Thái Thông Minh sao?
Dịch Phong ngẫm nghĩ một chút, đại khái cũng đoán được lý do Thái Thông Minh gọi điện cho mình.
Công ty Thịnh Đức đã sụp đổ. Chim khôn chọn cành mà đậu nên chuyện này cũng không có gì đáng thắc mắc.
Dịch Phong đã từng tiếp xúc vài lần với Thái Thông Minh. Ấn tượng của cậu về người này khá tốt. Cậu ta là người trầm ổn, tỉ mỉ, giao tiếp xã hội rất giỏi, kiểu người như vậy rất thích hợp làm quản lý chuyên nghiệp.
“Ồ, là Thái tổng à? Xin chào, xin chào.” Dịch Phong cười cởi mở qua điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khổ: “Dịch tổng nói quá rồi, tôi bây giờ nào còn là tổng gì nữa chứ? Tôi đã chính thức nghỉ việc ở Thịnh Đức rồi.”
“Ôi, ai rồi cũng có lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn thôi, đừng nản chí làm gì. Biết đâu trong cơn khốn khó lại lóe lên tia hy vọng mới thì sao?” Dịch Phong an ủi.
“Hi vọng là vậy... À phải rồi, Dịch tổng, không biết tối nay anh có rảnh không? Lâu rồi chưa cùng nhau uống vài chén nhỉ?” Thái Thông Minh cười nói.
“Tối nay thì không vấn đề gì. Khi nào anh chọn được chỗ rồi thì nhắn địa chỉ cho tôi nhé.” Dịch Phong mỉm cười đáp.
Mời ăn cơm rõ ràng là có việc cần nhờ rồi. Nhưng theo hiểu biết của Dịch Phong về Thái Thông Minh, cậu e rằng người này cũng chưa xác định rõ muốn đầu quân về đâu, bữa cơm này chủ yếu là để tìm hiểu lẫn nhau thêm một chút.
Tìm việc thật ra chẳng đơn giản như nhiều người nghĩ, không chỉ cần nhìn vào tiềm năng công ty mà quan trọng hơn là xem người lãnh đạo ra sao. Tục ngữ có câu: “Tướng yếu binh hèn”, người đứng đầu như thế nào sẽ quyết định sự thành bại của cả doanh nghiệp thế ấy.
Dịch Phong nắm rõ và cũng không quá để tâm đến điều đó. Cậu chỉ coi như đây là cơ hội để hiểu nhau thêm, là cuộc chọn lựa từ hai phía mà thôi.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
Cố Mộc Hi bĩu môi: “Dịch thiếu, tối nay anh lại bận nữa hả?”
“Ahaha. Phải. Nhưng em yên tâm, tối anh sẽ tranh thủ về sớm mà.” Dịch Phong âu yếm xoa đầu cô.
“Được rồi... Nhưng nếu anh về sớm thì nhớ mua cho em một ly chè nhé, lâu rồi em không được uống~” Cố Mộc Hi nũng nịu nói.
“Được, không thành vấn đề.” Dịch Phong gật đầu đồng ý.
_____________________________
Cùng lúc đó, vào buổi chiều, Thái Thông Minh quay lại công ty Thịnh Đức.
Vừa bước vào bên trong, anh ta nhận ra chỉ còn lác đác vài người, đa phần đều đang thu dọn đồ đạc cá nhân.
Xem ra nhân viên gần như đã giải tán hết rồi.
Thái Thông Minh lắc đầu rồi thở dài một hơi.
Nghĩ lại lúc trước nếu như Phan Thành Phúc chịu nghe lời khuyên của mình, đừng gây chuyện với Dịch Phong, cũng đừng dính vào cái dự án đó thì Thịnh Đức bây giờ đâu đến mức phá sản chứ.
Thật đúng là lời khuyên tốt chẳng cứu nổi kẻ muốn chết mà.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Dịch Phong, Thái Thông Minh đã biết đây không phải người dễ đối phó, nhưng Phan Thành Phúc và Dư Quảng Xuân lại nhất quyết không tin.
Giờ thì kết cục đã rõ.
Lần này anh quay lại cũng chỉ để thu dọn đồ đạc mà thôi. Đơn xin nghỉ việc cũng đã nộp nên Phan Thành Phúc muốn làm gì thì làm.
