Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 51

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3355

Toàn truyện - Chương 22: Kẻ hèn này không giỏi uống rượu!

Trong khu Đại học của Hải Khúc Thị không chỉ có mỗi Đại học Sư phạm Tân Hải.

Bốn khu ký túc xá Đông Thăng, Văn Trạch, Dục Tú, Hải Tú nằm ở vị trí trung tâm của khu quy hoạch Đại học này. Phía Nam là Đại học Sư phạm Tân Hải, Học viện Thể dục tỉnh Lỗ, phía Bắc là Phân hiệu Hải Khúc của Học viện Y tế Tế Thành cùng với một số trường chuyên ngành như Hàng hải, Nghệ thuật Thiết kế, Thủy lợi.

Trước khi các khu thương mại Newmart và Ginza của Hải Khúc Thị được xây dựng, khu Đại học này là khu dân cư sầm uất bậc nhất của thành phố biển nhỏ này. Có tổng cộng bảy trường Đại học và Cao đẳng có sinh viên sinh sống và học tập tại đây, người đi lại tấp nập không ngớt.

Ra khỏi trường, Cố Gia Nhi bước đi trên con phố đông đúc, phía trước là Lộ Mãn luôn giữ khoảng cách hai ba bước.

Tóm lại là rất tức.

Chiếc túi cô xách trên tay rất to đựng quần áo thay và đồ trang điểm.

Cũng may là giữa hè nên quần áo mỏng mang theo còn khá nhẹ. Thế nhưng ba Cố Ngạn cứ nhất quyết bắt cô nhét thêm một chiếc laptop để tiện gọi video từ xa, nếu không thì không cho cô ra ngoài.

Cái tên đáng ghét phía trước kia, tay cô xách túi đã mỏi nhừ rồi mà anh ta vẫn cứ đi phía trước như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không để ý đến cô.

Lộ Mãn vẫn còn đang ngắm cảnh phố phường: "Cửa hàng bán bánh đậu xanh kia trông có vẻ hot nhỉ? Người xếp hàng phải đến mười mấy người ấy chứ, đuôi hàng còn đứng cả ra vỉa hè rồi kìa."

Tai Cố Gia Nhi khẽ động. Theo kinh nghiệm thường ngày, sau khi Lộ Mãn nói câu này đáng lẽ anh ta phải quay lại hỏi cô có muốn ăn không, nếu muốn ăn thì anh ta sẽ đi mua.

Cố Gia Nhi đã nói với anh mấy lần rồi. Không cần phải hỏi bạn gái "có muốn ăn không", vốn dĩ có chút ý định muốn ăn nhưng nghe câu hỏi như vậy thì lập tức mất hứng; phải trực tiếp nắm tay cô và nói "chúng ta đi ăn ở đây đi" mới khơi gợi được ham muốn ăn thử của con gái, nếu thật sự không muốn ăn thì con gái dù từ chối cũng không cảm thấy mất hứng.

"Lần này mặc kệ anh ta nói gì." Cố Gia Nhi hạ quyết tâm, "Mình cũng không đi mua cùng anh ta, để anh ta cứ lơ mình đi."

Lộ Mãn liền quay đầu lại, khẳng định với Lý Triều Huy học trưởng: "Em thấy tám phần những người xếp hàng này là người thuê đấy."

Lý Triều Huy phấn khích vỗ vai Lộ Mãn: "Anh cũng thấy thế! Không giấu gì chú, bọn anh khó chịu với cái cửa hàng này lâu lắm rồi!"

"Suốt ngày chắn hết cả lối đi bộ, nhân viên thì mặt mày cau có."

Lộ Mãn bật cười phụ họa: "Thế cái vỏ bánh đậu xanh kia làm bằng vàng hay là nhân bánh làm bằng bạc à?"

Cố Gia Nhi tức nghẹn. Anh ta thậm chí còn không thèm hỏi cô một câu!

Còn cùng học trưởng thảo luận về bánh đậu xanh nữa chứ!

Bánh đậu xanh hấp dẫn hơn cô, đúng không!

"Có mấy gương mặt ngày nào cũng đến. Lộ Mãn chú xem cái ông già mặc áo đỏ kia kìa, anh nhớ là hôm qua hôm kia cũng xếp hàng, hôm nay là ngày thứ ba rồi đấy!"

"Hóa ra là chiêu trò marketing kiểu khan hiếm hàng à?" Lộ Mãn lắc đầu, "Chất lượng sản phẩm tốt mà dùng mấy cái chiêu trò câu khách này có lẽ có thể thêu hoa trên gấm. Nhưng nếu bản thân thứ được bán không ra gì thì lại thành vẽ rắn thêm chân."

"Học đệ, chú biết nhiều từ mới thật đấy."

Thấy anh ta càng nói chuyện càng hăng say, Cố Gia Nhi thậm chí còn nghi ngờ anh ta có phải đã quên là mình còn dẫn theo bạn gái (cũ) đến không vậy?

Cô nàng không nhịn được nữa, bước chân đuổi theo Lộ Mãn và sánh vai cùng anh.

"Anh giúp em xách đồ đi có được không, tay em mỏi quá..."

Lộ Mãn liếc xéo cái túi trên tay cô: "Anh không muốn xách thứ suýt chút nữa giết anh đâu."

"Hừ..." Cố Gia Nhi hít một hơi, trong lòng thầm niệm đừng giận, đừng giận.

