Chỉ là một việc nhỏ nhặt nên Dịch Phong liền vui vẻ gật đầu, mỉm cười nói: “Không thành vấn đề ạ, cháu chúc hai người kỷ niệm đám cưới vàng vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Ông lão hớn hở cười rồi đưa máy ảnh cho cậu, những nếp nhăn chằng chịt trên mặt dường như đều rạng rỡ hẳn ra.
“Không có gì đâu ạ.”
Dịch Phong nhận lấy máy ảnh, phát hiện đây là một chiếc máy Nikon phim cũ, phần nút chụp đã bị mòn đi khá nhiều, có vẻ ông lão thường xuyên mang theo để chụp ảnh.
Cố Mộc Hi thấy vậy liền tò mò ghé lại gần hỏi: “Dịch thiếu, anh biết dùng máy ảnh à?”
“Em xem thường bạn trai em quá rồi đấy? Anh đây dù sao cũng là ông chủ một công ty công nghệ, mấy cái đồ công nghệ này sao mà làm khó được anh chứ?” Dịch Phong cười toe toét khoe khoang.
Cố Mộc Hi bụm miệng cười: “Xem anh tự luyến chưa kìa, đúng là cho ba phần màu là anh đòi mở xưởng nhuộm mà!”
Rồi họ đi đến trước mặt hai vợ chồng già, Dịch Phong mỉm cười hỏi: “Ông ơi, có thể chụp được chưa ạ?”
“Chờ một chút, chờ một chút đã.” Ông lão quay người lại, lấy từ chiếc túi đeo sau lưng ra một bông hồng, rồi bước đến bên cạnh vợ mình. Ông cúi người nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng đặt bông hồng vào lòng bàn tay bà, rồi cẩn thận khép các ngón tay bà lại, giúp bà giữ lấy đóa hoa.
Dịch Phong và Cố Mộc Hi nhìn thấy cảnh tượng ấy thì sững người.
Lúc này họ mới nhận ra có điều khác lạ. Bà lão dù mở mắt nhưng ánh nhìn đờ đẫn, tứ chi cũng chẳng thể cử động.
Ông lão lại nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho vợ, vuốt thẳng mái tóc bạc trắng của bà. Từng ánh mắt, từng động tác của ông đều tràn ngập tình yêu sâu nặng dành cho người bạn đời của mình.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Dịch Phong, ông lão cười khổ rồi lên tiếng giải thích: “Vợ ông bị tai biến mười năm trước, giờ thành ra nông nỗi này đây...”
“Cháu trai, chúng ta sẵn sàng rồi.”
“À... vâng...” Dịch Phong khẽ gật đầu, trong lòng thầm ngưỡng mộ cặp vợ chồng già ấy. Bên nhau cả đời, dù vợ đã nằm liệt giường mười năm vẫn không rời không bỏ, tình sâu nghĩa nặng.
Bà ấy và ông hẳn là hạnh phúc lắm đây.
Dịch Phong giơ máy ảnh lên, nửa đứng nửa ngồi chụp cho họ.
“Ba, hai, một... cười lên nào~”
Ông lão phối hợp nở một nụ cười hiền hậu, còn bà lão tuy nét mặt vô cảm, nhưng bông hồng trước ngực bà lại đỏ thắm rực rỡ.
Tách.
Ống kính máy ảnh đóng băng khoảnh khắc cảm động, ấm lòng ấy.
“Chụp thêm tấm nữa không ạ?” Dịch Phong hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn cháu nhiều lắm.” Ông lão cười hiền hòa.
Dịch Phong trả lại máy ảnh cho ông.
Dưới ánh nhìn của Dịch Phong và Cố Mộc Hi, ông lão chậm rãi đeo máy ảnh lên cổ rồi từ tốn đẩy chiếc xe lăn.
“Bà nó à, mình về nhà thôi...”
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tụi mình đó, bà có vui không?”
“Bông hoa này đẹp thật đấy, về nhà tôi trồng cho bà nhé...”
