"Còn có cả chiêu này nữa cơ à?"
Lý Triều Huy và Vương Học Ái đứng cạnh Lộ Mãn trợn tròn mắt khi thấy anh đăng bài thả bait trên diễn đàn Triều Thanh của Đại học Sư phạm.
Lộ Mãn cất điện thoại: "Vậy em đề cử ba quán Nghêu Trương, Kim Ngũ Phúc và Tiểu Trù Thành Ký nhé."
Vương Học Ái hỏi Cố Gia Nhi: "Học muội, em và Lộ Mãn có kiêng món gì không?"
Trong đội nhiều người, khẩu vị mỗi người khác nhau nên mỗi lần đều phải cân nhắc. Người theo đạo Hồi, người không ăn cá, người không quen mùi dê... Phải để ý đủ thứ.
"Chúng em ăn gì cũng được ạ." Cố Gia Nhi đáp. Cô cũng nhớ rõ khẩu vị của Lộ Mãn giống như tỳ hưu, chẳng có gì kiêng kỵ.
Nói xong, cô liếc nhìn Lộ Mãn rồi bĩu môi: "Ừm, cái tên này có kiêng gì thì em không biết. Dù sao da mặt anh ta cũng dày, chỉ cần không ăn chết người thì cứ nhồi cho anh ta ăn thôi."
Vương Học Ái hiểu ý mỉm cười.
Mọi người lại tiếp tục so sánh giá cả, không gian, món ăn...cuối cùng quyết định đến Tiểu Trù Thành Ký mà Lộ Mãn đã đề nghị.
"Tiểu học đệ vậy mà có bản lĩnh đấy, vừa đến đã được miễn ba ly rượu rồi."
"Đi thôi, hôm nay là buổi tiệc các học trưởng học tỷ chiêu đãi tân binh. Lộ Mãn cứ yên tâm, em chỉ cần mang cái bụng đến thôi, bữa này bọn anh bao."
Mấy người đứng dậy chuẩn bị thu dọn rồi ra ngoài. Cố Gia Nhi ghé sát Lộ Mãn, khẽ lo lắng: "Anh ơi, các anh chị hình như hơi nhiệt tình quá thì phải."
"Đâu có, có vấn đề gì sao?" Lộ Mãn biết rõ tính cách thật của họ.
Vừa mới quen biết vài phút đã vội vàng bao ăn uống, lời nói cử chỉ đều coi hai người như người nhà.
Đáng lẽ đây là chuyện tốt nhưng Cố Gia Nhi lại thấy do dự.
"Em nhớ đến những chuyện tương tự đã từng gặp trước đây."
Cố Gia Nhi kéo kéo vai Lộ Mãn bảo anh cúi đầu xuống.
Lúc ngồi thì không sao, chiều cao không chênh lệch nhiều nên dễ dàng ghé vào tai anh.
Bây giờ đứng lên rồi, Cố Gia Nhi hơi bực mình vì tại sao anh lại cao thế.
"Liệu có mánh khóe gì không?"
Lộ Mãn nghi hoặc "hả?" một tiếng.
"Giống như...ừm, trước đây đi khu du lịch hay có mấy người mặc đồ thú bông đến mời chụp ảnh chung." Cố Gia Nhi lo lắng nói, một chân không yên phận vẽ vòng tròn trên mặt đất.
"Sau khi chụp ảnh xong thì họ sẽ chặn mình lại và hét giá trên trời, một tấm ảnh đòi hai mươi ba mươi tệ."
Lộ Mãn cười: "Thì ra em lo cái này à?"
"Còn nữa, ở sân bay làm thủ tục luôn có người đứng cạnh quầy dịch vụ chặn chúng ta lại. Ban đầu cứ tưởng là người tốt bụng giúp làm thủ tục và điền đơn miễn phí." Cố Gia Nhi nhớ lại những lần suýt bị lừa trước đây rồi cau mày nói, "Nhưng giúp xong họ liền chào bán bảo hiểm và lôi kéo chúng ta làm thẻ tín dụng."
"Em từng bị lừa rồi à?"
Cố Gia Nhi lắc đầu: "Đi chơi đều đi cùng ba mẹ, ba chỉ cần vài câu là đuổi họ đi được rồi. Nhưng đôi khi họ cứ bám riết nên gây ra chuyện không vui."
Cô chống một ngón tay lên cằm, ngước mắt suy nghĩ: "Nhưng có một lần hành lý của chúng em nặng quá nên phải đi cân lại, để Linh Y ở lại một mình cạnh quầy dịch vụ."
"...Tính chị gái nhà em thế nào anh biết tỏng." Lộ Mãn nghe đến đây đã đoán được phần nào kết cục, "Chắc là cuống hết cả lên rồi chứ gì?"
"Chị ấy bị một cô ăn mặc như tiếp viên hàng không dụ mua thẻ nạp tiền, may mà bọn em về kịp chứ không thì chị ấy chắc chắn không từ chối được mà móc tiền ra mua rồi."
Cố Gia Nhi nhớ lại vẫn còn bực mình: "Cuối cùng phát hiện ra con nhỏ đó chẳng phải tiếp viên hàng không hay nhân viên sân bay gì cả, chỉ cố tình mặc đồ giống để lừa khách mua hàng thôi."
Lộ Mãn gật đầu. Thấy cô ra ngoài biết cảnh giác như vậy nên trong lòng cũng yên tâm phần nào.
"Hơn nữa chúng em còn chưa chắc đã đỗ vào trường này đâu." Cố Gia Nhi khẽ nói, "Nhiệt tình quá, em thấy cứ áy náy thế nào ấy."
