Trans: Đọc đến chương này hết muốn dịch nữa luôn :)
______________________________
Đêm khuya, trong nhà khách xa hoa tại khách sạn Bạch Thiên Nga ở Quảng thị.
“Khôngggg! Trời ạ! Mộc Hi muội muội cúp máy rồi!”
“Tim mình… đau quá!”
Liễu Mộ Bạch đứng trước gương với vẻ mặt đau khổ vô cùng. Sau lưng cậu ta là một người phụ nữ quý phái đang giúp sắp xếp quần áo vào vali.
“Con à, suốt ngày bám lấy con bé Mộc Hi làm gì chứ? Bảo sao cả thời sơ trung con bé thấy con phiền.” Bà vừa lườm vừa đùa.
“Mẹ không hiểu đâu! Con với Cố Mộc Hi như Sakuragi và Haruko, Conan và Ran, Inuyasha và Kikyo vậy! Là định mệnh trời sinh một cặp đó mẹ!” Liễu Mộ Bạch hất mái tóc mái giữa rồi nói gương mặt đầy tin tưởng.
Người phụ nữ nọ chỉ biết lắc đầu, bà bật cười đáp: “Con nói cái gì vậy? Nghe chẳng hiểu gì cả. Sao tự nhiên con lại thành ‘trung nhị’ thế này chứ? Sớm biết thế đã không cho con đi du học bên Nhật rồi!”
Liễu Mộ Bạch lập tức ôm lấy ghế, khóc nức nở nói: “Tất cả là lỗi của cha! Tại cha mà con và Mộc Hi muội muội phải chia xa biết bao nhiêu năm trời!”
“Tương tư đến đứt từng khúc ruột, đúng là khúc ruột mà!”
“Nhưng... giờ thì tốt rồi! Con cuối cùng cũng đã trở về rồi!”
“Dù số phận có trắc trở đến đâu thì cũng không thể ngăn cản niềm tin mãnh liệt của con!”
“Trong manga, nhân vật chính nào mà chẳng phải trải qua muôn ngàn trắc trở rồi mới đến được với nhau. Con tin đây chính là thử thách mà ông trời dành cho con, và con sẽ vượt qua được!”
Người phụ nữ: (; ̄Д ̄)
Thằng nhỏ này... sao lại phát bệnh thần kinh nữa rồi!?
“Nhưng cũng mấy năm rồi còn gì? Giờ Mộc Hi cũng đã lớn, lỡ con bé có bạn trai thì sao?” Người phụ nữ không chút nương tay mà đâm một phát chí mạng.
Liễu Mộ Bạch lập tức đơ người, sắc mặt cậu ta cũng tái nhợt đi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
“Số phận luôn định nữ chính sẽ mãi mãi đợi nam chính trở về mà!”
“Và giờ, con đã trở lại rồi!”
Liễu Mộ Bạch lắc đầu quầy quậy, hoàn toàn không tin Cố Mộc Hi có bạn trai. Lí do là vì cậu ta đã hỏi Cố Hưng Trung, và chính ông cũng nói rằng chưa nghe gì về việc cô có người yêu.
Thế thì chắc chắn là không có rồi!
Mình vẫn còn cơ hội
Người phụ nữ nọ gập nắp vali lại, nói: “Thôi được rồi, gọi con về là để học hành cho ra hồn chứ không phải để yêu đương vớ vẩn đâu. Có bản lĩnh thì lo học hành cho giỏi, tự nhiên sẽ có gái theo thôi.”
Liễu Mộ Bạch đấm nhẹ tay lên ngực rồi đáp với ánh mắt quyết tâm: “Mẹ à, con không cần những cô gái khác. Con chỉ cần Cố Mộc Hi mà thôi!”
Người phụ nữ đứng dậy rồi thở dài nói: “Con đúng là cố chấp thật đấy. Thôi, mẹ không nói với con nữa. Đi ngủ sớm đi, mai còn phải đến Nam Hoa Lý Công báo danh đấy.”
“Giờ mẹ cũng đi ngủ đây.”
Nói rồi, bà quay người, chắp hai tay sau lưng rồi rời khỏi phòng.
Liễu Mộ Bạch cười ngây ngô, trèo lên ghế rồi dang hai tay ra: “Mộc Hi muội muội, anh về rồi đây~!”
_____________________________________
Trưa hôm sau.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện quân sự buổi sáng, đến giờ ăn, Cố Mộc Hi cùng Dịch Phong đi về phía căn tin.
Trên đường đi, cô bĩu môi nói: “Thối Phong, cái tên Liễu Mộ Bạch hình như quay về rồi đấy. Tối qua còn gọi điện cho em nữa cơ.”
Dịch Phong khựng lại. Lúc ấy, trong đầu cậu lập tức hiện ra hình ảnh của một thằng nhóc mặc áo sơ mi hoa, mới sơ trung đã học đòi tóc vuốt keo, tên hề quốc dân.
Cha của Liễu Mộ Bạch từng là giám đốc nhà máy cán thép, cũng là ân nhân của cha Cố Mộc Hi. Hai nhà vốn thân thiết, lại ở cùng một khu tập thể.
Tên Liễu Mộ Bạch này từ nhỏ đã bám dính lấy Mộc Hi. Phải cho đến khi cô bắt đầu học Judo, cậu ta bị cô vật cho một trận nhừ đòn thì từ đó mới bớt bốc đồng.
