Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 67

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 69

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 320

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3366

Toàn truyện - Chương 27: Anh muốn khởi nghiệp à?

Khu sinh hoạt ở khuôn viên ký túc xá, Đại học Sư phạm Tân Hải.

Lộ Mãn đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, theo phản xạ sờ túi rồi bước vào.

Chọn lấy hai gói khăn giấy và một gói khăn ướt từ trên kệ, anh đến quầy thanh toán.

Người thu ngân là một thanh niên tầm hai mươi tuổi tay thoăn thoắt điều khiển nhân vật trong 《Maple Story OL》 đang tán gẫu ở phòng chờ tàu trên Victoria Island.

Thấy Lộ Mãn mua đồ, cậu ta chỉ liếc qua loa: "Năm hào cộng năm hào cộng một tệ rưỡi, tổng cộng hai tệ rưỡi."

"Chủ tiệm, mấy cái dây thun buộc tóc này bán thế nào?"

Lộ Mãn chỉ vào mấy cái dây buộc tóc trước quầy để trong một cái hộp, thỉnh thoảng được dùng chung với kẹo cao su để trả lại tiền thừa.

"Năm hào ba cái." Chàng trai thu ngân dán mắt vào màn hình, "Cậu đưa tôi ba đồng tôi không thối tiền nữa."

"Được thôi."

Có lẽ hiếm thấy có chàng trai nào mua dây buộc tóc, sau khi gõ xong một đoạn chữ thì chàng trai thu ngân liếc nhìn Lộ Mãn thêm một cái.

"Loại dây thun này đơn giản quá, cậu lấy cái loại có hình thú nhỏ bên cạnh đi. Vốn bán năm hào một cái, coi như cho không cậu đấy."

"Cảm ơn anh, đại ca." Lộ Mãn vẫy tay với cậu ta, "Chúc anh lên cấp vui vẻ."

Giấy ăn, khăn ướt, dây thun, bộ ba bảo bối của các chàng trai ấm áp. Khuyên các bạn nam nên thủ sẵn trong túi, những lúc cần dùng đến sẽ có hiệu quả bất ngờ đấy.

Đến khu nhà ở của cán bộ, dưới lầu nhà dì Phùng Văn Thu, Lộ Mãn nhắn một câu "Anh đến rồi" qua QQ rồi ngồi xuống ghế đá công viên.

Mười phút sau, Cố Gia Nhi xuống lầu. Chiếc váy midi màu be dài phối với áo sơ mi rộng phong cách Hàn Quốc, bên ngoài khoác thêm áo len gile đen ngoan ngoãn chỉnh tề, rất hợp với phong cách trang phục học đường.

"Sao hả, lần này nhanh không nào~"

Cố Gia Nhi khoanh tay sau lưng dương dương đắc ý, chỉ đến muộn có mười phút thôi cũng là một chuyện đáng để khoe công với Lộ Mãn.

"Em cũng có mặt mũi mà nói thế cơ đấy." Lộ Mãn vắt chéo chân trên ghế, "Anh cố ý tính toán muộn hai mươi phút mới ra khỏi nhà, nếu theo thời gian em dự tính thì anh phải đợi dưới lầu nửa tiếng đồng hồ."

"Anh ơi, mới sáng sớm gặp nhau anh đã muốn cãi nhau với em rồi!"

"Đi ăn sáng, thích đi thì đi, không thích thì thôi."

"Ê, anh đợi em với!"

Dẫn Cố Gia Nhi đến con hẻm sau khu nhà ở của cán bộ. Một quán hoành thánh dựng lên, mười mấy bộ bàn ghế nhỏ chiếm gần nửa con hẻm.

"Mấy quán nhỏ thế này nhìn là thấy ngon rồi." Cố Gia Nhi nhìn chằm chằm vào cái nồi bốc hơi nghi ngút, "Nhiều bàn thế này chắc chắn là quán này làm ăn tốt lắm."

