Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 228: Cố ý gây khó dễ

Bảy giờ tối, tại Đào Đào Cư, một chiếc Santana chạy vào bãi đỗ xe của nhà hàng rồi dừng lại ở đó.

Cửa xe mở ra, ba người đàn ông trung niên lần lượt bước xuống.

Người đi đầu mặc sơ mi trắng, quần tây đen, tóc chải bóng mượt ra sau, đeo kính, bụng phệ. Hắn liếc nhìn cửa lớn Đào Đào Cư rồi cười nói:

“Lão Lâm, lão Lương à, hôm nay lại có rượu uống rồi.”

“Ha ha, Từ tổng, sao tự nhiên lão Hoàng lại mời anh ăn cơm thế? Không có chuyện thì không ai lại lên Tam bảo điện đâu.” Lương Đào đẩy gọng kính, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

Từ Long Trì nheo mắt đáp: “Trong điện thoại, hắn bảo có một người bạn muốn vay vốn bên chỗ chúng ta nên hôm nay ăn bữa cơm, gặp mặt làm quen.”

“Ồ ồ, tôi hiểu, hiểu rồi.” Lương Đào tỏ vẻ ngộ ra.

Những chuyện như thế này, hắn thấy rất nhiều.

Hắn vốn là tổ trưởng tổ thẩm tra của phòng quản lý tín dụng. Rất nhiều doanh nghiệp muốn vay vốn đều phải qua tổ của hắn để xét duyệt tư cách, cho nên gần như doanh nghiệp nào muốn vay vốn cũng phải mời hắn ăn một bữa.

Đi ăn uống chỉ là phụ, quan trọng là phải ‘có chút lợi ích’ mới là chính sự.

Vì vậy, hắn và Từ Long Trì đã nhiều lần phối hợp, mỗi khi có doanh nghiệp vay vốn, đó chính là lúc bọn họ kiếm chác.

Có thể nói, phòng quản lý tín dụng chính là bộ phận ‘béo bở’ nhất ở chi nhánh Thiên Hà.

“Lão Lâm này, cậu thấy không, có chuyện tốt tôi cũng đâu có quên cậu?” Từ Long Trì quay sang nhìn Lâm Mẫn Đạt bên cạnh, cười nói.

“Ừm, đúng vậy, thật sự phải cảm ơn Từ tổng nhiều lắm.” Lâm Mẫn Đạt chắp tay cười đáp, vẻ mặt tràn đầy sự cảm kích.

Từ Long Trì khẽ cười, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lâm Mẫn Đạt lại có chút khác lạ, nụ cười cũng hơi cứng lại, bởi Lâm Mẫn Đạt là người ba tháng trước được điều xuống, nhậm chức Trưởng phòng kế toán của phòng tín dụng. Hắn cũng được coi như là nhân vật số hai của phòng, phụ trách hạch toán phát vay, quyết toán và giám sát việc sử dụng vốn vay.

Chỉ cần là doanh nghiệp vay vốn, đều không thể tránh khỏi văn phòng này.

Ba tháng qua, hai người cùng làm việc trong một phòng, nhìn chung cũng khá ăn ý. Lâm Mẫn Đạt khá hiểu chuyện, quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn, đôi khi ra ngoài bàn chuyện vay vốn, Từ Long Trì cũng kéo hắn đi theo để lôi kéo.

Mà Lâm Mẫn Đạt cũng không từ chối, lần nào cũng đi.

Thế nhưng, trong lòng Từ Long Trì vẫn cảm thấy đối phương có vẻ muốn giữ chút khoảng cách, không giống như tổ trưởng Lương Đào, người mà hắn thật sự coi là tâm phúc.

Từ Long Trì hiểu rõ, quan hệ tốt thật sự chính là quan hệ có lợi ích ràng buộc. Chỉ khi lợi ích gắn liền, hai người mới thật sự cùng chung một con thuyền, mới có thể hết lòng tin tưởng, phối hợp ăn ý.

Vì thế nên lần này Từ Long Trì mới gọi hắn đi cùng, lợi ích cũng phải chia cho một phần.

“Được rồi, chúng ta cùng vào thôi, chắc Hoàng Hợp đang đợi sẵn trong đó rồi.” Từ Long Trì kéo lại cái thắt lưng sắp tuột, siết chặt quanh cái bụng tròn vo của mình.

Ba người bước đến cửa nhà hàng, vừa hay trông thấy Hoàng Hợp đang đứng chờ, bên cạnh còn có hai thanh niên trẻ.

“Ha ha ha, hoan nghênh Từ tổng, Trưởng phòng Lâm và Tổ trưởng Lương!” Hoàng Hợp niềm nở bước tới bắt tay chào hỏi từng người.

