Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 48

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3355

Toàn truyện - Chương 15: Người nhà quản chặt lắm

"Hừ." Cố Gia Nhi thấy anh nói chuyện rôm rả với những hành khách xung quanh, đặc biệt là với học tỷ khoa múa này, trong lòng có chút chua xót.

"Học đệ, bình thường em có dùng QQ không?"

"Anh ấy không dùng!" Lần này thì Cố Gia Nhi cuống lên thật sự.

Nói chuyện vài câu cho qua, cô nhịn.

Trước mặt cô mà khen người phụ nữ khác, cô cũng nhịn.

Sao còn muốn trao đổi thông tin liên lạc nữa?

Mới quen nhau có mấy phút mà?

Sinh viên Đại học bây giờ thoáng vậy sao?!

"Anh ơi!" Cố Gia Nhi tức giận liếc mắt cảnh cáo anh ta tránh xa ra, "Anh ra phía trước đứng đi!"

Lộ Mãn nhún vai: "Xin lỗi học tỷ, người nhà quản chặt quá nên không có số QQ."

"Hai em đi cùng nhau à, ngại quá." Lữ Na cười rồi dò hỏi: "Là kiểu người nhà nào vậy?"

Người nhà cũng có dăm bảy loại.

Có thể là người chung một mái nhà, cũng có thể là người chung một giường.

Lúc này, đầu óc của Cố Gia Nhi chợt nhảy số.

"Không sao đâu học tỷ. Chị đừng hiểu lầm, em là em gái của anh ấy." Cố Gia Nhi hạ giọng nói với Lữ Na.

Cô liếc nhìn Lộ Mãn và nắm chặt nắm đấm vung lên, ý là anh dám tiếp tục tán tỉnh cô ta đi.

Cố Gia Nhi tính toán rất kỹ. Nếu Lộ Mãn thừa nhận cô là em gái thì cô có lý do để đánh chết tên tra nam này, ai bảo anh ta chẳng nói câu nào thật lòng.

Nếu Lộ Mãn nói cô không phải em gái, vậy chẳng phải là thừa nhận cô thuộc về một loại "người nhà" khác, chính là bạn gái của anh, lời chia tay coi như không tồn tại nữa sao?

Lộ Mãn vừa định mở miệng nhưng thấy vẻ mặt lén lén lút lút của Cố Gia Nhi, nghĩ một lát rồi anh nói: "Em ấy là em gái em, nhưng mà khác cha khác mẹ."

"Ồ...khoan đã, không đúng." Lữ Na học tỷ suýt chút nữa bị Lộ Mãn làm cho lú lẫn.

Cố Gia Nhi càng tức đến ngứa răng. Từ khi nào mà Lộ Mãn lại nói nhiều lời ong bướm như vậy?

"Sắp đến ga Cổng Bắc Đại học Sư phạm Tân Hải, mời hành khách xuống xe từ cửa sau..."

"Chúng em đến rồi, tạm biệt học tỷ." Cố Gia Nhi xách túi đứng dậy, bây giờ cô chỉ muốn kéo Lộ Mãn tránh xa Lữ Na học tỷ này ra.

"Vậy tạm biệt nhé." Lữ Na vẫy tay với Lộ Mãn và Cố Gia Nhi, "Học đệ, người nhà em không vui, chị không xin QQ hay số điện thoại nữa. Nhưng sau này nếu có dịp đến Học viện Nghệ thuật Thiết kế thì hoan nghênh hai em đến tìm chị nhé."

Học đệ này thú vị thật. Cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu ta nhan sắc đẹp đến kinh ngạc, xem ra còn đang theo đuổi cậu em này nhỉ? Lữ Na nghĩ thầm.

Cô sở dĩ đoán như vậy là vì Lộ Mãn vẫn còn hứng thú trò chuyện với người khác giới, còn cô gái này thì lo lắng sốt ruột.

Trong mắt người ngoài chính là cô gái yêu mà không có được nên không giữ được bình tĩnh, còn Lộ Mãn được theo đuổi ngược lại có vẻ ung dung tự tại.

Nếu sau này có duyên làm bạn với họ cũng rất thú vị.