"Gia Nhi học muội có vẻ giận rồi thì phải?" Lý Triều Huy nhướng mày với Lộ Mãn, "Bạn gái phải dỗ dành...à đúng đúng, hai người là thanh mai trúc mã, vậy cũng thế thôi."

"Học trưởng, em không giận."

Cố Gia Nhi cố gắng bình tĩnh lại. Khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười nói với Lộ Mãn: "Em chỉ hơi thắc mắc tại sao có người máy móc phức tạp đến thế còn làm được nhưng lại không hiểu được lòng con gái nhỉ?"

Lộ Mãn trong lòng khinh bỉ. Em tưởng cô gái nào cũng tính nết như em chắc?

Em nhìn chị gái song sinh của em đi rồi nhìn lại em xem?

Đương nhiên lời này không thể nói thẳng, nếu không máu sẽ văng ba thước, còn phiền mấy học trưởng trong đội bóng đến dọn dẹp hiện trường vụ án...

Lộ Mãn nghĩ ngợi, lại nảy ra mấy lời cà khịa.

"Có lẽ là vì máy móc hỏng thì còn báo lỗi chứ đâu như mấy cô nàng, rõ ràng có vấn đề rồi mà cứ bảo 'em không giận'."

"Lộ! Tiểu! Mãn!"

...

Một đường ầm ĩ, cả đám đến quán ăn Tiểu Trù Thành Ký.

Tầng hai lắp toàn bộ cửa kính sát đất hướng ra đường. Đối với đám sinh viên bây giờ, vừa ăn vừa ngắm phố phường cũng là chuyện hiếm có.

Vừa ngồi xuống, vẻ mặt hờn dỗi của Cố Gia Nhi vẫn chưa tan.

Lộ Mãn ngồi đối diện cô. Cố Gia Nhi lập tức trừng mắt, mấp máy môi nói "Anh chết chắc rồi" và vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Haizz." Lộ Mãn thật lòng không muốn ngồi gần cô nữa, lại sợ cô giận dỗi như quả bóng bay thêm hai đợt khí nữa là nổ tung nên đành nhích mông ngồi sang.

"Cạch" "Cạch", hai thùng bia được đặt xuống.

"Đừng căng thẳng." Vương Hải Long bưng bia lên, sợ hù dọa người mới.

"Nghê học tỷ của các cậu một mình cân được thùng rưỡi đấy."

"Hải Long, cậu nói xấu tôi sau lưng à?" Nghê Hiểu Vũ kẹp cái bảng thực đơn đi lên.

Vương Hải Long nói: "Học tỷ đừng khiêm tốn, thật ra chưa vào đội bóng đá mà bọn em khóa này đã nghe danh chị từ lâu rồi."

"Thật á? Mấy cậu đều đi xem trận chung kết bóng đá nữ hội thao, cú sút quyết định của tôi có ngầu không?" Nghê Hiểu Vũ ngồi xuống cạnh Cố Gia Nhi.

"Không phải, còn sớm hơn thế." Vương Hải Long mặt đầy vẻ kính nể, "Hồi khám sức khỏe ở trường, em bị đau dạ dày nên chủ động khai báo với bác sĩ."

"Ai ngờ bác sĩ đó tháo kính ra rồi thở dài một tiếng."

"Ông ấy bảo năm ngoái đến Đại học Sư phạm Tân Hải khám sức khỏe cho các em nhập học, cũng có một người chủ động khai báo bệnh dạ dày, là một bạn nữ tóc ngắn."

"Bác sĩ hỏi bạn nữ đó bình thường có ăn sáng không? Bạn ấy bảo không. Lại hỏi, có uống rượu không? Bạn ấy hưng phấn hỏi ngược lại: bây giờ hả?"

"Ê hê hê." Nghê Hiểu Vũ hơi ngại ngùng ngồi cười khan hai tiếng.

Cố Gia Nhi nghe vậy lại nhích lại gần Lộ Mãn: "Anh ơi, anh liệu liệu mà uống, đừng có cố quá..."

"Em bảo anh uống nhiều anh cũng có uống được đâu." Lộ Mãn nghiêm túc nói, lớn giọng cũng là để Nghê Hiểu Vũ nghe thấy, "Kẻ hèn này không giỏi uống rượu!"

 Tửu lượng, thứ đó cũng là vốn liếng của đàn ông, giống như một loại vốn liếng khác. Giấu được thì cứ giấu và đến thời khắc quan trọng mới lộ ra, đó mới gọi là bản lĩnh thật sự.

"Hôm nay chúng ta cứ thoải mái thôi, không cần phải uống đến say mèm. Mấy tên bợm rượu trong đội liệu liệu mà bớt lại nhé."

Nhân lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Lý Triều Huy nhắc lại tính chất của bữa ăn: "Mấy người đừng làm người mới sợ chạy mất. Chính là nói cậu đấy Nghê Hiểu Vũ, cậu đã bắt đầu uống rồi hả?"

"Ực...ực..." Nghê Hiểu Vũ ngửa cổ tu một hơi hết cốc bia, uống xong thoải mái thở ra: "Vừa nãy chạy bền ở thao trường nên khát quá."

"Lộ Mãn, đợi học tỷ uống xong hai ly này, ba ly cậu được miễn coi như huề nhé. Chờ đấy học tỷ sẽ cạn ly với cậu!"