Công ty này đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, chuyện phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian.
Anh vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã vang lên từ phòng giám đốc, sau đó cửa phòng bị mở toang. Dư Quảng Xuân tức giận lao ra, quay đầu hét lớn: “Phan Thành Phúc! Sau này đừng có tìm tôi nữa! Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả! Anh là người đại diện pháp lý, tôi chỉ là người làm thuê thôi!”
“Đừng có mà đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi!”
Lúc này, Phan Thành Phúc cũng lao ra. Mặt mày hắn lúc ấy trông vô cùng tiều tụy. Hắn hướng về phía Dư Quảng Xuân rồi quát lớn với đôi mắt vằn tia máu: “Dư Quảng Xuân! Mày cũng là cổ đông kiêm lãnh đạo cấp cao, giờ lại muốn phủi tay mà bỏ chạy sao? Mẹ nó chứ!”
“Chuyện này mày cũng có phần trách nhiệm! Tao cho mày bao nhiêu lợi lộc rồi, giờ lại không chịu bỏ đồng nào ra sao?”
Dư Quảng Xuân chửi thề: “Mẹ nó! Đó là phần tôi đáng được nhận, anh lấy quyền gì mà nói là cho tôi? Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến tôi! Tôi cũng không còn dính dáng gì đến công ty này nữa!”
“Anh tự thu xếp ổn thỏa đi!”
Dứt lời, Dư Quảng Xuân xách đồ rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Phan Thành Phúc bực tức giậm chân, mắng: “Đồ lòng lang dạ sói! Mẹ kiếp!”
Khi đã chửi xong, hắn quay đầu lại thì sững người vì thấy Thái Thông Minh đang đứng gần đó. Cứ mỗi lần nhìn thấy Thái Thông Minh, Phan Thành Phúc lại nhớ đến sự cố chấp ngu ngốc của mình.
“Thông, Thông Minh, cậu đến rồi à.” Phan Thành Phúc hạ giọng, cố gượng cười.
“Ừm, tôi chỉ quay lại lấy ít đồ thôi.” Thái Thông Minh bình thản đáp, thậm chí còn không thèm gọi một tiếng “Phan tổng” nữa.
Thịnh Đức từng có tương lai rất sáng sủa, đáng lẽ có thể kiếm được bộn tiền, vậy mà giờ lại thành ra trắng tay. Trong mắt Thái Thông Minh, Phan Thành Phúc không còn xứng đáng để mình kính trọng, bởi chính ông ta là người khiến Thịnh Đức diệt vong.
“Vậy à…” Phan Thành Phúc mặt mày khó coi, cũng chẳng biết nói gì hơn. Lòng tự ái cao ngút trời đã khiến hắn không thể cúi đầu nhận lỗi.
“Thôi đi đi, ai cũng đi cả rồi.”
Nói rồi, hắn châm điếu thuốc, rít một hơi rồi quay trở lại văn phòng.
Thái Thông Minh thở dài. Anh ta không nói gì thêm mà chỉ vào văn phòng để thu dọn đồ đạc cá nhân.
Nửa tiếng sau, Thái Thông Minh xách một thùng giấy nhỏ đến dưới tòa nhà Điện Khoa. Bỗng nhiên, anh ta thấy bên dưới tụ tập khá đông người, tất cả đang ngẩng đầu nhìn lên tầng trên.
“Trời đất ơi! Có người định nhảy lầu kìa!”
“Là ai vậy? Sao mà nghĩ quẩn đến vậy chứ?”
“Cao quá nhìn không rõ!”
“Má ơi! Không chịu nổi đả kích nên định tự tử à?!”
____________________________________
Đám đông bàn tán ồn ào không khác gì một cái chợ.
Thái Thông Minh đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn lên. Và rồi, anh ta ngay lập tức nhận ra người đứng trên cao là ai.
Chính là Phan Thành Phúc!
Mắt anh ta trợn to, sững sờ nhìn bóng người trên cao. Chỉ thấy Phan Thành Phúc ném điếu thuốc xuống đất, sau đó leo hẳn ra ngoài cửa sổ… rồi lao mình xuống.
Ầm!
Thân thể ông ta rơi mạnh xuống nền xi măng, máu bắn tung tóe.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng thét kinh hoàng.
