Trans: Khó chịu quáaaaaaaaaaaa
_________________________________
“Không! Tôi không tin! Nhất định là hai người đang lừa tôi phải không?!” Liễu Mộ Bạch trừng mắt hét vào mặt Dịch Phong.
Dịch Phong nhún vai cười nói: “Vậy phải làm thế nào Liễu Mộ Bạch cậu mới chịu tin đây?”
“Trừ khi... trừ khi Mộc Hi muội muội chịu hôn cậu một cái, nếu không thì tôi không tin đâu!” Liễu Mộ Bạch tin chắc rằng Cố Mộc Hi sẽ không làm như vậy.
Nếu hai người kia chỉ là giả vờ yêu nhau để gạt mình, thì với tính cách của Cố Mộc Hi, cô ấy chắc chắn sẽ không chịu hôn người ta giữa chốn đông người thế này.
Chỉ cần không hôn, tức là giả, tức là Cố Mộc Hi đang mượn cớ để tránh né mình!
Nếu thế thì... mình vẫn còn hy vọng!
Ha ha ha! Quả nhiên mình quá thông minh!
Liễu Mộ Bạch khoanh tay cười đắc ý, vẻ mặt vô cùng tin tưởng vào “phán đoán trí tuệ siêu phàm” của bản thân.
“Mộc Hi muội muội, anh nói phải chứ? Hai người chỉ đang giả vờ thôi đúng không? Nhìn mà xem, chắc chắn không dám làm!” Liễu Mộ Bạch càng nói càng tự tin khi thấy gương mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng mà vẫn chưa có động tác gì.
Thực ra, Cố Mộc Hi chỉ đang cảm thấy ngại vì trong căn tin quá đông người mà thôi, nhưng khi bị Liễu Mộ Bạch khiêu khích như vậy thì cô đã quyết định bất chấp tất cả.
“Hôn thì hôn! Hừ!” Cố Mộc Hi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Dịch Phong với gương mặt đỏ bừng.
Ầm!
Khoảnh khắc đó như sét đánh ngang tai Liễu Mộ Bạch!
“Ôi không!!!”
Cậu ta lại ngã ngồi bệt xuống đất, biểu cảm trên gương mặt như đã sụp đổ hoàn toàn. Cùng lúc đó, trong căn tin lập tức náo loạn.
“Thật sự là một cặp kìa!”
“Thế thì hết cứu rồi!”
“Vãi! Tên đó là ai mà số hưởng vậy!?”
“Khốn nạn! Ghen tị quá đi!”
________________________________
Ngay cả Viên Hoa đang đứng ngoài cửa căn-tin cũng ngồi sụp xuống như người mất hồn.
“Khônggggg!”
Cậu ta từ lúc thấy ảnh Cố Mộc Hi là đã ngày nhớ đêm mong, thầm thương trộm nhớ.
Vậy mà... cô ấy lại thân mật thế kia với thằng đó! Thậm chí còn không cho người khác một cơ hội chen vào.
Đau! Thật sự quá đau!
Trong căn tin, Liễu Mộ Bạch lảo đảo bò dậy rồi nhìn chằm chằm Dịch Phong với ánh mắt tràn ngập vẻ ghen tị:
“Dịch Phong! Hồi nhỏ cậu cướp pháo của tôi, cấp hai thì cướp mất chức đại biểu môn ngữ văn! Bây giờ lên đại học lại cướp luôn nữ thần của tôi!”
“Tôi và cậu... không đội trời chung!”
Dịch Phong: “...”
“Chuyện xa lắc xa lơ vậy mà cậu vẫn còn nhớ à? Cậu thù dai quá rồi đấy? Cơ mà, tôi cũng nhớ một chuyện... Hồi lớp bảy cậu đã lén xem phim đen nhỉ?” Dịch Phong cười nói.
Nghe vậy, cả căn tin đồng loạt hướng ánh mắt khó tả về phía Liễu Mộ Bạch khiến cậu ta lắp bắp với gương mặt đỏ bừng: “Không, không phải đâu! Mọi người đừng tin cậu ta! Cậu ta vu oan cho tôi đấy!”
Dịch Phong còn bồi thêm: “Mà... còn là tận ba lần cơ, ha ha!”
“Phụt~” Cố Mộc Hi bụm miệng cười nhưng cũng bấm nhẹ một cái vào eo Dịch Phong, khẽ trách: “Anh xấu thật đó~”
Liễu Mộ Bạch nhăn mặt, ấp úng nói: “Dịch Phong! Đừng có mà đánh trống lảng!”