_________________________
Những lời thủ thỉ của ông lão ấy ngày càng xa dần.
Đôi mắt Cố Mộc Hi rưng rưng. Cô tựa đầu vào vai Dịch Phong, mỉm cười nói:
“Tình yêu của họ thật đẹp...”
“Ngày xưa ngựa xe đi chậm, thư từ xa xôi, cả đời chỉ đủ yêu một người. Câu thơ này có hợp không?”
Dịch Phong gật đầu, cười nói: “Ừ, rất hợp cảnh. Đi thôi, chúng ta cũng nên về rồi.”
Cố Mộc Hi len lén lau nước mắt rồi chìa tay ra: “Thối Phong, đưa tay cho em.”
“Sao thế?” Dịch Phong đưa tay đặt vào tay cô.
Hai người tay trong tay, mười ngón đan chặt.
“Còn có một câu thơ nữa: Nắm tay người, cùng nhau già đi.” Cố Mộc Hi nhìn cậu, nụ cười ngọt ngào nở rộ. Má lúm đồng tiền xinh xắn, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Dịch Phong xoa đầu cô, cười: “Ngốc, câu này chẳng phải nên là anh nói sao?”
“Hứ~ Ai bảo thế hả?”
Hai người tay nắm tay nhau rời khỏi quán ăn rồi chậm rãi tản bộ dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Đêm thu se lạnh, gió nhẹ thổi bay mái tóc óng mượt của Cố Mộc Hi.
“Thối Phong à. Mai này tụi mình già rồi, nếu anh đi trước thì em phải làm sao đây...”
“Không đâu, Tiểu Hi Hi à, chắc chắn em sẽ đi trước anh mà.”
“Hứ~ Đồ tồi, sao em lại phải đi trước chứ? Em không chịu đâu!”
“Ngốc à, nếu anh đi trước, để em một mình ở lại thế gian thì làm sao mà anh yên lòng được đây?”
“A...”
“Haha, sao em lại khóc rồi? Tiểu Hi Hi em làm bằng nước à?”
“Thối Phong! Anh mới là nước ấy, bổn tiểu thư là làm bằng dung nham cơ!”
“Á! Cố Mộc Hi, anh cảnh cáo em nha, đừng có véo nữa! Véo nữa là... là anh...”
“Anh làm sao hả?”
“Anh hôn em một cái đấy, hề hề!”
Dịch Phong nhanh như chớp hôn chụt một cái lên má cô rồi cắm đầu bỏ chạy, thích thú vô cùng.
Cố Mộc Hi đỏ bừng mặt, hét lớn: “Thối Phong, anh đứng lại đó cho em! Dù anh có chạy đến chân trời góc bể, em cũng sẽ bắt được anh!”
Và rồi, tiếng cười đùa của hai người họ vang vọng trên con đường khuya tĩnh lặng...
_______________________________
Tối đó, khi Cố Mộc Hi trở về ký túc xá. Cô vừa vào tới cửa thì đã thấy ba cô bạn cùng phòng đang tụ tập bóc hạt dưa.
“Ồ, sao Hi Hi lại về rồi?” Trần Giai Giai vừa thấy cô thì lập tức lộ vẻ nhiều chuyện.
Cố Mộc Hi lườm cô nàng, đặt túi xuống rồi ngồi vào ghế tháo giày: “Không về thì đi đâu được chứ?”
Trần Giai Giai trêu chọc: “Đi đâu mà chẳng được? Ví dụ như Hào Đình, khách sạn Thiên Nga Trắng nè, hay khách sạn Hoa Viên gì gì đó, đều có thể đi được mà~”
Mặt Cố Mộc Hi đỏ ửng, bĩu môi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu đi qua đó bao giờ chưa mà nói?”
“Tớ thì muốn lắm chứ, có điều chưa có bạn trai thôi. Nếu tớ có bạn trai ấy à, một tháng chắc có mười lăm ngày là mấy cậu không thấy mặt tớ đâu.” Trần Giai Giai vung tay hào sảng.
