“Tổ trưởng Lương...”
Nghe vậy, Uông Thiết hơi sốt ruột. Cậu định mở miệng thì đã bị Dịch Phong giơ tay ngăn lại.
“À, thì ra là vậy. Có vẻ Tổ trưởng Lương cũng có nỗi khó xử riêng, tôi rất hiểu mà, ai cũng vì công việc thôi.”
“Nào nào, Tổ trưởng Lương, tôi kính ngài một ly. Sau này, sau này nhất định tôi sẽ đích thân đến gặp ngài, học hỏi anh kỹ càng quy trình cụ thể. Hoặc, Tổ trưởng Lương cũng có thể đến công ty tôi tham quan, tôi chắc chắn sẽ nhiệt liệt hoan nghênh đấy!”
Dịch Phong nâng ly rượu, trên mặt nở nụ cười niềm nở, hướng về phía Lương Đào.
Trong lòng cậu đã có cách nhìn khác hẳn về con người này.
Người này, ham tiền.
Hơn nữa lại, còn nôn nóng đến mức lộ liễu.
Dịch Phong từng tiếp xúc với ngân hàng không ít lần, từ quản lí cấp trung đến cả cấp cao. Tuy đã gặp đủ kiểu người, nhưng cậu chưa từng thấy ai nóng vội như Lương Đào.
Thông thường, ngân hàng cho doanh nghiệp vay vốn, giữa các bên tất yếu có giao tình qua lại. Dịch Phong vốn hiểu rõ cách làm – phải để người bên ngân hàng trước tiên thể hiện thiện chí muốn giúp, rồi hắn mới căn cứ vào đó mà bày tỏ thành ý của mình.
Còn Lương Đào lại muốn nhìn thấy thành ý trước, rồi mới chịu giúp một tay.
Nói trắng ra là: muốn bàn điều kiện trước, thậm chí muốn cầm tiền trước.
So với người thường, hắn vừa tham, vừa vội.
Hạng người này, có chút quyền lực liền muốn vắt kiệt lợi ích, không thèm nghĩ đến việc duy trì quan hệ lâu dài. Đúng là ngu xuẩn.
Vậy nên đối với loại người như thế, Dịch Phong chỉ cười cho qua, rồi tính tìm cơ hội riêng để bàn điều kiện sau. Cậu không ngại phải bàn điều kiện, chỉ cần việc có thể thành công, nhượng bộ trước cũng chẳng sao.
Lương Đào cũng cười hí hửng, đứng dậy nâng ly đáp lễ: “Dịch tổng hiểu được thì tốt quá. Có dịp nhất định tôi sẽ ghé công ty ngài một chuyến. Về chuyện vay vốn ấy mà, tôi tin với năng lực của Dịch tổng, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Ẩn trong lời hắn chính là: phải bàn xong điều kiện đã, bàn ổn thỏa thì việc sẽ thành.
Dịch Phong nghe xong chỉ mỉm cười rồi ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Mẫn Đạt với mái đầu hói loang lổ kiểu Địa Trung Hải mở miệng cười nói: “Nếu đã vậy thì Dịch tổng cứ nộp hồ sơ trước đi, tôi sẽ cho chạy quy trình ngay, sau này cũng đỡ mất thời gian.”
Lương Đào liếc xéo Lâm Mẫn Đạt, không nói gì.
Từ Long Trì hơi cau mày, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng gắp đồ ăn.
Dịch Phong tỏ ra bất ngờ, rồi cười đáp: “Ôi, thế thì tốt quá, vậy tôi xin cảm ơn trưởng phòng Lâm trước. Ngày mai tôi sẽ cho người mang hồ sơ tới. Nào, tôi kính ngài một ly!”
“Dịch tổng khách sáo quá.” Lâm Mẫn Đạt cũng đứng dậy, cụng ly.
Lần này, Dịch Phong chủ động hạ ly rượu thấp hơn một chút, tỏ ý kính trọng.
Cậu nghe ra được thiện ý từ phía Lâm Mẫn Đạt, tất nhiên cũng phải đáp lại bằng chút thiện ý.
Sau khi uống xong, Dịch Phong quay sang khen Từ Long Trì: “Tôi nghe thầy Hoàng nói, Từ tổng là người rất trọng nghĩa khí, đáng để kết giao, đáng để dốc lòng làm bạn. Được làm bạn với Từ tổng, tôi cảm thấy thật vinh hạnh!”