"Cái gì cơ? Không thèm thi vào trường bọn này á?" Đi phía trước, Nghê Hiểu Vũ thính tai lạ thường, nghe được loáng thoáng câu chuyện của họ liền quay đầu lại hỏi.
"Ơ..."
Cố Gia Nhi lập tức căng thẳng, cảm giác như bị bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người khác vậy. Lộ Mãn đứng gần cô nên phát hiện vành tai cô nàng đỏ ửng lên.
Lộ Mãn vội chữa cháy: "Chị hiểu lầm rồi, Gia Nhi vừa trêu em lỡ thi trượt không vào được Đại học Sư phạm Tân Hải thì sao."
Nghê Hiểu Vũ vội xua tay nói: "Yên tâm đi, em thông minh thế này cơ mà, nhất định thi đỗ vào được trường mình thích thôi. Cố mà vào mấy trường top đầu ấy nhé!"
"Ủa? Không phải các anh chị phụ trách tuyển sinh à? Sao lại còn muốn Lộ Mãn thi trường khác?" Cố Gia Nhi nghĩ gì hỏi nấy.
"Đến đá bóng là vì sở thích thôi mà, có duyên làm sư huynh đệ cùng trường thì càng tốt." Lý Triều Huy nói, "Nếu mà phát huy quá tốt nên điểm cao ngất ngưởng thì bọn anh chỉ mong các em vào được trường tốt hơn thôi."
Vương Hải Long chen vào một câu: "Thế thì bọn anh còn có cái mà khoe, ví dụ như là hè năm nay bọn anh từng uống rượu với sinh viên giỏi của Phục Đán và Nhân Đại ấy!"
"Cậu không thể chúc người ta thi vào cùng một trường à?" Vương Học Ái bất lực khẽ huých tay vào cái tên nghĩ gì nói nấy này.
Nghê Hiểu Vũ tỏ vẻ không để tâm, nói: "Vả lại chuyện xét tuyển ai mà đoán trước được. Biết đâu điểm vừa đủ vào Đại học Sư phạm Tân Hải lại bị trường tỉnh khác hớt tay trên thì sao? Chuyện này năm nào mà chẳng có."
"Đại học Sư phạm Tân Hải chỉ có tiếng ở trong tỉnh thôi, bằng Đại học đầu tiên quan trọng lắm." Lý Triều Huy cũng nói, "Khi đăng ký nguyện vọng phải nghiên cứu kỹ, vì vị trí trường và ngành học đều là yếu tố quan trọng để chọn trường."
"Năm nào cũng có nhiều trường hợp như vậy, điểm vừa đủ vào Đại học Sư phạm Tân Hải nhưng nếu đi tỉnh khác thì có thể học ngành tốt hơn hoặc đến thành phố phồn hoa hơn."
"Thế thì có lỗi với lòng tốt của các học trưởng quá..."
Chưa đợi Cố Gia Nhi nói hết, Lý Triều Huy cười nói: "Thế thì bọn anh cũng vui, kết giao được một người bạn tốt ở tỉnh khác. Bốn biển một nhà mà!"
Cố Gia Nhi nghe bọn họ trả lời thì vẻ mặt có chút xuất thần như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đi thôi, tối nay cùng những người bạn mới quen cụng ly cho vui."
Lộ Mãn nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay trần của Cố Gia Nhi, mềm mại đàn hồi cảm giác rất tuyệt.
"Đại học thú vị lắm. Dù rằng cũng có những khúc quanh co giống như ngoài xã hội nhưng Đại học cũng là nơi dễ nảy sinh những tâm hồn thuần khiết nhất, dễ xuất hiện những tình cảm chân thành nhất."
"Địa điểm, chuyên ngành...những thứ này..."
Cố Gia Nhi theo Lộ Mãn đi ra ngoài. Vừa đi vừa nói, cô đột nhiên buột miệng: "Em chưa từng nghĩ sẽ thi vào một trường Đại học khác anh."
"Hả?"
"Không nghe rõ thì thôi vậy." Cố Gia Nhi bước nhanh hơn, chạy lên phía trước Lộ Mãn mà không thèm nhìn anh, "Em chỉ nói một lần thôi đó~"
...
Xuống đến khu vực sảnh tầng một, mọi người trong đội bóng chen chúc thành một đám trên hành lang của nhà thi đấu.
"Ủa? Chẳng phải đi quán ăn Tiểu Trù sao? Sao lại dừng lại vậy?" Lộ Mãn nhìn về phía trước.
Vương Hải Long trong đám người nghe vậy quay đầu lại: "Còn chờ thằng học đệ nữa, hay là để lần sau? Mọi người giải tán đi, chắn hết đường rồi."
Đám người tản ra để lộ những thứ đang vây quanh bên trong. Là một số thiết bị chụp ảnh, một chiếc máy quay phim được đặt trên giá ba chân, dưới đất vương vãi tấm hắt sáng cùng đèn bổ sung ánh sáng, micro kết nối và các vật dụng chuyên dụng khác.
"Mấy học đệ Khoa Quảng cáo có bài tập cuối kỳ là quay một đoạn phim quảng cáo." Vương Hải Long đi về phía Lộ Mãn, đồng thời giới thiệu tình hình, "Tìm chúng ta hợp tác định quay một chủ đề về đội bóng đá."
"Đây là gặp phải một chứng nan y trong quá trình quay phim, một cảnh quay bị tắc hai ngày rồi. Bọn anh cũng không hiểu, may mà chị Tiểu Ái học bên Khoa Báo chí Truyền thông đang thử xem có thể hướng dẫn họ được không."