Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 67

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 69

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 320

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3366

Toàn truyện - Chương 30: Kèo kinh doanh đằng sau tấm ảnh thẻ 1 inch (Phần cuối)

"Về lý thuyết, từ năm nhất Đại học đến nghiên cứu sinh và tiến sĩ đều phải cập nhật hồ sơ vì liên quan đến việc đối chiếu và xác nhận thông tin học tịch."

Lý Triều Huy nhìn Lộ Mãn đang có vẻ suy tư, nói: "Chuyện này có một điều rất đau đầu. Ảnh của rất nhiều sinh viên Đại học thực ra là ảnh chụp thống nhất trước kỳ thi Đại học, nên là..."

"Rất xấu." Vương Học Ái tiếp lời.

"Lấy Lộ Mãn chú làm ví dụ. Ảnh Trung học Phổ thông chú gửi cho anh qua tin nhắn diễn đàn khác xa so với người thật."

Lý Triều Huy tặc lưỡi: "Đẹp trai thế này mà lên ảnh lại thành bộ dạng tiều tụy, không biết còn tưởng chú vừa ở trại giam ra đấy."

Năm cuối Trung học Phổ thông là giai đoạn nước rút bận tối mắt tối mũi với việc học, đột nhiên một ngày giáo viên chủ nhiệm thông báo cả lớp đi chụp ảnh thẻ tập thể, trường mời thợ chụp ảnh đến tận nơi. Học sinh cả ngày vùi đầu vào sách vở nên đầu bù tóc rối, cứ thế chụp một tấm ảnh sẽ được in trên bằng tốt nghiệp Trung học Phổ thông và lưu trữ trong hồ sơ học tịch trên mạng.

"Nếu không muốn tấm ảnh xấu xí đó xuất hiện trong học bạ và thẻ sinh viên của chú thì bây giờ có cơ hội đấy, tranh thủ lúc Học Tín Võng cho phép cập nhật hồ sơ có thể tải ảnh thẻ mới lên. Trước đây làm gì có chuyện này."

"Phía trước là phòng dựng phim của trường rồi."

Vương Học Ái kéo cửa phòng. Phía trước chính giữa là sân khấu có phông màn, phông màn đỏ tươi tiêu chuẩn là phông nền bắt buộc cho các buổi họp Đảng và hội thảo khoa học, dây điện đen chằng chịt trên sàn kết nối với các thiết bị khác nhau, đèn chiếu sáng chuyên nghiệp bố trí trên trần nhà chiếu sáng sân khấu không có góc chết.

Dương Trạch Khải vừa vào cửa đã dựng chân máy, điều chỉnh thông số máy ảnh: "Mọi người trong đội bóng, phiền mọi người xếp hàng, sẽ chụp ảnh cho mọi người nhanh thôi."

Đối diện sân khấu là một dãy ghế khán giả cao cấp. Mọi người ngồi xuống và tiếp tục tán gẫu về chủ đề ảnh thẻ, người thì chê bai thái độ tồi tệ của các tiệm ảnh, người thì lên án việc kinh doanh độc quyền của thầy Chủng và người thân.

Lộ Mãn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, trong đầu âm thầm suy tính.

Ảnh thẻ một inch dường như là một mối làm ăn có lời.

Trong tương lai, đất nước sẽ có một giai đoạn khuyến khích mọi người khởi nghiệp đổi mới sáng tạo, nhưng những ông chủ nhỏ mù quáng lao vào khởi nghiệp thực sự có thể thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Khởi nghiệp không giống như các kỳ thi tuyển chọn hoặc kỳ thi đạt yêu cầu mà sinh viên thường gặp, bài thi 100 điểm chỉ cần đạt 80-90 điểm là được, đôi khi chỉ cần điểm vừa đủ qua là xong. Khởi nghiệp yêu cầu đạt điểm tuyệt đối 100 thì mới có thể nói đến thành công.

Nhân, Tư, Kỹ, Thị, Hiểm. Năm yếu tố cần thiết để khởi nghiệp, bất kỳ yếu tố nào không đạt tiêu chuẩn thì tốt nhất đừng nên khởi nghiệp, chắc chắn sẽ thất bại.

Nhân sự, số lượng nhân viên cần thiết để chụp ảnh thẻ không cần quá nhiều. Một thợ chụp ảnh biết thao tác đơn giản cộng thêm một vài người quản lý tiền bạc và làm quảng cáo là có thể thành lập được một đội ngũ. 

Vốn đầu tư, tận dụng các nguồn lực hiện có của trường Đại học, nếu có thể học theo Khoa Quảng cáo thuê máy móc thì vấn đề vốn không còn là vấn đề lớn.

Kỹ thuật, ngoài chụp ảnh còn có một loạt các biện pháp đảm bảo tiêu chuẩn ảnh, điều này có thể thực hiện được bằng phần mềm PS. Sau khi tách hình người sẽ lấp đầy phông nền giả. Trước khi trùng sinh, đây đã là một thao tác rất phổ biến. Hiện tại, sử dụng kỹ thuật này còn tốt hơn cả chụp trong phòng phông nền vì nó tiết kiệm thời gian và hiệu quả hơn, đồng thời dễ dàng chỉnh sửa tinh xảo bất cứ lúc nào.

Thị trường, việc nâng cấp trang web Học Tín Võng đã khiến thị trường ảnh thẻ một inch vốn ít phổ biến và nhu cầu thấp trở nên nóng hổi. Qua làng hết quán, muốn kiếm tiền từ đó thì phải nắm bắt cơ hội hiếm có này.