Khi Cố Gia Nhi lướt qua Lữ Na, học tỷ tình cờ gặp gỡ này quyết định chỉ điểm cô một chút: "Học muội, con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa mỏng thôi, mạnh dạn lên, cố lên nhé."

"..." Cố Gia Nhi muốn khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng là trước ngày hôm qua, Lộ Mãn vẫn còn dỗ dành cô và chiều theo ý cô trong mọi chuyện...

Trở lại Đại học Sư phạm Tân Hải về mặt thời gian đã cách xa hơn mười năm, người khác trở về trường cũ nhìn thấy một diện mạo mới, còn Lộ Mãn lại quay ngược về một thời đại và đứng ở điểm khởi đầu ban sơ.

Bầu trời gần biển xanh ngắt một màu, ánh nắng cũng gay gắt hơn trong đất liền vài phần. Nữ sinh Đại học Sư phạm Tân Hải ra đường phải mang theo dù che nắng đang tụ tập đông đúc ở khu vực cổng Bắc. Những chiếc dù di chuyển theo dòng người tựa như những đóa hoa nhỏ rực rỡ sắc màu bị gió thổi lay động.

"Hình như toàn là con gái..." Cố Gia Nhi nhìn những sinh viên qua lại, phát hiện cơ bản không có bóng dáng giống đực nào.

Đại học Sư phạm Tân Hải có tỷ lệ nam nữ chênh lệch kinh ngạc, đạt tới mức 3:7. Ở một vài khoa như Khoa Văn, khoa Biên Dịch thậm chí có thể lên tới 1:9.

Cô liếc nhìn Lộ Mãn một cái. Đây chính là lý do anh muốn thi vào trường này sao!

Hừ, đúng là đồ đàn ông.

"Đi ăn chút gì đã." Sự chú ý của Lộ Mãn hoàn toàn không đặt vào Cố Gia Nhi và những nữ sinh viên đi ngang qua. Năm xưa xung quanh trường cũ của anh có rất nhiều hải sản ngon bổ rẻ, nhiều ú ụ đến mức bưng cả chậu lên ấy chứ.

Đi qua con đường dẫn đến khu ký túc xá xuyên ngang qua một gầm cầu vượt, ba bốn người ăn xin ngồi trên vỉa hè, trước mặt mỗi người đặt một chiếc ca tráng men màu đỏ.

Bàn tay của Cố Gia Nhi thò vào túi váy yếm, Lộ Mãn vừa nhìn đã biết cô định lấy tiền ra, liền nắm lấy cổ tay cô.

"Đừng cho."

Cố Gia Nhi nhìn chằm chằm vào tay Lộ Mãn, trong đầu lại nghĩ: Cuối cùng anh ta cũng chịu nắm tay mình rồi.

Lộ Mãn dặn dò cô thêm hai câu thì cô mới hoàn hồn: "Hả?"

"Ăn xin ở đây chưa chắc đã thật. Cho dù là thật đi nữa thì họ cũng có tay có chân, chúng ta chỉ nên giúp đỡ lúc khẩn cấp chứ không nên cứu tế người nghèo."

"Nhưng mà cũng sẽ có người thật chứ, nhỡ đâu giúp được người thật thì sao?"

Cố Ngạn cho con gái tiền tiêu vặt rất đầy đủ. Cố Gia Nhi xuất phát từ lòng tốt, nghe thấy vài tiếng "làm ơn" là lại mềm lòng cho một ít.

Lộ Mãn chỉ vào một cửa hàng đối diện đường: "Gia Nhi, nhìn xem cửa hàng sữa chua xào lạnh kia có một tấm biển đứng ghi gì kìa."

Cố Gia Nhi nhìn sang rồi đọc theo: "Tuyển nhân viên làm thêm, mỗi giờ 4 tệ."

"Sinh viên làm thêm đảo chảo mệt bở hơi tai, về đến phòng ký túc xá đến cánh tay cũng không nhấc nổi mới kiếm được bấy nhiêu tiền." Lộ Mãn nói, "Lát nữa đi qua họ, em nhìn xem trong bát của họ có bao nhiêu tiền. Không ngoa đâu, giàu nứt đố đổ vách đó."