Tìm một chỗ trống ngồi xuống, Lộ Mãn gọi với chủ quán: "Anh ơi, cho hai bát hoành thánh gà!"

"Được đây, có ngay đây——"

Cố Gia Nhi hai tay giữ váy, nhìn thấy trên cột quán hoành thánh treo một lá cờ: "Anh ơi, anh xem khẩu hiệu trên cờ của người ta kìa, buồn cười ghê."

Trên lá cờ nền đỏ có mười chữ vàng to: Học hành mà không giỏi, lớn lên đi bán gà.

"Hoành thánh gà đây ạ——"

Ông chủ bưng lên hai bát nóng hổi.

Lộ Mãn đợi anh ta đi về phía nồi lớn rồi hạ giọng nói: "Đừng thấy người ta treo cái khẩu hiệu này mà chê. Thực ra anh ấy là sư huynh tốt nghiệp Đại học Sư phạm Tân Hải đấy."

Cố Gia Nhi lắc đầu không tin. Sinh viên sư phạm tốt nghiệp đi bán hoành thánh?

"Em đừng coi thường việc buôn bán đồ ăn sáng."

Lộ Mãn giải thích: "Chăm chỉ chịu khó một chút, một năm kiếm mười mấy vạn không thành vấn đề."

"Vị sư huynh này còn đặc biệt hơn, là sinh viên xuất sắc của khoa Vật lý. Khoa này điểm cao lắm đó."

"Vậy sao anh ấy không làm việc liên quan đến Vật lý?"

"Năm thứ tư Đại học, gia đình anh ấy gặp chút chuyện. Người nhà ốm yếu cần người chăm sóc, vốn dĩ đã có viện nghiên cứu gửi thông báo nhận việc rồi, nhưng vì thế mà anh ấy không đi làm ở tỉnh khác."

"Anh ấy có một người chị gái cùng anh rể mở quán gà hầm, bình thường cũng không có thời gian chăm sóc gia đình. Chị kia đầu óc nhanh nhạy bảo anh ấy mở một sạp bán đồ ăn sáng, sáng sớm đi kiếm tiền, dọn hàng về thì có thời gian chăm sóc người bệnh nằm liệt giường."

Lộ Mãn vừa nói vừa đưa hai cái thìa vào bát của Cố Gia Nhi.

"Anh làm gì đấy?"

"Mượn bát canh của em tráng thìa."

"Anh! Tên giò heo, cấm lại gần!"

Cố Gia Nhi "bốp" một tiếng đánh vào tay anh.

Lộ Mãn rụt tay lại, nhìn vết đỏ ửng trên tay: "Ra tay thật tàn nhẫn..."

Cố Gia Nhi mặt không biểu cảm đi lấy một cái bát nhỏ rót chút nước nóng: "Thìa của anh cũng đưa đây cho em."

Cô giúp anh tráng thìa xong đưa lại cho anh. Lộ Mãn tiếp tục nói: "Gia Nhi, em nhìn xem trong bát có gì đặc biệt không?"

Cố Gia Nhi cúi đầu: "Đây là...đá lạnh? Súp gà đông lạnh?"

"Đúng, đây là nước dùng gà hầm ngon của quán chị anh ấy, anh ấy đông thành đá sẵn và giữ lạnh trong thùng giữ nhiệt lớn. Khách đến thì cho vào súp hoành thánh, vị rất ngon."

Cố Gia Nhi lập tức hiểu ra vấn đề: "Hoành thánh vừa vớt ra rất nóng, thêm súp gà đông lạnh vào thì nhiệt độ sẽ giảm nhanh."

Cô múc một muỗng hoành thánh. Chỉ mới nói mấy câu mà nhiệt độ đã nguội bớt rồi, bên trong vẫn còn hơi nóng nhưng rất vừa miệng.

Nhẹ nhàng nếm thử thì có vị ngọt thanh và mang hương thơm nồng của thịt gà.

