Trong phòng thí nghiệm nhiếp ảnh, nghiên cứu sinh Tiêu Chấn thuật lại những gì mình đã thấy và nghe được.
Dương Trạch Khải và những người khác trong Khoa Quảng cáo khóa 05 khi quay phim quảng bá cho đội bóng đá đã gặp phải một khó khăn nan giải, một cảnh quay lia máy đòi hỏi kỹ năng cao mãi mà không thể quay được hiệu quả như ý.
Không có ray trượt chuyên dụng, họ gần như đã bỏ cuộc…
Một "sư huynh" lạ mặt xuất hiện dùng một túi chuối có sẵn bên cạnh, dùng vỏ chuối để thực hiện hoàn hảo cảnh quay…
"Trong nhóm QQ của Khoa Quảng cáo có người nói bạn Lộ Mãn này vừa hay ở ngay tòa nhà S, vừa rồi còn giúp bên Khoa Quảng cáo chỉnh cân bằng trắng cho máy quay."
Tiêu Chấn kể xong sự việc, xin chỉ thị của thầy hướng dẫn: "Có cần mời cậu ấy đến buổi họp nhóm để thầy gặp mặt cậu ấy không ạ?"
"Vỏ chuối làm ray trượt?"
Trong đầu Triệu Gia Toàn đồng thời hiện lên hai hình ảnh: một là hình ảnh những người chuyên nghiệp với trang bị đầy đủ, máy quay được đặt trên ray trượt thật, nghiêm ngặt như tàu hỏa chạy trên đường ray; hình ảnh còn lại là mấy sinh viên đỡ máy quay, bên dưới chân máy lót vỏ chuối một cách buồn cười như thể giây tiếp theo sẽ trượt tròn…
"Đúng là nghĩ quẩn."
Suy nghĩ một lát, Triệu Gia Toàn nói: "Nếu các khoa khác có một sinh viên hứng thú với nhiếp ảnh và chịu khó học hỏi như vậy thì gặp mặt một lần đi."
Qua lời kể của nghiên cứu sinh Tiêu Chấn, Triệu Gia Toàn nghe ra được bạn học Lộ Mãn này ít nhất là có kiến thức nền tảng khá vững chắc về ngành nhiếp ảnh. Nếu là một sinh viên biết điều, ông ta không ngại tuyển thêm một trợ lý sinh viên cho phòng thí nghiệm dựng phim để giúp mình làm việc vặt.
Năm phút sau.
Lộ Mãn cùng Dương Trạch Khải và một nữ sinh khoa quảng cáo khác, ba người gõ cửa bước vào phòng thí nghiệm.
Nghe thấy tiếng người vào, Triệu Gia Toàn và tất cả các nghiên cứu sinh đang ngồi liền đồng loạt hướng mắt về phía cửa như thể ánh đèn sân khấu trong một nhà hát trang nghiêm hội tụ ở trung tâm sân khấu.
Dương Trạch Khải lập tức rụt cổ lại, vô thức lùi lại nửa bước.
Nữ sinh kia càng run rẩy toàn thân, căng thẳng sợ hãi lộ vẻ không tự nhiên.
Lộ Mãn thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Dưới ánh mắt của một đám người đang họp nghiêm túc, anh còn không quên quay lại tiện tay đóng cửa.
Thầy Hoa ngồi bên ngoài bàn vuông, đôi mắt ẩn trong những nếp nhăn lộ ra một tia hứng thú. Ông tắt bộ phim MP4 đang phát.
"Lộ Mãn, đúng không? Còn có Tiểu Khải nữa." Triệu Gia Toàn nghiêm mặt.
"Nghe trợ giảng Tiêu Chấn báo cáo, trong quá trình quay bài tập cuối kỳ hôm qua các em đã dùng vỏ chuối kê máy quay à?"
"Người ta dẫm lên còn trượt ngã, huống chi là máy quay đắt tiền?"
Triệu Gia Toàn vừa nói vừa gõ tay lên mặt bàn: "Mấy cái máy quay này trông cũ kỹ vậy thôi chứ mua lại cũng phải một hai vạn tệ đấy. Nếu làm hỏng tài sản của trường thì ai chịu trách nhiệm hả?"
"Cái này…"
Dương Trạch Khải nhất thời hoảng hốt. Anh ta không ngờ mình mời Lộ Mãn đến, thầy giáo lại trách mắng bọn họ.
"Xin lỗi thầy Triệu! Tất cả là tại em, em đã đãng trí nên quên mất quy tắc an toàn. Em xin đảm bảo với thầy, nếu có chuyện gì xảy ra em nhất định sẽ xông lên cứu máy, dù có vỡ đầu cũng không để máy bị hỏng."
Thầy Triệu Gia Toàn nghe vậy nhíu mày.
Lúc này, Lộ Mãn tiếp lời: "Xin lỗi thầy. Chúng em mạo muội thử nghiệm, đúng là có chút rủi ro như thầy nói. Nếu làm hỏng máy, chúng em sẽ báo sửa chữa theo quy định."