“Ồ, Giai Giai tỷ lợi hại thật!” Đinh Anh giơ ngón cái tán thưởng.
Cố Mộc Hi không nể nang mà vạch trần: “Xì, đừng tin cô ấy chém gió. Ai là người hồi cấp ba vô tình chạm tay bạn nam một cái đã đỏ mặt cả ngày, rồi tưởng người ta thích mình mà mơ mộng suốt buổi đấy hả?”
Trần Giai Giai bị bóc phốt thì lúng túng đáp: “K-Không hề nhé! Tớ đâu phải kiểu người như thế! Tớ đây đã xem tận hai mươi bộ phim ngôn tình Đài Loan rồi đó!”
“Sao lại là hai mươi? Không phải mười tám bộ à?” Cố Mộc Hi nghi hoặc hỏi.
“Mấy hôm nay mới cày thêm hai bộ nữa, siêu hấp dẫn, siêu kịch tính luôn. Tớ tải từ tiệm net về đó! Muốn xem không?” Trần Giai Giai nháy mắt cười gian.
Tô Mai và Đinh Anh lập tức giơ tay: “Tớ muốn xem!”
Tô Mai còn đỏ mặt cười: “Tớ chỉ muốn xem mấy đoạn kịch tính thôi~”
Cố Mộc Hi ngả người lên ghế, cười nói: “Tớ không xem đâu, toàn mấy cảnh khiến tớ sôi máu thôi. Chi bằng tớ viết truyện còn hơn.”
Trần Giai Giai kéo ghế lại gần: “Không không, thật sự hấp dẫn lắm! Bộ phim tên là Cuộc chiến đàn ôngđó! Nữ chính và nam chính yêu nhau, nhưng bị người thứ ba xen vào. Nam phụ cũng thích nữ chính, rồi hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ, đánh nhau đủ kiểu, thậm chí còn đánh giữa cơn mưa lớn!”
“Nữ chính đứng trong mưa nhìn hai người đàn ông vì mình mà đánh nhau, vừa khóc vừa hét: ‘Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nhau mà!’ Cảnh đó tớ suýt khóc luôn!”
Đinh Anh ghé lại, tròn mắt: “Trời, gay cấn vậy sao? Vậy thì tớ càng phải xem rồi!”
Cố Mộc Hi không mấy quan tâm, nói: “Tớ không xem đâu, nam phụ nhạt nhẽo chết đi được.”
Lúc này, điện thoại cô bất ngờ đổ chuông. Trên màn hình hiện lên số lạ.
“Hi Hi, ai gọi cho cậu à? Còn không mau nghe điện thoại đi?” Trần Giai Giai nhắc.
“Không biết nữa, tớ chưa từng thấy số này bao giờ.” Cố Mộc Hi nghi ngờ, nhưng vẫn bấm nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
“Ha ha, Hi Hi muội muội, là anh đây, nghe ra giọng anh không?” Đầu dây bên kia là một giọng nam khá sắc sảo.
“Anh là ai vậy?” Cố Mộc Hi trợn mắt.
“Là anh, Liễu Mộ Bạch đây. Giọng anh mà em cũng không nhận ra à?”
“Trời, anh còn sống à? Sao lại có số tôi thế?”
“Chú Cố cho anh đấy. Vừa về nước là anh gọi cho em liền này! Ha ha!”
“Anh cút dùm tôi.”
Cố Mộc Hi lập tức cúp máy với gương mặt chán nản.
Trần Giai Giai nghe thấy giọng đàn ông từ điện thoại liền tò mò hỏi: “Hi Hi à, là ai thế? Soái ca nào vậy?”
“Có cái khỉ ấy! Chỉ là một tên phiền phức thôi.” Cố Mộc Hi hừ một tiếng.
Trần Giai Giai che miệng sửng sốt:
“Không lẽ... anh ta cũng thích cậu?”
“Trời đất, Hi Hi, cậu sắp thật sự diễn Cuộc chiến đàn ông ngoài đời rồi đó!”