“Nhớ kỹ lời tôi! Tôi sẽ không từ bỏ đâu! Tôi cũng sẽ không công nhận cậu!”
“Tôi... tôi sẽ quay lại! Để quyết đấu với cậu! Hừ!”
Nói rồi, cậu ta quay đầu bỏ chạy. Bởi nếu còn không đi thì cậu ta sẽ phải tìm một cái lỗ để chui vào mất.
Khi cậu ta vừa ra đến cửa căn tin thì đụng ngay Viên Hoa đang ngồi bệt ở đó.
“Anh bạn, tránh đường chút!” Liễu Mộ Bạch mở lời với gương mặt tối sầm.
“Người anh em... tôi hiểu rất rõ cảm giác của cậu!”
“Nói thật nhé, tôi cũng thầm thích Cố Mộc Hi!” Viên Hoa trịnh trọng nói.
“Vãi! Vậy chúng ta là tình địch rồi! Cậu còn dám chắn đường tôi sao? Cậu là kiểu người thắp đèn trong nhà vệ sinh, tự tìm phân đúng không?!”
“Ada!” Liễu Mộ Bạch giơ tay làm tư thế sẵn sàng chiến đấu, cảnh giác nhìn đối phương.
“Khoan khoan! Đừng như vậy! Chúng ta nên hợp tác mới phải!” Viên Hoa vội vã can ngăn.
“Cậu nghĩ xem, bây giờ bạn trai của Cố Mộc Hi là tên Dịch Phong kia phải chứ? Vậy thì chúng ta đều là người theo đuổi, hay nói cách khác là bên thứ ba... à không, là người thầm yêu.”
“Chúng ta có mục tiêu chung là... soán ngôi!” Viên Hoa phân tích đầy lý lẽ.
Liễu Mộ Bạch ngẫm nghĩ, cảm giác hình như cũng có lý.
“Được, cứ coi như cậu đúng đi. Vậy cậu cản tôi làm gì?” Liễu Mộ Bạch nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.
“Thì từ giờ chúng ta là đồng đội mà!” Viên Hoa nghiêm túc đáp.
“Phải hợp tác, ví dụ như... cậu tiên phong, tôi hậu cần. Cậu lao vào trước đấu tranh anh dũng, tôi tiếp ứng phía sau!”
“Ồ, tại sao tôi phải xông pha còn cậu thì núp sau vậy? Cậu tưởng tôi ngu chắc?” Liễu Mộ Bạch liếc xéo.
“K-Không phải... tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà! Đừng có chấp nhất như vậy chứ!?” Viên Hoa cười gượng.
“Dù sao thì, ý tôi là… chúng ta bây giờ là một phe, cùng mục tiêu: đánh đổ Dịch Phong!”
“Tin tôi đi, chỉ cần biết dùng cuốc đúng cách thì không có góc tường nào là không đào được. Mọi thứ đều có thể! Chúng ta chính là những con chiến mã đen giữa trời đêm!”
Liễu Mộ Bạch gật gù: “Tôi công nhận cậu, ‘chiến hữu thầm yêu’ mạnh nhất!”
“Đã là đồng minh thì phải có tên gọi chứ nhỉ?”
Viên Hoa: “...”
Trong đầu tên này đang nghĩ cái quỷ gì vậy?
“Được rồi, vậy cậu muốn đặt tên gì?”
Liễu Mộ Bạch suy nghĩ rất nghiêm túc rồi đáp:
“Chúng ta gọi là... The Avengers đi!”
“Cái tên này, chỉ cần nghe thôi là đã thấy có tương lai rồi!”
“Tôi đồng ý! À đúng rồi, tôi tên Viên Hoa!” Viên Hoa giơ tay ra.
“Tôi là Liễu Mộ Bạch!”
Hai người bắt tay nhau thật chặt.
_______________________________
Bên kia, Cố Mộc Hi và Dịch Phong đang ngồi ăn trưa.
“Dịch thiếu, sao Liễu Mộ Bạch lại... ờm... phải diễn tả sao nhỉ?”
“Chuunibyou phải không?” Dịch Phong cười.
“Chuunibyou là gì vậy?”
“Đó chính là kiểu người tự luyến, thích làm trung tâm vũ trụ mà không quan tâm thực tế, lại còn hài hước một cách khó đỡ.” Dịch Phong giải thích trong khi đang nhịn cười.