“Chào thầy Hoàng!” Từ Long Trì chìa tay cười nói.

Sau khi khách sáo một lúc, Hoàng Hợp liền giới thiệu Dịch Phong và Uông Thiết với Từ Long Trì.

Nghe nói Dịch Phong có công ty công nghệ trong tòa nhà Trung Tín, lại còn thuê nửa tầng, sắc mặt Từ Long Trì thoáng có chút ngạc nhiên.

Tiền thuê nơi đó không rẻ.

Có thể mở công ty ở đó, ít nhiều cũng chứng tỏ có thực lực.

“Ha ha, Dịch tổng đúng là tuổi trẻ tài cao.” Từ Long Trì đưa tay ra bắt.

Dịch Phong bắt tay lại, khiêm tốn nói: “Chỉ mới khởi nghiệp, còn cần Từ tổng chỉ bảo thêm nhiều.”

Thấy Dịch Phong hạ thấp tư thế, tiến lui có chừng mực, trong lòng Từ Long Trì cũng không khỏi nhìn cao hơn vài phần.

Trong khoảnh khắc bắt tay, ánh mắt hắn đã lướt qua chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Dịch Phong – một mẫu đồng hồ nạm kim cương!

Hắn tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là mẫu đồng hồ Patek Philippe mới ra, giá thị trường tận mười ba vạn!

Chàng trai này, giá trị con người không tầm thường!

Mà hắn thì lại rất thích giao du với những ông chủ có tiền, về sau cũng tiện bề làm các nghiệp vụ tiền gửi, vay vốn, đầu tư tài chính.

Đó chẳng phải là thành tích từ trên trời rơi xuống sao?

“Ôi dào, chỉ bảo cái gì chứ? Mọi người cùng nhau trao đổi, cùng nhau học hỏi thôi.” Từ Long Trì thân thiện cuòi nói.

Mọi người đứng trò chuyện ở cửa một lúc, làm quen sơ qua rồi cùng nhau lên tầng, tiến vào phòng riêng.

Trong phòng, Dịch Phong chủ động mời Từ Long Trì ngồi ghế chủ vị, Hoàng Hợp ngồi bên phải. Lâm Mẫn Đạt và Lương Đào lần lượt ngồi theo thứ tự bên phải Từ Long Trì, còn Dịch Phong và Uông Thiết thì ngồi cùng phía với Hoàng Hợp.

Việc sắp xếp chỗ ngồi trên bàn tiệc cũng rất có quy củ.

Khách chính ngồi đối diện, chủ tiệc ngồi bên trái, khách phụ bên phải, chủ phụ ở vị trí thứ hai bên trái. Như vậy, khi chủ và khách vừa uống rượu vừa nói chuyện, hai bên đều là người quen, sẽ thoải mái hơn nhiều.

Mọi người vừa ngồi xuống, một nữ phục vụ liền đến rót trà cho từng người.

Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tươi trẻ xinh đẹp, mặc sườn xám ôm sát người, vóc dáng uyển chuyển quyến rũ.

Khi nữ phục vụ rót trà cho Từ Long Trì, hai mắt hắn gần như trợn tròn, ánh nhìn cứ lượn quanh trên người cô.

Dịch Phong vốn để ý đến Từ Long Trì từ đầu, nhìn thấy cảnh đó thì lập tức hiểu rõ cái mà Hoàng Hợp nói “Từ Long Trì rất biết chơi” là ý gì.

Nắm được sở thích của đối phương, tất nhiên Dịch Phong định “tùy hứng mà chiều”. Cậu bèn ghé tai Uông Thiết dặn dò vài câu.

Uông Thiết gật đầu tỏ vẻ hiểu, rồi đứng dậy cười nói: “Các vị cứ từ từ uống trà, tôi đi vệ sinh một chút.”

Sau khi Uông Thiết rời khỏi phòng, Dịch Phong liền nhân cơ hội rút bao thuốc mời từng người.

Trước tiên đưa cho Hoàng Hợp, sau đó mới tới Từ Long Trì, rồi đến Lâm Mẫn Đạt và Lương Đào.

“Uống nước không quên người đào giếng”, phát thuốc trước tiên phải cho người trung gian, đó là phép tắc trên bàn rượu, cũng là cách biểu thị sự cảm ơn.

Nhưng người thứ hai thì nhất định phải là khách chính, để thể hiện sự tôn trọng.

Sau khi phát thuốc, Dịch Phong còn tự tay châm lửa cho Từ Long Trì.

Từ Long Trì cũng không khách sáo, dùng tay che gió, nhận lấy sự kính trọng ấy.