Sau này khi lên năm nhất sơ trung, cậu ta còn dám định tỏ tình với Mộc Hi, quấn lấy cô suốt ngày. Kết quả là bị một cú đá bay thẳng xuống mương khiến cậu ta dính đầy phân trâu. Kể từ đó, biệt danh Liễu Mộ Bay ra đời.
Nghe nói cha cậu ta sau đó từ chức đi Nam Dương làm ăn, rồi Liễu Mộ Bạch cũng nghỉ học, mất dạng từ đó.
Đối với người này, Dịch Phong vẫn còn chút ấn tượng. Bởi hồi cậu còn leo cây bắt chim, rồi thi xem ai tè xa hơn đều là hai người cùng nhau làm.
“Ha ha, tên Liễu Mộ Bay đó thật sự đã trở về rồi à?” Dịch Phong cười khẽ.
“Ừm, hắn phiền chết được!” Mộc Hi nhăn nhó nói.
Dịch Phong lập tức choàng tay ôm lấy eo cô rồi bật cười: “Sợ gì chứ, có anh ở đây mà. Với lại, đáng lí ra nó mới là người phải sợ em chứ, ha ha!”
Mộc Hi trừng mắt nhìn cậu, phụng phịu nói: “Em đáng sợ đến vậy à? Em đáng yêu lắm đó!”
Dịch Phong véo nhẹ chiếc mũi ngọc tinh xảo của cô rồi cười trêu, đáp: “Đúng đúng, Tiểu Hi Hi là cô gái đáng yêu nhất thế giới~”
“Hứ~ Thế còn được!” Cố Mộc Hi kiêu ngạo cười nói.
Hai người vừa đùa giỡn vừa bước vào căn tin, bắt đầu xếp hàng chuẩn bị mua đồ ăn. Khi Cố Mộc Hi đang đứng xếp hàng thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng hét lớn:
“Ha ha! Mộc Hi muội muội, anh tìm được em rồi~!”
Giọng nói oang oang ấy khiến mọi ánh mắt trong căn tin lập tức đổ dồn vào nơi đó. Có một thanh niên mặc áo sơ mi hoa, tóc chẻ hai mái phong cách Tiểu Hổ Đội lao tới với vẻ mặt phấn khích.
Cố Mộc Hi nghiêng đầu liếc thấy thì khóe miệng giật giật.
Sao tên này tìm đến tận đây được vậy?
“Nào nào, Mộc Hi muội muội. Lâu ngày không gặp, cho anh ôm cái coi!” Liễu Mộ Bạch dang tay lao tới.
“Yaaaaaa!”
Bịch!
Cố Mộc Hi tung một cú đá khiến cậu ta bay xuống nền đất, nằm sõng xoài giữa căn tin.
Tự dưng lại đi chọc Cố Mộc Hi, bị đá cũng đáng. Dịch Phong cười thầm
Tuy vậy, với tư cách bạn trai, Dịch Phong vẫn phải giữ vẻ nghiêm túc. Cậu kéo Cố Mộc Hi ra sau lưng rồi nghiêm mặt nói với Liễu Mộ Bạch:
“Khụ khụ, Liễu Mộ Bạch, cậu làm cái gì vậy?”
“Bây giờ Hi Hi đã là bạn gái tôi rồi, cậu cũng nên từ bỏ đi thôi.”
Liễu Mộ Bạch đang lồm cồm bò dậy thì mặt bỗng biến sắc, biểu cảm lộ rõ vẻ khó tin khi nghe thấy lời cậu nói.
“Dịch Phong, c-cậu nói gì cơ?! G-Gì chứ? B-Bạn gái á?!”
Dịch Phong cười hề hề, gật gật đầu đáp: “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”
Vừa nói, cậu vừa nắm tay Mộc Hi rồi giơ lên nhằm tuyên bố chủ quyền.
Tim của mấy nam sinh quanh đó cũng nát tan từng mảnh khi phải chứng kiến cảnh tượng ấy.
Trời đất ơi! Tân hoa khôi có bạn trai thật sao? Đã thế lại còn chính thức công khai nữa chứ!
Vãi! Đau lòng quá đi mất!
Cố Mộc Hi dù mặt đang đỏ bừng nhưng vẫn lườm Liễu Mộ Bạch một cái: “Liễu Mộ Bạch, cậu đừng làm phiền tôi nữa. Tôi sợ Dịch Phong sẽ hiểu lầm.”
Liễu Mộ Bạch nhìn hai người tay trong tay thì ngồi bệt xuống đất như bị sét đánh.
“Khôngggg!!!”
(Tuyết trắng bay bay~ gió Bắc xào xạc~ trời đất mênh mông...)
Dịch Phong ngơ ngác: “Hả? Nhạc nền ở đâu ra thế?”
Ngay lúc đó, Viên Hoa từ cửa căn tin đi vào, thấy cảnh tượng này thì khẽ thở dài. Cậu ta hiểu rất rõ cảm giác của Liễu Mộ Bạch lúc ấy.
Đều là người đáng thương cả.
Đúng lúc này, Liễu Mộ Bạch đột nhiên bật dậy, chỉ tay vào Dịch Phong:
“Tôi không tin! Hai người chắc chắn đang diễn kịch để lừa tôi!”
Từ hôm qua, chú Cố còn bảo Mộc Hi chưa có người yêu cơ mà, sao tự nhiên giờ lại có rồi?
Chắc chắn có uẩn khúc! Phải rồi, là giả vờ!
May mà mình thông minh, chưa bị lừa! Liễu Mộ Bạch thầm cười đắc ý.
Cách gọi Chuunibiyou trong tiếng Trung. Lần lượt trong slam dunk, detective conan và inuyasha