Mấy lời nịnh nọt ấy khiến Từ Long Trì nghe mà cười tít mắt, vui vẻ cụng ly với Dịch Phong.
Trong mắt Hoàng Hợp, Dịch Phong lại càng đáng tán thưởng hơn. Ông không khỏi cảm thán: thanh niên này sao có thể giống mấy đứa trẻ đồng trang lứa được chứ?
Thậm chí so với mấy tay lão luyện lăn lộn thương trường mấy chục năm, cậu ta còn khéo léo hơn nhiều!
Chừng nửa tiếng sau, mọi người ăn uống đã no nê, bắt đầu lục tục có ý đứng dậy ra về.
Từ Long Trì mặt đỏ gay, men rượu đã ngấm vào người. Hắn đứng lên cười nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn Dịch tổng đã khoản đãi. Được quen biết Dịch tổng, tôi rất vui. Hay là ta tạm dừng ở đây thôi?”
Dịch Phong lập tức đứng dậy, tiến đến bắt tay hắn rồi ghé tai nói nhỏ: “Ấy, Từ tổng, sao lại về sớm thế? Tôi còn đặt một phòng KTV riêng ở Thịnh Thế Hội Sở, vốn định cùng ngài tiếp tục nâng chén trò chuyện. Không thì... ta qua đó vui vẻ một phen?”
Thịnh Thế Hội Sở là một KTV thương mại cao cấp, có tiếng hàng đầu ở Quảng Thị. Ở đó có các cô gái xinh đẹp, tất nhiên giá cả cũng không thấp chút nào.
Nói rồi, Dịch Phong còn nháy mắt, làm ra vẻ ‘người trong ngành’ đầy thấu hiểu.
Vừa nghe đến Thịnh Thế Hội Sở, mắt Từ Long Trì liền sáng rực. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn khách sáo: “Ôi, thế này thì ngại quá, để Dịch tổng tốn kém quá rồi.”
Dịch Phong cười híp mắt: “Có gì đâu mà tốn kém. Được làm bạn với ngài, à không, với Từ ca, là điều khiến tôi vui mừng nhất rồi!”
Trước lời mời tha thiết ấy, Từ Long Trì đành ‘miễn cưỡng đồng ý’.
Hắn đã đồng ý, thì hai người dưới quyền là Lâm Mẫn Đạt và Lương Đào đương nhiên cũng phải đi theo.
Dù sao Từ Long Trì cũng là sếp của họ, không đi chẳng khác nào không nể mặt.
Hoàng Hợp thì lại tìm cớ về trước. Từ Long Trì cũng chẳng lấy làm lạ, hắn biết ông đã ngoài năm, sáu mươi, không quen chơi bời kiểu đó.
Thế là Dịch Phong lập tức gọi nhà hàng sắp xếp tài xế lái thay, cả nhóm năm người thẳng tiến đến Thịnh Thế Hội Sở.
Trên xe, Dịch Phong dặn Uông Thiết lát nữa vào trong thì nhớ chọn vài cô ngồi cùng.
Trước bữa ăn, cậu đã dặn dò Uông Thiết đặt trước một phòng VIP. Cậu chắc mẩm Từ Long Trì sẽ không bỏ qua cơ hội này. Gã đàn ông nhìn chằm chằm nữ phục vụ chỉ mới có chút nhan sắc thôi đã lộ vẻ mê mẩn, huống hồ ở KTV còn toàn mỹ nữ ăn mặc gợi cảm thế kia?
Đến nơi, Uông Thiết đi lo chọn người, còn Dịch Phong dẫn Từ Long Trì vào trước phòng.
Chẳng mấy chốc, Uông Thiết quay lại, phía sau có quản lý cùng cả dàn mỹ nữ bước vào.
Cô nào cũng dáng chuẩn, mặt xinh, lại trang điểm vô cùng cầu kỳ.
Vừa nhìn thấy, Từ Long Trì liền tươi rói mặt mày, men rượu càng làm hắn thêm phấn khích, lập tức chọn ngay một cô gái mặc váy ôm hồng nhạt.
Lâm Mẫn Đạt thì có vẻ ngượng ngập. Hắn vốn không ham hố chuyện này, nhưng thấy sếp chọn rồi, hắn cũng miễn cưỡng chọn đại một cô.
Lương Đào thì buông thả hơn, vừa hút thuốc vừa kéo một cô vào lòng, ngồi ngay trên đùi mình.
Đợi ba người họ chọn xong, Dịch Phong cũng chỉ gọi qua loa hai cô, rồi bảo họ đi hát cho vui.
