Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 227: Hai con cáo già

Chiều hôm đó, Dịch Phong cùng Uông Thiết đến nhà Hoàng Hợp.

Đứng trước cửa, Dịch Phong gõ nhẹ một cái.

“Ai đấy?” Ở bên trong, giọng của Dư Đình vang lên.

“Cô, là con đây ạ.” Dịch Phong đáp.

Trong nhà có tiếng bước chân vội vã, cánh cửa lập tức được mở ra. Thấy Dịch Phong, Dư Đình vui vẻ nói: “Tiểu Phong đến rồi à, mau vào đi.”

“Con chào cô ạ.” Dịch Phong lễ phép chào hỏi, giới thiệu Uông Thiết với bà.

Dư Đình nhìn Uông Thiết vài lần rồi mỉm cười nói: “Vào cả đi, thầy Hoàng của các con đang chờ đấy.”

Dịch Phong xách quà theo, tiện thể đưa cho bà một hộp mỹ phẩm: “Cô, đây là chút quà mọn của con, mong cô nhận cho.”

Đó là mỹ phẩm của một thương hiệu nước ngoài – Avon, giá trị không hề rẻ, trong siêu thị bán cũng phải cả nghìn tệ.

Mắt Dư Đình sáng lên khi nhìn thoáng logo, nhưng bà còn hơi chần chừ: “Thứ này chắc đắt lắm nhỉ? Không được không được, quà thế này thì quý giá quá.”

Dịch Phong thấy bà thích nhưng lại ngần ngại không dám nhận nhận nên liền nài nỉ: “Không đắt đâu ạ. Bạn con nửa mua nửa tặng mang về, con cũng chẳng dùng được nên nghĩ đưa cho cô là hợp lý nhất rồi.”

Cậu nói dối, cố tình hạ thấp giá trị để bà dễ nhận hơn.

Dư Đình biết rõ nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy: “Được, Tiểu Phong, con chu đáo thật đấy.”

Rồi bà tiếp lời: “Các con đi vào phòng trà đi, thầy Hoàng của các con đang đợi. Mấy đứa vào trước đi, để cô chuẩn bị ít điểm tâm.”

“Thôi ạ, làm phiền cô như vậy con thấy có lỗi lắm.” Dịch Phong xua tay lia lịa.

“Có gì mà phiền? Các con đến, cô vui còn chẳng kịp nữa là.” Dư Đình cười, đặt hộp quà xuống rồi đi chuẩn bị.

Lúc này Hoàng Hợp từ phòng trà đi ra, thấy hai người liền gọi: “Tiểu Phong, Tiểu Uông, mau vào uống trà nào.”

“Được, thầy Hoàng.” Dịch Phong đáp rồi cùng Uông Thiết đi vào.

Ba người ngồi xuống. Uông Thiết nhanh nhẹn rút thuốc, đưa cho Hoàng Hợp rồi châm lửa.

Dịch Phong không hút thuốc mà lấy hộp quà ra đặt lên bàn, nhìn Hoàng Hợp cười nói: “Thầy à, nghe nói thầy rất thích đồ cổ, con có thứ này muốn tặng, cũng mong thầy xem qua giám định giúp con.”

Cậu vốn biết rõ Hoàng Hợp không đam mê sưu tầm, nhưng nói thế sẽ khiến món quà thêm phần sang trọng, có lợi cho việc tặng hơn.

Hoàng Hợp nhướng mày, mở hộp hỏi: “Ồ? Là thứ gì?”

Ông mở hộp ra, bên trong là một bình sứ men lam màu trắng ngà, nước men xanh dịu, thuộc loại men lam thời Thanh khá phổ biến, dễ mua bán, giá trị cũng không thấp.

Đây là món Dịch Phong chọn từ hội đồ cổ, giá hơn ba mươi ba nghìn tệ – số tiền bằng cả năm sinh hoạt của một gia đình bình thường.

Hoàng Hợp tuy không rành cổ vật, nhưng thẻ thông tin trong hộp lại ghi rất rõ ràng. Ông cũng đoán được giá trị, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Tiểu Phong, thứ này chắc đắt lắm nhỉ?” Hoàng Hợp phả ra một ngụm khói, hạ giọng hỏi.