"Ồ? Cậu không cứu máy à?"
"Tùy tình hình cụ thể ạ. Nếu chỉ nghiêng nhẹ thì em sẽ cố cứu; còn nếu gặp sự cố bất ngờ không kịp cứu thì em sẽ nhắc nhở mọi người tản ra xa, tránh để máy rơi trúng."
Lộ Mãn tỏ vẻ thản nhiên coi như chuyện nhỏ.
"Nếu sinh viên gặp tai nạn, cứ cho là tình huống xấu nhất đi, lỡ ngã đập đầu xuống đất thì chẳng phải càng gây thêm rắc rối cho thầy sao?"
"Ồ?"
Thầy Triệu Gia Toàn không ngờ có sinh viên lại trả lời như vậy nên sắc mặt giãn ra.
"Bạn học Lộ Mãn này không có kiểu tư duy điển hình của sinh viên." Thầy nghĩ.
Dương Trạch Khải thì điển hình hơn, thầy nói gì nghe nấy và thiếu sự phán đoán riêng.
Hơn nữa, Dương Trạch Khải đặt việc sợ gây chuyện sợ phiền phức lên hàng đầu.
Anh ta bị cái giá một hai vạn tệ của chiếc máy ảnh dọa sợ, luôn lo lắng phải bồi thường nên thà bị thương còn hơn để hỏng máy.
Nhưng anh ta đâu biết như Lộ Mãn nói, làm vậy ngược lại có thể gây ra rắc rối lớn hơn cho người phải chịu trách nhiệm chính là thầy.
"Lộ Mãn, thầy đang có một dự án của bạn, mấy anh học viên cao học của em cũng tham gia. Dạo này em có bận không, có hứng thú tìm hiểu không, có cả tiền công đấy." Thầy Triệu Gia Toàn ngỏ lời.
Lộ Mãn đã nghe các bạn trong Khoa Quảng cáo nói trước rằng thầy Triệu này là người phụ trách phòng thí nghiệm, quản lý việc cho mượn máy ảnh của trường.
Anh đã có ý tưởng sơ khai về việc kinh doanh ảnh thẻ cỡ 1 inch, vậy thì nên tiếp cận thầy phòng thí nghiệm này.
"Được học hỏi và thực hành theo thầy, em rất vinh hạnh."
Thầy Triệu Gia Toàn gật đầu, sai bảo học viên cao học: "Tiêu Chấn, photo cho họ một bản tài liệu về dự án quảng cáo khu du lịch đi."
"Lộ Mãn, cả Tiểu Khải nữa, tìm chỗ ngồi đi."
Rất nhanh, Lộ Mãn nhận được tài liệu do Tiêu Chấn đưa rồi đọc lướt qua một lượt, đại khái đã nắm được tình hình. Tiêu Chấn lại nói qua về những khó khăn trong việc quay phim ở khâu thả trôi thuyền.
Lộ Mãn nghe xong trầm ngâm: "Người ngồi trên thuyền xóc nảy, cầm máy trên tay chắc chắn không thể khử rung được. Chỉ có thể dựa vào thiết bị ổn định hỗ trợ."
Thầy Triệu Gia Toàn gật đầu. Nhận định này trùng khớp với suy nghĩ của thầy, chỉ có thiết bị ổn định chuyên nghiệp mới làm được nên thầy không hy vọng gì vào cái gọi là "dã đạo" của Tiêu Chấn.
"Không dùng Steadicam được sao?"
Lộ Mãn đề nghị: "Dùng máy quay DV cầm tay, thêm tay cầm ổn định hình cung. Trường mình có thiết bị đó không ạ?"
"Cậu sinh viên này kiến thức vững chắc, đúng là người trong nghề." Thầy Triệu Gia Toàn thầm gật gù.
"Hiệu chỉnh tay cầm ổn định hình cung quá phức tạp, hiệu quả trên bè trôi chưa chắc đã tốt."
Triệu Gia Toàn phủ quyết đề nghị này. Ông ta còn giấu một câu trong lòng không nói ra, giá của tay cầm ổn định hình cung lên đến mấy nghìn tệ, ông ta còn phải xin mượn của Chủ nhiệm Đổng nên không được.
Lộ Mãn thầm nghĩ nếu là mấy năm sau thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Hơn hai ba năm sau, các công ty thiết bị nhiếp ảnh nổi tiếng thế giới như Canon và Nikon sẽ cho ra mắt thế hệ máy ảnh phản xạ ống kính đơn nhỏ gọn, tiện lợi và mạnh mẽ hơn. Sự ra đời của các mẫu máy như D90 đã thay đổi trực tiếp cục diện nghi lễ cưới hỏi ở Trung Quốc.
