Thái Thông Minh cảm kích nói: “Cảm ơn Dịch tổng!”
Anh ta không ngờ Dịch Phong lại quyết đoán, làm việc dứt khoát và nhanh gọn đến vậy.
Quả đúng là phong cách của người làm đại sự.
Đi theo một ông chủ như thế mới có tương lai chứ!
“Dịch tổng, tôi kính ngài một ly!” Thái Thông Minh nâng ly trà lên.
Hai người cụng ly, nhìn nhau rồi cười một tiếng. Sau đó, rượu và thức ăn lần lượt được đưa lên, rồi cả hai vừa ăn vừa chuyện trò.
Chuyện chính đã bàn xong, trên bàn rượu cũng bắt đầu nói những câu chuyện phiếm trên trời dưới đất. Trong bữa ăn, Thái Thông Minh cũng chủ động rót rượu, mời thuốc, tiếp đãi chu đáo đúng kiểu cách ứng xử của người từng trải.
Qua ba lượt rượu, Dịch Phong tiện miệng hỏi: “Lão Thái này, anh thấy tương lai ngành linh kiện máy tính thế nào?”
Thái Thông Minh dù sao cũng là người đã đi du học nước ngoài, từng chứng kiến sự phát triển mạnh mẽ của Internet ở bên ngoài nên anh ta liền tự tin đáp: “Tôi cảm thấy ngành này… rất có tiềm năng!”
“Tại nước M, tỷ lệ phổ cập máy tính đã đạt tám mươi phần trăm, thị trường linh kiện có quy mô hàng trăm tỷ đô la. Tôi nghĩ rằng, cùng với sự phát triển kinh tế trong nước, tỷ lệ phổ cập máy tính tăng lên thì với quy mô dân số của nước mình, thị trường này hoàn toàn có tiềm năng ngàn tỷ!”
“Hơn nữa, cùng với sự tiến bộ không ngừng của công nghệ như vòng đời sản phẩm ngắn hay tốc độ thay thế nhanh, nên ngay cả khi ngành đã trưởng thành thì vẫn có thể mang lại lợi nhuận cao.”
Dịch Phong mỉm cười rồi hỏi tiếp: “Anh nghĩ bán linh kiện máy tính là cách kiếm nhiều tiền nhất sao?”
Thái Thông Minh trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Xét theo chuỗi công nghiệp, tôi nghĩ lời nhất vẫn là các nhà sản xuất. Họ nắm giữ công nghệ cốt lõi, đồng thời có quyền định giá sản phẩm.”
“Chỉ có điều… đó là cuộc chơi của các ông lớn, chúng ta e là khó mà chen chân vào nổi. Vậy nên, nếu không tính đến điều đó thì bán linh kiện đúng là phương án sinh lời nhiều nhất.”
Dịch Phong bật cười: “Ha ha, sao chúng ta lại phải loại trừ nó?”
“Hả?” Thái Thông Minh sững người.
Chẳng lẽ Dịch Phong định làm nhà sản xuất?
Dịch Phong tiếp lời: “Cả lĩnh vực máy tính, hay rộng hơn là ngành điện tử, chuỗi công nghiệp phía trên đều là chuỗi công nghiệp bán dẫn. Trong đó bao gồm thiết kế chip, nghiên cứu phát triển, tiêu thụ… Về sau, ngành bán dẫn mới là mấu chốt.”
“Đây không chỉ đơn thuần là để kiếm tiền, mà còn liên quan đến sự phát triển quốc gia. Nếu chỉ chăm chăm bán linh kiện kiếm lời thì tầm nhìn quá hẹn hẹp.”
“Tôi sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Tôi muốn thông qua tích lũy vốn ban đầu để tiến vào lĩnh vực bán dẫn rồi trở thành nhà sản xuất, thậm chí là nhà sản xuất chip mang tính độc quyền.”
Thái Thông Minh đỏ mặt, gật đầu lia lịa: “Phải, phải, Dịch tổng nói rất đúng.”
Anh ta đỏ mặt vì cảm thấy... ông chủ trẻ tuổi trước mắt này còn có chí lớn hơn cả bản thân mình!
Thật sự khiến người ta phải hổ thẹn.
Dịch Phong khoát tay, nghiêm túc nói: “Khoa học công nghệ mới chính là tương lai. Bất cứ ai nắm được công nghệ thì sẽ đều nắm được tương lai.”
“Tất nhiên đó là mục tiêu dài hạn. Còn ở giai đoạn hiện tại, ngoài việc bán linh kiện để tích lũy vốn, chúng ta sẽ đầu tư nhiều hơn vào hệ sinh thái ứng dụng Internet.”
“Hiện tại phần mềm 361 của chúng ta đã hoàn thiện những bước cuối cùng, phiên bản chính thức sắp ra mắt thị trường. Đó sẽ là bước đầu tiên tiến vào hệ sinh thái Internet.”
“Từ bước này, thương mại điện tử, mạng xã hội... chúng ta đều có thể chen chân. Có được người dùng là có tất cả.”
Thái Thông Minh ngơ ngác, kinh ngạc thốt lên: “Hả? D-Dịch tổng, công ty Tây Phong chúng ta không chỉ làm mỗi mảng linh kiện máy tính sao?”
Dịch Phong cười lớn: “Ha ha, sao có thể chỉ làm một việc được chứ? Người còn phải đi bằng hai chân cơ mà.”