Hắn rít một hơi rồi tán dương Dịch Phong: “Ha ha, thầy Hoàng, tôi thấy Dịch tổng đây, vừa nhìn đã biết là người có thể làm nên chuyện lớn.”

“Tương lai nhất định vô cùng rộng mở!”

Một người làm lễ tiết chu toàn như vậy, rõ ràng là giỏi giao tiếp, về sau nhất định không kém.

Biết cách kết giao bạn bè, mới có cơ hội làm ăn lớn.

Hoàng Hợp cười hùa: “Ha ha, tôi cũng hoàn toàn đồng ý với lời Từ tổng.”

Dịch Phong xua tay, khiêm tốn đáp: “Hai vị đừng khen tôi nữa, khen thêm nữa là chân tôi sắp không chạm đất, bay mất đấy.”

Sau đó, cậu trở lại chỗ ngồi, vừa uống trà vừa trò chuyện, không hề nhắc đến chuyện chính.

Trên bàn rượu, tuyệt đối không được vội bàn chính sự, quan trọng là phải tạo ra không khí thân thiện, náo nhiệt, để rồi đến lúc rượu ngà ngà, sắp tàn tiệc, mới bàn chuyện chính.

Món ăn và rượu được dọn lên đầy đủ, Uông Thiết cũng trở lại, rót rượu cho từng người.

Dịch Phong cụng một ly với Hoàng Hợp, sau đó đứng dậy, nâng ly với Từ Long Trì:

“Nào, Từ tổng, lần đầu gặp mặt cũng là có duyên có phận. Vì cái duyên này, tôi xin kính ngài một ly.”

“Ha ha, Dịch tổng nói hay lắm. Cả nước hơn một tỷ hai trăm triệu người, có thể ngồi cùng một bàn uống rượu, ấy là duyên phận hiếm có. Nào, cạn ly!” Từ Long Trì cũng rất nể mặt, đứng dậy cụng ly.

Hai người cùng cạn sạch ly rượu.

Không khí trên bàn ngày càng náo nhiệt, Dịch Phong và Uông Thiết thay phiên kính rượu, ly nối tiếp ly. Hai tiếng trôi qua, trên bàn đã có năm chai Mao Đài rỗng.

Từ Long Trì đã ngà ngà say. Mặt hắn đỏ bừng, dường như men rượu đã thấm.

Dịch Phong và Uông Thiết cũng hơi say, nhưng vì trước đó đã chuẩn bị thuốc giải rượu, nên vẫn còn khá tỉnh táo.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Dịch Phong liếc mắt rồi nói với Hoàng Hợp:

“Thầy Hoàng à, dạo này em thật sự đau đầu vì dự án quán net, còn phải tìm thêm một khoản vốn để mua thiết bị nữa.”

Hoàng Hợp vốn là cáo già, nghe vậy liền hiểu ngay đây là lời nói hướng đến Từ Long Trì. Ông cười ha hả:

“Ấy ấy, Tiểu Phong, chuyện đó đừng lo. Từ tổng chẳng phải đang ở đây sao? Vấn đề vốn, Từ tổng chắc chắn có thể giúp được.”

“Phải chứ, Từ tổng?”

Men rượu bốc lên, Từ Long Trì vỗ ngực cam đoan:

“Đúng, không thành vấn đề! Tôi vốn làm về lĩnh vực đó. Ngân hàng Phát triển Quảng Thị chúng tôi xưa nay vẫn rất ủng hộ sự phát triển của doanh nghiệp trung tâm!”

“Tôi…”

Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì Lương Đào bỗng ho khan, cắt ngang.

“Khụ khụ… Doanh nghiệp vay vốn ấy mà, vốn không phải vấn đề. Nhưng mà… ngân hàng chúng tôi vừa mới có thông báo nội bộ, yêu cầu phải siết chặt thẩm tra tư cách doanh nghiệp. Gần đây hạn mức thu hẹp nhiều lắm, có thể vay bao nhiêu, lãi suất thế nào, vẫn phải xem tình hình kinh doanh của doanh nghiệp.” Lương Đào làm bộ dáng khó xử.

Nghe vậy, Từ Long Trì cũng chợt tỉnh, hắn dừng đũa, im lặng không nói gì thêm.

Mà nụ cười trên mặt Hoàng Hợp và Dịch Phong lại cứng đờ.

Dịch Phong suy ngẫm kỹ ẩn ý trong lời Lương Đào, trong lòng chợt lạnh đi mấy phần.

Các người đều ở phòng quản lý tín dụng, vay được hay không, vay bao nhiêu, chẳng phải chỉ cần một câu nói của các người thôi sao?

Rõ ràng đây là cố tình gây khó dễ!

Lời Lương Đào nói ra, chắc chắn là có dụng ý khác!