Anh nhớ mang máng, trước năm 2008 khi đi ăn cưới họ hàng thường thấy nhất là người vác máy quay phim trên vai hoặc cầm máy quay kỹ thuật số DV; còn sau khi tốt nghiệp năm 2010 lần lượt đi ăn cưới bạn bè, thiết bị chủ yếu trong quay phim đám cưới dần dần chuyển thành máy ảnh phản xạ ống kính đơn.
Những kinh nghiệm và kiến thức mà Lộ Mãn có được nhờ sống thêm nửa đời người so với người khác đều trở thành lợi thế tiềm ẩn của anh.
Sự phổ biến mạnh mẽ của máy ảnh phản xạ ống kính đơn đã thúc đẩy sự ra đời của một loại thiết bị ổn định mới được sử dụng rộng rãi——gimbal cầm tay dạng thẳng đứng, vừa xuất hiện đã được gọi là "tiểu Steadicam" với ý chỉ một chiếc Steadicam nhỏ, đủ để thấy chất lượng tuyệt vời của nó, tiện lợi và thiết thực hơn tay cầm ổn định hình cung và giá cả cũng giảm đi nhiều.
Nhưng bây giờ máy ảnh phản xạ ống kính đơn vẫn chưa phổ biến trên toàn quốc...
"Trường mình có gimbal dạng thẳng đứng chuyên cho máy ảnh phản xạ ống kính đơn không ạ?"
"Không có, thứ này ít người dùng nên phòng thí nghiệm không mua."
Quả nhiên là vậy, Lộ Mãn hơi tiếc nuối thầm nghĩ.
"Vậy thì khó rồi." Lộ Mãn cũng tạm thời hết cách. Ai bảo trình độ khoa học kỹ thuật năm nay còn hạn chế chứ.
Đến năm 2014, công ty DJI trong nước sẽ dẫn đầu cuộc cách mạng thị trường thiết bị ổn định toàn cầu bằng việc cho ra mắt gimbal cầm tay.
Khi đó, các thiết bị ổn định đơn giản cho máy ảnh phản xạ ống kính đơn nhỏ gọn và điện thoại di động sẽ mọc lên như nấm sau mưa, mọi người sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề rung lắc và ổn định của ống kính nữa, ai cũng có thể trở thành nhà quay phim bán chuyên nghiệp.
"Lộ Mãn, em đừng nản lòng, chúng tôi vốn cũng nghĩ cùng lắm thì dùng tạm ống kính không ổn định vậy."
Tuy không giải quyết được vấn đề nhưng Triệu Gia Toàn đã có cái nhìn khác về Lộ Mãn. Sự hiểu biết của cậu sinh viên này về quay phim không hề thua kém sinh viên Khoa Báo chí đã học qua chương trình Đại học.
Thậm chí có những kiến thức mà ông ta phải xem tin tức nước ngoài mới biết có những thứ tiên tiến như vậy.
Vậy mà cậu ta lại có thể tùy tiện nói ra như thể đã quen thuộc lắm rồi.
"Được rồi, chúng ta giải tán cuộc họp trước, sau này có ý tưởng gì thì liên lạc trao đổi kịp thời."
"Chào đạo diễn Triệu!" "Chào thầy ạ."
…………
Sau khi tan họp, Lộ Mãn dành thời gian đi dạo một mình trong khuôn viên trường rồi đến phòng chiến thuật của đội bóng đá trò chuyện phiếm với các thành viên không có tiết học.
Cố Gia Nhi thì bị dì Phùng Văn Thu kéo đi mua sắm.
Phụ nữ là một loài sinh vật mà sức chiến đấu khi đi mua sắm có thể nói là đáng sợ.
Ngay cả khi không mua gì thì họ cũng có thể vui vẻ đi dạo cả ngày.
Những cô gái yếu đuối bình thường đi bộ hai bước đã thấy mệt, đến trung tâm thương mại có thể dễ dàng khiến bạn trai của họ kiệt sức.
Ghế sofa mềm mại trong cửa hàng thì con gái chỉ ngồi khi thử giày, còn con trai chỉ cần thấy chỗ trống là muốn ngồi xuống.
Đến tối, Cố Gia Nhi nhắn tin đến.
"Anh ơi, bọn em bắt được xe rồi, nửa tiếng nữa em tìm anh ăn tối nhé."
Lộ Mãn nói chuyện đến khô cả họng, vừa ra khỏi nhà thi đấu đã định ra ngoài trường mua chai nước uống.
Vừa đến cổng Nam của trường thì anh đã thấy Cố Gia Nhi đứng đó, xinh xắn như một đóa hoa.
Vẫn là bộ đồ lúc sáng ra ngoài, áo gile len và áo sơ mi phong cách Hàn Quốc phối với chân váy.
Lộ Mãn ngạc nhiên thầm nghĩ: Ồ hố, mặt trời mọc đằng Tây à?
Không để anh phải chờ đợi thêm vài phút mà lại đến sớm hơn cả dự kiến?
Lộ Mãn tiến lên chào một tiếng: "Gia Nhi!"