“Không đắt đâu ạ, thầy cứ yên tâm mà nhận.” Dịch Phong cười đáp.

Hoàng Hợp cũng cười, đậy nắp lại: “Ha ha, cậu thật có lòng.”

Dịch Phong nghiêm túc nói: “Thầy giúp em nhiều như vậy, chút quà này sao đủ để tỏ lòng biết ơn? Em phải cảm ơn thầy vì đã hết lòng giới thiệu giúp em chứ.”

“Ôi dào, Tiểu Phong à, đừng khách khí thế chứ? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Ha ha, nào, uống trà thôi.” Hoàng Hợp cười sang sảng, tự tay rót trà cho cả Dịch Phong và Uông Thiết.

Thấy ông đã nhận quà, Dịch Phong mỉm cười, đưa mắt ra hiệu cho Uông Thiết.

Uông Thiết hiểu ý, uống một ngụm trà rồi khen: “Ồ, thơm thật, thầy dùng loại trà gì mà ngon vậy ạ?”

“Ha ha, cũng không phải trà quý gì, chỉ là phổ nhĩ của Tiêu Pháp Đà thôi. Nếu cậu thích, lát nữa tôi cho mấy bánh mang về nếm thử.” Hoàng Hợp hào sảng nói.

“Ấy, thầy, trà ngon thế này em muốn mua nhiều về cho người nhà thưởng thức. Hôm nào em sẽ đến cửa hàng của cô mua.” Uông Thiết nghiêm túc nói.

Hoàng Hợp thích thú cười nói: “Được, để lát nữa bảo cô ấy giảm giá cho cậu, đảm bảo rẻ nhất thành phố.”

“Vậy thì phải cảm ơn thầy Hoàng rồi!” Uông Thiết “hớn hở” đáp.

Dịch Phong ngồi bên hút thuốc, nhìn Uông Thiết diễn đạt tự nhiên, trong lòng thầm gật gù: Thiết Tử tiến bộ nhiều rồi.

Ba người cứ thế uống trà. Vừa ăn điểm tâm Dư Đình mang tới, họ vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Dịch Phong nhắc đến Từ Long Trì – trưởng phòng tín dụng chi nhánh Thiên Hà của Ngân hàng Phát triển Quảng Thị, hỏi Hoàng Hợp về con người này.

Hoàng Hợp nghĩ ngợi rồi đáp: “Người này tôi ít tiếp xúc, chỉ cùng ăn cơm vài lần. Con người ấy… khá là ‘biết chơi’.”

Nói đến đây, nét mặt Hoàng Hợp có phần khó xử.

Dịch Phong nhìn ra được. Với tính cách cẩn trọng của Hoàng Hợp mà lại dùng từ “biết chơi”, thì chắc chắn không đơn giản.

Đàn ông mà ‘biết chơi’ thì cũng chỉ loanh quanh ăn nhậu, gái gú hoặc cờ bạc. Khả năng cao là hai cái đầu tiên.

“Ồ? Thầy Hoàng, quản lý Từ ‘chơi’ như thế nào vậy?” Dịch Phong hỏi tiếp.

“Ha ha, hắn thích KTV, hộp đêm. Trên bàn rượu nói chuyện hăng lắm, lần trước còn rủ tôi đi cùng, nhưng tôi lại tìm cớ từ chối.” Hoàng Hợp cười nhạt, nhả khói.

Dịch Phong làm bộ như hiểu ra: “Ra là thế… Cũng thường thôi, rất nhiều ông chủ đều thích như vậy.”

Cậu vốn đã không còn lạ gì mấy chuyện đó nữa. Có những kẻ vừa phát tài liền nghĩ đến chuyện ăn chơi trác táng, chìm đắm trong tửu sắc. Đó vốn là nơi đàn ông dễ dàng buông thả, cũng là nơi họ cho rằng có thể phô diễn sức hút của đồng tiền nhất. Đã có tiền trong tay rồi, họ có thể dùng tiền mà ném thẳng vào mặt, bắt mấy cô gái kia phải quỳ xuống gọi một tiếng ‘cha’.”