“Đúng đúng! Liễu Mộ Bạch đích thị là chuunibyou gì đó rồi!” Cố Mộc Hi gật đầu xác nhận.
“Thôi kệ đi, chắc nó cũng chỉ nhất thời bốc đồng mà thôi. Giờ nó về đây rồi, chắc bác trai bác gái cũng về theo đấy. Hôm nào rảnh anh với em đến nhà thăm họ một chuyến. Hồi nhỏ nhà họ đối xử với nhà chúng ta cũng tốt lắm.” Dịch Phong mỉm cười.
Cha của Liễu Mộ Bạch, tức Liễu Tông Càn là cựu giám đốc nhà máy cán thép số ba. Trước khi nghỉ việc đi Nam Dương làm ăn, chính ông là người đề bạt cha Cố Mộc Hi từ trưởng ca lên phó giám đốc. Cha của Dịch Phong cũng từ đó mà được thơm lây, từ công nhân thường lên kỹ thuật viên, lương tăng gấp đôi.
Người ta thường nói “khi uống nước không quên người đào giếng”, Cũng từ đó, trong lòng Dịch Phong luôn ghi nhớ những ai đối xử tốt với mình.
Con người cũng cần phải có một trái tim biết nhớ ơn. Chỉ khi biết ơn, chúng ta mới có thể hiểu được tính lợi và hại trong sự việc. Hay nói cách khác, đây cũng là một loại giao tình.
Ví dụ như, trước khi Dịch Phong phát đạt nhờ phát triển phần mềm ở kiếp trước thì cậu cũng gặp không ít khó khăn. Có một số chức năng chương trình không biết làm sao để thực hiện, Dịch Phong đành phải liều mạng hỏi các đàn anh đã tốt nghiệp và đi làm, nhưng những phản hồi thì lại vô cùng ít ỏi.
Thế nhưng, có một đàn anh họ Trần đã đặc biệt xin nghỉ phép về trường để giúp cậu giải quyết vấn đề kỹ thuật này, và người này cũng chính là ân nhân của cậu.
Dịch Phong cũng là một người biết nhớ ơn. Do đó, cứ cách vài ngày thì cậu lại mời đàn anh họ Trần nọ đi ăn, tiện thể hỏi vài vấn đề kỹ thuật. Cứ thế, hai người dần trở nên thân thiết hơn.
Sau này, khi phần mềm của Dịch Phong sắp ra mắt thị trường, cần vốn đầu tư mạo hiểm. Việc kêu gọi đầu tư khó khăn biết bao, ai mà muốn đầu tư cho một sinh viên không có nền tảng chứ?
Cuối cùng, chính người đàn anh họ Trần này đã giúp cậu giới thiệu cho quỹ đầu tư mạo hiểm, nhờ đó cậu mới bắt đầu phát triển và phất lên.
Một người không biết nhớ ơn, nhờ người khác giúp đỡ rồi chỉ đáp lại một chút quà. Nếu lợi ích sòng phẳng, sau đó không qua lại nữa thì chắc chắn sẽ không thể gặp được những cơ duyên sau này.
Vì vậy, những doanh nhân nổi tiếng luôn miệng nói lời cảm ơn cũng không có gì lạ. Bởi đằng sau từ này, có một động cơ logic gọi là tìm kiếm mối quan hệ lợi ích cá nhân.
Cố Mộc Hi gật đầu đáp: "Cũng đúng, đợi chúng ta về nhà đã rồi mới để cha em mời chú Liễu nhé."
"Hê hê, Tiểu Hi Hi lớn rồi nhỉ." Dịch Phong xoa đầu cô.
Cố Mộc Hi liếc cậu một cái, đáp: "Em vốn dĩ là người lớn rồi, anh vẫn coi em là con nít đấy à?"
Dịch Phong tia ngực cô rồi nghiêm túc nói: "Thật á? Anh không tin, trừ khi em chứng minh cho anh xem."
Cố Mộc Hi cảm nhận được ánh mắt của cậu thì ngượng ngùng đáp: "Hứ~ Thối Phong, mau ăn cơm của anh đi!"
Khi đang nói chuyện, điện thoại của Dịch Phong bỗng đổ chuông. Cậu cầm lên xem thì phát hiện ra đó là một số lạ. Dù vậy, cậu vẫn bắt máy.
"Alo, ai vậy?"
"Chào Dịch tổng, tôi Thái Thông Minh đây."