"Cho nên quán của anh ấy lúc nào cũng đông khách mà khách ăn cũng nhanh, ăn xong là đi, tốc độ xoay tua này không thể xem thường đâu." Lộ Mãn dùng giọng khen ngợi nói, "Người khác một buổi sáng tiếp được mười lượt khách, anh ấy có thể làm được hai mươi, thậm chí ba mươi lượt."

"Vị sư huynh bán hoành thánh này lo phần lớn chi phí chữa bệnh cho gia đình, hơn nữa đã mua được một căn nhà ở khu trung tâm Hải Khúc rồi."

Ngũ vị tạp trần, muôn vàn hương vị đều là cuộc sống.

"Oa, giỏi thật." Cố Gia Nhi khẽ thán phục. Không ngờ một bát hoành thánh nhỏ bé lại có nhiều bí quyết như vậy.

"Anh ấy còn thường xuyên đăng bài trên diễn đàn trường để chia sẻ kinh nghiệm kiếm tiền."

Lộ Mãn: "Anh ấy còn có một dự định, đã có nước dùng gà tăng thêm hương vị cho hoành thánh thì tại sao không mở rộng ra các món khác? Rau cải luộc gà, cơm chan súp gà, còn có đậu phụ cà tím các loại đều có thể làm thành đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc lấy nước dùng gà làm chủ đạo."

"Cái này có thành công không?" Cố Gia Nhi tạm thời không hình dung ra được triển vọng của mô hình này.

"Chuyện tương lai ai nói trước được?"

Lộ Mãn nhìn vị sư huynh đang bận rộn trước nồi. Kiếp trước không nghe nói anh ấy làm ăn lớn mạnh, có lẽ kế hoạch chết yểu vì nhiều nguyên nhân.

Nhưng có một thương hiệu có cách làm tương tự lại bắt đầu từ tỉnh Huy, dần dần phát triển thành chuỗi, thương Hiệu đó tên là "Lão Hương Gà".

Cố Gia Nhi cúi đầu ăn hoành thánh. Tóc mai cứ rớt xuống, cô vén tóc dài ra sau và tay trái giữ tóc sau gáy.

Lộ Mãn tiện tay lấy ra một sợi dây thun nhỏ: "Buộc tóc lên đi."

Cố Gia Nhi ngạc nhiên nhận lấy dây thun: "Cố ý chuẩn bị cho em sao?"

"Vớ vẩn. Em nhìn xung quanh anh xem, ngoài em ra thì chỉ có muỗi là giống cái thôi."

"Đáng ghét..." Cố Gia Nhi ưỡn ngực, buộc tóc đuôi ngựa. Vốn dĩ cảm động vì một chi tiết nhỏ lại bị anh ta phá hỏng bằng một câu nói.

Ăn hết một bát hoành thánh, Lộ Mãn nhìn chằm chằm vào lá cờ trên sạp hàng mà lẩm bẩm: "Ý nghĩa của Đại học là như vậy. Không phải để người ta có được một vị trí đúng chuyên ngành, mà là dạy cho người ta một tư duy học tập hữu dụng suốt đời, nắm bắt được mấu chốt bản chất của sự vật và thuận theo quy luật phát triển để giúp bản thân đạt được thành công. Siêu dĩ tượng ngoại, đắc kỳ hoàn trung."

Cố Gia Nhi chống cằm cười tủm tỉm nhìn Lộ Mãn: "Anh ơi, có phải anh có ý định khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp không?"

Nếu anh trả lời là có thì Cố Gia Nhi sẽ rất vui mừng, tính cách của cô thích những điều mới lạ và khám phá như vậy.

"Không." Lộ Mãn nhìn thẳng vào mắt Cố Gia Nhi, "Anh muốn bắt đầu ngay từ bây giờ."

[Tỉnh Huy (徽省) là tên gọi tắt của tỉnh An Huy] [Vượt ra khỏi hình tượng bề ngoài, nắm bắt được cốt lõi bên trong]