Thái Thông Minh chết sững nhìn thi thể dưới đất, chiếc thùng giấy trong tay anh ta cũng rơi xuống từ lúc nào không hay…
_____________________________
Bảy giờ tối tại nhà hàng Bạch Vân Cư, Dịch Phong bắt taxi tới nơi, vừa bước xuống xe đã thấy Thái Thông Minh tươi cười tiến lại gần.
“Ha ha, Dịch tổng, đã lâu không gặp!” Thái Thông Minh cười nói.
Dịch Phong bắt tay anh ta, cười: “Phải, tạm thời đừng đứng ở đâu nữa. Chúng ta vào ăn cơm đi, đều đói bụng cả rồi.”
“Được, được. Tôi đã gọi phục vụ chuẩn bị trà rồi, chỉ đợi anh gọi món nữa thôi.” Thái Thông Minh khách khí nói.
Dịch Phong liếc anh ta một cái, thầm nghĩ đúng là người giỏi xã giao.
“Ha ha, anh đúng là khéo thật, tôi ăn gì cũng được, anh cứ gọi thoải mái đi.”
Hai người vừa trò chuyện, vừa lên tầng rồi bước vào phòng riêng.
Trong phòng chỉ có hai người, mỗi người ngồi một bên. Thái Thông Minh lấy ra một bao thuốc Phù Dung Vương, đưa cho Dịch Phong một điếu.
“Chiều nay... chuyện xảy ra ở tòa nhà Điện Khoa, Dịch tổng hẳn đã biết rồi chứ?” Thái Thông Minh hạ giọng hỏi.
Dịch Phong nhận lấy, châm thuốc rồi gật đầu đáp: “Chuyện lớn như vậy, cả khu đều đồn ầm lên. Đương nhiên là tôi biết rồi.”
Thái Thông Minh thở dài: “Lúc ông ta nhảy xuống, tôi có mặt ở đó và tận mắt chứng kiến.”
“Chiều nay lúc tôi lên lấy đồ đã thấy ông ta tinh thần bất ổn rồi, không ngờ lại thành ra như vậy…”
“Nghe nói mấy ngày trước vợ ông ta đã ly hôn, còn dẫn con về nhà mẹ đẻ.”
“Dư Quảng Xuân thì trở mặt, bỏ đi không quay lại.”
Dịch Phong điềm đạm nói: “Đó là lựa chọn của hắn ta. Thành bại do người, thế giới này vốn tàn khốc như vậy đấy.”
Thái Thông Minh cũng từng đoán ra chuyện đấu thầu trước đó rất có thể là do Dịch Phong sắp đặt. Dĩ nhiên, anh ta hiểu rất rõ ẩn ý trong lời nói của Dịch Phong.
“Đúng vậy, lời của Dịch tổng chí lý. Xưa nay đều là kẻ thắng làm vua, kẻ thua chẳng đáng nhắc tới.”
Dịch Phong gạt tàn thuốc rồi cười nói: “Nếu lúc trước tôi bị Phan Thành Phúc chơi lại thì tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Chỉ là, tâm lý tôi vững hơn hắn chút thôi.”
Thái Thông Minh nheo mắt nhìn Dịch Phong: “Dịch tổng đúng là biết nói đùa, ai có thể chơi lại được anh chứ?”
Dịch Phong mỉm cười: “Anh nói cũng đúng.”
Thái Thông Minh thoáng khựng lại, anh ta không ngờ được rằng Dịch Phong lại tự tin đến vậy!
Mà loại tự tin này... chính là xuất phát từ tâm lý vô cùng mạnh mẽ!
Ngay khoảnh khắc đó, Thái Thông Minh đã có quyết định trong lòng.
Thái Thông Minh rót một chén trà rồi bưng bằng hai tay: “Dịch tổng, chén trà này tôi kính anh.”
“Hiện giờ Thịnh Đức đã sụp đổ rồi. Thú thật với anh là tôi cũng chưa có nơi nào để đi... tôi thật lòng mong được Dịch tổng thu nhận.”
Dịch Phong đón lấy chén trà, ánh mắt đầy tán thưởng, mỉm cười đáp: “Nhân tài như Thái tổng đây, làm sao tôi nỡ từ chối được chứ?”
“Vậy thì, chào mừng anh gia nhập công ty Tây Phong.”