Hoàng Hợp khẽ gật đầu: “Nhưng cũng phải cẩn thận, hắn tuy thích chơi nhưng lại rất tinh ranh. Tiểu Phong à, lần này muốn bàn chuyện vay vốn với hắn, e là phải tốn công đấy.”

“Em hiểu rồi, thầy.” Dịch Phong đáp. Cậu hiểu rõ ẩn ý trong câu nói vừa rồi của ông, đó chính là muốn thành công, phải để Từ Long Trì được “vui vẻ” thỏa đáng, chứ chỉ mời ăn cơm thì chưa chắc đã giải quyết được.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cửa mở, Hoàng Tuyên Tuyên xuất hiện.

“Cha, Phong ca, con về rồi!” Cô vui vẻ chào hỏi.

Trong tay cô cầm cuốn “Ngôn ngữ lập trình C” có dán tem thư viện, thoạt nhìn đã biết cô vừa mượn ở trường.

“Ừ, Tuyên Tuyên về rồi à, rửa tay đi, mẹ con làm đồ ngon lắm đấy.” Hoàng Hợp ân cần nói.

Có thể thấy tình cảm cha con giữa họ đã gần gũi hơn nhiều.

“Hì hì, đợt con chút, con có chuyện muốn hỏi Phong ca.” Cô lè lưỡi, rồi quay sang Dịch Phong với vẻ mong đợi: “Phong ca, em đã thiết kế xong cơ chế trò chơi theo phương án mà anh đưa ra rồi! Em gửi mail cho anh, anh xem giúp em nhé?”

“Được, không thành vấn đề.” Dịch Phong gật đầu, cười nói.

“À, anh cũng có tin vui muốn báo với em.”

Nói rồi, cậu lấy từ túi ra một tập giấy chứng nhận nghề nghiệp rồi đưa cho Tuyên Tuyên.

“Anh cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi. Tuyên Tuyên, em có muốn đến công ty anh làm thêm không? Lương tám trăm tệ một tháng, còn có phần trăm dự án nữa.”

800 tệ một tháng, cao hơn cả lương chính thức của nhiều công ty tư nhân. Mà Hoàng Tuyên Tuyên cũng chỉ là đi làm thêm, thường thì lương làm thêm chỉ 200–300. Chưa kể, làm thêm bình thường sẽ không bao giờ được hưởng phần trăm dự án, nhưng Dịch Phong vẫn cho cô được hưởng.

Đây là cách cậu thể hiện thành ý, vừa giữ thể diện cho Hoàng Hợp, lại vừa tăng thêm sợi dây lợi ích với ông.

“Thật ạ?! Em… em có thể sao?!” Tuyên Tuyên ôm tờ chứng nhận, vui mừng đến khó tin đó có thể là sự thật.

“Tất nhiên, anh tin em. Em có tài năng và tiềm lực, tương lai sẽ còn tiến xa.” Dịch Phong khích lệ.

“Cảm ơn Phong ca! À không, cảm ơn Dịch tổng!” Tuyên Tuyên hớn hở cúi chào.

Hoàng Hợp cũng rất vui, đứng dậy nói: “Tiểu Phong à, cậu cho con bé cơ hội và môi trường như vậy, tôi lại nợ cậu một ân tình rồi.”

“Tuyên Tuyên, sau này ở công ty Tiểu Phong phải chăm chỉ làm việc, đừng làm cha mất mặt, nghe chưa?”

“Vâng, cha cứ yên tâm, con sẽ làm thật tốt!” Tuyên Tuyên nghiêm túc đáp.

Hoàng Hợp hài lòng gật đầu. Ông nâng chén trà lên, chăm chú nhìn Dịch Phong rồi nghiêm mặt nói: “Nào, Tiểu Phong, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn cậu.”

“Thầy khách sáo quá rồi.” Dịch Phong cũng nâng chén.

Hai con hồ ly, một già một trẻ nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau.