Vừa thấy số Cố Ngạn gọi đến, Cố Gia Nhi miễn cưỡng đứng dậy ra góc khuất nghe máy.
Trên bàn vừa bưng lên một nồi mao huyết vượng và một nồi bắp bò chua cay nguyên liệu đầy ắp. Nghê Hiểu Vũ cầm muôi múc thử, ai ngờ múc mãi không tới đáy còn bị lớp giăm bông và tiết vịt phủ kín bên trên chặn lại.
Cố Gia Nhi còn đang mong ngóng hai món chính, chưa kịp nếm thử miếng nào.
Lát sau.
"Anh ơi, anh cũng ra đây đi."
"Không đi, không đi."
"Ba em đi xem TV rồi." Cố Gia Nhi cười hì hì chỉ vào điện thoại, "Giờ đang nói chuyện với mẹ em đấy."
Lộ Mãn lập tức đứng dậy, lời mẹ vợ tương lai vẫn phải nghe.
Lộ Mãn đi đến chỗ góc khuất của Gia Nhi. Tiếng trong điện thoại nhỏ dần vì xung quanh yên tĩnh, Lộ Mãn đứng bên cạnh cũng nghe được giọng dặn dò ân cần của Văn Nghệ.
"Gia Nhi đưa điện thoại cho thằng bé đi." Văn Nghệ nói, "Lộ Mãn, dì là mẹ của Gia Nhi."
"Chào buổi tối, thưa dì Văn." Lộ Mãn ngoan ngoãn đáp lời.
"Con bé Gia Nhi này hấp tấp quá. Hôm qua mới quyết định mà sáng nay đã đòi đi rồi. Dì bảo nó từ từ mấy hôm nữa hẵng đi mà nó cứ coi như gió thoảng bên tai, làm phiền con rồi."
"Dì Văn nói gì vậy, có em ấy cùng con tham quan trường, con vui còn không kịp ấy chứ."
Cố Gia Nhi liếc xéo anh một cái, rõ ràng chê cô cả đường. Hừ, lòng dạ đàn ông đúng là ngoài miệng một đằng trong bụng một nẻo.
"Lộ Mãn, còn phải nhờ con đưa con bé đến khu nhà ở của Đại học Sư phạm nữa, dì Phùng ở đó đợi nó lâu lắm rồi."
Đây là giục Cố Gia Nhi mau chóng chim én về tổ đây mà.
"Dì Văn cứ yên tâm. Hai ngày nay chúng con cứ loanh quanh gần trường thôi, nhất định đảm bảo Gia Nhi an toàn. Con cũng nhắc em ấy thường xuyên liên lạc với dì ạ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng soạt soạt rồi đổi thành một giọng nói trẻ trung dịu dàng: "Anh ơi, Gia Nhi ơi."
"Gia Nhi, tới lượt chị em nghe máy rồi, nói chuyện với chị em vài câu..."
Lộ Mãn quay đầu nhìn lại thấy Cố Gia Nhi đã sớm vứt anh và điện thoại, tự mình chạy về bàn hăm hở múc một muỗng bắp bò chua cay chan lên cơm.
"Gia Nhi đi ăn cơm rồi, anh đang nghe điện thoại ở một góc yên tĩnh trong nhà hàng."
"Hả?"
Giọng Cố Linh Y bỗng nhiên căng thẳng rồi không nói gì nữa.
Hai người im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Một lúc lâu sau, Lộ Mãn mới lên tiếng: "Gọi đường dài lại còn chuyển vùng nữa, chúng ta cứ im lặng thế này à?"
"Ừm...thì là..."
"Hay là em cúp máy đi, anh gọi lại cho. Nhỡ đâu cước điện thoại bàn nhà em bị trừ hết thì cả hai chúng ta đều thảm đấy."
Tút tút tút——
"..." Cố Linh Y lập tức cúp máy.
"Ờ..." Lộ Mãn hối hận đến mức chỉ muốn tát vào mồm mình.
"Haizz, cô nàng này da mặt mỏng thật." Lộ Mãn thở dài.
Anh có chút hụt hẫng, muốn nói với cô vài câu.
*Reng reng reng——*
Điện thoại trong túi anh rung lên, Lộ Mãn ngẩn người rồi mừng rỡ. Nhìn màn hình hiển thị là Cố Linh Y.
"Alo, Linh Y?"
"Ừm..."
Hai người vẫn im lặng.
Lộ Mãn dứt khoát dựa vào tường, không vội cũng không giục.
Thời gian không quan trọng. Giây phút này, thời gian trôi qua một giây hay vài phút cũng chẳng khác gì nhau.
Không gian xung quanh dường như không còn quan trọng nữa. Tiếng rao của người bưng đồ ăn, tiếng trò chuyện ồn ào của khách, tiếng điều hòa trên trần nhà, tất cả dần trở nên xa xăm. Nhưng cuộc gọi với cô cách nhau hàng trăm cây số lại khiến anh cảm nhận được hơi thở của cô như đang ở ngay bên cạnh.
Chỉ cần biết cô đang ở đầu dây bên kia và kết nối với mình, vậy là đủ rồi.
Lúc này Cố Linh Y đang cuộn tròn trong chăn, điện thoại đặt trên gối.
Nếu là với người khác thì Cố Linh Y chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và khó xử.
Nhưng với anh thì khác.
Sự ăn ý này khiến cô nhớ lại những ngày tháng vô tư thời Tiểu học.
Em gái Gia Nhi hồi nhỏ rất hiếu động và chạy nhảy tung tăng.
Cô bé thường lôi kéo Lộ Mãn ra ngoài bắt chuồn chuồn và cào cào. Một con ếch vặn cót vừa mua được năm phút đã bị cô bé dùng tua vít tháo ra nghiên cứu.
Đôi khi Gia Nhi còn muốn đẩy Lộ Mãn đến chỗ mấy bạn gái chơi nhảy dây và nhảy lò cò nhưng Lộ Mãn nhất quyết không chịu, thế là Cố Gia Nhi lại lẽo đẽo theo nài nỉ, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.
Còn Cố Linh Y và anh thường ở nhà bà ngoại cùng nhau. Lộ Mãn nói "Anh đến tìm em chơi đây", nhưng vừa đến nhà bà ngoại là hai đứa nhỏ đã thèm hơi lạnh của máy lạnh và dưa hấu ướp lạnh, đóng cửa lại rồi nằm trên chiếu lưng tựa lưng.
Tiểu Lộ Mãn thì chiếm lấy máy điện tử băng đỏ trắng của Linh Y để chơi game, còn Tiểu Linh Y thì ôm một cuốn tiểu thuyết đọc say sưa.
Có cô bé nào lại nũng nịu mẹ, nhờ mẹ mua tận bên Hồng Kông một chiếc máy điện tử băng xịn mà bản thân chưa bao giờ chơi không?
Khi Tiểu Lộ Mãn chơi mệt rồi ngủ thiếp đi, Tiểu Linh Y sẽ lén lút bò dậy. Con trai ngủ tướng xấu xí trên mặt toàn là vết hằn đỏ của chiếu, Tiểu Linh Y sẽ chọc chọc xoa xoa mặt anh cho đến khi anh tỉnh lại…
Dù cả buổi chiều không nói với nhau câu nào cũng cảm thấy ngày hôm đó trôi qua thật vui vẻ và ý nghĩa.
Giữa hai người dường như là một mối quan hệ gia đình khiến đối phương hoàn toàn thư giãn.
…
Anh ơi, anh có thể tạch bất cứ lúc nào đó." Dường như đã dồn hết can đảm, Cố Linh Y khẽ nói.
Lộ Mãn cười đáp: "Anh không muốn tạch đâu. Thế giới này rộng lớn lắm, anh chưa khám phá hết, còn muốn sống thêm bảy tám mươi năm nữa cơ."
"Em bảo là em sẽ cúp máy đấy nhé." Giọng Cố Linh Y có chút làm nũng, "Thôi thôi thôi, đừng có nói gở!"
Cô dừng lại hai giây rồi cẩn thận hỏi: "Như vậy có chán lắm không?"
"Hoàn toàn không." Lộ Mãn quả quyết nói.
Tình cảm quý giá có thể là sự ăn ý không cần nói cũng hiểu, cũng có thể là sự ăn ý trong im lặng.
Giọng Cố Linh Y mềm mại: "Anh ơi, anh…có phải vẫn đang ăn tối không?"
"Chưa tan tiệc, nhưng anh no rồi."