“Bây giờ mảng linh kiện đúng là mảng kiếm được nhiều tiền nhất. Nhưng chẳng mấy chốc, doanh thu của nó sẽ xếp cuối. Vượt lên nó sẽ là phần mềm 361 và dự án chuỗi internet cafe.”
Thái Thông Minh trừng mắt, anh ta có cảm giác như ba mảng kinh doanh này chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Thế nhưng, công ty Tây Phong đã làm toàn bộ. Hơn nữa, nếu doanh thu từ bán linh kiện bị xếp cuối thì hai mảng còn lại phải kiếm được bao nhiêu mới vượt qua được chứ?
Thật không thể tưởng tượng nổi mà!
Dịch Phong thấy anh có vẻ ngẩn người, liền mỉm cười nói: “Giờ nói cậu có thể chưa hình dung được. Đến thứ Bảy, cậu tới công ty báo danh là sẽ hiểu.”
Thái Thông Minh liên tục nâng ly, nói: “Phải phải, Dịch tổng, dù ở vị trí nào, tôi cũng sẽ nhanh chóng làm quen và bắt nhịp!”
Anh ta không hề chủ động đòi hỏi vị trí cụ thể, tất cả đều giao cho Dịch Phong sắp xếp.
Dịch Phong nhìn anh ta với vẻ tán thưởng rồi gật đầu một cái: “Ừm. Vị trí cụ thể ra sao, cứ chờ đến thứ Bảy thì cậu sẽ rõ.”
Làm việc có lúc không thể hấp tấp. Đặc biệt là trong công ty, việc bổ nhiệm nhân sự phải được thực hiện một cách nghi thức.
Một là thể hiện sự coi trọng, khiến đối phương cảm nhận được giá trị của mình. Hai là tạo hiệu ứng tích cực cho các nhân viên khác.
Đó chính là nghệ thuật dùng người mà một ông chủ cần phải nắm bắt.
_________________________________
Sáng thứ Bảy, tại công ty Tây Phong. Thái Thông Minh còn đến từ trước cả khi công ty mở cửa. Hôm nay anh ta mặc vest chỉnh tề, tóc vuốt gel chỉn chu trông rất có tinh thần.
Hôm nay là ngày anh ta đến công ty mới báo danh, đương nhiên phải thể hiện diện mạo tốt nhất.
“Ồ? Lão Thái, anh đến sớm vậy?” Giọng Uông Thiết vang lên phía sau anh ta.
“Ha ha, chào buổi sáng Uông tổng!” Thái Thông Minh khách khí chào hỏi.
Anh ta biết rất rõ mối quan hệ giữa Uông Thiết và Dịch Phong nên đương nhiên phải kính trọng một chút.
Uông Thiết không hề để tâm đến chuyện đó, cậu vẫy tay: “Anh còn đến sớm hơn cả tôi nữa. Giờ mới có tám giờ rưỡi, đúng chín giờ mới bắt đầu làm việc. Bên mình nghỉ thứ Hai, thứ Ba. Làm thứ Bảy, Chủ nhật, nhưng ngày nghỉ cũng có người trực ca.”
“Ồ, ra là vậy. Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nhiều.” Thái Thông Minh gật đầu, cảm thấy vậy cũng rất hợp lý. Hơn nữa, còn có đãi ngộ hai ngày nghỉ mỗi tuần mà bên Thịnh Đức chưa từng có. Công ty Thịnh Đức từ trước trước giờ chỉ được nghỉ duy nhất một ngày một tuần.
Không chỉ tại Quảng thị mà trên khắp cả nước lúc bấy giờ, chẳng có lấy một công ty nào dám dùng quy định nghỉ hai ngày, ngoại trừ những doanh nghiệp cấp quốc gia.
Còn tư nhân ư? Đừng mơ. Cùng lắm thì được nghỉ một ngày một tuần, có khi còn là hai hôm một tháng. Hầu hết những ông chủ của các doanh nghiệp đó đều sở hữu một câu của miệng: “Anh không làm, còn khối người muốn làm.”
Không ngờ Tây Phong lại duy trì chế độ hai ngày nghỉ, điểm này khiến anh ta vô cùng xúc động.
Uông Thiết thấy anh ngạc nhiên thì không khỏi có chút tự hào.
Chế độ do Phong ca thiết kế thì sao lại không đỉnh cho được!
“Vào đi, ngồi chờ một lát. Chút nữa mấy người khác cũng đến.” Uông Thiết mở cửa, gọi anh ta vào.
Thái Thông Minh bước vào trong công ty. Thứ hiện ra trước mắt anh ta là không gian thoáng đãng cùng với khu làm việc bài trí vô cùng gọn gàng, đồ đạc xếp ngay ngắn và sàn nhà sạch sẽ không tì vết. Điều kiện làm việc tại nơi đây đúng là hơn hẳn Thịnh Đức!
“Trời đất, văn phòng rộng thế này sao? Phải tầm bảy, tám trăm mét vuông đấy chứ?” Thái Thông Minh trầm trồ hỏi.
Uông Thiết liếc anh ta một cái rồi cười nói: “Không chỉ thế đâu, nửa tầng này là của công ty mình rồi.”
“Trước đây chỉ có một góc, nhưng tháng trước đã thuê cả nửa tầng vì sắp phải triển khai dự án net cafe và phần mềm 361. Công ty cũng đã tuyển thêm kha khá người rồi.”
Thái Thông Minh nghe vậy thì trong lòng chấn động!
“Hả? Nửa tầng?! Rộng đến thế sao!?”