Rủi ro, điểm này cần được giải quyết. Các dịch vụ chụp ảnh tương tự xung quanh trường học bị kiểm sát chặt chẽ bởi một người, hay nói đúng hơn là một gia tộc nhỏ có quan hệ huyết thống và lợi ích thống nhất. Thầy Chủng này vẫn là người trong hệ thống Đại học, động vào miếng bánh của họ hậu quả ra sao vẫn chưa biết được.

Nhìn chung đây là một con đường đáng để thử. Lộ Mãn từ từ phác thảo ra hình hài của dự án, những chi tiết còn lại sẽ dần hoàn thiện sau.

……

"Bạn học này, chỉnh lại cổ áo một chút, ngẩng đầu lên một chút."

"Tóc mái phía trước trán vuốt lên một chút, phải lộ trán ra."

Học trưởng Dương Trạch Khải Khoa Quảng cáo đã bắt đầu chụp ảnh, từ hướng dẫn trang điểm đến bấm máy cứ một phút một người, khá dễ dàng.

Lúc này, bên ngoài cửa phòng thu lại có một nhóm nhỏ người đi vào. Người dẫn đầu vác một chiếc máy quay JVC, trông có vẻ là bạn học cùng khoa với Dương Trạch Khải.

"Ồ, Trạch Khải làm thợ chụp ảnh ra dáng phết, làm cũng được việc đấy chứ."

"Chúng ta cứ làm việc của mình, bật máy quay vài cảnh không người trong phòng thu."

Cảnh không người là những cảnh thuần túy không có nhân vật và yếu tố tường thuật, thường được sử dụng khi chuyển cảnh trong phim. Giống như phim sitcom 《Nhà Có Trai Có Gái》, giữa mỗi câu chuyện nhỏ sẽ chèn vài giây cảnh bên ngoài khu nhà của Lưu Tinh, đó chính là chuyển cảnh bằng cảnh không người.

"Màu của máy không đúng, ai giúp tôi xem với."

Vừa bật máy, mấy người này đã gặp phải một chút rắc rối.

"Nhiệt độ màu không đúng à, mới có 3900K, sao âm u thế này?"

"Định quay phim ma ở đây à? Mau xem hướng dẫn sử dụng đi, cần điều chỉnh nút nào?"

"Cậu đi mà lật quyển hướng dẫn sử dụng hơn bốn trăm trang dày hơn cả cục gạch ấy."

Lộ Mãn ngồi ở vị trí gần cửa, bên cạnh có một bục để micro, trên đó có giấy A4 để viết.

Anh đứng dậy cầm một tờ giấy A4 màu trắng: "Mấy người muốn điều chỉnh cân bằng trắng của máy đúng không?"

Một cô gái ngón tay ấn loạn xạ lên mấy nút trên máy quay, nghe vậy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lộ Mãn: "Ồ? Hình như lúc học thầy có nhắc đến...nhưng không nhớ rõ lắm."

"Nhớ ra rồi, nhìn thấy giấy A4 tôi nhớ ra rồi!" Một chàng trai kêu lên, "Bên ngoài trời âm u, máy của chúng ta hiệu chỉnh nhiệt độ màu xuống giá trị rất thấp. Bây giờ chuyển vào trong nhà có nguồn sáng mạnh, cần phải điều chỉnh lại cân bằng trắng!"

Lộ Mãn đứng cách máy khoảng ba mươi centimet, giơ tờ giấy trắng lên: "Mấy người ấn nút White BAL đi."

Bước này tương đương với việc nói với máy quay, lấy tờ giấy trắng này làm chuẩn điều chỉnh lại "bộ lọc" nhiệt độ màu có sẵn của máy.

Trước khi trùng sinh, Lộ Mãn từng được đài truyền hình thành phố phỏng vấn. Nhớ rằng trong túi của nhiếp ảnh gia phỏng vấn có một tờ giấy trắng, đã điều chỉnh cân bằng trắng như vậy trong phòng họp của anh.

Chàng trai làm theo, máy móc hiển thị nhiệt độ màu từ 3900K lập tức chuyển thành 5600K, hình ảnh cũng trở lại bình thường.

"Cảm ơn cậu, bạn học." Cô gái bên cạnh nhìn Lộ Mãn với vẻ mặt lạ lẫm: "Cậu là học trưởng Khoa Báo chí à? Chúng tớ là Khoa Quảng cáo khóa 05, hình như chưa từng thấy cậu ở trường quay bao giờ thì phải?"

"Anh ấy là Lộ Mãn sư ca của Khoa Văn." Dương Trạch Khải tranh thủ lúc quay xong một người, quay đầu về phía này nói: "Hôm qua tớ cho mọi người xem cảnh hành lang và ống kính ấy, chính là do Lộ sư ca dạy chúng ta dùng vỏ chuối quay đấy."

"Cái gì?"

"Chính là vị sư ca này sao?"

"Vãi chưởng. Sư ca, sao anh nghĩ ra được cách đó hay vậy?"

Đám người Khoa Quảng cáo lập tức ồn ào hẳn lên và vây quanh Lộ Mãn mỗi người một câu.

Ngồi trên hàng ghế khán giả, Cố Gia Nhi không nhịn được cười, nghiêng đầu tựa vào vai Vương Học Ái: "Chị Tiểu Ái, như vậy có ổn không? Lại lừa được nhiều học trưởng học tỷ như vậy."

"Không có gì không ổn hết." Vương Học Ái khẽ cười nói: "Người giỏi làm thầy, mấy tiếng 'sư ca' này coi như là học phí họ đóng đi."

Cố Gia Nhi nhướng đôi mày thanh tú: "Để em xem cái đuôi to tướng của con sói 'sư ca' này có thể giả bộ được bao lâu."

[Qua làng hết quán (过村没店) là thành ngữ, ý nói đây là cơ hội cuối cùng]