Năm 2000, việc chọn bài ở KTV phải đưa danh sách cho nhân viên, rồi mới được mở nhạc trong phòng.
Đèn màu chớp nháy, âm nhạc sôi động, không gian phòng mờ ảo đầy mê hoặc.
Từ Long Trì ôm mỹ nữ, vừa hát vừa cười, vui như mở hội. Lương Đào tuy cũng có người ngồi kề bên, nhưng vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, ngồi hút thuốc quan sát.
Dịch Phong bảo phục vụ mang mấy bộ xúc xắc vào, liền kéo Lương Đào ra chơi trước.
“Lương ca, kệ họ hát đi, chúng ta làm vài ván chứ?” Dịch Phong cười.
Lương Đào thoáng nghi ngờ, nhưng rồi gật đầu: “Được thôi. Chơi tố xúc xắc nhé?”
Dịch Phong mỉm cười: “Được.”
Hai người bắt đầu. Lương Đào xem xong xúc xắc, bảo: “Dịch lão đệ, cậu hô trước đi.”
Dịch Phong chẳng thèm nhìn, mắt chăm chăm vào ông ta: “Ba con một.”
Lương Đào sững lại rồi gật gù, cười nói: “Lão đệ thật sảng khoái. Tôi mở!”
Mở ra, không có con nào là một.
Dịch Phong cũng chẳng buồn xem của mình, chỉ nhếch môi: “Lương ca thắng rồi.”
“Ha ha! Thú vị, thú vị lắm. Dịch lão đệ thật hào sảng.” Lương Đào tán thưởng.
“Hay là chúng ta ra góc kia, uống thêm vài ly?”
Dịch Phong nhún vai: “Được thôi.”
Hai người ra góc phòng.
Lần này chính Lương Đào là người rút thuốc mời Dịch Phong, hắn khẽ cười: “Dịch lão đệ quả là người thẳng thắn. Đã vậy, chuyện của cậu dễ bàn thôi.”
“Có điều... bên trưởng phòng Lâm, tôi lại khó mà mở miệng lắm.”
Dịch Phong châm thuốc, trong lòng khẽ cười lạnh: Người này, đúng là lòng tham không đáy!
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười: “Lương ca, tôi hiểu. Tôi sẽ thêm một phần riêng, phiền anh đứng ra giúp tôi.”
Lương Đào lập tức nở nụ cười hài lòng, vỗ vai hắn: “Không vấn đề gì, chuyện nhỏ thôi. Từ tổng bên kia, tôi sẽ lo giúp cậu.”
Dịch Phong giả bộ khó xử: “Chỉ là... tôi thấy lãi suất vay ngắn hạn cho doanh nghiệp vừa và nhỏ bên ngân hàng các anh, một năm tới 6.1% thì hơi cao quá. Anh xem...”
“Cậu muốn vay bao nhiêu?” Lương Đào hỏi.
“Khoảng bốn triệu, kỳ hạn một năm.”
Nghe vậy, Lương Đào suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không khó. Cậu có thể xin theo diện hỗ trợ doanh nghiệp vừa và nhỏ, lãi suất tôi cho xuống ba phần trăm.”
“Khoản vay này do tôi thẩm tra, Từ tổng phê duyệt. Chỉ cần không quá năm triệu thì cũng dễ thôi.”
Trong lòng Dịch Phong mừng thầm. Lãi suất từ 6.1% hạ còn 3%, số tiền lãi tiết kiệm được hơn một nửa, quả là đáng giá.
Tuy vậy, cậu cũng không muốn dây dưa lâu dài với hạng người tham lam này. Một, hai lần còn được, nhiều hơn chắc chắn chúng sẽ nâng điều kiện lên.
Dịch Phong nâng ly, nghiêm giọng: “Thế thì chuyện này nhờ cả vào Lương ca rồi. Phiền anh giúp tôi nói thêm với Từ ca nữa nhé.”
Lương Đào cụng ly, cười nhạt nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người bàn thêm chi tiết quy trình hồ sơ, nói chuyện chừng nửa tiếng. Sau đó, Dịch Phong đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.
Vừa xong việc, tại cửa nhà vệ sinh, Dịch Phong lại chạm mặt Lâm Mẫn Đạt. Chỉ thấy hắn cười niềm nở, đưa cho cậu một điếu thuốc:
“Dịch tổng, ta sang kia trò chuyện một lát nhé?”