"Vậy anh mau về đi." Cố Linh Y yếu ớt thúc giục, "Đừng để bạn bè chờ lâu."
"Ừ, em ngủ sớm đi. Đọc tiểu thuyết đừng đọc khuya quá, không tốt cho mắt đâu."
"Vâng…" Cố Linh Y chột dạ đáp lời. Bên cạnh giường cô có một chiếc máy nghe nhạc MP4, cô thật sự định thức khuya để đọc hết một cuốn tiểu thuyết.
…
Trở lại bàn ăn, anh thấy Cố Gia Nhi đang nói chuyện gì đó với mọi người, vẻ mặt lo lắng như đang tranh cãi.
Đến gần Cố Gia Nhi thì Lộ Mãn mới nghe rõ, họ đang tranh cãi về chuyện trước đây cho Triệu Hồng mượn hai trăm tệ.
Thì ra trong khoảng thời gian Lộ Mãn rời đi, mấy người Lý Triều Huy để khuấy động không khí đã tiện thể hỏi Cố Gia Nhi về những chuyện xảy ra trên đường đến đây.
Cố Gia Nhi cũng kể lại như thường, từ lúc ngồi tàu đến khi vào trường tìm đội bóng, cô cho rằng chuyện đáng nhắc đến nhất chính là việc Lộ Mãn giúp nữ sinh Trung học Phổ thông tên Triệu Hồng về nhà.
Gặp một nữ sinh Trung học Phổ thông Nghi Thành không một xu dính túi dưới chân cầu vượt, tốt bụng đưa cô đi ăn, bát mì sợi không muối mà cô bé ăn ngon lành, lại còn hỏi bài tập Trung học Phổ thông để xác minh thân phận học sinh, cuối cùng đưa cho cô bé hai trăm tệ để giúp cô bé về nhà.
Trong mắt Cố Gia Nhi, Lộ Mãn đã làm rất chu toàn nên cô vì thế mà vui vẻ.
Nhưng không ngờ mấy người trong đội bóng lại xôn xao bàn tán. Có người nói Lộ Mãn đã rất cẩn thận rồi, dùng bài tập Trung học Phổ thông và bát mì không muối quả thực có thể xác nhận thân phận và hoàn cảnh của Triệu Hồng.
Nhưng cũng có người có ý kiến khác.
"Một người không đói bụng thật khó mà nuốt trôi loại mì nhạt nhẽo đó, nhưng vì tiền thì chưa chắc."
"Tôi thấy nhé, có khả năng nào trên người cô ta vẫn còn chút tiền, dù sao cũng không đến Hải Khúc nữa nên trước khi rời đi đột nhiên muốn kiếm chác một khoản không?"
"Mọi người nghĩ xem, cho dù cô ta sa cơ lỡ vận là thật nhưng cô ta về đến Nghi Thành rồi thì việc trả tiền hay không hoàn toàn trông chờ vào lương tâm và sự tự giác của cô ta."
"Bây giờ đã là buổi tối rồi, Hải Khúc đến Nghi Thành hơn một tiếng là đến nơi. Theo lý thuyết, Lộ học đệ nên nhận được tiền điện thoại rồi chứ."
Đối mặt với những lời bàn tán xôn xao, Cố Gia Nhi không biết nên phản bác ai trước nên ngồi trên ghế buồn bực bĩu môi không nói gì.
"Lộ Mãn, thật ngại quá, mấy cậu nhóc này không biết đọc cảm xúc người khác." Vương Học Ái áy náy nhìn Lộ Mãn và Cố Gia Nhi rồi nghiêng đầu quát mấy thành viên vẫn còn đang bàn tán, "Thôi được rồi, bỏ qua chủ đề này đi, đừng ai thảo luận nữa!"
Lộ Mãn ngồi lại bên cạnh Cố Gia Nhi và đưa tay vỗ vỗ túi xách trên đùi cô, an ủi nói: "Không sao đâu. Được mất chỉ hai tờ tiền, trước đây em chẳng phải từng nói giúp được ai thì giúp, dù sao cũng có thể giúp được người cần giúp hay sao."
Cố Gia Nhi cắn môi, vẫn tỏ vẻ ủ rũ.
"Em ra ngoài một lát." Cô đứng dậy nói.
[Ở đây là từ Quải Điệu (挂掉) có 3 nghĩa: chết, cúp máy và thất bại]