"Ném một xu vào bát của họ đều là bất kính với người lao động."

"Vâng, em nghe anh." Cố Gia Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Những vấn đề ngoài tình cảm yêu đương cô vẫn rất nghe theo Lộ Mãn.

Hai người đi qua gầm cầu vượt, làm ngơ với những người ăn xin xung quanh mà nhanh chóng rời đi.

"Xin, xin các người..."

Lúc này, từ trong bóng tối ở góc khuất nhất dưới bậc thang cầu vượt truyền đến một tiếng cầu xin non nớt.

Lộ Mãn và Cố Gia Nhi dừng bước. Người lên tiếng là một cô bé tuổi còn nhỏ, trông có vẻ trạc tuổi họ.

Cố Gia Nhi vừa định lườm Lộ Mãn, mấy ông bà già ăn xin thì không cho mà gặp cô bé này thì lại không đi nổi là sao.

Nhưng lại nghe thấy cô bé kia tự rút lui: "Ơ, xin lỗi, tôi, tôi không sao..."

Lộ Mãn dừng lại, mang theo ý khuyến khích hỏi: "Có gì chúng tôi có thể giúp được không? Không sao đâu."

Cô bé để tóc ngắn mái bằng mặc chiếc áo phông trắng, trên cổ áo có vài vết ố vàng.

Trên ngực áo là hình trái tim lớn màu hồng phấn bằng nhung giờ đã bẩn thỉu chuyển thành màu xám xịt.

Bộ quần áo này nhìn qua là hàng chợ, kiểu bán hạ giá ba món hai mươi tệ.

Có lẽ thấy Lộ Mãn tướng mạo đoan chính và Cố Gia Nhi lại có vẻ ngoài thanh thuần vô hại, cô bé hít sâu một hơi lấy hết dũng khí mới mở miệng: "Tôi...tôi muốn nhờ anh chị, có thể cho tôi vay mấy chục tệ được không? Tôi đi làm thuê bị trộm mất ví rồi..."

Cố Gia Nhi lần đầu tiên gặp người ăn xin khó mở lời như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang Lộ Mãn.

Sau khi Lộ Mãn tiếp tục hỏi han thì cô bé dần dần kể lại tình cảnh của mình.

Cô bé tóc ngắn tên là Triệu Hồng quê ở Nghi Thành bên cạnh, là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi thuộc khu căn cứ địa cách mạng.

Cô bé cũng vừa thi Đại học xong, muốn tranh thủ làm thêm trước khi nhập học để kiếm chút học phí.

Nghe nói ở Hải Khúc có một nhà máy thực phẩm lớn tuyển công nhân kỹ thuật, mà cô bé lại được bà dạy cho cách tráng bánh trên chảo rất phù hợp nên đã đi nhờ xe chở hàng đến đây.

Kết quả là vào nhà máy, tiền lương đã hứa thì chỉ trả một nửa, còn lại thì không biết đến bao giờ mới được thanh toán nên Triệu Hồng đành phải xin nghỉ việc. Lúc vào quán xin cốc nước nóng, chiếc ví để trong túi quần đã không cánh mà bay.

Cô bé định tìm việc làm gần đây để kiếm tiền mua vé tàu về nhà. Thế nhưng chủ quán sợ lai lịch không rõ ràng nên không yên tâm thuê và đòi xem chứng minh thư, mà giấy tờ tùy thân của cô cũng bị trộm mất rồi.

Triệu Hồng đã hai ngày chưa ăn gì. Lần trước được ăn là do cô đứng ngập ngừng trước cửa hàng bánh bao, ông chủ thấy vậy nên cho mấy cái miễn phí.

Cô bé có tấm lòng rất chất phác, đã làm phiền người ta một lần rồi sao dám đến nữa. Hơn nữa cô bé lại không giỏi ăn nói, càng không dám chủ động xin xỏ tiền bạc hay đồ ăn của người khác.

[] [Nghi Thành (沂城) thực tế là tên một phường thuộc huyện Nghi Thủy, thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông]