cũng có lớp A và lớp B, chính là kiểu này]